Hộp gỗ lại bắt đầu chuyển động, Trường Ly nằm bên trong căng thẳng đến độ hít vào thở ra theo nhịp xóc nảy của chiếc hộp. Một phỏng đoán khó tin dần thành hình trong đầu khiến nàng vừa mong chờ vừa âu lo. Trong lúc Trường Ly thấp thỏm chờ đợi, chiếc hộp đựng nàng được đặt lên một chiếc khay tinh xảo. Sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng rồi đến giọng kẻ đồ đen vang lên: “Triêu phu nhân, đây là kiếm linh chúa thượng mới tìm cho ngài.” Trường Ly dán sát vào vách hộp gỗ, chỉ ước có thể đục một cái khe để xem Triêu phu nhân trông thế nào. Một giọng nữ lạnh nhạt vang bên tai Trường Ly qua vách gỗ mỏng manh. “Mang đi đi, ta không cần.” Nghe tiếng nói thân quen, Trường Ly tức khắc thấy bùi ngùi xót xa. Nếu kẻ đồ đen kia không ở đây thì nàng thực sự muốn nhào ngay vào lòng phu nhân để phu nhân vuốt ve vỏ kiếm của nàng. Kẻ đồ đen mặt dày nói: “Triêu phu nhân, thanh kiếm linh này không giống mấy thanh trước đâu, chắc chắn ngài sẽ thích.” Trong hộp, Trường Ly gật rối rít, cầu nguyện phu nhân mau nhận nàng rồi đuổi gã đồ đen chướng mắt kia đi. Giọng Triêu phu nhân nghe lạnh hẳn đi như trộn lẫn vụn băng vừa cứng vừa sắc. “Gã vơ vét nhiều kiếm linh như thế thì có ích gì, chúng đều không phải là cô bé ta nuôi ngày xưa.” Kẻ đồ đen bê khay khó xử đáp: “Triêu phu nhân, chúa thượng thiếu điều muốn lật tung cả Yêu giới lên mà vẫn không tìm thấy thanh kiếm linh ngài nói.
Ngài hãy nhìn thanh kiếm linh này một cái đi, biết đâu lại thấy thích thì sao.” Vừa nói, kẻ đồ đen vừa lục cục tháo khóa rồi mở nắp chiếc hộp gỗ ra. Khi ánh sáng chói lòa rọi vào hộp, rốt cuộc Trường Ly cũng thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Đây là một cung điện xa hoa sáng lóa, xà nhà làm bằng gỗ đàn hương, đèn làm bằng ngọc bích.
Sau tấm rèm ngọc trai sáng bóng rủ xuống cửa vòm loáng thoáng có một bóng người mặc váy lụa thướt tha thêu hoạ tiết mây như ý. Mới nhìn một cái, mắt Trường Ly đã nhòe đi. Lạ thật! Nàng là kiếm thì đâu có khóc được, cớ sao mắt lại nhòe chứ?
Bóng người kia đưa lưng về phía kẻ đồ đen, nói với giọng thản nhiên không gợn sóng. “Ngươi lấy kiếm linh ở đâu thì mang về đó đi, chẳng biết người chủ bị mất kiếm đang sốt ruột cỡ nào nữa.” Kẻ đồ đen nghiêm mặt bảo: “Triêu phu nhân, thanh kiếm linh này may mắn lắm mới được ở bên ngài đấy.” Bóng người yểu điệu mảnh mai kia chậm rãi xoay đi, “Kiếm linh phải được ở cạnh chủ của mình mới là may mắn.” Tiếng Triêu phu nhân bỗng im bặt khi trông thấy Trường Ly. Kẻ đồ đen đang tính khuyên thêm thì thấy Triêu phu nhân rảo bước đến gần mình. Nàng khẽ phất ống tay áo một cái là Trường Ly liền bay khỏi chiếc hộp gỗ chật hẹp, đáp xuống tay nàng. Kẻ đồ đen ngớ người. Hắn từng mang vô số kiếm linh tới đây nhưng chưa từng thấy Triêu phu nhân chạm vào thanh kiếm nào. Triêu phu nhân nâng niu Trường Ly trong lòng bàn tay nhưng lại nói chuyện với kẻ đồ đen bằng giọng điệu vô cùng nghiêm khắc. “Sao ngươi lại dùng một chiếc hộp gỗ tệ hại như vậy để đựng linh kiếm hả? Hộp gì mà ngắn hẹp đến nỗi suýt làm hỏng hết kiếm.” Kẻ đồ đen không nói nên lời. Triêu phu nhân nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ, “Ngươi còn đứng đó làm gì nữa? Người đâu mà trơ như gỗ, đã thế chân tay còn thô thiển.” Gã đồ đen lơ ngơ rời khỏi cung điện. Hắn là Tân Ngũ, vì đầu óc nhanh nhạy, tay chân mau mắn nên luôn được chúa thượng coi trọng, thế mà hôm nay chỉ đi đưa kiếm linh cho Triêu phu nhân đã bị trách cứ ngay. Đi được nửa đường, hắn cúi xuống nhìn chiếc hộp rỗng trong tay mới sực tỉnh. Tuy hắn bị trách cứ nhưng chí ít là thanh kiếm linh kia đã được giữ lại! Đã từng có vô số cấp dưới thay chúa thượng tặng quà quý giá cho Triêu phu nhân đếm nhưng chỉ có Tân Ngũ hắn là thành công! Kẻ đồ đen kích động siết tay thành nắm đấm, quả nhiên hắn chính là cấp dưới đắc lực nhất của chúa thượng. Cùng lúc đó, Trường Ly đang ngơ ngác được Triêu phu nhân đặt lên nệm giường. Triêu phu nhân rút chiếc khăn gấm trong tay áo ra lau kiếm rất tỉ mỉ. “Chẳng biết lang thang ở đâu mà dính bùn khắp người thế này…” Có một thoáng, Trường Ly cảm thấy mình đã quay lại ngôi nhà ấm áp kia.
Nàng chưa từng lạc mất phu nhân trong trận hỏa hoạn, cũng chưa từng phải rời xa phu nhân suốt mấy trăm năm đằng đẵng. Dường như nàng chủ vừa lén chuồn ra ngoài chơi rồi nghịch dơ người mà thôi. Trường Ly bất giác lúng ta lúng túng đáp: “Con chọc đất trong vườn Bách Hoa nên vô tình bị dơ.” Ánh mắt Triêu phu nhân nhìn nàng đong đầy sự dịu dàng và kiên nhẫn, “Con gái con đứa bao lớn rồi mà còn chọc đất trong vườn hả?” Trường Ly bỗng thấy tủi thân khôn tả, nàng dán vào lòng bàn tay phu nhân cọ tới cọ lui. “Phu nhân...” Con nhớ người lắm lắm. Triêu phu nhân nhoẻn môi cười dịu dàng, bà lau sạch từ đầu tới đuôi Trường Ly. Chiếc khăn gấm lấm bẩn không còn trắng tinh như trước bị phu nhân tiện tay gác sang một bên. Trường Ly đang định ôn chuyện với phu nhân, hỏi thăm xem bà sống thế nào thì thấy phu nhân mỉm cười rồi đặt ngón trỏ lên môi. “Suỵt!” Trường Ly lập tức im lặng, nàng cảnh giác nhìn quanh cung điện nguy nga tráng lệ, sợ sẽ có một kẻ đồ đen thình lình nhảy ra từ góc nào đó. Phu nhân vuốt ve tua kiếm trên đầu Trường Ly, ôn tồn nói: “Đừng sợ, có ta ở đây mà.” Trường Ly bỗng thấy yên tâm hẳn. Lúc này, rèm ngọc trai ngoài cổng vòm bỗng va vào nhau phát ra tiếng leng keng. Một bàn tay thuôn dài tái nhợt vén rèm lên, để lộ khuôn mặt khiến Trường Ly vừa nhìn đã lạnh hết sống lưng. “A Triêu, Tân Ngũ bảo nàng chịu nhận thanh kiếm linh kia rồi à?” Sự vui vẻ trên mặt phu nhân lập tức tan biến. “Sao ngươi lại tới đây?” Gã đàn ông không trả lời, nhìn sang Trường Ly với ánh mắt ấm áp hơn ban nãy nhiều, có vẻ như đã chuyển từ chăm chú nhìn một vật chết sang chăm chú nhìn một vật vẫn còn tác dụng. Gã đi tới bên cạnh Triêu phu nhân, nhẹ nhàng đặt một chiếc bình sứ màu xanh lơ xuống. Đế bình chạm vào mặt bàn làm bằng bạch ngọc phát ra tiếng khe khẽ.
“Đây là âm khí cỏ cây hôm nay, nàng chớ quên dùng nhé.” Triêu phu nhân thờ ơ cất lời. “Bảo Tân Ngũ đưa ít đồ bảo dưỡng kiếm linh lại đây, trông có vẻ con bé này hơi suy dinh dưỡng.” Gã đàn ông liếc xéo Trường Ly, “Nàng quan tâm nó ghê nhỉ?” Triêu phu nhân mân mê cây trâm vàng khảm ngọc trai bên tóc mái, “Ngày nào ta cũng ru rú trong cung điện chẳng được đi đâu nên muốn kiếm chuyện gì đó làm để giết thời gian.” Rồi nàng nhìn thẳng vào mặt gã nọ bảo, “Chẳng phải ngươi sai Tân Ngũ thỉnh thoảng mang đồ tới cho ta là vì thế ư?” Mặt gã đàn ông giãn ra, giọng nói nghe có vẻ bất đắc dĩ. “A Triêu à, không phải là ta không cho nàng ra ngoài mà do nàng cần phải tĩnh dưỡng.” Phu nhân giơ tay lên chặn lời gã, “Ngươi đã đưa âm khí cỏ cây tới, giờ đi được rồi đấy.” Gã nọ mím môi, “Ta sẽ bảo Tân Ngũ mang đồ tới, nàng cố gắng nghỉ ngơi nhé.” Rồi gã ta rời đi. Mãi đến khi bóng gã kia khuất sau bức rèm, Trường Ly mới dám thở phào một hơi. “Phu nhân ơi, gã kia là ai thế ạ?” Phu nhân không muốn đề cập tới chuyện này, “Một kẻ râu ria ấy mà.
Nếu vô tình chạm mặt gã thì con nhớ né xa một chút.
Tính gã rất quái đản, buồn vui thất thường, coi chừng sẽ làm hại con đấy.” Trường Ly không dò hỏi thêm, nàng quay sang nhìn cái bình sứ xanh kia, “Phu nhân, âm khí cỏ cây này là...” “Là thuốc.” Phu nhân cầm bình sứ lên, gỡ nút đậy ra.
Một luồng âm khí màu xanh lam từ từ bay ra khỏi miệng bình khiến độ ấm xung quanh giảm xuống. Trường Ly bất giác rùng mình một cái, luồng âm khí này rất lạnh lẽo, buốt giá đến tận xương cốt người ta. Phu nhân thành thạo hít âm khí vào người, thoạt trông có vẻ như không hề bị luồng khí lạnh lẽo này ảnh hưởng. Mấy giây sau, cái bình rỗng không. Hơi lạnh xung quanh từ từ tan biến.
Trường Ly không khỏi sầu lo, nàng nhớ tới câu nói lúc trước của Nguyệt Phù nên không kìm được mà hỏi: “Phu nhân, người bị bệnh ạ?” Mặt phu nhân trông tái hơn trước mấy phần, nàng đặt bình sứ xuống, khẽ đáp: “Chút bệnh mạn tính ấy mà, không đáng lo đâu.” Trường Ly hơi sốt ruột, “Đây mà là chút bệnh ư...” Phu nhân lấy tay ấn thanh kiếm đang rục rịch xuống, “Sức khoẻ ta thế nào ta còn không rõ hay sao? Con còn bé, đừng lo nghĩ nhiều quá.” Trường Ly rầu rĩ đến độ suýt vặn người thành cái bánh quai chèo. Dù là ngày xưa hay bây giờ thì phu nhân đều chẳng chịu nói cho nàng biết, cứ xem nàng là con nít mãi. Chẳng bao lâu sau, Tân Ngũ đã bê một khay đựng đủ thứ chai lọ tới. Hắn bày hết đám chai lọ đó lên chiếc bàn dài bằng gỗ sưa rồi nói, “Vì ngài cần gấp nên ta chỉ tìm thấy mấy loại dầu và dịch này dùng cho kiếm linh có sẵn trong kho thôi, ngài dùng tạm nhé, sau này ta sẽ ra ngoài tìm thêm một ít rồi mang đến sau.” Triêu phu nhân cầm đại một chai lên, mở nắp ra ngửi thử, “Dầu tuyết ngọc này nhập kho hồi thế? Sao chẳng thơm mới gì cả?” Trán Tân Ngũ suýt vã mồ hôi lạnh, bình thường hắn tặng đồ cho Triêu phu nhân chưa từng bị nàng bắt bẻ bao giờ, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Hắn vội đáp: “Đây là đồ Quỷ Vực cống nạp năm ngoái, chưa để lâu đâu ạ.” Triêu phu nhân lắc đầu, “Dầu tuyết ngọc có phải rượu đâu mà càng để lâu càng tốt, ta muốn dùng hàng mới nhập năm nay.” Tân Ngũ thấy Triêu phu nhân lựa chọn rồi loại bỏ hơn phân nửa số chai lọ. “Mang mấy thứ này đi đi.” Tân Ngũ bưng mớ chai lọ còn lại tức tốc rời khỏi đó. Hắn phải mau chóng tìm một ít linh dịch có thể lọt vào mắt xanh của Triêu phu nhân mới được, vì chỉ có hầu hạ Triêu phu nhân chu đáo thì mới giữ vững vị trí cấp dưới đắc lực nhất trước mặt chúa thượng. Trong điện, Triêu phu nhân cầm một lọ dịch ngọc miễn cưỡng dùng được lên rồi vẫy Trường Ly. “Tuy thứ dịch bảo dưỡng kiếm này không bì được với dịch sen kim cương nhưng dùng tạm cũng được.” Trường Ly nhớ lại mùi vị sen kim cương, lập tức thấy thèm ngay. Nàng ngoan ngoãn nằm yên trước mặt phu nhân hóng ăn. Phu nhân vừa ngâm Trường Ly vào dịch ngọc, vừa khẽ nói: “Tội con quá đi mất, chẳng biết đi theo gã Kiếm tu nghèo khổ nào mà lâu như vậy còn chưa hóa hình, ngay cả vỏ kiếm và tua kiếm ra hồn cũng không có.” Trường Ly tính nói đỡ cho Yên Tiểu Cửu mấy câu vì dù sao chàng cũng giàu hơn hầu hết Kiếm tu bình thường. Nhưng câu nói tiếp theo của phu nhân lại khiến nàng phải ngậm chặt miệng. “Để ta bảo Tân Ngũ lấy gỗ bất tẫn và cây phù tang làm giá kiếm và vỏ kiếm rồi tự bện lại cho con mấy tua kiếm bằng lụa sau đó gắn thêm ngọc trai, ngọc lục bảo, mã não và đá san hô vào, chắc là sẽ rất đẹp cho xem.” Trường Ly thầm nhủ trong lòng: So với phu nhân thì Yên Tiểu Cửu đúng là một Kiếm tu nghèo khổ thật..