Kiều Sủng Vi Thượng

10: Sinh Bệnh


trước sau


Ngoài cửa, Tần Tuần và Diệp Minh Tu nghe thấy động tĩnh trong phòng lập tức gõ cửa, khẩn trương nói, “Tướng quân sao vậy?”
Bùi Vân Khiêm bất chấp cánh tay bị thương, vội vàng đứng dậy nâng Thẩm Xu ngã trên mặt đất, cẩn thận để đầu nàng gối lên trên cánh tay mình, “Vào đây!”
Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị Tần Tuần đẩy ra từ bên ngoài.
Thấy Thẩm Xu té xỉu trên mặt đất, Tần Tuần sửng sốt, thấy được dáng vẻ lo lắng sốt sắng của Bùi Vân Khiêm, đột nhiên không biết lang trung này là hắn mời về xem bệnh cho ai.
Bùi Vân Khiêm không tốn chút sức nào đã bế người lên giường nằm, còn không quên thuận tay kéo chăn che Thẩm Xu kín mít, chỉ để lộ ra một đoạn cổ tay.
Dường như Thẩm Xu cảm giác được hành động này của hắn, hơi hơi nhíu mày nhưng lúc này nàng không còn chút sức lực nào để giãy giụa, chỉ hơi giật giật rồi từ bỏ.
Diệp Minh Tu liếc nhìn Bùi Vân Khiêm một cái, thấy hành động liên tiếp của hắn, ông biết ngay trong lòng tên họ Bùi này đang nghĩ cái gì, nhướn mày một cái rồi cầm hòm thuốc tới bên giường xem bệnh cho Thẩm Xu.
Thấy sắc mặt của Thẩm Xu nhíu mày, ông khẽ đặt ngón tay lên cổ tay nàng, cộng thêm với chuyện xảy ra đêm qua, một lát sau, trong lòng Diệp Minh Tu đã hiểu rõ.
Đêm hôm qua tên họ Bùi bị sốt, có lẽ là cô nương này đã thức gần một đêm để chăm sóc, theo lý mà nói ban ngày hôm nay nghỉ ngơi tử tế hẳn là sẽ không sao cả, tám chín phần là tên họ Bùi này không cho cô nương người ta sắc mặt tốt, đêm qua còn bị lạnh nên mới nhiễm phong hàn, sinh bệnh rồi.
Diệp Minh Tu nhịn không được mắng thầm Bùi Vân Khiêm một câu, “Không có tim gan.”
Một lát sau, ông chậm rãi đứng dậy rồi ho nhẹ một tiếng, xoay người đối diện với Bùi Vân Khiêm rồi nói, “Hẳn là đêm qua phu nhân bị cảm lạnh, hơn nữa còn mệt nhọc quá độ vậy nên bây giờ mới nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không có vấn đề gì nữa.”
Nói đến đây, Diệp Minh Tu thoáng nhìn sắc mặt Bùi Vân Khiêm một cái, lại cố ý nói thêm một câu, “Tuy rằng không có gì đáng ngại, nhưng dù sao cũng là nóng quá nên mới ngất, đêm nay hạ sốt thì không sao cả, vẫn cần có người ở bên chăm sóc.”
Nghe vậy, thân mình Bùi Vân Khiêm cứng đờ, hắn và Bùi Vân Khiêm đã quen biết nhiều năm, sao có thể không hiểu lời này của ông ta có ý nghĩa gì.
Vẻ mặt Bùi Vân Khiêm lạnh lùng, “Dong dài.”
Hắn liếc Tần Tuần một cái, “Lần sau đổi một lang trung nào ít nói hơn tới đây.”
Tuy rằng ngoài miệng Bùi Vân Khiêm nói thế, nhưng lại ghi tạc từng câu từng chữ của Diệp Minh Tu vào trong lòng.
Tất nhiên Tần Tuần cũng không xem lời nói của Bùi Vân Khiêm lúc này là thật, không đợi hắn phân phó lập tức nhận lấy đơn thuốc trên tay Diệp Minh Tu tới phòng bếp sắc thuốc.

Diệp Minh Tu cũng lười ở chung một chỗ với sát thần suốt ngày lạnh mặt này, liếc Bùi Vân Khiêm một cái rồi cầm theo hộp thuốc ra ngoài.
Bây giờ một lòng Bùi Vân Khiêm đều treo trên người Thẩm Xu, không rảnh để ý tới Diệp Minh Tu, chỉ yên lặng ghi nhớ chuyện này, ngày khác đợi tâm tình hắn tốt lên sẽ đòi cả vốn lẫn lời.
Trên giường, bởi vì bị sốt nên sắc mặt Thẩm Xu đỏ bừng, mày nhíu chặt, trên trán đều là mồ hôi, hai hàng lông mi khẽ run rẩy, đôi môi nhếch lên, miệng nhỏ cố gắng mở ra để hô hấp.
“Nước…”
Đôi môi Thẩm Xu khẽ mở.
Lúc đầu Bùi Vân Khiêm còn không nghe rõ, sau khi ghé sát tai vào mới hiểu được rằng Thẩm Xu muốn uống nước.
Bùi Vân Khiêm nhíu mày xoay người tới bàn lấy một chén nước, sau đó đỡ Thẩm Xu dựa vào thành giường, đưa chén nước tới bên miệng nàng, nhìn miệng nhỏ của nàng uống sạch chén nước.
“Còn muốn uống?” Bùi Vân Khiêm khẽ nói, nghe giống như đang dỗ dành người ta vậy.
Nhưng Thẩm Xu bây giờ đang sốt cao, làm sao có thể trả lời hắn, sau khi uống nước xong lăn từ trên tay Bùi Vân Khiêm xuống giường, còn không quên đẩy chén nước ra.
Thấy thế, sắc mặt Bùi Vân Khiêm âm trầm, duỗi tay lại lần nữa trùm chăn che kín người Thẩm Xu.
Thẩm Xu cảm nhận được, bất mãn nhíu mày, thân mình khẽ giật giật, sau đó giống như biết được là vô dụng, nhúc nhích thêm hai cái rồi không lộn xộn nữa, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Thấy dáng vẻ của Thẩm Xu, trong lòng Bùi Vân Khiêm khó tránh khỏi tự trách, rõ ràng biết đêm qua Thẩm Xu chăm sóc mình cả một đêm, vậy mà giữa trưa còn giận dỗi với nàng, có lẽ là bụng dạ hắn quá hẹp hòi rồi…
Nếu lúc ăn cơm trưa hắn không bày ra sắc mặt không tốt, có lẽ buổi chiều Thẩm Xu đã đi nghỉ ngơi, cũng không vì lấy lòng hắn mà học làm bánh rồi nấu canh gì đó.
Nghĩ vậy, Bùi Vân Khiêm ảo não nhìn vết mẩn đỏ trên cánh tay, ảo não xoa giữa mày.
Không tới một tuần trà, Tần Tuần bưng một chén thuốc đắng đi vào phòng.
Ngửi thấy mùi đắng, Bùi Vân Khiêm theo bản năng nhíu mày, nhưng rất nhanh mày đã giãn ra.
Bùi Vân Khiêm đứng dậy nhận lấy chén thuốc trong tay Tần Tuần, xoay người quay về trước giường, Tần Tuần không nói nhiều tự giác lui ra ngoài cửa canh giữ.

Trước tiên Bùi Vân Khiêm dùng muỗng múc một chút thuốc, sau đó chậm rãi quấy nhẹ, mãi cho đến khi thuốc trong chén không còn nóng nữa, có thể uống được hắn mới dừng lại.

Rồi sau đó, Bùi Vân Khiêm nâng Thẩm Xu dậy dựa vào giường, lại đút cho Thẩm Xu từng muỗng thuốc một.
Có lẽ là do từ trước tới nay hắn chưa từng hầu hạ ai, động tác còn hơi vụng về, vừa mới bắt đầu đút thuốc không vào, một muỗng thuốc hơn nửa đều theo khoé miệng Thẩm Xu chảy ra ngoài, chọc cho nàng nhíu mày quay qua chỗ khác.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm nhăn mặt, động tác lại vẫn vô cùng kiên nhẫn.

Tuy rằng Thẩm Xu mơ hồ nhưng vẫn rất thông minh lại phối hợp, rất nhanh đã uống hết thuốc trong chén.
Ánh nến trong phòng thắp sáng, bóng dáng cao lớn của Bùi Vân Khiêm kéo dài ở trên tường, rất lâu cũng chưa từng động.
Sau nửa đêm, lông mày Thẩm Xu ở trên giường dần dần giãn ra, cơn sốt gần như cũng đã lui hết.
Lúc này, Bùi Vân Khiêm mới yên lòng, khoé miệng không tự giác cong lên.

Bất tri bất giác nghĩ tới chén canh khai vị chiều nay, hắn mới nhớ tới hương vị chén canh kia đúng là không tồi.
Hắn biết, từ trước đến nay mười ngón tay Thẩm Xu không phải dính nước, bây giờ lại có thể vì hắn mà dùng thời gian cả một buổi trưa học làm bánh nấu canh, còn mặc kệ sức khoẻ bản thân biến mình thành như bây giờ.
Nghĩ vậy, ánh mắt Bùi Vân Khiêm hơi loé, cảm xúc trong mắt không rõ, bất kể bây giờ Thẩm Xu dùng tâm tư gì để đối đãi với hắn, hiện giờ nàng đã là thê tử của hắn, có lẽ, hắn nên mặc kệ tất thảy trước đây đối tốt với nàng hơn một chút.
Ngoài cửa ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng chiếu vào tường đỏ ngói xanh, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong căn phòng.


Dưới ánh trăng, sắc mặt Bùi Vân Khiêm cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Đêm qua, cơn sốt của Thẩm Xu đã dịu lại, có lẽ là thật sự mệt nhọc quá độ cho nên ngủ tới buổi chiều ngày thứ hai mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, nàng chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát, còn cảm thấy cay cay, đưa tay xoa mắt, từ từ ngồi dậy, chăn trên người rớt xuống trước ngực.
Nàng xoa huyệt thái dương, cảm thấy đầu cũng đau.

Một lúc lâu sau mới nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, nàng nhớ hôm qua nàng vốn định mở cửa cho Tần Tuần và lang trung, còn chưa kịp đi tới cửa đã thấy trời đất quay cuồng, đầu nặng chân nhẹ, tiếp đó, trước mắt tối sầm rồi cái gì cũng không biết.
Nàng khôi phục tinh thần lại nhìn quanh bốn phía, trong phòng không một bóng người, ngay cả người để gọi lấy nước cũng không có.

Trong lòng Thẩm Xu bực mình, tuy nàng được dạy dỗ tốt đến đâu cũng không nhịn được mắng thầm Bùi Vân Khiêm một câu ‘cẩu nam nhân’.
Thẩm Xu chửi thầm trong lòng, Bùi Vân Khiêm đúng là thay đổi chóng mặt, ngày hôm qua còn dịu dàng hiểu ý, hôm nay một tỳ nữ cũng không cho nàng.
Ít nhiều gì nàng ở Hung Nô còn có Lâm Lãng chăm lo cuộc sống hàng ngày!
Mất công nàng còn một lòng nghĩ cho sức khoẻ của hắn!
Thẩm Xu tức giận phồng má, dựa mạnh vào sau giường, phát ra một tiếng vang không nhỏ.
Ngoài cửa, sáng sớm Bùi Vân Khiêm đã phái Chu Tước một tấc cũng không được rời đi, lúc này nghe thấy động tĩnh trong phòng, Chu Tước nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng dò hỏi, “Phu nhân, người tỉnh rồi sao?”
Cổ họng Thẩm Xu đau rát không thể nói được gì, chỉ có thể khàn khàn đáp lại một tiếng.
Nghe tiếng của Thẩm Xu, Chu Tước mới yên lòng, đẩy cửa cung kính nói, “Thân thể phu nhân còn có chỗ nào không thoải mái không? Thuộc hạ đi mời Diệp thần y đến để xem bệnh cho phu nhân.”
Nghe vậy, Thẩm Xu lắc đầu, từ sau khi thành niên tới nay sức khoẻ nàng luôn khoẻ mạnh, tuy rằng bị phong hàn té xỉu, hôm qua hơi nóng nhưng nghỉ ngơi cả một đêm rồi cũng không còn gì đáng ngại, điều gì nhất không thoải mái chính là cổ họng khô khốc, rất muốn uống nước.
Nghĩ tới đây, Thẩm Xu xốc chăn lên, nhất thời cảm thấy khi dùng lực lại có gì đó không đúng.
Nàng cúi đầu nhìn chăn trên người mình, nhất thời hiểu rõ.
Trách không được đêm qua nàng lại cảm thấy trên người nặng như vậy, ép nàng tới mức không thể thở nổi, mà nàng cố tránh thế nào cũng không thoát.


Bây giờ nhìn lại, thứ đắp trên người nàng không phải chăn lụa thường ngày mà là chăn bông dày ba lớp phải ngày trời lạnh nhất mới lấy ra.
Bùi Vân Khiêm này rốt cuộc muốn xua lạnh giúp nàng hay muốn ép nàng không thở nổi mà chết đây?
Trong lúc nhất thời, Thẩm Xu không biết nên khóc hay cười.
Nàng nâng tay lên bất đắc dĩ xoa huyệt Thái Dương, cố hết sức đẩy chăn trên người sang một bên, xoay người đi tới trước bàn tự rót cho mình một ly trà.
Sau khi uống xong, Thẩm Xu mới cảm thấy yết hầu thoải mái hơn một chút, ít nhất thì khi nói chuyện cũng không cần dùng quá nhiều sức lực.
Thấy thế, Chu Tước vội nói, “Phu nhân uống chậm thôi, không đủ thuộc hạ sẽ đi lấy.”
“Không cần đâu.”
Thẩm Xu uống hết buông ly nước lắc đầu.
Thấy động tác của Thẩm Xu, Chu Tước cũng không ép buộc, xoay người bưng chén thuốc trước khi Bùi Vân Khiêm lên triều đã dặn dò phải chuẩn bị, “Phu nhân, đây là thuốc tướng quân phân phó chuẩn bị cho người, người hãy uống nhân lúc còn nóng đi.”
Không đợi Chu Tước mang thuốc lại đây, Thẩm Xu đã ngửi thấy một mùi đắng nồng, khiến cho nàng không khỏi nhíu mày.
Thuốc trước giờ nàng uống tất nhiên cũng đắng nhưng lại không gay mũi như chén thuốc ngày hôm nay, cũng không biết lang trung kê đơn thuốc gì.
Thẩm Xu nhận lấy chén thuốc trên tay Chu Tước, nín thở uống sạch chén thuốc, bây giờ nàng mới phát hiện mùi vị đắng ngắt này giống y hệt vẻ đắng ngắt trong cổ họng lúc mới tỉnh dậy.
Chẳng lẽ đêm qua nàng hôn mê cũng bị cho uống thuốc này?
Đương nhiên, Thẩm Xu không dám tưởng tượng rằng Bùi Vân Khiêm sẽ giúp mình uống thuốc, thấy Chu Tước ở cửa cứ vậy mà nghĩ rằng đêm qua Bùi Vân Khiêm bày mưu tính kế mới giúp nàng uống thuốc.
Thẩm Xu đưa chén cho Chu Tước, xoay người ngồi lên giường dịu dàng nói cảm ơn.
Chu Tước sửng sốt một chút, sau đó khôi phục như bình thường, mở miệng nói, “Phu nhân ngủ cả một ngày, bây giờ nhất định đã đói bụng rồi, thuộc hạ đi phân phó phòng bếp làm chút cơm trưa mang lên.”
Thẩm Xu gật đầu, nói, “Được.” Tiếp theo, nàng vốn muốn hỏi tướng quân đi đâu rồi, nhưng còn đang nổi nóng, buột miệng thốt ra một câu, “Họ Bùi đâu rồi?”
Vừa dứt lời, không chờ Thẩm Xu kịp phản ứng lại, bên tai đã truyền tới giọng nói bình đạm nhưng lại mang theo vài phần ý cười, “Công chúa tìm thần có việc sao?”




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây