"Ngài luật sư?" Giọng cô bình tĩnh, nhưng lại mơ hồ, chỉ cần nói thôi đã cảm thấy khó khăn. "Cô tỉnh rồi?" Kinh Tố Đường cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại. "Anh là thật sao?" Ánh mắt của cô mang theo vài phần mơ màng: "Tôi thấy không rõ.
Đến gần chút, được không?" Kinh Tố Đường ngoan ngoãn làm theo. Cô đang cố để nhìn rõ anh, hay dùng mùi hương để phân biệt anh? Lương Duyệt Nhan nhắm mắt lại, chóp mũi của cô tiến đến, dường như bản năng khứu giác đang chi phối cô.
Chóp mũi mềm mại chạm vào cổ Kinh Tố Đường, trong không khí như xuất hiện tia lửa vô hình, anh bị dòng điện đánh trúng.
Lương Duyệt Nhan giống như cực kỳ buồn ngủ nhắm mắt lại vài giây, cố gắng mở mắt ra, cô hít sâu một hơi, khoảng cách giữa hai người chỉ cách một ngón tay, gần như kề sát vào nhau, cho nên Kinh Tố Đường cảm nhận được không khí khi cô hít thở, giống như có một đám mây chạm vào, như không có thực nhưng gần như vượt qua tất cả, tạo ra sức mạnh khổng lồ, lướt qua da anh. Lương Duyệt Nhan giống như mất hết sức lực nằm lại trở về, đầu lại chìm vào gối, tư thế hơi lung tung.
Cô chớp mắt, đôi mắt di chuyển giữa Kinh Tố Đường và căn phòng, hình như cô đang bối rối. Kinh Tố Đường lấy lại năng lực hô hấp lần nữa.
Không thể dùng sức, tinh thần hoảng hốt, anh nghĩ đến hai điểm này, anh cầm bút, nhìn dòng thứ hai trên bảng. Lương Duyệt Nhan đột nhiên nói: "Tôi đã tới nơi này." "Ừm, đây là nhà của tôi." Kinh Tố Đường đáp. Lương Duyệt Nhan gật đầu: "Tôi biết.
Tôi thích nơi này." Động tác của Kinh Tố Đường dừng lại.
Chỉ một giây thất thần anh đã viết sai một chữ, anh gạch chéo chữ ấy đi: "Nếu...!nếu thích thì có thể thường xuyên đến." "Không thể."
"Tại sao?" Kinh Tố Đường dừng bút. "Lâm Kỳ đâu?" Lương Duyệt Nhan hỏi. "Ở bệnh viện." Kinh Tố Đường hỏi: "Cô có nhớ rõ mình làm gì không?" Lương Duyệt Nhan ngẩng đầu lên suy nghĩ, động tác này có vài phần giống với người say nhớ xem nhà mình ở đâu, cô khẽ cười nói: "Cocktail, không thể uống." "Có ý gì?" "Anh không hiểu?" Kinh Tố Đường lắc đầu: "Không hiểu." Sau khi Lương Duyệt Nhan nghe thế thì nhíu mày, cô hỏi: "Anh không hiểu?" Cô có hơi kích động mà ngồi dậy, "Tôi nói với anh." Cô nhìn bảng hồ sơ của Kinh Tố Đường, muốn cướp lại.
Cô cậy mạnh, không quan tâm thứ gì. Cảm xúc kích động, giống với trạng thái say rượu.
Là mục tiếp theo Kinh Tố Đường muốn viết vào bảng, bảng hồ sơ của anh bị cướp đi, bút vẫn còn nắm chặt trên tay mình.
Lương Duyệt Nhan không khống chế được sức mình, vọt vào trong lòng anh, Kinh Tố Đường muốn đẩy cô ra nhưng không đẩy được. "Anh thơm quá." Giọng nói rầu rĩ của Lương Duyệt Nhan truyền ra từ trong lồng ngực anh: "Đừng đi." Hành động của cô kỳ lạ, nên hình dung như thế nào đây.
Lý trí của Kinh Tố Đường đột nhiên ngừng hoạt động. Anh cảm thấy ngứa, còn cảm thấy ngượng ngùng, chạy ở bên ngoài cả ngày, chính anh cũng không biết mùi trên người mình đã thành cái dạng gì, chỉ biết quần áo mình có thể dính bụi bẩn.
Anh lùi ra sau, Lương Duyệt Nhan nhạy bén phát hiện ra động tác của anh, cô giữ anh lại.
Kinh Tố Đường mất thăng bằng đè xuống, trong tình thế cấp bách, anh đè đầu bút ở giữa lòng bàn tay và chăn mềm để tránh làm xước cô, miễn cưỡng dùng khuỷu tay chống xuống giường, mặt anh khó khăn dán vào sườn mặt Lương Duyệt Nhan. Không khí trở nên ái muội mập mờ. Kinh Tố Đường chỉ cảm thấy có một lớp bông ngứa ngáy kẹt trong khí quản, khiến anh khó thở. "Tôi rất thích." Mặt Lương Duyệt Nhan dựa vào càng gần, vùi vào vai anh, cô hít vào vô cùng chậm chạp, giống như là quý trọng mà hít vào ma túy nồng độ cao rồi thở ra, cô dùng đôi mắt mờ mịt nhìn Kinh Tố Đường, trong đó còn có vui sướng và điên cuồng, giọng điệu cô lại nghiêm túc thành khẩn, cùng với ánh mắt điên cuồng kia tạo nên trạng thái quỷ dị: "Không được đi, đừng đi.
Chỉ một chút thôi." Cô tự nhiên đưa tay vòng ôm anh, khẽ thở dài. "Ngoan." Bởi vì Kinh Tố Đường không cử động, cô khẽ nói khen ngợi anh. Chỉ có một chữ đã đủ làm nóng lỗ tai Kinh Tố Đường. "Sao anh lại thơm như vậy." Cô vẫn nhả chữ mơ hồ như cũ, dường như nói chuyện với cô là việc rất khó khăn, là tác dụng của thuốc sao? Cô có biết mình đang làm gì không? Kinh Tố Đường nghĩ những hành động này nên viết vào bảng như thế nào, anh không thể tự khống chế mà duỗi ống tay áo đến trước mặt Lương Duyệt Nhan. "Là...!Nước hoa sao?" Kinh Tố Đường hỏi. Cô cau mày tự hỏi mấy giây sau đó lắc đầu, cô hơi tức giận đáp: "Không phải, không phải cái này.
Đừng lấy cái này lừa gạt tôi." Cô lại lần nữa chôn mặt vào vai anh, không hề do dự, kinh thiên động địa.
Chóp mũi mềm mại của cô cọ vào làn da anh, cô đang hít ngửi anh, giống như những người chết đói thèm ăn, thức ăn là mùi hương của anh.
Các dây thần kinh ở cổ nhạy cảm, nhiệt độ đôi môi dưới chóp mũi còn cao hơn nhiệt độ cơ thể cô, các điện cực như bắn ra tia lửa khi tiếp xúc với mạch trong điều kiện khô ráo, chạm vào là chết người. "Đừng cử động." Khi khoang mũi thích nghi với một mùi nào đó thì độ nhạy cảm của khứu giác sẽ giảm xuống, đây là hiện tượng sinh lý bình thường cũng là nguồn gốc của cơn thịnh nộ không giải thích được của Lương Duyệt Nhan.
Cô không nghĩ ra được điều bí ẩn, tức giận nắm lấy cổ áo Kinh Tố Đường, khuỷu tay hơi dùng sức đẩy ngã anh xuống giường, rất mạnh mẽ, như cảnh cáo anh, cô nhanh chóng áp lên trên khi anh chưa kịp phản ứng. "Sao tôi không ngửi ra được." Cô vùi cả mặt vào lồng ngực anh, giống như vùi vào bụng mèo, Kinh Tố Đường nghe thấy cô hít sâu, cô lại ừ một tiếng sau đó dùng sức hít mấy hơi nữa. "Tôi không phải mèo...!cô Lương..." Thân thể cô dán vào anh.
Lương Duyệt Nhan rất gầy nhưng đường cong cần có cô vẫn có, anh có thể cảm giác được, anh vẫn luôn cảm nhận được, bọn họ dính chặt vào nhau, nhiệt độ của cô thấp hơn một chút, toàn thân Kinh Tố Đường thì nóng lên, nóng đến mức toàn thân đều nhũn ra, cũng nóng đến mức đủ để châm lửa đốt cô. Đây là không nên.
Kinh Tố Đường nghĩ.
Nhưng anh cần phải canh giữ bên cạnh cô.
Anh nên đẩy cô ra sớm hơn, bây giờ muốn đẩy ra đã quá muộn, đây cũng coi như một lý do, Kinh Tố Đường luôn dễ dàng có thể tìm được lý do thuyết phục mình không đẩy cô ra.
Hiện giờ người luật sư chuyên nghiệp chỉ còn lại những logic lố bịch trong đầu. Anh chưa từng thấy Lương Duyệt Nhan như vậy.
Cô giống như thỏa mãn khát vọng của mình từ trên người anh. Nơi sâu nhất trong lòng Kinh Tố Đường, nơi nguy hiểm mà anh chỉ dám nhìn thẳng khi ở một mình, lấy sức phá hủy dai dẳng đáp lại khát vọng của cô. Lương Duyệt Nhan đã không còn hài lòng khi cách lớp quần áo, cô kéo cà vạt ra từng chút một, cà vạt lụa trơn nhẵn, ngay cả khi ma sát cũng không phát ra tiếng.
Cô tránh đi sự kháng cự của người dưới thân, cô cũng không kiên nhẫn cởi nút áo, áo sơ mi bị cô kéo ra, một chiếc cúc thậm chí đứt ra lăn xuống đất, không biết rơi ở đâu.
Cô vui vẻ haha một tiếng, "Lúc này mới đúng." Nếu khứu giác chưa đủ thỏa mãn, đối với Lương Duyệt Nhan lúc này, hoặc bất cứ ai bị tiêm một ống thuốc thần kinh thì chỉ có một lựa chọn, cô không cần suy nghĩ, cắn lên xương quai xanh của Kinh Tố Đường.
Cô có hứng thú rất lớn khi chạm vào Kinh Tố Đường, cũng nhiệt tình cướp đi tất cả những thứ cô cảm thấy vướng víu, ngay cả cây bút cũng bị cô ném ra ngoài, ngay cả với thắt lưng da mà cô không thể cởi ra.
Sau đó Lương Duyệt Nhan cắn thêm một cái nữa lên ngực anh như trừng phạt. Cơ thể Kinh Tố Đường run lên, anh lắc đầu, nói: "Đừng làm vậy..." Cô giống như đang nhấm nháp trái anh đào trên chiếc bánh kem.
Gặm liếm làn da trần ở ngực anh một cách cực kỳ say mê, cuối cùng đến hạt đậu nhỏ trên ngực giống như một vệt va chạm nhỏ gặp phải trên con đường bằng phẳng, cô tò mò cắn nhẹ, đầu lưỡi vô tình chạm vào điểm nhạy cảm nhất, khi đụng vào nơi này phản ứng của Kinh Tố Đường rất đáng yêu, cô tiếp tục.
Hạt đậu nhỏ của Kinh Tố Đường đã sớm cứng lên từ khoảnh khắc bị cô đè lên giường, còn có chỗ khác liên tục cương lên. "Đừng..." Khoái cảm và ngứa ngáy đi cùng nhau, lời từ chối của anh giống như tiếng rên rỉ, nghe không khác gì mời gọi.
Lương Duyệt Nhan nhìn ra điểm này, cô dùng răng môi khẽ cắn vào bên kia, lực và kỹ thuật hoàn toàn tự nhiên.
Lưỡi cô liếm núm vú nhỏ như hạt lựu, tiếng mút ẩm ướt dính nhớp như phép ẩn dụ cho niềm hân hoan. "Đừng làm thế...!Cô Lương..." Kinh Tố Đường thở hổn hển, gần như là vô lực cầu xin cô.
Lương Duyệt Nhan ngẩng đầu, đôi mắt cô giống như hai ngọn lửa màu đen thiêu đốt anh, xuyên qua, đóng đinh anh ở dưới thân mình. "Đã bảo anh đừng nhúc nhích." Lương Duyệt Nhan đè anh lại, môi Kinh Tố Đường thoạt nhìn như một món mỹ vị, cô dán lên, cắn bờ môi anh.
Nó giống như chiếc bánh mousse làm từ phô mai ngon nhất, ngọt ngào mềm mại vô cùng, cô thích hương vị này, rất thích.
Thưởng thức ẩm thức là một kỹ năng không học cũng giỏi, đặc biệt là đối với Lương Duyệt Nhan, giống như phong cách của cô, mục đích rõ ràng, không từ thủ đoạn. Áo khoác gần như bị lột ra, bàn tay Lương Duyệt Nhan vô thức chạm vào xung quanh, chạm vào hông anh.
Tay cô lại đi xuống, Kinh Tố Đường không kiềm chế được mà rung lên, anh kéo tay cô ra, cô phản ứng cực nhanh tránh anh đi lần nữa mà lại tiếp tục sờ lên, bình tĩnh thành thật trình bày: "Ở đây, rất nóng.
Tại sao vậy?" "Không...!Không có." Kinh Tố Đường như sắp khóc đến nơi, Lương Duyệt Nhan chạm vào khiến anh vừa hưng phấn lại xấu hổ buồn bực, "Đừng chạm vào được không? Đừng chạm vào nơi đó..." "A..." Cô đáp lời, híp nửa mắt lại nhưng anh rất khó xác định cô có phải tỉnh táo lại không, cô căn bản không dừng lại, không có gì có thể làm cô dừng lại.
Đôi mắt đen nhánh kia nhìn chằm chằm vào anh, giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình theo bản năng, gửi một tín hiệu rõ ràng rằng cô sẽ tóm gọn con mồi này, bởi vì anh đã không còn đường trốn thoát. Kinh Tố Đường nắm chặt ga trải giường dưới thân. Anh thậm chí còn không có ý nghĩ giãy giụa dưới thân Lương Duyệt Nhan.
Con mồi thật ngoan. Nụ hôn của Lương Duyệt Nhan không thể gọi là nụ hôn, cô hôn không có quy luật, cô đưa lưỡi vào chỉ để chiếm được nhiều hơn.
Hành động của cô hoàn toàn bị chi phối bởi bản năng, với suy nghĩ hung hăng, mục đích duy nhất là xâm nhập vào anh, nếm thử anh và chinh phục anh, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng nước vang lên. Khi đầu lưỡi cô quấn lấy, trái tim anh như muốn nổ tung, hàng vạn con bướm cuộn tròn bên trong bay ra ngoài. Anh không biết mình đáp lại cô từ lúc nào. Đây là hành vi không thể khống chế. "Duyệt Nhan...!A..." Khoảnh khắc gọi tên cô, anh bị Lương Duyệt Nhan hôn đến lên đỉnh. Sau vài giây cực khoái, quần nửa cởi ra đã ướt đẫm, chất lỏng trắng đục khó tránh khỏi dính vào người Lương Duyệt Nhan. Đúng vậy, trên người Lương Duyệt Nhan cuối cùng vẫn dính đầy hương vị của anh. Giống vào ngày mà cô cho anh mượn áo blouse trắng kia..