Kinh Đô Đào Hoa Nguyên

4: Người ở chung


trước sau

Hôm sau, Hạ Thu đuổi dê đực ra ngoài, cho dê mẹ ăn cỏ xong, Lưu Văn Hạ dẫn theo người tới. Hạ Thu theo Lưu Văn Hạ vào nhà của Lôi thị huynh đệ điều tra. Việc ngỗng bị trộm được giấu kín, cho nên rất ít người biết ngỗng nuôi trong rừng đào bị trộm, chắc hẳn đây cũng là ý của hoàng đế. Lưu Văn Hạ chăm chú cẩn thận tra xét từng góc, kiểm tra một lượt phòng ở mới đi vào phòng bếp, từ trong đống khói bụi nhặt lên một bộ quần áo còn chưa đốt hết liền dẫn người rời đi.

Hạ Thu có chút lo lắng, nhưng Lưu Văn Hạ không hề có ý khiển trách hắn.

Lúc chiều, dê mẹ sinh, sinh ba con, lại chết mất một, Hạ Thu đau lòng cực kỳ, lại càng chăm sóc dê mẹ nhiều hơn nữa.

“Năm nay xui xẻo a….” Hạ Thu tự nói. Chẳng biết tại sao tâm phiền ý loạn, một việc lại một việc xảy ra. Hạ Thu cơ hồ có cảm giác thể giới này có phải là không dung được hắn nữa hay không.

Buổi tối, trong phòng, Hạ Thu hung dữ nói với Thương Viễn:

“Tốt rồi thì đi ngay lập tức cho ta!”

Thương Viễn không thèm để ý đến Hạ Thu, tiếp tục ở lại hưởng thụ đồ ăn ngon. Hạ Thu mắng to:

“Gặp qua da mặt dày, chưa thấy qua dày như vậy.”

Khóe miệng Thương Viễn nhếch lên, mỉm cười, nhìn nam hài biểu tình phong phú giương nanh múa vuốt thật rất thú vị.

“Lưu đại nhân gặp nguy hiểm!” Thương Viễn híp mắt nói.

“Cái gì?” Hạ Thu nhoài người về phía trước, khẩn trương hỏi.

“Lưu Văn Hạ trong triều gây thù hằn rất nhiều, Tiêu quốc không cần Ngự sử trung thừa thanh liêm như thế! Thanh liêm của hắn cản trở đám hoạn quan, đại thần, cho dù là nhất phẩm đại thần, nhưng chức vị cao hơn hắn cũng không phải ít!”

“Ý của ngươi, đây hết thảy đều là ý của hoàng đế! Nực cười, nếu là ý của hoàng đế, Tiêu quốc cũng chẳng còn được mấy năm nữa!” lời của Hạ Thu nếu bị người nghe được chính là tội mất đầu, nhưng mà trước mặt hắn chỉ có mình y, Hạ Thu cũng không ngại cho y biết. Dù cho Hạ Thu ẩn ẩn cảm thấy nam nhân  này cùng triều đình có liên quan.

“Ngươi thật là thú vị! Bất quá, vì sao lại quan tâm Lưu Văn Hạ như vậy?” trong triều quý tộc đại thần buộc tội Ngự sử trung thừa, quả thực là tiết mục ngàn năm không thay đổi___

“Mắc mớ gì tới ngươi!” Hạ Thu hừ lạnh một tiếng. Từ xưa tới nay thanh quan không trường mệnh, nơi này chỉ sợ cũng không khác!

“Hắc hắc, ngươi thật quá thú vị! Lại cái gì cũng không sợ! Ngươi vẫn là không nên xen vào thì hơn, nếu không chính mình chết như thế nào cũng không biết.”

“Hừ!” Hạ Thu hừ lạnh một tiếng. Từ lúc lão tử ta cứu ngươi một khắc kia cũng đã đem mình đẩy vào hố lửa rồi.

.

Ngày thứ hai vào thành lấy thuốc, liền nghe được phố phường truyền lưu Lưu Văn Hạ bị cách chức. Phiên bản lưu truyền chủ yếu là cùng ngoại bang cấu kết đánh cắp cơ mật quốc gia…..Đại Lý tự bởi vì chứng cứ không đủ cho nên không cách nào động Lưu Văn Hạ___

Lòng Hạ Thu tràn đầy khó chịu, không có lửa làm sao có khói, việc này tám phần mười là bị người ta cố tình bẻ cong. Lấy dược xong, Hạ Thu chạy về rừng hoa đào, mặc dù hắn rất muốn biết Lưu Văn Hạ xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là thời điểm nên đi hỏi thăm. Hạ Thu không phải tiểu hài tử ngây thơ không hiểu sự đời, lúc này xuất hiện sẽ chỉ gây phiền toái, cũng sẽ liên lụy đến Lưu Văn Hạ.

Trong lòng, chỉ có thể cầu nguyện cho vị thanh quan này có thể sống sót ra khỏi Bình An thành.

Hạ Thu trước sau như một ở trong rừng hoa đào hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới. Ba ngày sau, Lưu Văn Hạ cùng con trai năm tuổi của hắn rời đến rừng đào. Bỏ đi quan phục, Lưu Văn Hạ có vẻ rất nhã nhặn thân thiết, nhưng đôi mắt mới 27 tuổi này lại bị triều đình mài đến thành thục cùng tang thương.

“Lưu đại nhân! Ta tới chuyển!” Không nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra! Ngầm giam lỏng, không cho phép rời khỏi địa giới Bình An, cũng không cho cùng triều đình triệt để chặt đứt liên hệ.

Một chiêu này không biết là ai làm. Lưu Văn Hạ cả đời này phỏng chừng sẽ cứ như vậy bị giam trong vòng luẩn quẩn của triều đình.

Hành lý của Lưu Văn Hạ không nhiều lắm, hắn xưa nay ưa thích đơn giản. Dù cho đã xảy ra chuyện như vậy, hắn vẫn như trước trấn định. Mà một thân áo trắng cũng như cũ không hiện ra hắn đến tột cùng có bao nhiêu phiền muộn.

“Đến, Tiểu Hạ.” Lưu quản gia ngăn cản Hạ Thu, kéo Hạ Thu qua một góc, hướng Hạ Thu quỳ xuống nói:

“Tiểu Hạ! Lưu thúc cầu ngươi một việc!”

“Mau đứng lên! Lưu thúc đây không phải chiết thọ ta sao! Mau đứng lên!” Hạ Thu kéo Lưu quản gia đứng dậy. Lưu quản gia – Lưu Thanh một phen lệ trào nói:

“Qua chiều hôm nay, ta phải cùng đại nhân nhà ta chào từ biệt! Đại nhân bị tiểu nhân ám toán, tiểu thiếu gia cũng đi theo chịu khổ, còn không cho phép mang theo gia phó. Ta đã già rồi, trong nhà còn có con cháu, cũng nên về qua thăm chút! Đại nhân nhà ta liền cầu ngươi hỗ trợ chiếu cố!”

“Được! Được! Ta ứng!”

Hạ Thu cuống quít chạy đến trước mặt Lưu Văn Hạ đề nghị hắn cùng nhi tử Lưu Sinh đến nhà mình ở, không cần phải ở nhà Lôi thị huynh đệ bỏ trống kia:

“Như vậy cũng dễ chiếu cố chút ít, hơn nữa ta cũng rất thích Tiểu Sinh!”

Lưu Sinh e sợ đem đầu vùi vào lòng Lưu Văn Hạ, vụng trộm liếc nhìn Hạ Thu, rất thẹn thùng. Nhưng Hạ Thu biết đứa bé này rất hiểu chuyện, ngày trước ở Lưu phủ, Lưu Văn Hạ suốt ngày vội vàng công sự, ít khi có thời gian cùng Lưu Sinh, nhưng Lưu Sinh lại rất thông minh, rất hiểu chuyện, không khóc không nháo, còn tự mình học chữ.

Đứa nhỏ như vậy, thật sự làm người ta đau lòng.

“Tiểu Hạ, ta đã giải chức quan, từ nay về sau gọi ta là Lưu đại ca đi.” Lưu Văn Hạ dặn Hạ Thu.

“Được! Lưu đại ca! Ngài cùng Tiểu Sinh đến ở nhà ta, nhà ta còn có một gian phòng trống đây!” Hạ Thu cũng không để ý nhiều, vội vàng dọn dẹp mấy thứ trong gian phòng đó ra, đem tất cả hành lý của Lưu Văn Hạ chuyển vào. Hành lý của Lưu Văn Hạ không nhiều, chỉ của hài tử thì tương đối nhiều. Trong phòng hắn vẫn còn giữ nguyên bàn và ghế, lại liền kề phòng bếp, mùa đông có hun ấm giường, mà phòng trống bên trái trước kia chỉ có một cái giường, một cái bàn và ghế.

“Để ta! Để ta! Tiểu Hạ đi nấu cơm tối đi!” Lưu Thành tiếp nhận.

“Được!”

Hôm nay thức ăn không tồi, Thương Viễn tâm tình rất tốt thay Hạ Thu đuổi ngỗng tới bên hồ, thuận tiện phơi nắng phơi nắng một chút. Đang lúc thập phần rảnh rỗi, thấy trong hồ có cá liền giúp Hạ Thu bắt 2 con. Hạ Thu vì thế tâm tình tốt lắm, không như mấy hôm trước mắng xéo bảo y mau mau cút đi nữa.

 Hạ Thu thuần thục làm thịt cá, đánh vẩy, rửa sạch, vì có ba con, cho nên Hạ Thu chia ra hai con nấu canh, một con hấp; lại hái ít rau trong vườn để xào, đem rau hôm qua hái được bên cạnh khu vực săn bắn làm thành rau trộn, thịt khô mấy ngày trước vào thành mua cũng chưng lên, còn trứng ngỗng thừa một quả đem luộc cho đứa nhỏ ăn. Đồ ăn nhìn như đơn giản, nhưng từ biểu hiện mỗi lần ăn của Thương Viễn có thể thấy được ăn đồ ăn Hạ Thu làm quả thực chính là một loại hưởng thụ.

Cho nên, đợi khi Thương Viễn đánh giá ba người ngồi trước mặt, tim Hạ Thu ngừng đập trong giây lát, sau đó, mồ hôi lạnh chảy ròng.

“Bọn họ là ai? Vì sao lại xuất hiện ở nhà chúng ta?” Thương Viễn bất mãn bĩu môi.

Hạ Thu lập tức phản ứng, xem vẻ mặt ba người nhất định là không quen biết, hơn nữa quần áo Thương Viễn mặc là của cha hắn, bộ dáng ‘ta là nông dân’ làm giảm đi không ít khí chất cao quý.

“Biểu ca! Mau ngồi! Vị này chính là đại nhân Lưu Văn Hạ mà ta nói với ngươi! Từ nay về sau Văn Hạ đại ca sẽ ở cách vách chúng ta. Văn Hạ ca, đây là biểu ca ta Thương Viễn. Hôm qua mới đến, biểu ca tới khuyên ta cùng về nhà ở quê, nhưng mà chỉ bằng đại ân đại đức của Văn Hạ ca, Tiểu Hạ chắc chắn sẽ không rời đi.”

Lưu Văn Hạ đối Thương Viễn mỉm cười gật gật đầu.

“Hừ!” Thương Viễn hừ lạnh một tiếng ngồi xuống. Mặt Hạ Thu giật giật vài cái, tên Thương Viễn này thật tưởng mình là ai!

“Mọi người mau ăn cơm! Mau ăn cơm!”

Một bữa tối mà Hạ Thu vừa ăn vừa nơm nớp lo sợ, Lưu Văn Hạ tựa hồ ăn chẳng được no, hắn ăn rất chậm, không phát ra bất cứ một thanh âm nào, rất nhã nhặn. Lưu Thành thì tuổi cao, không chú ý nhiều, chỉ cẩn thận gắp thức ăn cho Lưu Sinh, tiểu hài tử không kén ăn, cho cái gì ăn cái nấy, Lưu Thành vừa trò chuyện với Hạ Thu vừa ám chỉ đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, nhớ chăm sóc nhiều một chút. Còn Thương Viễn tắc thập phần thô lỗ mồm to ăn uống. Bình thường cũng không thấy tướng ăn của Thương Viễn thô lỗ như vậy, cho nên hôm nay Hạ Thu thật sự là mở to hai mắt, Lưu Văn Hạ cùng Thương Viễn quả thực trở thành đối lập, một người thì vô cùng nhã nhặn, một người thì cực kỳ thô lỗ.

Sức khỏe của Thương Viễn khôi phục rất nhanh, xem Thương Viễn hành động không có vấn đề gì sau, Hạ Thu đem Thương Viễn đuổi tới phòng bên trái. Thương Viễn không tình nguyện vào ở phòng của cha Hạ Thu trước kia. Hạ Thu đun nóng nước xong ngay tại trong phòng bếp tắm rửa. Từ sau khi lợn rừng phá hỏng cửa bếp, hắn vẫn chưa sửa lại được. Vì vậy Thương Viễn rất dễ dàng xông vào, đúng lúc nhìn thấy Hạ Thu trần truồng. Hạ Thu đỏ mặt, vội dùng khăn che nửa người dưới, trừng Thương Viễn nói:

“Ngươi đi ra ngoài cho ta!”

“Ngươi cũng có gì đẹp mắt chứ___lớn lên gầy như vậy____”

“Đi ra ngoài!!Đi ra ngoài!!” Hạ Thu mặt đỏ tới mang tai, mặc dù về mặt tâm lý tuổi hắn đã hơn 30, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng trần truồng trước mặt người khác.

Tên nhóc này thật dễ xấu hổ___Thương Viễn nghĩ_____

“Lưu quản gia kia tìm ngươi!” Nói xong liền tiêu sái đi thẳng.

Hạ Thu nghiến răng nghiến lợi.

Sáng mai, sáng mai nhất định phải sửa lại cửa! Làm một người hiện đại có văn minh, Hạ Thu sớm đã thành thói quen mỗi ngày phải tắm rửa, nếu không tắm, hắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Tắm rửa xong đi ra, đã thấy Lưu Thành đứng chờ ở ngoài, ngàn công vạn dặn nhắn nhủ một phen sau mới an tâm rời đi.

 “Lưu gia gia.” Lưu Sinh tựa hồ biết Lưu Thành phải đi, gắt gao ôm lấy chân hắn. Lưu Thành nhịn không được đỏ mắt ôm lấy Lưu Sinh, dặn nó nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời Lưu Văn Hạ cùng Hạ Thu mới giao Lưu Sinh cho Lưu Văn Hạ, kìm lòng bước đi.

Thanh âm non nớt của Lưu Sinh phía sau không ngừng gọi: “Lưu gia gia! Lưu gia gia! Lưu gia gia!”

Một tiếng lại một tiếng to hơn. Cuối cùng, Lưu Sinh òa khóc. Lưu Văn Hạ chưa từng dỗ dành đứa nhỏ nên có chút bối rối không biết làm sao.

“Đến, Tiểu Hạ thúc thúc ở đây!” Tiếp nhận Lưu Sinh, đứa nhỏ cũng bằng tuổi con hắn kiếp trước, nhưng đứa bé trước mắt này có đôi khi thật ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến làm cho người ta đau lòng. Hiện tại khóc, nhất định là trong lòng mơ hồ dự cảm được gì đó nên mới cảm thấy thương tâm.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây