Kinh Độ Vong

8: Chương 8


trước sau

Edit: Phong Miên

Beta: Cá thích uống Coca

Liên Đăng trở lại Lâm Lang Giới, thu dọn hành lí chuẩn bị từ biệt. Con hươu kia đi theo cô qua cầu gỗ, luôn giữ khoảng cách không quá xa. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn, cô lại thấy nó đang nhai lá cây, chạy vởn vơ trong tuyết. Vừa hay nó cũng ngước lên nhìn cô, chiếc đuôi ngắn cũn lập tức ngoe nguẩy, đại khái là đang lấy lòng cô.

Cô nhoẻn cười, đặt đao lên trên bọc hành lí. Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, tiếng nước róc rách bên tai, quả là buổi chiều đầy thanh bình. Đột nhiên, hươu con hoảng sợ nhảy bật ra, mở to mắt nhìn về phía trước. Liên Đăng đứng dậy, nhìn thấy Đàm Nô và Chuyển Chuyển từ bên kia chạy tới.

"Nghe nói quốc sư xuất quan rồi." Chuyển Chuyển nói: "Lễ cúng ở tiền điện chắc cũng gần xong rồi, hiện giờ chỉ còn mấy chấn tử đang lập đàn làm phép, chúng ta canh thời gian rồi nhờ người chuyển lời đi!"

Đàm Nô lườm Chuyển Chuyển: "Là nhờ người chuyển lời cho Liên Đăng, chúng ta còn phải đứng cách xa, cô h40 hức gì chứ!"

Chuyển Chuyển bĩu môi: "Tôi chờ lâu như thế là vì muốn xem xem một người sống hơn trăm tuổi sẽ mặt ngang mũi dọc ra sao. Tôi từng gặp đương kim thánh thượng rồi, đầu đội mũ miện gắn tua ngọc, mặt lốm đốm đồi mồi to bằng cả ngón tay. Kim Thượng mới trên bảy mươi mà đã già như cây gỗ mục, quốc sư hơn một trăm tuổi rồi, chẳng phải là lão yêu quái hay sao?"

Liên Đăng thấy cô ấy cứ bô bô cái miệng như vậy thì nhíu mày: "Tỷ chú ý lời nói, nếu bị người khác nghe thấy sẽ rước lấy phiền phức đó."

Đàm Nô nắm cằm của Chuyển Chuyển, làm động tác vung đao dọa dẫm: "Nói xằng nói bậy, đầu tiên là cắt lưỡi, sau đó cắt gân chân gân tay."

Chuyển Chuyển dùng sức đẩy cô ấy ra, chống nạnh nói: "Cô cứ đối đầu với tôi suốt vậy, tôi nói gì cô cũng xỉa xói lại. Có phải cô thấy tôi xinh đẹp nên ghen tị, cố tình dìm tôi xuống đúng không? Dựa vào đâu mà lúc nào cô cũng đè đầu cưỡi cổ tôi vậy? Tôi không phục!"

Cô ấy la hét là vậy mà Đàm Nô chỉ cười khẩy một tiếng: "Mạng cô là do tôi cứu, còn dám lên giọng với tôi hả?"

Chuyển Chuyển lập tức ỉu xìu, ngồi lên tháp mà đung đưa hai chân: "Tôi sẽ trả lại ơn huệ cho cô, chờ ra ngoài rồi cô sẽ biết, bên ngoài chính là thiên hạ của tôi."

Cho dù hai người hay cãi vã nhưng sau đó vẫn không hề ảnh hưởng tới tình cảm, có lẽ không ai thực sự ghét ai cả, càng hay đấu khẩu lại càng thân thiết.

Đàm Nô thấy Liên Đăng đã thay lại đồ cũ, bọc hành lý đang đặt ở đầu giường thì lẩm bẩm: "Bọn tôi không có gì để thu dọn hết, chỉ có hai bộ Hồ phục, gấp ào cái là đi được luôn. Muội định đi gặp quốc sư rồi hả?"

Liên Đăng đáp ừ: "Trước đấy tôi nghe tin quốc sư đang ở chính điện Thần Cung, chờ Lư trưởng sử xong việc sẽ mở lời giúp tôi."

Chuyển Chuyển vẫn còn đang phiền muộn: "Tôi thật sự không thể cùng đi gặp quốc sư sao? Muội đưa tôi theo đi Liên Đăng, Đàm Nô chờ ở ngoài."

Liên Đăng không hiểu sao Chuyển Chuyển lại hiếu kỳ như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì tuổi của quốc sư còn lớn hơn cả Đại Lịch thôi sao? Cô nhún vai nói: "Tôi cũng không biết liệu quốc sư có gặp tôi hay không, nếu Lư trưởng sử không cản thì chắc là tỷ có thể vào."

Chuyển Chuyển mừng rơn, hai tay vươn ra sau, bả vai nhô lên, thoải mái cười nói: "Trước kia tôi nghe nói quốc sư có thể thông thần, năm Thánh Thượng sáu mươi tuổi lên núi Thái Sơn cúng tế, nghi vệ theo hầu đi tới chân núi, bên đường có các thần nhân đứng thành hàng dài nghênh đón. Thánh Thượng hỏi những người bên cạnh nhưng không ai thấy gì. Sau đó có nhắc tới chuyện ấy với quốc sư, không ngờ quốc sư lại có thể nói chính xác cách ăn mặc của thần nhân. Có thể thấy hoàng đế phải nhờ cơ duyên mới được gặp thần, mà quốc sư đã mở thiên nhãn nên không còn thấy lạ từ lâu rồi."

Từ trước tới giờ, quanh Quốc sư luôn không thiếu những câu chuyện li kì, nhưng Liên Đăng thấy có năng lực như vậy cũng không có gì tốt. Thiên tử đi tuần thay trời nhưng lại chẳng có liên hệ gì với thần, thế nên mới phải nhờ Quốc sư chuyển lời. Thật giả trong đó như thế nào không cần chứng minh, người Trung Nguyên tôn kính quỷ thần, tôn kính ắt sinh sợ hãi, đây mới là thứ kẻ thống trị cần. Hiện giờ đương lúc giang sơn đổi chủ, triều đình Đại Lịch cần thay máu. Năm hoàng tử của Đương kim Thánh Thượng và người hùng cứ nơi quan ngoại, Thập lục Hoàng thúc Định Vương đều hiểu, ai có thể có được sự giúp đỡ của Quốc sư là đã đặt một chân lên ngôi báu, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thì quân lâm thiên hạ sẽ là chuyện trong tầm tay. Với thân phận nhạy cảm như vậy, quốc sư có muốn chỉ lo thân mình cũng chẳng dễ, thế nên ông mới bày trận khắp nơi trong Thần cung, quanh năm bế quan không tiếp khách.

Liên Đăng có rất nhiều điều không hiểu, trải qua một lần đại nạn khiến cô như đài sen bị bịt mắt, cái gì cũng "chỉ thiếu một chút ". Nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc đầu óc cô cực kỳ minh mẫn, ví như đến ngũ cốc Trung Nguyên cô còn chẳng phân biệt được hết nhưng lại có kiến giải độc đáo trên phương diện chính trị, có lẽ nhờ cả vào người cha như Bách Lý Tế ấy.

"Sao cô lại tha thiết muốn gặp quốc sư vậy? Không lẽ là muốn nhờ quốc sư bói nhân duyên cho à?" Đàm Nô hỏi Chuyển Chuyển: "Cho dù quốc sư biết được quá khứ tương lai thì cũng không rớt giá tới mức phải coi mệnh cho người ta đâu. Cô mà dám đưa ra yêu cầu như thế coi chừng sẽ bị chấn tử ném ra ngoài đấy."

Chuyển Chuyển đưa tay lên thái dương, vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai, quay mặt đi rồi nói: "Dù sao cũng phải rời khỏi chỗ này, ném ra ngoài cũng được." Sau đó, cô ấy lại hơi xích lại gần, hạ giọng nói: "Coi nhân duyên chỉ là thứ yếu, Khâu Từ bọn tôi cũng có pháp sư. Pháp sư từng xem tướng cho tôi, nói tôi mai này đại phú đại quý, ít nhất phải sống đến chín mươi tám tuổi. Nếu không có lang quân tốt sao thì có thể sống thọ như thế được sao? Tôi muốn quốc sư xem cho Liên Đăng xem khi nào mới nhớ lại được chuyện trước kia, khi nào mới hoàn thành được tâm nguyện."

Một người không có quá khứ chẳng khác kẻ ngốc là mấy. Song tâm trạng Liên Đăng lại vẫn ổn: "Tôi thấy chẳng sao, cho dù có nhớ được thì cũng toàn là chuyện đau khổ. Con người một khi phẫn nộ sẽ dễ kích động, làm việc dễ phạm sai lầm, như bây giờ rất tốt, tôi có thể giữ được tâm trạng bình tĩnh, cho dù kẻ thù ở trước mặt cũng không lỗ m4ng. Tôi có một đôi tay, có một thanh đao, biết mình nên làm gì là đủ rồi." Nói xong, cô liếc nhìn đồng hồ nước: "Sắp đến giờ Mùi rồi, tranh thủ vào thành trước giờ giới nghiêm chắc là sẽ tìm được chỗ nghỉ ngơi." Liên Đăng đưa một xấp ngân phiếu* được xếp vuông vức cho Đàm Nô: "Tỷ tới tiền trang thử cơ may, có lẽ vẫn kịp đổi tiền."

Ra ngoài cái gì cũng cần tiền, Chuyển Chuyển đến bắc lý làm việc cũng cần chi tiêu. Tiền này cướp được của thương đội Túc Đặc* lúc trước, Tây Vực cách Trường An rất xa, dù báo quan cũng không kịp xử lý ngay, biết đâu vẫn dùng được."

Đàm Nô bỏ xấp ngân phiếu vào tay áo: "Tỷ nghe nói ở Thiếu Lăng có khách đi3m Âm Dương, chỗ đó có nhận giao dịch buôn bán như chợ đen. Anh làm việc cho người ta, người ta trả anh thù lao, nguy hiểm nhưng kiếm tiền rất nhanh."

Chỗ đó nói thẳng ra là mua bán mạng người, không đến lúc cùng đường thì cô sẽ không cân nhắc đi con đường đó. Liên Đăng mím môi cười: "Vương A Bồ gọi tôi là Liên Đăng, tôi không đành lòng khiến huynh ấy thất vọng. Chuyện này để rời khỏi đây đã rồi nói sau, nơi này là Thần Cung, đừng vấy bẩn thánh địa." Dứt lời, cô đứng dậy đi đến dưới mái hiên, bật ô nhìn về cung điện phía xa, lẩm bẩm: "Tiếng chũm chọe nhỏ lại rồi, tôi đi tìm trưởng sứ hỏi thăm tình hình."

Cô đi một mình, Chuyển Chuyển nhảy bật dậy muốn đi theo nhưng lại bị Đàm Nô kéo lại: "Tôi chưa bao giờ tin vào số mệnh. Hồi bé có người nói tôi cùng lắm chỉ sống đến năm bảy tuổi, bây giờ không phải vẫn đang sống đấy sao! Cô có biết vì sao chúng ta ở Hổ Phách Ổ còn Liên Đăng lại ở Lâm Lang Giới không? Bởi vì cô ấy là đồ đệ của Vương A Bồ, còn chúng ta thì không."

Người Trung Nguyên đúng là coi trọng thân sơ, Chuyển Chuyển nghe xong thì nản chí. Cô nhoài người về phía trước khung cửa, nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi rất dày, Liên Đăng đi qua cầu gỗ thì không thấy bóng dáng nữa.

Không thể nói rõ Thái Thượng Thần Cung được xây dựng theo bản mẫu nào, dường như là song song cả Phật lẫn Đạo, có cảm giác trang nghiêm kì lạ. Ra khỏi giới, Liên Đăng cố hết sức đi dọc theo mép hành lang, sợ không cẩn thận lạc vào trận pháp thì khó mà thoát thân được.

Lâm Lang Giới chỉ cách trung tâm Thần Cung một đoạn đường, tuyết rất lớn, rơi bồm bộp xuống tán ô, chỉ chốc lát đã chồng đống lại, khẽ rung tán ô là từng mảng tuyết rơi xuống con đường lát đá. Dần dần đi tới khu nhà trước cung điện, cửa điện sừng sững mở rộng, bậc thềm được xây rất cao, trụ đỏ bao quanh san sát, nền đất không biết lát bằng gạch gì mà viên nào cũng được mài sáng bóng, vừa nhìn đã sinh ra ảo giác như ánh sáng đang chuyển động. Cô nhìn khắp nơi, thấy bên kia có một hành lang dài giữa không trung, đi tiếp là vườn trúc đã đi qua hồi sáng. Xung quanh không một bóng người, không biết những người hầu lúc trước đã đi đâu cả rồi.

Cô do dự, đi đến trước bậc thềm thì gập ô lại, đang dợm bước thì hai bên đường đi trống trải bỗng xuất hiện rất nhiều chấn tử, vóc dáng và ăn mặc giống hệt nhau, tất cả đều cúi đầu, đi thành hàng theo bên cạnh cô.

Đội hình này có phần khác thường, cô bị kẹt giữa hai đoàn người, kì lạ hơn là đoàn người này dài vô cùng, dường như đi mãi không hết. Cô đứng ngơ ngác rồi mới chợt hiểu, nơi này không được tùy tiện đến, nếu không có ai dẫn lối thì kiểu gì cũng có chuyện.

Lư Khánh nói vào trận rồi thì rất khó thoát ra, nghe đã thấy hết sức huyền diệu. Cô nửa tin nửa ngờ, quay người đi ngược lại, đi được vài bước mới phát hiện phía trước không có gì cả, không có hành lang cũng không có vườn trúc, quay lại nhìn, ngay cả cung điện cũng biến mất, trước mắt chỉ có trời đất bao la và những chấn tử mặc áo trắng quần đỏ, hành động giống như con rối.

Cô dừng lại, có phần mê mang. Tiến lui đều không được, hay là thử nhảy lên? Cô dùng hết sức nhảy bật lên, nhưng cô ở đâu thì chấn tử ở đó, như là bị giam chung trong một chiếc hộp, vách tường cao tuy rằng không thể nhìn thấy nhưng thật sự tồn tại. Vì thế sau khi chạm đất, cô không vùng vẫy vô ích nữa, gác ô lên vai, bình tĩnh chờ người tới cứu.

Người đứng ở bậc thềm trước điện nhìn cô hồi lâu, cất giọng cười nói: "Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ hoảng sợ, không ngờ lại là người biết tùy cơ ứng biến. Lúc trước huynh bị nhốt trong trận đâu được như vậy, trông huynh cuống đến mức mồ hôi đổ đầy người, giờ nhớ lại đúng là buồn cười."

Lư Khánh nghiêm mặt, hờ hững nhìn anh ta: "Tôi nhớ rõ khi đó là tháng sáu, trời nóng như đổ lửa, Xuân quan lại đứng nhìn đến tận hai canh giờ. Thế nên sau đấy tôi rất kính nể Xuân quan, đã làm chuyện gì là làm đến cùng."

Phương Châu vốn đang cười sảng khoái, bị Lư Khánh nói khịa một câu thì xấu hổ không cười nữa. Con người này có đôi khi đến là đểu, rõ ràng chỉ là việc nhỏ lại cứ thích nói vòng vo. Chiếu theo phẩm cấp, Lư Khánh tuy rằng là thái giám nhưng lại đảm nhiệm chức Trưởng sử Thần Cung, dù sao cũng là quan tam phẩm, hiển vinh hơn kẻ thất phẩm như anh ta nhiều. Thế nhưng anh ta lại chẳng chịu thua trưởng sử, trong triều có pháp chế nghiêm minh, Thần Cung cũng có quy định của riêng mình. Một khi cửa cung đã đóng thì mọi chuyện đều do Tư thiên giám định đoạt.

Đương nhiên anh ta cũng không làm quá, đều là người quen cả, vẫn có thể hòa hợp được.

Anh ta rời mắt về bóng người kia, cô mặc trang phục của người Hồ, đai điệp tiệp thắt eo thon, từng bước đi lại mang theo phong thái oai hùng. Trong mắt anh ta, trên con đường trống trải chỉ có một mình cô đang đứng đó. Nhưng trong mắt cô, những ảo ảnh kia vẫn đang tiếp diễn, bởi lẽ chuyện không chắc cú thì thôi chẳng làm nên cô cũng không muốn lãng phí sức lực. Một cô gái mười lăm - mười sáu tuổi lại có được sự thong dong này, thật hiếm thấy.

Anh ta đứng khoanh tay, đang đắn đo có nên đi cứu cô không thì trong điện bỗng truyền ra tiếng còi chói tai, đánh vọt về phía con đường. Anh ta nheo mắt nhìn, thấy kết giới như thuỷ tinh bao quanh bị phá vỡ, trận pháp được phá. Lư Khánh nhanh chóng dẫn người đi tới đón cô, không ngừng trấn an: "Làm cô nương kinh hãi rồi." Cô không tỏ vẻ gì, chắp tay tạ ơn ông ta, mặt mày không chút sợ hãi.

Thật là một cô gái kì lạ, không biết rốt cuộc nên nói là cô to gan hay đã ch3t lặng nữa, kết luận duy nhất là cô có mục đích rõ ràng, tính công kích cũng rất mạnh. Anh ta nhếch môi, quay người vào trong điện, nhìn thấy Lư Khánh dẫn cô đi qua trước mặt. Cô hạ giọng nói: "Tôi đến cầu kiến quốc sư, nhưng không biết lúc này có tiện không?"

Lư Khánh đáp: "Vừa nãy tọa thượng còn hỏi thăm cô nương, mong cô nương chờ một lát để tôi vào trong chuyển lời."

Mày cô giãn ra, chắp tay cảm tạ Lư Khánh, sau đó lại đứng ngây ra như phỗng. Phương Châu cố tình đằng hắng để thu hút sự chú ý của cô. Lúc này cô mới quay sang, cúi người chào: "Xuân quan".

Anh ta cười có vẻ rất thản nhiên, giống như cái người vừa hào hứng xem trò vui chẳng liên quan gì đến mình. Đang định tiến lên bắt chuyện thì Lư Khánh nâng hai tay đi ra từ hậu điện, ôn tồn nói: "Tọa thượng cho mời, cô nương đi theo tôi."

Liên Đăng đi vào cùng ông ta, phát hiện nơi này không phân biệt trước sau, đều có trụ sơn son và gạch vàng chạm hoa sen, chỉ là một mặt hướng Bắc, một mặt hướng Nam. Nhưng càng đi vào sâu thì lại càng âm u. Bốn bề yên tĩnh không một tiếng động, rèm sa mờ rủ từ trên đỉnh xuống đất khắp ngôi điện rộng lớn, một cơn gió chợt lùa vào, rèm che khắp điện bay phấp phới, thoáng chốc tràn ngập sự lạnh lẽo bơ vơ.

- -

*Ngân phiếu: Nguyên văn là Phi tiền, tiền giấy thời Đường, Tống, giống với séc hay chi phiếu ngày nay.

*Túc Đặc: Sogdiana hoặc Sogdia, là nền văn minh cổ xưa của người Iran và là một tỉnh của Đế chế Achaemenes Ba Tư.

- -----oOo------

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây