Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

90: Chương 90


trước sau

Nam Hướng Bắc đương nhiên không biết Đại sư tỷ nhà cô lúc này đang miên man suy nghĩ cái gì, hiện tại cô đang ngồi trước mặt một người đàn ông mặt mày nghiêm trọng, cả hai người đều có vẻ thập phần câu nệ, tay chân lính quýnh không biết nên làm sao cho tốt.
Hôm nay là thứ ba, mỗi chiều thứ ba bà Tô đều cùng vài bà bạn ra ngoài chơi mạt chược hoặc là đi dạo phố, cho nên Tô gia chỉ còn một mình ông Tô ở nhà.


Từ sau lần đầu tiên đến thăm Tô gia bị tạt nước lạnh, Nam Hướng Bắc mỗi lần trở lại thành phố S đều ghé qua một lần. Rút kinh nghiệm sau này cô đều xếp thêm một bộ quần áo vào hành lý của mình, chờ đến lúc ghé qua Tô gia thì thay ra, bị tạt nước ướt lại rời đi tìm một chỗ đổi lại đồng phục, hành vi như thế xem ra chẳng khác gì cuồng tự ngược.


Nhưng cho dù bị đối đãi như vậy, Hướng Bắc vẫn như cũ kiên trì ghé thăm Tô gia. Mãi cho đến mấy ngày hôm trước, bà Tô mở cửa chỉ chửi vào mặt cô vài câu chứ không có tạt nước vào cô nữa.


Vốn nghĩ hôm nay đến nếu không bị tạt nước thì cũng sẽ lại bị thoá mạ một chút, không ngờ sau khi ấn chuông cửa, người ra mở lại là ông Tô, hơn nữa trong lúc Hướng Bắc còn đang nhất thời ngây người, thì ông né người qua một bên, ý bảo cô đi vào.


Thế nên mới có tình huống như bây giờ, cô cùng cha của Hướng Vãn ngồi đối diện nhau, hai người một trận trầm mặc, tựa hồ cũng không biết nên nói cái gì.


"Tiểu Tích có khỏe không?" Cũng không biết trải qua bao lâu, ông Tô rốt cuộc mở miệng nói chuyện, đầu tiên hỏi tới cũng không phải Tô Hướng Vãn, mà là Tô Vị Tích.


"Dạ rất khỏe." Nam Hướng Bắc nhanh mở miệng đáp lời, thấy ông Tô gật đầu, cô do dự một chút lại nói thêm, "Chơi với bạn học ở nhà trẻ cũng tốt lắm ạ."


"Ừ." Ông Tô thản nhiên lên tiếng, lại nhìn chằm chằm cô vài giây, "Cháu... không ngại chuyện con bé hư đốn kia mang theo con riêng như vậy sao?".


Thời điểm nhắc tới Tô Hướng Vãn, ngữ khí ông Tô lập tức trở nên kém, hiển nhiên là đang nhớ đến cái lúc quyết liệt kia của Tô Hướng Vãn, biểu tình ông thoạt nhìn không quá tốt.
Nhưng mà ý tứ muốn thử lòng Nam Hướng Bắc trong những lời này của ông cũng đã quá rõ ràng.


"Dạ không ngại." Người vẫn đang có vẻ bồn chồn vội vàng lắc đầu, chỉnh đốn lại tinh thần trả lời, "Cháu thực lòng yêu thương Tiểu Tích."
Nếu nói từ đầu là do yêu ai yêu cả đường đi, vì yêu Tô Hướng Vãn, cho nên cũng yêu con gái của nàng, hiện tại thì không phải như vậy. Nói xúi quẩy, cho dù lỡ như cô và Tô Hướng Vãn chia tay, cô vẫn thương yêu Tiểu Tích như trước... Mà hiển nhiên, cô và Tô Hướng Vãn sẽ không chia tay.


Nhíu mày, ông Tô nhìn chằm chằm Nam Hướng Bắc, không bỏ sót biểu cảm nào trên mặt cô. Đặc biệt lúc cô nhắc đến Tô Vị Tích, trong ánh mắt rõ ràng mang theo ý cười cùng cưng chiều, làm ông Tô không thể hỏi ra vấn đề nghi ngờ này được nữa.


Nam giới theo đuổi Tô Hướng Vãn, ông đã gặp qua không ít, ai cũng nói không ngại Tô Vị Tích. Nhưng khi nhìn tới đứa nhỏ, ánh mắt họ rõ ràng mang theo sự ghét bỏ cùng chán ngán, ông chưa từng thấy ai lộ ra vẻ mặt như Nam Hướng Bắc.


Có lẽ là vì hai cô gái không thể sinh em bé, nên Nam Hướng Bắc mới yêu thương Tô Vị Tích như thế chăng?


Dùng ý nghĩ như vậy kiềm chế hảo cảm đang dần tăng lên của mình đối với Nam Hướng Bắc, ông Tô biểu tình không thay đổi, lại "Ừ" một tiếng, không nói gì thêm.


Ngơ ngơ ngác ngác ở Tô gia đến gần tới giờ, Nam Hướng Bắc đứng lên lễ phép nói lý do phải đi rồi chào tạm biệt ông Tô.


Ông Tô cũng đứng dậy, thản nhiên nhìn cô, dù cô nói "Ngày mai cháu lại ghé thăm", ông cũng không có phản ứng gì.


Không hiểu được ý tứ của ông Tô với mình là gì, Nam Hướng Bắc đối với việc nghiền ngẫm lòng người thật sự vô cùng mù mờ, cho nên cô chỉ biết kéo vali rời khỏi Tô gia, không nghĩ tới lúc xuống lầu lại gặp được bà Tô tay xách nách mang đồ đạc. Cô ngó trân trân, chuẩn bị tốt tinh thần bị thoá mạ, rồi tiến lên hỗ trợ, "Bác gái, để cháu giúp bác mang lên."


Lúc nhìn thấy Nam Hướng Bắc, bà Tô có hơi giật mình, nhưng rất nhanh sắc mặt liền trở nên khó chịu, bà Tô âm thầm mắng một câu "Lão già chết tiệt", động tác trên tay lại rất nhanh nhẹn đem toàn bộ đồ đạc tống cho Nam Hướng Bắc.


Đồ rất nhiều, trong tay còn có hành lý, Nam Hướng Bắc nhất thời vô cùng chật vật. Bà Tô lại không thèm đếm xỉa, cô đành phải cắn răng đem toàn bộ đồ đạc lên lầu, kết quả mới vừa đặt hết thảy xuống trong nhà bà Tô thì cô liền bị đuổi ra ngoài.


Ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt, Nam Hướng Bắc dở khóc dở cười, tay cào cào tóc, rồi thở dài rời đi.


Rất nhanh thêm một ngày nữa trôi qua, vào ban đêm Nam Hướng Bắc nằm trên giường, có chút buồn ngủ, bất quá cô vẫn quật cường mở to mắt, nhìn bóng dáng của Hướng Vãn mà ngẩn người.


Đại sư tỷ lại đang xem tài liệu... Tài liệu này có phải là của mẹ giao cho nàng hay không? Nam Hướng Bắc chưa bao giờ hỏi qua vấn đề này, dù trong lòng cô có nghi vấn. Cô muốn xác định cho rõ xem Hướng Vãn của cô đến tột cùng là thích tiếp tục làm Tô tiếp viên trưởng, hay là tương lai muốn trở thành Tô chủ tịch.
Cứ mãi nhìn, Nam Hướng Bắc nhịn không được ngáp một cái. Tô Hướng Vãn mới vừa buông tài liệu đứng dậy, nhìn đến bộ dáng buồn ngủ rũ rượi của cô, nàng đi đến bên giường ngồi xuống, "Em mệt thì ngủ đi."


"Chờ chị." Nam Hướng Bắc mỉm cười nói, "Dù sao ngày mai cũng không có lịch bay."


Hai ngày kế là ngày nghỉ, ngày mai cô sẽ mang Tiểu Tích đến chỗ Lâm Tô học vẽ.


"Ừ." Tô Hướng Vãn nhẹ gật đầu, lại có chút đăm chiêu nhìn Nam Hướng Bắc, đưa tay phủ lên hai má cô, "Mệt thì phải ngủ, không liên quan chuyện ngày mai được nghỉ."


"Em chờ chị mà." Giống như mọi khi hay làm nũng, Nam Hướng Bắc cầm tay Tô Hướng Vãn lắc lắc, "Chị vẫn còn chưa xong sao?"


"Em nha ~" Nhìn bộ dáng cô như vậy, trong lòng Hướng Vãn lập tức trở nên mềm mại, cô trách yêu một câu, rút tay ra, nhìn thấy Hướng Bắc mếu mếu lại cười khẽ, "Chị đi dọn dẹp rồi cùng em ngủ."


"Vâng!" Người nào đó mới vừa rồi còn cố ý làm ra vẻ mặt đáng thương lập tức tỏa sáng hai mắt.


Kết quả đợi đến khi Tô Hướng Vãn thu dọn tài liệu vào phòng sách quay trở lại, thì người vừa mới không chịu đi ngủ đã ngủ say như chết.
Cưng chiều nhìn nàng một cái, Tô Hướng Vãn vén tóc chuẩn bị lên giường nằm thì tầm mắt rơi vào hành lý Nam Hướng Bắc để bên cạnh giường. Nhìn hành lý còn chưa đóng khép, nàng lắc đầu đi qua, đang muốn kéo lại thì phát hiện bên trong còn có một bộ quần áo, nhìn như là đã mặc qua.


Mày nhướng lên, Tô Hướng Vãn lại quay đầu nhìn về phía người đang ngủ say trên giường, nghi ngờ lúc trước đã dẹp xuống lại nổi lên trong lòng... Tiểu Từ Tâm nhà nàng gần đây quả thực kỳ lạ, nếu có nghĩ cô ở bên ngoài này nọ cũng chỉ là nghĩ chơi chơi thôi, nhưng mà, rốt cuộc là Hướng Bắc đang làm chuyện gì, ở đâu?


Ngày hôm sau, Nam Hướng Bắc vốn định sau khi đón Tô Vị Tích tan học sẽ cùng Tô Hướng Vãn dùng bữa rồi tìm lý do đưa Tô Vị Tích đến chỗ của Lâm Tô học vẽ, không ngờ gần đến giờ đi đón Tiểu Tích, nhóm mấy người Phương Sắc lại bỗng nhiên gọi hẹn cô đi ăn cơm.


"Bọn họ coi như là đồng nghiệp của em, tuy rằng là đàn em nhưng tốt xấu gì cũng từng huấn luyện chung." Thấy Nam Hướng Bắc khó xử, Tô Hướng Vãn mở lời, "Mình chị đón Tiểu Tích là được, em đi cùng bọn họ đi."


"Nhưng mà..." Nam Hướng Bắc há miệng, vừa định nói buổi tối kỳ thật là cô có việc, lại nhớ phải giữ bí mật nên đành nuốt trở về, định bụng cơm nước xong sẽ nói với Phương Sắc mình bận việc, sau đó trở về đưa Tiểu Tích đi học vẽ.


Là người lớn, cô hẳn là phải làm gương cho trẻ con, nếu cô nói ra không giữ lời, làm sao dạy trẻ nhỏ giữ chữ tín?


"Thôi được rồi." Ý đã định, Nam Hướng Bắc liền ra khỏi nhà, lại không biết Tô Hướng Vãn hiển nhiên đối với phản ứng vừa rồi của cô nổi lên nghi ngờ.


Tô Tiểu loli còn tưởng rằng người sắp tới đón mình là Bắc Bắc nhà bé, hơn nữa buổi tối còn được đến gặp dì Lâm học vẽ, cho nên vô cùng hưng phấn.


Nhà trẻ tan học, bọn nhỏ lục tục được người nhà đón về, trong phòng học chỉ còn lại vài em nhỏ đang chờ, cùng cô giáo ngồi bên cạnh.


"Tiểu Tích, cậu vẽ thật khá nha." Ở phía sau Tô Vị Tích đang cúi đầu vẽ vẽ, trên giấy là một cây táo mà mấy hôm trước dì Lâm dạy bé vẽ, tuy rằng trông khá bình thường, nhưng là lần đầu tiên cô bé vẽ được rất giống, mấy bạn nhỏ bên cạnh đều vây xung quanh trầm trồ.


"Là dì dạy cho mình." Được nghe khen, Tô Vị Tích cười híp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Dì vẽ nhiều tranh còn đẹp hơn."


"Woa..." Một cô bạn nhỏ bên cạnh gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn bức vẽ trong chốc lát, lại nhìn Tô Vị Tích, "Tiểu Tích, dì dạy vẽ của cậu xinh đẹp lắm hả?"


"Rất xinh đẹp." Nhắc tới Lâm Tô, Tô Vị Tích lại vui vẻ, trong lòng cô bé cảm thấy Lâm Tô rất giống bà nội, đều rất thương cô bé, bất quá không bằng mami và Bắc Bắc là được, ừ, dì Lâm rất được, nhưng mà mami hấp dẫn hơn.


"À..." Bạn nhỏ lại gật đầu, tiếp theo tíu tít hỏi, "Vậy Bắc Bắc của cậu có phải sẽ thân với dì ấy không?"


"Hơ?" Vẽ xong nét cuối cùng trên bức tranh, Tô Vị Tích thật cẩn thận đem bức hoạ cuộn tròn lại bỏ vào balo nhỏ của mình, nghe được lời cô bạn, vẻ mặt bé con không rõ, cho nên miệng phát ra thán từ y chang cái kiểu ngơ ngác của Nam Hướng Bắc.


"Chính là dì xinh đẹp đó, Bắc Bắc của cậu rồi cũng sẽ hôn dì đó đó nha." Cô bạn vẻ mặt rất chắc chắn, "Ba của mình cũng là như vậy."


Hiện tại mấy cô bạn nhỏ chơi thân với Tô Vị Tích đều biết "Bắc Bắc" trong miệng Tô Vị Tích chính là "ba" của cô bé.


Mắt chớp mấy cái, tuy rằng không phải quá hiểu rõ vì sao Bắc Bắc sẽ hôn dì đó, Tô Vị Tích vẫn rất thành thật lắc đầu, "Tớ không có thấy, cho nên không biết Bắc Bắc có hôn dì ấy hay không."


"Nhất định là có." Bạn nhỏ đoan chắc, "Chắc chắn là như vậy!"


"Vậy à..." Tô Vị Tích gật đầu tỏ vẻ hiểu được, song cô bé lại do dự, ngón tay nhỏ bé đặt lên miệng cắn cắn, một lát sau nhăn lại mày, "Nhưng mà Bắc Bắc dặn, không được nói với mami là Bắc Bắc hôn dì."


"Đương nhiên rồi, ba của mình cũng bảo mình không được để cho mẹ biết ba hôn dì xinh đẹp."


"Vậy sao..."
Đằng sau hai cô bạn nhỏ, người mới vừa tới cửa lớp học nghe được hai ba câu cuối cùng kia - Tô Hướng Vãn - mặt mũi xanh mét, trong mắt thấy rõ dấy lên lửa giận.


"Nhưng mà Bắc Bắc dặn, không được nói với mami là Bắc Bắc hôn dì."


Lặng yên lặp đi lặp lại lời này trong lòng, Tô Hướng Vãn nghiến răng nghiến lợi.


Giỏi lắm cái tên Nam Cung Tiểu Túng kia, hóa ra là ra ngoài tìm phụ nữ thật, chẳng lẽ nàng thật sự không đủ thỏa mãn cô?


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây