Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

73: Tiểu Tử Ngốc Này Không Giãy Giụa Tí Nào À


trước sau


Trước kia, khi đọc tiểu thuyết võ hiệp, phim truyền hình, Khúc Cửu Nhất thực ra khá thích xem ghép đôi yêu nữ ma giáo với thiếu hiệp chính trực.

Kiểu hoan hỉ oan gia như này thường chọc ra rất nhiều chuyện xưa thú vị cho nên cũng được hoan nghênh rộng rãi.
Nhưng tới khi ra tới thực tế, có một đoạn tình cảm như vậy mới biết rằng truyện cổ tích đều gạt người.
Thiếu hiệp thực sự nhân hậu, chính trực như Cố Thiếu Bình, nếu hắn ta nghĩ thông còn được, nếu hắn chẳng nghĩ thông thì còn hơn cái khúc gỗ.
Sử Vô Song so với các nữ tử khác trên giang hồ đã đủ nhiệt tình và chủ động nhưng Cố Thiếu Bình lại vẫn coi nàng ta như huynh đệ.

Trông cậy vào Cố Thiếu Bình sẽ nghĩ thông chỉ e còn cần trải qua rất nhiều gian khổ mới được.
Nhưng Sử Vô Song chẳng chờ được nữa.
Nàng chẳng có nhiều thời gian như vậy để chờ Cố Thiếu Bình từ từ hiểu ra, nàng cũng có việc cần phải làm.

Bây giờ, Toái Ngọc Cung bị hai phái chính tà nhìn chằm chằm, nàng muốn sự nghiệp của mình có thành tựu đương nhiên phải vào sinh ra tử với cung chủ rồi, thời gian để nàng giải quyết sinh hoạt cá nhân không nhiều lắm.
Lần này tới Thương Hải Bang, Sử Vô Song đã ôm tâm tư được ăn cả ngã về không.
Trước khi đi, Khúc Cửu Nhất cố ý dò hỏi suy nghĩ của Sử Vô Song một chút.
"Ngươi và Cố Thiếu Bình cũng đã gần một năm chưa gặp nhau rồi.

Một năm này dù có là thư từ qua lại cũng chẳng nhiều lắm, bây giờ, thanh danh hắn nổi khắp giang hồ, bên người cũng có một ít nữ tử như ẩn như hiện.

Hắn có lẽ đã biến thành một dáng vẻ khác rồi, ngươi chắn chắn rằng mình còn thích hắn sao?"
Khúc Cửu Nhất rất tò mò, chẳng lẽ ma lực của tình yêu ôm nhau xoay vòng vòng thực sự lớn như vậy sao? Tuy rằng Cố Thiếu Bình kia không có gì đáng chê trách nhưng với điều kiện cá nhân của Sử Vô Song, nàng muốn tìm một người tốt hơn cũng không khó.
"Ừm" Khi nhắc tới Cố Thiếu Bình, nét mặt của Sử Vô Song rất sinh động, "Đọc thư huynh ấy gửi là ta biết, huynh ấy chưa từng thay đổi.

Trước đó, ta và huynh ấy đã từng trải qua biết bao lần sinh tử như vậy, huynh ấy cũng chẳng nghĩ thông thì các nữ tử khác chỉ e càng không làm được"
"Nhưng cũng có thể ngươi sẽ gặp được người tốt hơn" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc đề nghị.

Với địa vị hiện tại của Toái Ngọc Cung, Sử Vô Song chỉ cần vẫy tay, nam nhân tốt trong thiên hạ mặc nàng lựa chọn.
"Cung chủ, ta từng thấy rất nhiều nam nhân tốt hơn Cố Thiếu Bình", Sử Vô Song trộm nhìn Khúc Cửu Nhất vài lần, cố ý nói, "Người khác chưa nói, trong khoảng thời gian này, ta đi theo người mỗi ngày, ngày nào cũng có thể nhìn thấy Tạ trưởng lão.

Trên thế gian này, luận về dung mạo, gia thế, nhân phẩm, người có thể so được với Tạ trưởng lão ít ỏi chẳng có mấy ai.

Nếu ta cứ thấy một nam nhân tốt thì thay đổi tình cảm, bây giờ đối tượng ta thích hẳn nên là..."
Sử Vô Song còn chưa nói xong hết.
Bởi vì Khúc Cửu Nhất đang rất lạnh lùng nhìn nàng.
Ấy ấy ấy.
Ánh mắt của cung chủ sắp giết chết người rồi.
"Cung chủ, thuộc hạ chỉ nói đùa với người mà thôi" Sử Vô Song có hơi run lên, nàng thực sự chỉ nói đùa mà thôi.

Tạ trưởng lão nàng thực sự không thể trèo cao tới mức ấy được, cũng hoàn toàn không tiêu hóa được mà có được không?
"Trò đùa này tốt nhất đừng làm" Khúc Cửu Nhất bình tĩnh nhìn Sử Vô Song nói, "Cuộc đời ta ghét nhất là người khác đoạt đồ của ta, đặc biệt là người ta tin tưởng"
Sử Vô Song chỉ có thể thề với trời rằng mình đối với Cố Thiếu Bình một lòng một dạ.
"Cung chủ, thuộc hạ chỉ là muốn nói, nam nhân tốt hơn ắt sẽ có người tốt hơn xứng đáng với họ" Sử Vô Song chỉ có thể nhanh nhảu nói hết lời mình muốn nói ra, miễn cho cung chủ hiểu nhầm điều gì, " Nam nhân tài hoa, thông minh ta gặp rất nhiều, ta cũng chẳng thèm.

Tuy Cố Thiếu Bình ngốc nhưng huynh ấy không nhằm vào dung mạo của ta, không nhằm vào gia thế của ta, chỉ đơn thuần coi ta như huynh đệ cùng chung hoạn nạn, vậy mà huynh ấy cũng có thể chết vì ta.

Trước đó, chúng ta cũng bị bắt, khi huynh ấy bằng lòng buông kiếm vì ta, đặt tính mạng của mình vào tay người khác là lúc ta biết đời này của ta đã định sẵn là huynh ấy rồi"

Còn về Thương Hải bang gì đó, suy cho cùng cũng chỉ là vật bên ngoài mà thôi.
Chỉ cần giải quyết được bọn người kia, trong mắt Cố Thiếu Bình đương nhiên chỉ còn một mình nàng.
"Sau này, nói chuyện đừng chậm rì rì thế, nhất là đừng tách câu ra để nói nhiều lần" Khúc Cửu Nhất nghe Sử Vô Song nói lời từ tận đáy lòng xong, không khí mới bắt đầu ấm trở lại, "Nếu mỗi một lần ngươi đều tách lời ra để nói thì một khi pháo Italia* của ta thu chậm một chút, nói không chừng ngươi chết rồi"
*Ý nói là vũ khí tối tân, tui tìm khum ra câu chuyện sau cái cụm này để kể các bạn nghe nên ai biết kêu tui với ạ
"Pháo gì cơ?" Sử Vô Song nghe không hiểu.
"Không sao, ngươi không cần biết", Khúc Cửu Nhất đứng dậy, phủi góc áo, "Nếu ngươi chắc chắn là Cố Thiếu Bình rồi, vậy thì cần phải làm từ đầu tới cuối theo những gì ta bảo.

Mọi hành động của ngươi, mọi lời nói của ngươi đều phải nghe theo ta chỉ huy.

Ta bảo đảm có thể khiến hạt đậu tình yêu nảy nở trong lòng Cố Thiếu Bình, còn sau này ra sao thì phải dựa vào chính ngươi"
Sử Vô Song có hơi do dự.
Không phải nàng nghi ngờ bản lĩnh của cung chủ nhà mình nhưng lão phu lão thê lâu như cung chủ và Tạ trưởng lão, gần đây cũng chẳng thấy hai người ở chung một phòng đâu.
"Ngươi không tin?"
"Không, cung chủ, người nói sao thì chính là vậy" Sử Vô Song vội vàng chứng tỏ lòng thành của mình.

Thực sự không được thì tới lúc ấy, nàng lén đi tìm Cố Thiếu Bình là được.

Sao có thể không nể thể diện của cung chủ được chứ?
Khúc Cửu Nhất cũng chẳng biết Sử Vô Song nghĩ sao nhưng nếu biết, chỉ e sẽ hung hăng đánh nàng mấy cái.

Loại hình khác thì thôi nhưng kiểu cp kinh điển như Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình, y có n phương pháp có thể khiến hai người họ ở bên nhau, cũng có n phương pháp để chia tách họ được chứ?
"Tới lúc ấy, ngươi làm như vậy..."
Bây giờ.
Cả người của Sử Vô Song cũng được thiết kể tỉ mỉ.
Phục sức của nàng nhìn qua không khác gì với các đệ tử khác nhưng thực tế, ở một số chi tiết nhỏ vẫn khác ít nhiều.
Ngay cả vị trí nàng đứng bây giờ cũng đã được nghiên cứu sâu.
Bao nhiêu đệ tử Toái Ngọc Cung đều biết tâm phúc của cung chủ, sư muội Sử Vô Song muốn tới Thương Hải bang câu nam nhân cho nên khi xếp hàng, đều yên lặng lui ra để một khoảng trống, lúc này mới tiện để Cố Thiếu Bình có thể liếc mắt một cái là thấy được Sử Vô Song trong đám người.
Nếu không phải cố ý sắp đặt thì những đệ tử có vóc dáng cao đứng chắn trước Sử Vô Song, cho dù Cố Thiếu Bình có hỏa nhãn kim tinh cũng đừng mơ tìm phát trúng ngay Sử Vô Song giữa đám người.
Bây giờ, Cố Thiếu Bình cũng không rõ lắm về tâm tình của mình.
Thiếu nữ mỉm cười với hắn này nhìn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Rõ ràng là tiểu huynh đệ mà hắn quen nhưng giờ phút này hắn nhìn, không biết sao mặt lại nóng lên, hơn nữa, tim đập cũng nhanh.
Hắn...!hắn bị bệnh sao?
"Khúc cung chủ đại giá quang lâm, mời vào bên trong ngồi" Hải Trường Khoát nào còn tâm trạng để ý thần sắc của Cố Thiếu Bình? Lúc này, tất cả lực chú ý của Hải Trường Khoát đều đặt trên người Khúc Cửu Nhất.
Trước kia, giang hồ có lời đồn rằng quan hệ giữa Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ rất thân thiết.
Bây giờ, nhìn Khúc Cửu Nhất làm trò trước mặt mọi người, nắm lấy tay Tạ Tụ xuống xe ngựa, ông mới biết lời ấy chẳng giả.

Càng khiến Hải Trưởng Khoát buồn bực hơn là ông phát hiện, bây giờ bản thân chẳng thể nhìn thấu võ công của Khúc Cửu Nhất.
Tuổi còn nhỏ đã ở cảnh giới tông sư.
Trong khi ông dốc lòng nhiều năm trong võ đạo, lại khó có bước tiến.
Tuy Hải Trường Khoát là bang chủ một bang, ánh mắt lúc này nhìn Khúc Cửu Nhất cũng không khỏi có chút ghen tị.

Những người trẻ tuổi đó chẳng biết được sự lợi hại của tông sư, chờ tới khi họ phát hiện mình có tuổi, võ công còn vì lớn tuổi mà yếu đi, bọn họ mới biết được, vì sao tông sư có thể là nhân vật siêu nhiên như thế trên giang hồ.
"Hải bang chủ khách khí rồi" Khúc Cửu Nhất nắm tay Tạ Tụ, cũng chẳng có ý định buông ra, "Cứ chuẩn bị đơn giản cho chúng ta một phòng cho khách là được.

Còn về các đệ tử khác ở Toái Ngọc Cung, ngoài những người chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của ta thì những người còn lại sẽ ở vùng gần đây, không quấy rầy tới quý bang"
"Sao mà vậy được?" Hải Trường Khoát thầm thở dài một hơi trong lòng, nếu đệ tử của Toái Ngọc Cung thực sự vào ở cùng thì Thương Hải bang bọn họ thực sự không chịu đựng nổi.


Khúc Cửu Nhất bằng lòng để bọn đệ tử ở ngoài là tốt nhất.
"Gần Thương Hải bang cũng chẳng có nhiều khách điếm, tuy vậy ở mười dặm ngoài kia có một thôn trang, tuy rằng có hơi đơn sơ nhưng lâm thời ở vài ngày, thực ra không đáng ngại.

Nếu cung chủ không chê, ta đây sẽ phái người đi dọn lại" Hải Trưởng Khoát nở nụ cười hiền lành, chỉ là nếu cân nhắc tỉ mỉ thì sẽ biết không ổn.
Nếu thực sự là chỗ ở sắp xếp cho đệ tử Toái Ngọc Cung, sao tới bây giờ chỗ đó còn chưa dọn dẹp sạch sẽ? Rõ ràng là không muốn cho Khúc Cửu Nhất ở đây lâu rồi, cố ý.

Cho dù đệ tử Toái Ngọc Cung thực sự ở đó, chỉ e ông ta cũng sẽ làm ra không ít chuyện để các đệ tử tự đi dọn.
"Vậy thì không cần" Khúc Cửu Nhất nâng tay, cự tuyệt đề nghị của Hải Trường Khoát, "Trước đó chúng ta đã tốn tiền mời mấy trăm công nhân tới.

Chỉ là nhà gỗ đơn giản thì một ngày có thể xây xong rồi.

Y phục chăn đệm gì đó sẽ có thương đội đưa tới.

Chỉ cần Hải bang chủ tìm cho chúng ta khối đất trống ở gần đây là được"
Mấy...!mấy trăm người tới làm nhà?
Đừng nói là đệ tử Thương Hải bang, ngay cả Hải Trường Khoát cũng nghẹn họng nhìn trân trân.
Nhưng rất mau, đã có đệ tử tới báo tin, nói gần đấy có mấy trăm thợ mộc và thợ thủ công cầm theo công cụ tới, còn có mấy thương đội lớn cũng đã tụ tập ở gần đó rồi.
"Mong Hải bang chủ cho họ vào.

Làm xong sớm một chút, bọn họ cũng có thể về sớm một chút, nếu làm nhanh, nói không chừng trước giờ Tý là có thể làm xong rồi" Khúc Cửu Nhất cười tủm tỉm nói.
Hải Trường Khoát miễn cưỡng đáp lại, cười cười, ý nói các đệ tử cho họ vào.
Mắt thấy những người đó bắt đầu dỡ đồ đạc, gõ gõ đập đập, Hải Trường Khoát chỉ cảm thấy đầu mình kêu ong ong.
"Khúc cung chủ, xuống tay quả là rộng rãi"
Chỉ là tới Thương Hải bang bọn họ làm khách mà thôi, trực tiếp phái người tới xây nhà gần chỗ họ, chẳng lẽ là muốn ở lâu dài?
"Bình thường thôi bình thường thôi, cũng chỉ là chuyện của mấy vạn lượng thôi mà" Khúc Cửu Nhất xua xua tay, vốn chẳng để chút tiền ấy vào mắt, "Đệ tử Toái Ngọc Cung ta hưởng thụ quen rồi, cũng chẳng để các nàng quấy rầy quý bang làm gì.

Vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì hầu như không gọi là vấn đề.

Nếu bang chủ không chê, cứ coi chúng ta như hàng xóm lâm thời là được.

Có câu nói rất hay, bà con xa không bằng láng giềng gần, ta hy vọng Toái Ngọc Cung và Thương Hải Bang còn có thể vun đắp tình cảm, hóa giải những ân oán ngày xưa đó"
Một chiêu này của Khúc Cửu Nhất trực tiếp đánh cho Thương Hải bang ngơ luôn,
Bọn họ vốn cho rằng Khúc Cửu Nhất cùng lắm chỉ ở chỗ họ hai, ba ngày mà thôi nhưng nhìn cái dáng vẻ này của Khúc Cửu Nhất, còn chưa biết muốn ở bao lâu đâu!
Ở nơi xa, thám tử Hồng Liên đạo cũng nhanh chóng đem tin tức trở về.
Khúc Cửu Nhất dẫn theo đệ tử Toái Ngọc Cung trực tiếp xây nhà ở cạnh Thương Hải bang, vậy bọn họ còn có thể tiếp tục mượn sức của Thương Hải bang sao? Kế tiếp nên hành động như nào, chỉ e còn cần phải thương lượng lại.
"Hải bang chủ, sắc mặt của ngài hình như không tốt lắm" Khúc Cửu Nhất cố ý nói, "Nếu ngài không thoải mái ở đâu, nhất định đừng cố chịu.

Bây giờ tuổi ngài cũng chẳng ít nữa rồi, vẫn phải dưỡng sinh nhiều mới tốt.

Tạ Tụ của chúng ta cái khác không được chứ khám bệnh là hàng đầu đấy"
Tạ Tụ nghẹn cười nhìn Khúc Cửu Nhất kháy đểu, ở bên cạnh cũng khách khí nói, "Hải bang chủ, đừng giấu bệnh sợ thầy"
Mắt của Hải Trường Khoát gần như cũng giật giật.

Ông cảm giác sau này ông đừng hòng ngủ được.
Đệ tử Toái Ngọc Cung ở ngay ngoài bang phái bọn họ, sao ông ta có thể yên tâm được?
Còn có Tạ Tụ, bây giờ rõ ràng là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng với Khúc Cửu Nhất, một gói bột mì đã có thể lừa gạt biết bao người giang hồ như vậy, ông ta nào dám để cho Tạ Tụ xem bệnh? Tới lúc ấy, chỉ e vốn dĩ chẳng có bệnh gì cũng bị nhìn thành có bệnh.
"Hai vị nói đùa rồi, chỉ là hôm qua cần chuẩn bị nghênh đón khách quý, có hơi kích động nên nghỉ ngơi chưa đủ mà thôi" Hải Trường Khoát kiên nhẫn chịu đựng, mời họ vào trong, trong lòng lại đang cầu nguyện người Hồng Liên đạo tốt nhất có thể tới sớm một chút.
Như vậy mới có người áp chế được Khúc Cửu Nhất.
Nếu không cả Thương Hải bang bọn họ cũng chẳng đủ cho vị này chơi.
Chờ tới khi dàn xếp ổn thỏa cho đám Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ, Hải Trường Khoát liền lấy cớ trong bang nhiều việc, nhanh chóng chạy trốn.
Nói vậy, ông cũng cần phải thương lượng thật kỹ với các trưởng lão làm sao để đối phó với Toái Ngọc Cung mới được.
Mấy chiêu trò của Khúc Cửu Nhất chưa ai thấy được trên giang hồ.
"Ha ha ha, Tạ Tụ, huynh nhìn nét mặt biến sắc của Hải Trường Khoát kia, chỉ thiếu điều nhào lên cắn ta thôi" Khúc Cửu Nhất cười hết sức vui mừng, hoàn toàn không còn hình tượng cao thâm khó lường trước mặt người khác như lúc trước.
Thấy người khác ăn mệt thì y liền vui vẻ.
Đặc biệt là Hải Trường Khoát này khi trước còn tỏ thái độ trước mặt y, bây giờ lại không thể không nở nụ cười nghênh đón người của y.
"Em kiềm chế một chút" Tạ Tụ cũng chẳng có hảo cảm gì với Hải Trường Khoát này, ở trên giang hồ, Hải Trường Khoát cũng chẳng nổi danh ở mặt nào, xem như một vị bang chủ tầm tầm bình bình thôi.

Nhưng Khúc Cửu Nhất cũng chỉ đùa hắn, chính y cũng đâu có làm chuyện gì, nếu bang chủ kia cứ canh cánh trong lòng thì ấy là do lòng dạ ông ta không đủ rộng lượng.
Nếu Toái Ngọc Cung thực sự muốn làm gì, với thực lực của Thương Hải bang vốn chẳng chống đỡ được.
Bởi vậy, rất nhiều chuyện chẳng qua chỉ là lo hão mà thôi.
"Đừng lo, ta biết chừng mực.

Ta thích dáng vẻ họ nhìn ta ngứa mắt nhưng lại chẳng làm gì được ta" Khúc Cửu Nhất thoải mái nói, "Hơn nữa, ta còn là thần trợ công.

Huynh nhìn đi, sắp tới, Hải Trường Khoát này vì để dò la thực hư, chỉ e sẽ để Cố Thiếu Bình tìm mọi cách để tiếp cận Sử Vô Song.

Cũng hy vọng Vô Song quỷ nha đầu kia có thể cố gắng một chút, cơ hội tốt như vậy đừng nên lãng phí"
Hết thảy đều giống như Khúc Cửu Nhất dự đoán, sau khi Hải Trường Khoát thương lượng với các trưởng lão, nhất trí cho rằng lúc này không thể đánh bừa, chỉ có thể dùng trí mới thắng được thôi.

Mà cách tốt nhất ở thời điểm hiện tại là để Cố Thiếu Bình tiếp xúc gần với Sử Vô Song, tốt nhất là có thể hỏi thăm được chút tin tức gì từ chỗ Sử Vô Song.
Tuy vậy, Cố Thiếu Bình không biết nói dối, là sư phụ, ông ta nên nhắc nhở đôi điều.
"Đệ tử Cố Thiếu Bình bái kiến chưởng môn sư phụ, bái kiến các vị trưởng lão" Cố Thiếu Bình vừa vào cửa đã hành lễ, chẳng hề có ý tứ miễn cưỡng gì.
Ấn tượng của các trưởng lão về Cố Thiếu Bình cũng không tệ.

Bây giờ, Cố Thiếu Bình gần như là thiếu bang chủ ẩn hình của họ rồi nhưng vẫn đối xử với các trưởng lão y như trước kia, vô cùng cung kính, có thể nói là một hài tử khá là lễ phép.
"Thiếu Bình, hôm nay ta gọi con tới, con có biết vì chuyện gì không?" Hải Trường Khoát thấy Cố Thiếu Bình, tâm trạng mới miễn cưỡng tốt hơn một chút.
Cố Thiếu Bình cúi đầu trầm tư trong chốc lát, nói, "Sư phụ nhọc lòng vì chuyện của Toái Ngọc Cung?"
"Không sai" Hải Trường Khoát gật gật đầu, "Đối với việc ngày hôm nay, con thấy sao?"
"Đệ tử cảm thấy sư phụ lo lắng quá rồi" Cố Thiếu Bình thành thật nói ra suy nghĩ của mình, "Khúc cung chủ hẳn chỉ là muốn tới giải sầu ở chỗ chúng ta mà thôi, ở vài ngày rồi đi.

Chỉ cần chúng ta chiêu đãi nồng hậu, tiễn người đi là được"
Sắc mặt Hải Trường Khoát đanh lại, "Thiếu Bình, con vẫn không hiểu.

Vô Lượng sơn trang lúc trước cũng mất công tặng đống lớn đống nhỏ mời Toái Ngọc Cung rời đi, cuối cùng kết quả như nào? Toái Ngọc Cung lòng lang dạ sói, không thể không phòng"
"Nhưng Vô Lượng sơn trang suy cho cùng là họ gieo gió gặt bão, Thương Hải bang chúng ta đi ngay đứng thẳng, có gì phải sợ?" Cố Thiếu Bình không khỏi nhíu mày, không muốn sư phụ so sánh Vô Lượng sơn trang dơ bẩn kia với bang phái nhà mình.
"Vi sư chỉ là đang lo lắng con tin tưởng Toái Ngọc Cung quá mức.

Các nàng ở cạnh phái ta, một khi các nàng muốn động thủ, chỉ e Thương Hải bang ta gặp nguy"
"Sư phụ" Cố Thiếu Bình trầm lặng trong chốc lát, "Ta nghĩ, bang phái chúng ta hẳn là chỗ chẳng có gì lấy được.

Khúc cung chủ tuổi còn trẻ đã là tông sư.

Trước kia, không phải người đã nói với con sao? Chỉ có người thành tâm với võ đạo mới có thể trở thành tông sư.

Nếu Khúc cung chủ trở thành tông sư thì cũng có nghĩa rằng y chẳng hề để ý danh lợi hay sao?"
Đứa nhỏ ngốc này.

Học đạo lý ngu cả người rồi!
Hải Trường Khoát không khỏi buồn rầu.

Nếu Cố Thiếu Bình cứ có tính tình như vậy, giao Thương Hải bang cho hắn, chính ông cũng chẳng yên tâm.
"Ài, Thiếu Bình, sư phụ cũng vì bang phái, đương nhiên phải suy xét nhiều hơn" Một trưởng lão khác chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc, "Toái Ngọc Cung bây giờ không ra tay với Thương Hải bang chúng ta nhưng nhỡ tới lúc nào đó, y thay đổi suy nghĩ thì sao? Người không có nỗi lo xa ắt sẽ có ưu tư gần, chúng ta nghĩ nhiều một chút, luôn là lo trước khỏi họa"
Cố Thiếu Bình nghe cũng thấy có lý, "Trưởng lão dạy rất phải, là Thiếu Bình kiến thức hạn hẹp"
"Biết sai sửa sai là tốt" Một trưởng lão khác nháy mắt ra hiệu cho Hải Trường Khoát, chủ động nhắc nhở, "Tuy vậy, dẫu chúng ta cần đề phòng Toái Ngọc Cung nhưng cũng không thể làm quá rõ, miễn cho Khúc cung chủ lại hiểu lầm.

Thiếu Bình, ta nhớ rõ, quan hệ của con với một đệ tử bên cạnh Khúc cung chủ kia rất khá đúng không?"
Các trưởng lão nhớ tới nữ đệ tử Khúc Cửu Nhất dẫn theo bên cạnh, ngoài Tuyết Tiêu Tiêu nhất chiến thành danh ở Vô Lượng sơn trang ra, một thiếu nữ khác nhìn tuổi có vẻ không lớn, diện mạo cũng rất đẹp, hẳn là người Cố Thiếu Bình quen.
Hàn cô nương võ công cao cường kia không tới.
"Trưởng lão, ta và Vô Song...!Vô Song cô nương chỉ là quen biết lúc trước.

Lúc ấy, ta không biết nàng là nữ tử, bây giờ...!Bây giờ chúng ta đương nhiên phải giữ lễ, không thể nhúng chàm thanh danh của cô nương nhà họ" Cố Thiếu Bình lí nhí, nhớ tới Sử Vô Song, mặt đã đỏ.
Hải Trường Khoát thấy vậy, tức sôi máu.
Nếu ngày hôm qua thấy cái dáng vẻ này của Cố Thiếu Bình, ông chỉ cần dẫn dắt mấy câu, là có thể khiến Cố Thiếu Bình dần dần rời xa đệ tử tên Sử Vô Song của Toái Ngọc Cung kia.

Tình cảm chớm nở của người trẻ tuổi, cái gì cũng chẳng hiểu, rất dễ dàng bỏ lỡ.

Nhưng bây giờ, ông không thể nghĩ như vậy.
Ai biết được Khúc Cửu Nhất giở trò hay không?
"Thiếu Bình, nếu trước kia, các ngươi là bạn tốt, ngươi cũng biết nàng là nữ tử, bây giờ ngươi đột nhiên xa cách, chẳng phải khiến người ta nghĩ nhiều sao?" Trưởng lão nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Không bằng, ngươi cứ đưa người ta đi dạo quanh Thương Hải bang chúng ta, cũng hiểu nhiều hơn về sở thích của đệ tử Toái Ngọc Cung các nàng, như vậy, chúng ta mới có thể chiêu đãi người ta tốt hơn"
"Điều này..." Cố Thiếu Bình cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng.
"Đây cũng là mệnh lệnh của ta" Hải Trường Khoát lạnh giọng nói, "Ta cũng sẽ phái sư tỷ của con đi giúp con một phen, tới lúc ấy, các con cùng đi dạo là được"
Ông cũng chẳng thể trông cậy vào mấy lời khách sáo của Cố Thiếu Bình được, vẫn phải trông vào các đệ tử khác.
"Rõ thưa sư phụ" Cố Thiếu Bình cũng không thể phản bác lời nói của sư phụ, biết rằng chính mình có thể gặp mặt Sử Vô Song nhiều hơn đã khiến hắn vui mừng không thôi.
"Sư phụ, ta sẽ đi nói với Phàn đại ca" Cố Thiếu Bình vui mừng nói.
"Phàn Đình?" Hải Trường Khoát nghe thấy cái tên này, bất chợt nhớ ra, "Thiếu Bình, không thì con cũng gọi cả Phàn Đình theo"
"Nhưng Phàn đại ca thích yên tĩnh..."
"Thiếu Bình, chẳng lẽ ngươi không muốn giới thiệu Sử Vô Song cho Phàn đại ca quen sao?" Trưởng lão lại ra giảng hoà, "Hơn nữa, Phàn thiếu hiệp trẻ tuổi, đầy triển vọng, cứ đóng cửa mãi không ra cũng không tốt lắm.

Bây giờ, đúng lúc các ngươi có thể giải sầu một chút, cũng có lợi cho cảm tình đôi bên"
Cố Thiếu Bình suy tư trong chốc lát bèn cảm thấy có lý, liền đồng ý.
Đám người Hải Trường Khoát càng nghĩ càng thấy Phàn Đình là một lựa chọn tốt.
Hắn vốn xuất thân từ Vô Lượng sơn trang, có thù hận lớn hơn trời với Toái Ngọc Cung, hơn nữa, võ công cao cường, phong độ ngời ngời.

Có hắn và Cố Thiếu Bình ở đó, không sợ đám đệ tử Toái Ngọc Cung kia không cắn câu.
Nếu mượn cơ hội này thu nhận Phàn Đình vào Thương Hải bang bọn họ thì càng tốt.
Ài.
Nếu Phàn Đình lớn lên từ nhỏ ở Thương Hải bang bọn họ, vị trí thiếu bang chủ chắc chắn không thiếu tên hắn.
Đáng tiếc.
Phàn Đình đang được thảo luận vừa thả bồ câu đưa tin đi.
Cung chủ đã dẫn người tới Thương Hải bang, dọc đường đi, hắn đều nghe thấy các đệ tử Thương Hải bang đang thảo luận việc này.
Bọn họ có nói về việc Khúc Cửu Nhất có võ công sâu bao nhiêu, có thảo luận về quan hệ của Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ, đương nhiên cũng có người ngầm thảo luận, những nữ đệ tử Toái Ngọc Cung rốt cuộc ai mới là người xinh đẹp nhất.
Mệnh lệnh của Khúc Cửu Nhất với Phàn Đình cũng chỉ có mấy chữ, "Hành sự tùy hoàn cảnh"
Có thể nói là cho Phàn Đình quyền tự chủ cực lớn.
Nhưng Phàn Đình cũng thích sự sắp xếp như vậy, dù sao chuyện như nằm vùng vốn dĩ không thể bị trói buộc quá nhiều.
"Phàn đại ca, Phàn đại ca, ta gặp được Vô Song rồi" Quan hệ của Cố Thiếu Bình và Phàn Đình là tốt nhất, đương nhiên cũng có nguyên nhân do Phàn Đình cố ý kết giao.
"À? Là tiểu huynh đệ trước kia đệ từng kể sao?" Phàn Đình đương nhiên biết Sử Vô Song là ai, cũng biết rốt cuộc Sử Vô Song tới vì ai.
"Đúng vậy, đúng vậy" Cố Thiếu Bình đột nhiên có hơi thẹn thùng, "Phàn đại ca...!Ta có một bằng hữu, là bằng hữu đã lâu rồi không gặp, đột nhiên phát hiện có chút không dám nhìn nàng, đây là vì sao?"
Phàn Đình cúi đầu nhìn Cố Thiếu Bình, trong mắt không khỏi lộ ra một tia thương hại.
Tiểu tử ngốc này, cắn câu nhanh như vậy không giãy giụa chút gì sao?.




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây