Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

58: Chương 58


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1 138286.png

Nói xong, cô cúp máy thẳng thừng, không chờ đối phương lên tiếng nữa.


Chiến Thư Du liếc nhìn Cảnh Thiên, nhướn mày nhưng không nói gì. Bởi vì nghe nội dung là biết có lẽ sáng nay Cảnh Thiên đến đó để vạch rõ giới hạn với người yêu cũ, cho dù là chủ động hay bị động thì đều không ảnh hưởng đến kết quả.


Còn Cảnh Thiên thì vắt tréo chân như ông lớn sau khi cúp máy, tư thế ngồi đó còn khí thế hơn cả cô hai.


Quản gia Từ … Coi ông ta như không tồn tại à?


Đến một phòng khám Đông y rất nổi tiếng ở trung tâm thành phố, Cảnh Thiên liền xuống xe. Quản gia Từ định để lại một chiếc xe và một tài xế cho cô nhưng bị cô từ chối một cách lạnh lùng.


Chiến Thư Du nhìn theo bóng lưng Cảnh Thiên đi xa dần, cảm khái: “Thiên Thiên đúng là hạt giống tốt, không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà còn dễ thích nghi. Cô ấy mới đến nhà họ Chiến được vài tuần mà đã thay đổi toàn bộ khí chất rồi.”


Quản gia Từ cười hề hề: “Đúng rồi.” Cũng chẳng biết là dễ thích nghi hay là vẫn luôn khốn nạn như thế,


Hôm qua Cảnh Thiên đã tìm hiểu rồi, Cứu Đường là phòng khám Đông y tốt nhất trong thành phố H, ở đó có thứ mà cô cần.


Thế nên sau khi vào Cứu Đường, để không tốn thời gian lâu, Cảnh Thiên gọi nhân viên đến rồi bảo đối phương bốc thuốc cho cô ngay lập tức.


Vì đa số thứ Cảnh Thiên cần đều là thảo dược quý hiếm nên hai nhân viên kia coi cô là khách quý ngay, thái độ vô cùng nhiệt tình.


Sau khi chọn xong thuốc mình cần, Cảnh Thiên lại chọn ít đồ cần dùng để pha chế thuốc, cuối cùng còn chọn một bộ kim bạc nổi tiếng nhất cửa hàng.


Tuy số kim bạc này vẫn không thể khiến cô hài lòng, nhưng tạm thời chỉ đành như vậy mà thôi. “Chào chị, tổng tiền của chị là 21570 đồng, vì tổng tiền của chị đã trên mức 5000 đồng nên có thể hưởng ưu đãi giảm 12% của phòng khám chúng tôi. Thế nên tổng tiền của chị là 18981 đồng.”


Cảnh Thiên lấy một tấm thẻ từ trong túi xách ra, đưa cho nhân viên bán hàng một cách vô cùng bình thản.


Thấy đó là thẻ đen, nhân viên bán hàng sáng mắt.


Bởi vì cô cũng có thẻ của ngân hàng này nên cô biết, loại thẻ đen này chỉ có khách hàng có số dư trong thể vượt quá năm mươi triệu mới có thể sở hữu. Nhân viên bán hàng tít mắt, đón lấy thẻ bằng hai tay, nhưng vừa quẹt một cái, khóe môi lại không kìm được mà méo đi. Cô trả thẻ cho Cảnh Thiên rồi lúng túng hỏi: “Chị à, thẻ này của chị không đủ số dư, phiền chị đổi thẻ khác.”


Cảnh Thiên: ???


Không phải cô được một trăm triệu khi gả đến nhà họ Chiến à?


Cô nhớ nguyên chủ đã đưa năm mươi triệu cho bố mẹ, Tân trà xanh vay của cô mấy triệu hay là mười hai mươi triệu gì đó, nhưng nói chung là không đến năm mươi triệu mà. Tiền trong thẻ của cô đâu?


Kỳ cục nhất là ban đầu cô tưởng mình hiện giờ rất nghèo, nhưng có nghèo đến mấy thì cũng tự tin rằng chắc chắn trong thẻ vẫn có hai ba chục triệu, đủ phí sinh hoạt cơ bản của cô trong hai tháng nên cô không để ý kiểm tra nữa.


Lần này toi rồi. Nhìn ánh mắt của nhân viên bán hàng như đang nhìn thần tài, lần đầu tiên Cảnh Thiên cảm nhận được sự lúng túng vì tiền.


Bich!


“Cụ ơi!”


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây