Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

590: Chương 601


trước sau

Lăng Tư Kỳ quỳ sụp xuống trước mặt Cảnh Thiên.
Cánh Thiên giật mình nhảy dựng lên. “Chị… chị Tư Kỳ, mau đứng dậy đ3i, đừng như thế!”
Nhưng Lăng Tư Kỳ vẫn quỳ dưới đất không đứng lên, nước mắt tuôn rơi. “Cảm ơn! Cảm ơn cô, Cảnh Thi1ên! Tôi…
tôi thực sự không biết nên cảm ơn cô như thế nào nữa! Cô cũng không biết tôi…” “Tôi biết tôi biết… Tôi biết 9cả. Chị
mau đứng dậy đi, Tiểu Thần vẫn đang ở đây mà, chị làm gì thế? Chị làm vậy thì tôi tổn thọ mất.”
Thấy Lăng T3ư Kỳ vẫn quỳ dưới đất không đứng dậy, Cảnh Thiên bèn dùng nguyên khí.
Lăng Tư Kỳ cảm nhận được một luồng lực đáng k8inh ngạc, sau đó cô bị nhấc cả người lên.
“Tuy tôi không có con nhưng Tiểu Thần đáng yêu như vậy, tôi cũng coi thằng bé như con. Thế nên chị yên tâm, tôi
nhất định sẽ chữa trị cho thằng bé.”
Nói xong, Cảnh Thiên tiện tay lấy một viên kẹo từ trong túi ra, nói với Lăng Thiên Thần: “Tiểu Thần, cho cháu viên
kẹo này.”
Lăng Thiên Thần mím môi, thậm chí Cảnh Thiên còn thấy cậu bé thầm nuốt nước bọt, nhưng cậu bé vẫn nói
nghiêm chỉnh: “Cảm ơn chị, em không thích ăn kẹo.”
Lăng Tư Kỳ vội nói: “Bệnh tim của nó khiến nó không thể ăn đồ có lượng đường cao và dầu mỡ, thế nên tôi nấu
thức ăn cho nó khá thanh đạm, bình thường đều không cho ăn kẹo.”
Cảnh Thiên cười: “Đây là thuốc mà tôi điều chế riêng cho Tiểu Thần, sợ thằng bé thấy đắng nên mới làm thành vị
kẹo thôi. Có vị dâu tây, vị cam và vị socola nữa. Tiểu Thần, cháu ăn thử xem có ngon không nhé?”
Lăng Thiên Thần nghe thấy nói là thuốc nhiều vị như kẹo, mắt liên sáng lên, đôi chân ngắn chòi đạp trên ghế mấy
lần rồi mới nhảy xuống được, lon ton chạy đến trước mặt Cảnh Thiên. Cậu bé vừa vui mừng vừa xấu hổ, nhưng lại
muốn giữ vẻ lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú sắp không kiểm soát được biểu cảm nữa.
“Cảm ơn chị ạ.”
Cảnh Thiên thấy bảnh bao nhận lấy viên thuốc rồi cẩn thận bọc nó ra, lấy viên thuốc ở bên trong rồi ngửi thử, mắt
sáng bừng lên.
Tuy cậu bé rất đáng yêu nhưng lại có suy nghĩ khác với bạn bè cùng lứa tuổi. Nhưng cho dù thế nào thì vẫn là một
đứa trẻ con, không có sức chống cự trước kẹo.


“Bên trong cũng không đăng đầu, cháu có thể nhai được.”
Cảnh Thiên thấy cậu bé ngậm trong miệng, tưởng cậu sẽ ngậm phần vỏ ngoài kẹo rồi nuốt, nhưng… “Em muốn ăn
từ từ.”
Lăng Tư Kỳ bên cạnh lại rơi nước mắt. Cô nghĩ đây đều là lỗi của mình, cô đã nợ thằng bé quá nhiều.
“Sau này có thể ăn mỗi ngày hai viên, đương nhiên nếu cháu thích thì có thể ăn ba viên. Ăn ba viên cũng không có
tác dụng phụ đâu.”
“Thật sự chỉ cần ăn kẹo này là chúng ta sẽ tạm thời không cần làm phẫu thuật, cũng không bị phát bệnh?”
“Là dù có phát bệnh thì nhiều nhất cũng chỉ khó chịu thôi, không khó chịu đến mức ngất xỉu hay thậm chí là gặp
nguy cơ tim ngừng đập đột ngột.”


“Thế.”
“Thế nên tôi vẫn kiến nghị làm phẫu thuật.”
Lăng Tư Kỳ cắn môi.
Sức hấp dẫn giữa tỷ lệ tử vong 5% và uống thuốc sẽ không gấp 1
muốn phẫu thuật.” Tiểu Thần đang ngậm kẹo trong miệng lại lên tiếng, giọng nói mềm mại nhưng lại rất cứng cỏi.


nguy hiểm đến tính mạng khiến cô rất khó ra quyết định. “Mẹ ơi, con


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây