Một cảm giác lạnh lẽo nhức tai xộc vào miệng mũi Ngã Thị Thùy, vết thương đau nhói kích thích thần kinh của hắn, khiến hắn không thể chịu được.
Nhưng Ngã Thị Thùy vẫn cố chịu đựng.
Người trong võ lâm, cho dù là địch hay bạn, chỉ cần là nhắc tới danh tiếng Ngã Thị Thùy, luôn không kìm được đưa ngón cái lên nói:
– Hảo hán!
Danh tiếng này cũng không phải dễ dàng có được.
Trúng mai phục, bị thương, chỉ có thể khiến thể xác Ngã Thị Thùy thống khổ, không thể khiến tinh thần của hắn suy sụp. Hắn có thể chịu được đau đớn, nhưng lại bơi lặn rất kém, kém đến mức đối lập hoàn toàn với võ công của hắn.
Thẩm Thái Công kịp thời dùng tay đỡ lấy hắn.
Ngã Thị Thùy cố nén một hơi chân khí, Thẩm Thái Công đẩy hắn từ dưới nước bơi đi…
Trong phạm vi chưởng lực của Kim thái tử, bất cứ ai trồi lên mặt nước đều chắc chắn phải chết.
Nghe nói Thẩm Thái Công dù trói hai tay cũng có thể qua sông Trường Giang, dùng một tay đỡ hắn tự nhiên không thành vấn đề.
Nhưng lúc này trong nước đột nhiên vang lên một tiếng “xoạt”, một người chui xuống, không hề nổi lên chút bọt nước nào.
Người này lặn ở phía sau Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy.
Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công lập tức phát giác xoay người, trông thấy người tới chính là “Bá Hải Song Tuyệt” Thi Kính Đường.
Thi Kính Đường vừa lặn xuống nước, Nga Mi Phân Thủy thích đã sáng lên trong tay.
Tay phải Thẩm Thái Công cầm cần câu, lại chần chừ không dám phát chiêu.
Y cũng không sợ Phân Thủy thích của Thi Kính Đường, nhưng y nhìn ra được, cặp Phân Thủy thích này có thể bắn ra khỏi cán.
Phân Thủy thích muốn tổn thương y cũng rất khó, nhưng chỉ sợ thương tổn đến Ngã Thị Thùy. Thẩm Thái Công biết rõ công phu trong nước của Ngã Thị Thùy như thế nào.
Y lại không nắm chắc một kích giết chết Thi Kính Đường.
Cho nên y chỉ có thể chờ, chờ đợi thời cơ.
Vài con cá, lốm đốm, miệng kiếm, thuần trắng, có gai, hình dài, từ trong giỏ cá bên hông Thẩm Thái Công chậm rãi bơi ra, giống như nhìn thấy thế giới mỹ lệ dưới đáy nước này, có cảm giác vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ được trở về nhà.
Ngã Thị Thùy không cử động, hắn không dám làm Thẩm Thái Công phân tâm.
Hắn biết giao chiến trong nước, bởi vì di chuyển mượn lực không dễ, cho nên càng đáng sợ hơn giao chiến trên đất liền, mọi lúc đều là giây phút sống chết.
Có điều hắn bơi lặn rất tệ, hơn nữa một hơi chân khí của hắn đã sắp không nén được nữa.
Trong lòng hắn thề, chỉ cần có thể sống sót trở về, lần tới hắn nhất định sẽ học bơi.
Nhưng hắn đã quên, lời thề như vậy không biết hắn đã thề bao nhiêu lần rồi, sau đó vẫn quên sạch sẽ.
Hiện tại hắn thật sự không nhịn được nữa, muốn đột ngột xông ra, chịu một kích của Thi Kính Đường, dùng máu tươi của hắn để đổi lấy một chiêu thành công của Thẩm Thái Công.
Thực ra Thi Kính Đường vừa nhảy xuống nước, trong lòng cũng hoảng loạn bất an, hối hận không thôi.
Những người khác cũng không xuống.
Lúc này hắn mới nhớ lại, những người khác cũng không rành bơi lặn.
Hắn oán hận mình đã quá háo thắng lập công, lại quên mất điểm này.
Hai người Thẩm Thái Công đã phát hiện ra hắn. Hắn muốn lui, nhưng một khi bơi lên phía trên, thân dưới nhất định lộ ra sơ hở, người tung hoành dưới nước mười mấy năm như hắn đương nhiên trong lòng hiểu rõ.
Cho nên hắn chỉ có thể tử chiến một trận.
Hắn cũng không sợ Ngã Thị Thùy, bởi vì hắn nhận ra Ngã Thị Thùy đã sắp hết hơi.
Ở trong nước không thể lấy hơi, võ công có cao cũng vô dụng.
Người hắn sợ là Thẩm Thái Công.
Hắn biết Thẩm Thái Công phải chiếu cố Ngã Thị Thùy, hắn cho rằng nắm được điểm này, cũng giống như nắm được vết thương chí mạng của Thẩm Thái Công.
Cho nên hắn vẫn rất có lòng tin, chỉ cần một mình hắn giết được Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, Kim thái tử nhất định sẽ nhìn hắn với con mắt khác, giao cho trọng trách.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được nóng lòng muốn thử.
Ngay lúc này, chân phải của hắn đột nhiên cảm thấy đau đớn như xé nát ruột gan.
Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy một con cá xám miệng có gai dài, hoàn toàn đâm vào chân phải hắn.
Thi Kính Đường kêu thảm, nước tràn vào trong họng, kêu không thành tiếng. Dây bạc lóe lên, đã quấn lấy cổ Thi Kính Đường, sau đó siết chặt lại. Thi Kính Đường há miệng giống như cá lên bờ, khác biệt chỉ là cá vì khô cạn nên há mồm, còn Thi Kính Đường là nước sông tràn vào cổ họng.
Thi Kính Đường gìãy dụa trong nước, toàn thân đột nhiên co rúm lại, cũng không cử động nữa.
Thẩm Thái Công thu hồi dây câu, con cá kiếm màu xám cũng chậm rãi chui về trong giỏ cá của y.
Ngã Thị Thùy thật muốn buột miệng kêu lên, chẳng trách người trên giang hồ nói xét về công phu trên nước, Thẩm lão đầu nhất định nằm trong số ba người đứng đầu, hóa ra là nuôi một đám tiểu quái vật.
Nhưng hắn mới vừa mở miệng, nước sông liền tràn vào…
Phương Chấn Mi thúc ngựa đuổi theo bốn ngựa năm người kia, sau thời gian nửa chung trà đã phi ra ngoài thành. Bởi vì sáng sớm người đi đường rất ít, do đó năm người kia mặc sức phi nhanh.
Năm người này xem ra võ công cũng không tệ, nhưng có thể một là vì lên đường vội vã, hai là vì tiếng móng dày đặc, do đó Phương Chấn Mi theo ở phía sau, bọn họ đều không phát hiện ra.
Nhưng bọn họ lại chạy thẳng ra ngoài thành, đi về hướng Thải Thạch, khiến Phương Chấn Mi cảm thấy kỳ quái. Thực ra sắc trời sáng trưng, hắn một người một ngựa theo dõi trong thời gian dài, cuối cùng cũng khó che giấu. Do đó hắn nhấn vào lưng ngựa một cái, bồng bềnh bay lên, rơi xuống trên lưng con ngựa cuối cùng.
Khinh công của Phương Chấn Mi rất cao, người nhẹ như chim én, cho nên rơi vào sau con ngựa thứ tư, người cưỡi ngựa vẫn không hay biết. Phương Chấn Mi nín thở yên lặng theo dõi biến hóa.
Lại qua khoảng nửa canh giờ, Phương Chấn Mi sợ ảnh hưởng đến thời gian tụ tập với Long Tại Điền tại thành Hạ Quan, đang nghĩ biện pháp dò xét. Lúc này một nam tử ngồi trên con ngựa chạy trước nhất lớn tiếng nói:
– Lần này chúng ta chạy tới, không biết bọn Đại sư huynh đã ra tay với tên họ Ngu kia chưa?
Tiểu sư muội ngồi sau nói:
– Ngũ sư huynh, có câu là “hai quân giao chiến, thắng bại trước trận”, chúng ta ra tay với Ngu tướng quân như vậy, có hơi quá…
Phương Chấn Mi nghe được trong lòng máy động, chợt nghe Ngũ sư huynh quát lên:
– Tiểu sư muội, không được nói như thế, nếu bị đại sư huynh nghe được thì không hay đâu!
Đại hán cưỡi con ngựa thứ hai nói:
– Ngũ sư huynh cũng thật là, trong tám sư huynh đệ chúng ta, ngoại trừ tiểu sư muội thì người được sư phụ sư mẫu thiên vị nhất chính là đại sư huynh, đại tướng quân cũng coi trọng đại sư huynh. Chúng ta đều sợ đại sư huynh, nhưng ngay cả nói sau lưng y cũng không dám, vậy thì hơi quá…
Ngũ sư huynh nói:
– Vấn đề không phải có dám hay không. Hiện giờ Kim thái tử áp chế quần hào Hoài Bắc, đại sư huynh muốn bắt giữ Ngu Doãn Văn, đó đều là quân lệnh, cũng là mệnh lệnh của sư phụ sư mẫu. Chẳng lẽ đệ không sợ? Chúng ta vẫn đừng nên nhiều chuyện, làm việc quan trọng hơn!
Đai hán trước người Phương Chấn Mi lớn tiếng nói:
– Ngũ sư huynh, chúng ta được biết Ngu Doãn Văn rời doanh liên hệ với võ lâm nhân sĩ Hoài Bắc, tin tức này có chính xác không?
Ngũ sư huynh quay đầu đáp:
– Đương nhiên chính xác, đại sư huynh có phục binh ở chỗ Ngu Doãn Văn. Lão bát, sau lưng đệ là ai?
Bát sư đệ ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, hai người cưỡi ngựa khác cũng quay đầu nhìn. Chỉ thấy bóng trắng lóe lên, trước mắt chợt lạnh, còn chưa biết là thứ gì, lúc quay đầu lại thì đã thấy trên ngựa không phải Ngũ sư huynh, mà là một thanh niên áo trắng.
Tiểu sư muội xoay người lại, nhìn thấy Phương Chấn Mi liền kinh ngạc kêu lên:
– Ngươi?
Bọn người Bát sư đệ vội vàng ghìm ngựa, nhìn chung quanh. Chỉ thấy phía sau hơn mười trượng, trên một chạc cây trơ trọi có treo một người, chính là Ngũ sư huynh Thanh Linh Tử, xem ra là bị điểm huyệt đạo, treo ở trên cây không thể động đậy.
Đám người Bát sư đệ Thanh Đăng Tử kinh hãi quát lên:
– Kẻ tới là ai?
Tiểu sư muội quát một tiếng, tay trái điểm vào huyệt Trung Xu, tay phải đâm vào huyệt Thiên Trì, thi triển cầm nã pháp cận thân, chính là tuyệt kỹ của Tiểu Thiên Sơn. Phương Chấn Mi vốn ở sát người tiểu sư muội, nhưng lại đột nhiên không thấy tăm hơi.
Hóa ra hắn đã trượt xuống dưới bụng ngựa, hai tay kẹp một cái, tuấn mã lập tức dừng lại. Chỉ nghe Phương Chấn Mi nhẹ giọng nói:
– Đắc tội rồi!
Hai tay đã vỗ vào mắt cá chân tiểu sư muội.
Tiểu sư muội đột nhiên không thấy Phương Chấn Mi nữa, trong lòng kinh hãi, ngựa lại dừng gấp, thân thể bất ổn, đột nhiên bàn chân tê rần, lập tức ngã xuống ngựa.
Lục sư huynh, Thất sư huynh, Bát sư huynh giận dữ quát lên một tiếng, đồng loạt rút binh khí ra, đó là một sợi dây sắt, một thanh kiếm ba chạc và một cây thương dây xích. Phương Chấn Mi biết thời gian eo hẹp, vô cùng khẩn cấp, do đó muốn trước tiên dọa lui ba người này, để cứu Ngu tướng quân khỏi bị khống chế, lập tức hét lớn:
– Thanh Đăng Tử, Thanh Phong Tử, Thanh Long Tử, còn không mau trở lại!
Tiếng hét vang lên, Phương Chấn Mi đứng trên lưng ngựa, áo trắng tung bay giống như thiên thần. Thanh Đăng Tử, Thanh Phong Tử, Thanh Long Tử bị tiếng hét như sấm vang này làm cho sững sốt, ngay lúc này Phương Chấn Mi đã phát động tấn công.
Nhanh! Nhanh! Nhanh!
Muốn cứu Ngu Doãn Văn, nhất định phải nhanh.
Cho nên Phương Chấn Mi vừa bắt đầu đã dùng nhanh đánh nhanh.
Lúc dây sắt của Thanh Phong Tử bay ra, Phương Chấn Mi đã bám vào trên dây, lúc dây thu hồi, Phương Chấn Mi cũng đến trước người hắn. Hắn còn chưa kịp kinh hô một tiếng, Phương Chấn Mi đã điểm vào huyệt đạo, sau đó lập tức đẩy hắn ra ngoài.
Do đó kiếm ba chạc của Thanh Long Tử chẳng khác nào đâm tới Thanh Phong Tử.
Thanh Long Tử sợ hãi lập tức thu kiếm, nhưng Thanh Phong Tử đang bay tới lại đột nhiên biến thành Phương Chấn Mi, còn Thanh Phong Tử lại bay về phía Thanh Đăng Tử.
Khi Thanh Long Tử thấy rõ người tới là Phương Chấn Mi, cũng là lúc hắn mất đi tri giác.
Lúc Thanh Đăng Tử đón lấy Thanh Phong Tử, mới phát hiện bốn người cùng đi với hắn đều đã ngã xuống.
Hắn đưa mắt nhìn, thở dài một tiếng, đành phải trở tay điểm huyệt đạo của mình.
Hắn quả nhiên là một người thông minh, biết rõ liều mạng cũng vô ích, liền từ bỏ ý định.
Gặp phải đối thủ như vậy, tin rằng sư phụ có biết cũng sẽ không trách hắn.
Thúc ngựa, chạy nhanh, đã gần đến buổi trưa, mà từ nơi này đến núi Ngũ Long còn khoảng một canh giờ nữa.
Phương Chấn Mi không nắm chắc Ngu Doãn Văn đã trúng độc thủ hay chưa, hắn chỉ có thể toàn lực cứu viện.
Trận chiến tại Hạ Quan mặc dù quan trọng, nhưng tính mạng của Ngu Doãn Văn lại liên quan đến toàn bộ sĩ khí quân Tống kháng Kim. Phương Chấn Mi hi vọng đám người Hoài Bắc đại hiệp Long Tại Điền có thể chống đỡ được, hắn đã sắp đến rồi, hắn đang lên đường, toàn lực lên đường…
Đã gần đến buổi trưa.
Sắc mặt Long Tại Điền rất khó coi, một là vì trọng thương chưa lành, hai là vì Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công ra ngoài buổi sáng, đến giờ vẫn chưa trở về.
Bao Tiên Định và Tín Vô Nhị lẳng lặng đi tới. Bao Tiên Định nhỏ giọng nói:
– Sắp đến trưa rồi.
Long Tại Điền gật đầu một cái, nói:
– Đúng vậy, sắp đến trưa rồi.
Bao Tiên Định hỏi:
– Đại ca đang lo lắng?
Long Tại Điền không nói gì. Tín Vô Nhị giậm chân nói:
– Sao bọn họ còn chưa trở về?
Bao Tiên Định khẽ thở dài nói:
– Bọn họ đến bây giờ vẫn chưa về, có lẽ là vì…
Long Tại Điền đột nhiên nói:
– Bọn họ tất nhiên là đi tìm đám người Kim thái tử.
Ba người đều không nói gì thêm.
Tín Vô Nhị không nhịn được nói:
– Có lẽ lúc này Ninh tứ đệ đã tìm được Ngu tướng quân rồi chứ?
Đột nhiên một người vội vã đi vào, mỗi bước đều khiến phòng khách rung động. Màu da, thần thái, vũ khí của người này đều gây cho người ta một loại cảm giác, đó là đá.
“Thạch Hổ” La Thông Bắc.
La Thông Bắc bước nhanh vào, vẻ mặt nghiêm túc, trên trán thấp thoáng có mồ hôi, nói:
– Chỗ quảng trường lôi đài, bảy người Kim thái tử đã đến rồi, quần chúng đang kích động, e rằng tùy thời sẽ xảy ra xung đột, xin Long đại hiệp đến đó chủ trì!
Long Tại Điền biến sắc nói:
– Chúng ta quyết không thể bị người khác chê cười lấy nhiều đánh ít, mau đi!
Bốn người lập tức lên đường, chợt nghe Tín Vô Nhị vui mừng kêu lên:
– Bọn họ trở lại rồi!
Đám người Long Tại Điền nghiêng đầu nhìn, trông thấy hai người loạng choạng từ cổng tròn đi vào, chính là Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy.
Chỉ nghe Thẩm Thái Công nói:
– Người bị thương, còn có thể tham gia không?
Vừa nói vừa ho lên.
Lại nghe Ngã Thị Thùy nói:
– Đương nhiên có thể, ai nói không thể, trước hết đánh với ta một trận!
Dứt lời lộn nhào một cái mới ngã xuống.
Tuấn mã, áo trắng, mày kiếm nhíu chặt.
Ngựa băng băng, áo tung bay, Phương Chấn Mi người và ngựa đã dính liền với nhau, giống như một mũi tên, tồn tại chỉ là để bay tới trong khoảnh khắc.
Nhất định phải chạy, bảo vệ Ngu tướng quân trước khi đám người Thanh Yên Tử ra tay.
Nhất định phải chạy, sau khi kết thúc trận chiến ở miếu sơn thần, còn phải chạy về Hạ Quan, giúp Long lão anh hùng một tay.
Mình không thể phân thân, nếu như “Cửu Đại Quan Đao” Long Phóng Khiếu của Phong Vân tiêu cục cũng có mặt, vậy thì tốt rồi.
Ngựa đột nhiên ngã xuống, thở dốc, nếu còn thúc roi chỉ sợ sẽ mệt chết nó. Phương Chấn Mi cắn răng một cái, phi thân lên không, áo trắng bay lượn, cả người lao nhanh.
Chạy nhanh, áo trắng, mày kiếm nhíu chặt.
Đây là một quảng trường rộng lớn, nhưng hiện giờ không còn rộng nữa, bởi vì đã chất đầy người.
Ở phía xa đối diện quảng trường, hai bên trái phải cắm hai cây cờ lớn, một lá thêu chữ “Tống”, một lá thêu chữ “Kim”, đón gió tung bay.
Dân Tống giận dữ đều tụ tập ở đây, chỉ chỉ trỏ trỏ. Lôi đài vẫn trống không, mà ở hàng trước nhất lôi đài có bảy người trang phục kỳ dị đang ngồi.
Bảy người này, nghe nói chính là gian tế do Kim hậu phái tới.
Nghe nói bọn chúng chuyên môn tới làm nhục người Tống.
Bảy người này rất lợi hại, bởi vì Hoài Bắc anh hùng kháng Kim Lý Long Đại và Đinh Đông Đình được mọi người kính mến đều chết trong tay bọn chúng.
Nghĩ đến cái chết của Lý Long Đại và Đinh Đông Đình, quần chúng lại kích động. Muốn động võ sao… chúng ta có mấy ngàn người, còn sợ đánh không chết ngươi à?
Mọi người chen chúc tiến lên, đang muốn động thủ, đại hiệp “Thạch Hổ” La Thông Bắc và mấy tên cao thủ võ lâm Hoài Bắc liền đứng lên trấn áp.
Đám người nhất thời bị áp chế. Nhưng La Thông Bắc vừa đi, đại hán Mông Cổ bên phải lại dùng tiếng Hán cực kỳ khó nghe hô lên như thanh la:
– Mẹ nó chứ, người võ lâm Đại Tống đều là rùa rút đầu, không dám bò ra sao?
Mọi người nghe được liền giận dữ, đang muốn xông lên xé nát hắn… bao nhiêu lương dân Đại Tống bị chèn ép, bao nhiêu trung lương Đại Tống bị tàn hại, bao nhiêu phụ nữ Đại Tống bị làm nhục… tình hình hết sức căng thẳng. Trông thấy sắp sửa xảy ra ẩu đả, lúc này danh gia ám khí Hoài Bắc là “Khuyết Nhĩ Thiên Thủ Phi Tiêu” Trần Lãnh bước lên cao hô một tiếng:
– Chúng ta không thể động thủ, lấy nhiều đánh ít, để người Kim chê cười Đại Tống!
Mọi người nghe vậy cũng bình tĩnh lại. Cơn giận có thể tạm nhịn, nhưng uy phong của nước Tống không thể vứt bỏ được.
Bọn họ chỉ đành trông chờ đám người Long Tại Điền Long đại hiệp và Bao Tiên Định Bao tiên sinh chạy đến, giống như mọi khi, Long đại hiệp đều sẽ đánh bại quần ma, trút giận thay bọn họ.
Thế nhưng! Thế nhưng đám người Long đại hiệp sao còn chưa tới?
Nghe nói hôm qua Ninh đại nhân ở trong hẻm bị bảy người này ám toán, may mắn có một vị gọi là đại hiệp Ngã Thị Thùy và một vị gọi là thần câu Thẩm Thái Công gì đó ra tay cứu giúp, hai người bọn họ sao cũng chưa xuất hiện?
Long đại hiệp, Bao tiên sinh, Tín tam gia, Ninh đại nhân và “Phi Tiêu” Trần Lãnh, “Thạch Hổ” La Thông Bắc, cùng với Hoài Bắc danh kiếm Hóa Hôi hòa thượng, Bất Đồng đạo nhân, có thể trút giận cho bọn họ, giải quyết bảy tên cuồng đồ này hay không?
Mọi người đều đang nghi ngờ, đột nhiên nghe được dân chúng ở bên ngoài hò hét như sấm, mọi người đều phất phất tay, tách ra thành một lối đi.