Vào đoàn phim 《 Tinh hỏa 》 đã qua hai tuần lễ, tất cả hi vọng về phương hướng phát triển kiếm tiền của Nguyễn Tĩnh, đều đánh ý định này lên các nhân viên công tác trong tổ quay phim. Mạc Hinh chỉ huy người hầu giúp cô ta sắp xếp mọi thứ, ánh mắt nhìn Nguyễn Tĩnh cách chính mình không xa, ngẩng đầu nhẹ nhàng “hừ” một tiếng. Anh Dĩ Mặc không phải là thích tiểu minh tinh giống như Nguyễn Tĩnh này sao, giới giải trí này cũng tốt lắm, cô nhất định sẽ nổi tiếng hơn cô ta, đến lúc đó anh Dĩ Mặc rồi sẽ biết hắn lựa chọn sai như thế nào. Lại vụng trộm nhìn Nguyễn Tĩnh một lần nữa, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên đỏ lên. "Tiểu thư, đến lúc uống sữa bò." Vú nuôi Triệu bưng chén sữa bò đưa cho Mạc Hinh. Mạc Hinh quay đầu, không làm gì vui vẻ cau mũi, lẩm bẩm nói: "Anh trai cũng thật là, cô đã lớn thế này rồi, còn bắt mình mỗi ngày đều uống sữa bò." Tuy rằng ngoài miệng nói không vui vẻ gì, nhưng là Mạc Hinh vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận cái cốc sữa.
Một hơi đem sữa bò uống hết. Vú nuôi nhận lại cái cốc, bình tĩnh nhìn một lúc sườn mặt Mạc Hinh, cúi đầu che đi khóe miệng mỉm cười. * "Nhìn cái gì? Tôi nói cô có nhớ hay không?" Nguyễn Tĩnh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Từ Tiêu Vân, "Chị Từ, sao mỗi lần chị đến đều có chuyện vậy, chị xem người đại diện người ta đều tha thiết mong đi theo nghệ sĩ, chỉ sợ làm sai." Từ Tiêu Vân liếc một cái, "Hừ, cô có thể ở một chương trình thực tế muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, tôi còn cần phải lo lắng cho cô sao? Chưa nói, Đạo diễn Trần lại thừa nhận khả năng của cô." "Đây là đây là đạo diễn Trần chiếu cố thôi." Nguyễn Tĩnh đành giả ngu cười cho qua. Nhịn xuống cảm giác muốn giáo huấn của cô, Từ Tiêu Vân nghĩ thôi là quên đi, dù hiện tại chỗ dựa của cô rất vững chắc, không sợ về sau không có tài nguyên, chỉ cần bây giờ có thể đem một cái giải thưởng trở về, chị ấy liền cảm thấy mỹ mãn . Đưa ra một phần văn kiện cùng bản kế hoạch cho Nguyễn Tĩnh, vui mừng vỗ vỗ vai, "Đây là hồ sơ chuẩn bị cần thiết để mở phòng làm việc.
Công ty cũng đã phê chuẩn, cô nên cảm ơn Bùi tổng, nếu không phải Bùi tổng, phòng làm việc này là tuyệt đối không được nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ dễ dàng như vậy.
Phòng làm việc này tuy rằng chỉ phục vụ cho cô, nhưng bên ngoài là trên danh nghĩa của công ty, là thuộc về công ty ." Nguyễn Tĩnh trong lòng mừng như điên, cầm văn kiện, trịnh trọng nhìn Từ Tiêu Vân cam đoan: "Em biết rồi.
Chị Từ yên tâm, em nhất định sẽ quay phim thật tốt ." "Cô đừng có phân tâm là được." Từ Tiêu Vân thở dài, "Cô có thể mở phòng làm việc riêng, thông qua Bùi tổng giúp cô tranh thủ được nhiều tài nguyên, có thể chứng minh cô là thật tâm muốn phát triển ở giới giải trí, tôi cũng an tâm, cô đừng bốc đồng như trước nữa." Nguyễn Tĩnh cầm văn kiện tay hơi nắm chặt, lặng lẽ nhìn thoáng qua Từ Tiêu Vân mặt mũi vui mừng, cúi đầu tiếp tục trầm mặc. Tạm thời không nên để chị Từ biết mục đích cô mở phòng làm việc là gì, miễn cho chị ấy tức giận. * Từ Tiêu Vân đi rồi, Nguyễn Tĩnh cầm kịch bản ngồi ở một bên cân nhắc, sau đó nhìn một chút những tiền bối biểu diễn. Vừa xem xong nam nữ chính diễn xong một cảnh, cô bội phục gật đầu.
Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, diễn viên tuyến mười tám không kỹ thuật diễn như cô cả đời này sợ là không thể đuổi kịp trình độ diễn xuất này. "Hừ!" Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy là Mạc Hinh, lại cúi đầu. Mạc Hinh sắc mặt cứng đờ. Bởi vì nhân vật cần sắm vai là nam nhân, cho nên Nguyễn Tĩnh hiện tại là mặc trang phục nam, tóc ngắn chỉnh tề, màu da mặt cũng được trang điểm thành màu đồng, có vài phần mạnh mẽ càng có hương vị của đàn ông. Mạc Hinh cúi đầu, từ từ nhìn xuống, vừa vặn nhìn đến lông mi Nguyễn Tĩnh dài lại cong, đôi môi trong suốt no đủ, giờ phút gương mặt này của cô ở trong mắt Mạc Hinh giống như đang phát sáng. Nghĩ đến ngày hôm qua quay phim, cô ta cùng Nguyễn Tĩnh ở trong mưa tranh cãi, đột nhiên kẻ thù lái xe đánh tới, Nguyễn Tĩnh thuận tay ôm cô đẩy đến một bên, còn tri kỷ che mặt không để hòn đá nhỏ trên đất tổn thương mặt cô. Hừ, cô ta mới sẽ không thừa nhận lúc đó tim cô ta đập vô cùng nhanh.
Gương mặt đỏ bừng, Mạc Hinh ngồi ở bên cạnh Nguyễn Tĩnh.
Nếu như cô ấy không là bạn gái của anh Dĩ Mặc thì tốt rồi, như vậy cô ta có lẽ còn có thể cùng cô làm bạn. "Uy, tôi ở bên cạnh cô, sao không để ý đến tôi?" Nguyễn Tĩnh vẫn như cũ không nói chuyện, an tĩnh đọc kịch bản. Mạc Hinh có chút nóng nảy, "Nguyễn Tĩnh, cô vì sao không để ý tôi?" Buông kịch bản trong tay, Nguyễn Tĩnh này mới quay đầu nhìn về phía Mạc Hinh ở một bên, mở miệng: "Như thế này mới đúng, cô cũng không phải là trẻ con, nên hãy lịch sự một chút nếu không người khác rất khó chịu." Nghẹn đỏ mặt, Mạc Hinh rầm rì ra tiếng, "Tôi vẫn luôn có lễ phép." Nói xong lại nhìn Nguyễn Tĩnh, tựa hồ có chút khó khăn mở miệng nói: "Nguyễn Tĩnh, cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi anh Dĩ Mặc? Trong nhà tôi nhiều nhất chính là tiền, chỉ cần cô đáp ứng yêu cầu của tôi, tiền tôi liền cho cô, tài nguyên gì đó tôi cũng có thể tìm cho cô."
Ngày đó, cô ta nhìn thấy anh Dĩ Mặc dẫn theo Nguyễn Tĩnh đến Bùi gia, cô ta rất lo lắng Nguyễn Tĩnh thật sự sẽ gả đến Bùi gia. Nghĩ đến loại khả năng này trong lòng cô ta liền vô cùng lo lắng.
Sao có thể như vậy được, Nguyễn Tĩnh gả cho anh Dĩ Mặc vậy còn cô ta thì sao? Cô không thể đánh côn một mình nha, như vậy rất đáng thương rất cô độc! Nguyễn Tĩnh không thể tin được nhìn Mạc Hinh, trên khuôn mặt của cô bay giờ có kinh ngạc, có hưng phấn, có đắn đo, có tính kế, nhiều loại cảm xúc như vậy, khiến sắc mặt của cô có chút một lời khó tả hết, tóm lại là… vô cùng phấn khích. Cư nhiên lại đưa tiền! Thế giới này kẻ có tiền, sao tùy tiện như vậy đưa tiền cho cô! Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ một lúc.
Tiểu công chúa này khẳng định còn không biết chuyện cô cùng Bùi Dĩ Mặc đã kết hôn đâu nhỉ, nếu lừa chút tiền.
.
. Không cần phải nói khẳng định là được! Có tiền không lấy chính là đồ ngốc ! Tròng mắt chuyển vài vòng, Nguyễn Tĩnh thật sâu thở dài, "Được rồi, tiểu công chúa nói một chút, cô có thể ra bao nhiêu tiền?" Nếu như giống Bùi Tiền cho một triệu thì tốt rồi! "Hả???" Mạc Hinh ngơ ngác.
Không, thế nào không giống như cô nghĩ, cô nghe lầm thôi, phải không? Nếu không tại sao lại dễ dàng đáp ứng như vậy? Xem cô ấy bị dọa không dám tin, Nguyễn Tĩnh hảo tâm lại lần nữa mở miệng nhắc, "Tôi nói cô có thể ra bao nhiêu tiền để tôi rời khỏi Bùi Dĩ Mặc?" Lần này Mạc Hinh cuối cùng xác nhận cô ấy không có nghe sai, kích động cầm lấy tay cô: "Thật, thật sự? Cô thật sự đồng ý rời khỏi anh Dĩ Mặc?" Nguyễn Tĩnh mỉm cười, "Yên tâm, tôi sẽ.
Nhưng là, khụ khụ, tôi trước tiên muốn cùng cô nói rõ, nếu như anh Dĩ Mặc của cô, chính là anh ấy dứt khoát muốn ở bên cạnh tôi, đây là điều tôi khống chế không được ." Mạc Hinh thật sự cao hứng, cô ấy cảm thấy chỉ cần Nguyễn Tĩnh rời khỏi Bùi Dĩ Mặc, cô ấy thừa dịp anh thương tâm mà ở bên cạnh trò chuyện, an ủi anh, nhất định có thể nhanh chóng bắt được tim anh Dĩ Mặc. "Được, cô yên tâm, chỉ cần cô rời khỏi anh Dĩ Mặc, tôi tự có biện pháp khiến anh ấy triệt để quên cô." Nguyễn Tĩnh nhìn trời, tiểu công chúa đơn thuần thật, sao tự tin như vậy? Ai nha, số tiền này cô cảm thấy có chút tội lỗi.
Nhưng là cô tuyệt đối sẽ không thu tay lại . "Cho nên nói, tiểu công chúa cô đến cùng có thể ra giá bao nhiêu?" Mạc Hinh nhíu mày trầm tư một hồi, mới mở miệng: "Một, một ngàn vạn thế nào?" Nguyễn Tĩnh nhàn nhạt nhìn cô ta, sau đó cầm lấy kịch bản chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu.
Hừ, sao lại keo kiệt giống Ngô Trang như vậy. Lúc này Nguyễn Tĩnh đã hoàn toàn quên , trước kia có thể lừa một ngàn vạn, bây giờ đã không còn giá vậy nữa, dạ dày cô đã bị Bùi Tiền chiều hư rồi. Nhìn thấy bộ dạng này của Nguyễn Tĩnh, Mạc Hinh biết cô khẳng định là không vừa lòng, lại lần nữa không xác định mở miệng: "Vậy thì ba, ba ngàn vạn có được không?" Nguyễn Tĩnh trong lòng vui vẻ, ba ngàn không tệ, nhưng là còn có thể tăng. Bỏ xuống kịch bản nhìn Mạc Hinh, Nguyễn Tĩnh nói: "Tiểu công chúa a, chẳng lẽ anh Dĩ Mặc ở trong lòng cô, chỉ có giá như vậy thôi à?" "Đương nhiên không phải." Mạc Hinh nóng nảy, hừ một tiếng: "Anh Dĩ Mặc ở trong lòng tôi là vô giá !" "Ồ." Nguyễn Tĩnh gật đầu, không nghĩ rằng tiểu công chúa này đối với Bùi Dĩ Mặc đánh giá lại cao như vậy? Trừ bỏ tiền nhiều, đẹp trai, dáng người tốt, chút hiền lành, hắn nơi nào đáng giá như vậy để tiểu nữ sinh đơn thuần đáng yêu yêu thích.
Ai, thật sự là người này hại không ít người. Nhìn Mạc Hinh, Nguyễn Tĩnh sờ sờ đầu của cô, "Đã như vậy, cô chỉ thêm ba ngàn có phải hay không rất sỉ nhục địa vị của anh ta trong lòng cô? Như vậy đi, năm ngàn vạn cô cảm thấy thế nào? Tôi cảm thấy năm trăm ngàn mới thể hiện được địa vị của hắn." Mạc Hinh ngây người chớp mắt, đúng nhỉ, nếu như bị anh Dĩ Mặc biết cô chỉ chi ba ngàn để Nguyễn Tĩnh rời khỏi hắn, sợ trong lòng cũng là mất hứng đi? Nghĩ như vậy, Mạc Hinh vội vàng gật đầu, "Cô nói rất đúng, vậy thì năm ngàn vạn đi." Thật tốt quá, năm trăm ngàn lại vào tay! Nguyễn Tĩnh cầm di động, "Đây, đây là tài khoản của tôi" Mạc Hinh cao hứng a, cầm di động, một phút đồng hồ sau liền chuyển cho Nguyễn Tĩnh, chuyển xong còn vô cùng cao hứng ngây ngô cười? Nguyễn Tĩnh nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được mở miệng.
Quên đi, xem năm ngàn là giúp cô đi. "Mấy ngày nay, bên cạnh cô là vú nuôi à, bà ta vẫn luôn luôn bên cạnh chăm sóc cô à." Mạc Hinh thu hồi di động, nỗ lực khống chế được ý cười trên mặt, lại khôi phục tính tình vốn có ngạo kiều nói: "Ừ, vú nuôi từ nhỏ bên cạnh chăm sóc tôi, đối với tôi tốt lắm." "Ồ.
Phòng người là việc không thể thiếu, cô về sau chú ý chút." Mạc Hinh đứng bật bật dậy, "Cô là muốn châm ngòi ly gián? Đừng hòng…." Nói xong ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi . Nguyễn Tĩnh: ... Quên đi, trong khoảng thời gian này cô liền giúp cô ấy chú ý một chút. Lại nghĩ đến trong tài khoản có thêm năm ngàn, Nguyễn Tĩnh cao hứng lắc lư cái đầu cầm lấy kịch bản, vừa nhấc mắt vừa khéo nhìn đến một người đàn ông trung niên, vẻ mặt ‘không thể hiểu được’ ra đang nhìn cô.
Cô cũng không sợ hãi nhìn lại ông ta, người đàn ông có chút chột dạ liền vội rời khỏi. Thật sự là ông chú kỳ quái.
Nguyễn Tĩnh cúi đầu tiếp tục nghiên cứu kịch bản. * Từ Phàm bước chân vội vàng rời khỏi, vẫn là không có chú ý vừa mới nhìn đến một màn kia, nghe được lời nói làm cho ông ấy chấn động, phục hồi tinh thần lại. Chẳng lẽ là ông ấy ra nước ngoài quá lâu, tuổi quá lớn, không biết hiện tại giới giải trí trong nước có người mới? Vừa mới nhìn hai nữ diễn viên kia, nhất là nữ minh tinh kia nhìn tuổi hơi lớn một chút.
Thế nào có thể mặt không đỏ tim không đập, lạnh nhạt cùng một người khác thảo luận bao nhiêu tiền bán đi bạn trai! Thật làm khó ông ấy, không hiểu thế giới người trẻ tuổi? "Anh Từ, nghĩ cái gì tập trung như vậy." Liên Hàn đang ngồi uống cà phê trợ lý pha cho anh ta, nhìn thấy người đại diện nhà mình vẫn đang ngẩn người, khó có khi thấy được anh Từ một người lão làng trong giới lại có vẻ mặt tam quan vỡ nát thế này. Từ Phàm nhìn Liên Hàn, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không có hỏi, lắc đầu nói không có việc gì liền rời khỏi.
Ông ấy muốn tìm một chỗ suy nghĩ một chút. Liên Hàn bị người đại diện nhà mình này làm cho không hiểu gì cả.
Đây là như thế nào? Hay là vì vừa mới về nước tạm thời chưa thích ứng? "Anh Liên, mười phút sau đến cảnh của anh, đạo diễn kêu tôi đến nhắc anh chuẩn bị sẵn sàng." Trợ lý đạo diễn là Tiểu Lâm lau mồ hôi trán, sốt ruột nói. "Tốt, đã biết, vất vả rồi, Tiểu Lâm." Liên Hàn nói xong nhìn thoáng qua trợ lý hắn Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh lập tức cơ trí đưa một gói thuốc lá cho Tiểu Lâm. Tiểu Lâm xua tay, cười nói: "Cám ơn anh Liên, nhưng hút thuốc không tốt, tôi đang cai." Anh ta có chút không hiểu, mới tuần trước anh ta còn nhìn thấy Tiểu Lâm trốn trong góc hút thuốc, thế nào mới một tuần liền bắt đầu cai thuốc ? Nhìn ra được Tiểu Lâm có chút gấp, Liên Hàn mở miệng: "Cậu đi thông báo những người khác đi, tôi đi qua ngay." Tiểu Lâm cười nói "Được", lập tức liền xoay người rời khỏi, bước chân cũng có chút vội vàng. Liên Hàn trong lòng càng thêm buồn bực.
Đưa tay chống cằm trầm tư một hồi, vẫy tay gọi trợ lý hắn, Tiểu Thanh đi lại, "Tiểu Thanh, cậu đi xem xem Tiểu Lâm đang làm gì." Tiểu Thanh đi theo Liên Hàn về nước để phát triển, là trợ lý công ty mới ký. Tiểu Thanh cười gật đầu, xoay người rời khỏi sau trong lòng lại điên cuồng châm chọc: Tôi thật khổ mà, lúc nào cũng phải duy trì dáng vẻ tốt nhất, thật mệt. Trước kia, chỉ gặp qua Liên Hàn trên tivi, cô ta đã mê muội anh ta, cảm giác ngưỡng mộ đối với anh ta vẫn luôn rất tốt.
Nhưng là từ khi làm trợ lý của Liên Hàn thì mới phát hiện tính cách chân thật của anh ta, thật là một lời không thể nói hết.
Một tháng đổi bốn năm bạn gái, còn thường xuyên muốn cô ta yểm trợ không nói, còn đặc biệt đặc biệt nhiều chuyện!
Lần này đến chuyện của trợ lý bên người đạo diễn cũng muốn cô hỏi thăm.
Tiểu Lâm cũng không vội, cô là muốn cố ý, hừ! Tiểu Thanh rẽ tới rẽ lối cuối cùng gặp được thân ảnh Tiểu Lâm. Sau đó, chỉ thấy Tiểu Lâm vội vàng chạy tới một đám đại khái có mười người, không biết nói cái gì, một người cười đưa cho cậu ta một chân gà nướng cùng một đĩa tương gia vị, nhìn hẳn là tương đậu. Tiểu Thanh chần chờ một chút, vẫn là chạy tới . "Á, là Tiểu Thanh à.
Đến đến đến, anh trai cho cô ăn ngon." Một người nhìn thấy Tiểu Thanh, lập tức nhìn cô vẫy tay. Vừa mới đến gần, Tiểu Thanh liền ngửi thấy được một cỗ hương thịt nướng thơm, còn có mùi tương đậu như có như không. "Thơm quá, mọi người đang nấu ăn à." Tiểu Thanh khịt khịt mũi, vừa nói chuyện vừa nuốt nước miếng. Tiểu Lâm trong miệng đang gặm chân gà nướng, nhìn thấy Tiểu Thanh thì đứng hình, tại sao Tiểu Thanh lại xuất hiện ở đây? Không đợi suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên một bàn tay xuất hiện trước trước mặt cậu ta, chính xác cướp tương đậu của cậu ta. Tiểu Lâm cảnh giác nhìn xung quanh ,vừa ăn chân gà mơ hồ không rõ sốt ruột nói: "Tương đậu của tôi." Nói xong đưa tay qua muốn cướp tương đậu trở về, đáng tiếc cánh tay kia mau lẹ hơn, trực tiếp đem tương đậu đưa cho Tiểu Thanh. Hai phút sau, Tiểu Thanh còn chưa hết thèm liếm liếm khóe môi, "Cái tương đậu này mua ở đâu vậy? Tại sao so với tôi mua bên ngoài ăn ngon hơn nhiều như vậy." Người đoạt lấy tương đậu trên tay Tiểu Lâm tên là Tiểu Hắc, chỉ vào Nguyễn Tĩnh cách đó không xa đang chuẩn bị quay phim, cười hắc hắc: " Là của chị Tĩnh, lần đầu tiên mua có thể giảm một nửa giá, 50 tệ một lọ." Tiểu Hắc thành thật nói, trong ánh mắt chợt lóe ra một suy nghĩ, nụ cười trên môi càng thêm vui vẻ: "Tiểu Thanh, cô đến chị Tĩnh mua đi, sau đó giúp tôi mua hai bình ." Tiểu Hắc vừa nói dứt lời, liên tục có thêm nhiều người khác phụ họa theo. Tiểu Thanh nhìn Nguyễn Tĩnh vài lần, mí mắt kinh hoàng.
Làm minh tinh sao còn bán tương đậu sao? Chuyện này sao lại quỷ dị như vậy. "Vậy thịt nướng là ở đâu? Thế nào cũng không giống như tôi ăn ở bên ngoài?" "Cũng là ở chị Tĩnh, chị ấy bán sốt thịt nướng." Lần này là Tiểu Lâm cướp trả lời, ngữ khí có chút vội vàng: "Cái kia… Tiểu Thanh, lúc cô đi mua, giúp tôi mua ba lọ sốt thịt nướng, lần đầu tiên mua được giảm giá, mới 80 tệ một lọ, giảm giá 20 tệ!" Tiểu Thanh: ... * Dương Khiết giúp Nguyễn Tĩnh sửa sang lại trang phục, hai mắt lại không ngừng mà nhìn về vị trí Liên Hàn. Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu nhìn cô một cái, bóp khuôn mặt của cô ấy, nói: "Tiểu Khiết, ông xã nam thần của cô không phải là Đỗ Diệc Thành sao? Thế nào lần lại đổi thành Liên Hàn rồi?" Dương Khiết khẽ "à" một tiếng, cười hì hì nói: "Chị Tĩnh Tĩnh à, đàn ông đẹp đều là nam thần lão công của em, hắc hắc, nguyện vọng lớn nhất cả đời của em chính là đem tất cả bọn họ ngủ chung, ha ha!" Nguyện vọng này thật đúng là lớn! "Chị Tĩnh, chuẩn bị một chút.
Lập tức liền đến cô lên sân khấu." Nhân viên công tác cười nhìn Nguyễn Tĩnh hô một tiếng. Nguyễn Tĩnh đứng dậy, đem áo khoác cho Dương Khiết, nhanh chóng đi ra sân. Cảnh quay này chủ yếu nói về nam chính cùng nam phụ thực ra là nữ giả thành nam, lần đầu tiên gặp mặt ở khách sạn, sau đó gặp vụ ám sát của những người phe đối địch.
Nam chính vì thoát nạn, liền đẩy bạn gái của mình ra làm vật hi sinh.
Trong thời khắc quyết định nam phụ cứu cô bạn gái kia, còn tiện tay đem nam chính đá sang một bên suýt tí nữa nam chính bị gián điệp nằm vùng làm bị thương, hai người kết thù như vậy. "Nhân viên trong khách sạn đang làm việc, không chú ý đến bên này.
Nam chính - Giản Dương vẫn luôn cúi đầu cùng bạn gái xinh đẹp trêu đùa, chọc cô gái cười duyên liên tục.
Ở trong một góc khuất, có người tay để vào trong túi quần, không khí ở nơi này có chút khẩn trương. Giản Dương ôm sát bạn gái bên người, ánh mắt chú ý tới trên lầu có một bóng người đi lại ở chỗ tối, khóe miệng hơi hơi gợi lên. Lâm Tiến đúng lúc này đẩy cửa ra tiến vào khách sạn.
Hôm nay tiểu thư khẩu vị không tốt, muốn ăn cơm canh khách sạn này.
Nghĩ đến tiểu thư, Lâm Tiến lạnh lùng sắc mặt nhu hòa không ít. "Pằng!" Đột nhiên nghe tiếng súng khiến Lâm Tiến biểu cảm một chút, ngẩng đầu nhìn lên, trùng hợp nhìn thấy một người đàn ông đem một phụ nữ đẩy ra phía trước.
Mà ở trên lầu vừa vặn có một sát thủ chuẩn bị nổ súng về phía anh ta. Lâm Tiến đồng tử co rút mãnh liệt, chạy nhanh như bay vội vàng kéo người phụ nữ kia lăn một vòng, lại nhanh chóng đứng dậy, chạy ra phía sau người đàn ông. Giản Dương xoay người cùng Lâm Tiến mặt đối mặt với nhau, sau đó nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương tràn đầy sát ý, ca người liên cả kinh chân cũng đúng không vững.
Trên mông liền cảm nhận được cảm giác sâu sắc truyền đến, anh ta như vậy mà bị đá bay.
Tư thế cực kỳ bất nhã nằm dài trên mặt đất." "Cắt!" Tăng đạo đột nhiên kêu ngừng, nhíu mày nhìn Liên Hàn, "Liên Hàn, cậu đoạn này biểu cảm không đúng, khi cậu xoay người nhìn Lâm Tiến, trên mặt tại sao lại có cảm xúc sợ hãi? Phải là lạnh nhạt liếc mắt mới đúng." Được trợ lý của mình đỡ đứng dậy, Liên Hàn sờ sờ mông vừa bị đá đau đứng dậy, vừa nghe xong Tăng đạo nói xong trong lòng có chút buồn.
Anh ta cũng không muốn như vậy, nhưng mà ánh mắt của Nguyễn Tĩnh lúc đấy rất dọa người, tựa như thật sự muốn giết chết anh ta, hơn nữa một cước đá vào mông này là thật sự dùng sức! Liên Hàn rầu rĩ cùng đạo diễn xin lỗi, lơ đãng quét mắt nhìn Nguyễn Tĩnh. Nguyễn Tĩnh chột dạ, cô vừa rồi thật sự nhập vai, chỉ cần nghĩ tới tên cặn bã này hiển nhiên đẩy bạn gái mình ra là bia đỡ đạn, cô bỗng chốc không khống chế được, biểu cảm liền hung ác, một cước kia liền không kìm chế được sức lực. Hiện tại nhìn thấy Liên Hàn nhìn về phía cô, Nguyễn Tĩnh lập tức bước đi đến trước mặt, thành khẩn xin lỗi: "Thật có lỗi nha, anh Liên, vừa rồi không khống chế lực tốt, khí lực hơi lớn một chút, anh đại nhân đại lượng, đừng so đo với tôi." Trong lòng Liên Hàn nghẹn khuất.
Cổ họng truyền đến cảm nhận sâu sắc khiến anh ta càng thêm buồn bực.
Bất quá, anh ta là một người đàn ông, vẫn hiểu được chuyện phải thương hoa tiếc ngọc, anh ta sẽ không cùng cô so đo.
Trên mặt lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn tán gái: "Tôi biết cô không phải cố ý, lần sau cẩn thận một chút là tốt rồi, Tĩnh Tĩnh." Tiểu Thanh đang đỡ anh ta thầm hít một ngụm khí lạnh, không tự chủ được dùng sức bắt lấy bắt tay anh ta, khiến Liên Hàn đau mà kêu một tiếng. Mà nghe xong lời anh ta nói, Nguyễn Tĩnh chân lại có chút ngứa, giống như càng thêm muốn dùng lực đá anh ta thêm một lần nữa, lúc nãy cô cũng nương chân rồi. "Mọi người chú ý, quay lại một lần nữa." Nhân viên công tác lại nhắc nhở thêm hai lần, Tiểu Thanh nhanh chóng bỏ tay ra khỏi Liên Hàn, tâm trạng rất tốt đi sang một bên. Đột nhiên không có người đỡ Liên Hàn, chân lảo đảo kém chút lại ngã sấp xuống, sắc mặt nhất thời đen lại.
Trợ lý nhỏ này của anh ta, trong khoảng thời gian này thật sự là càng ngày càng kiêu ngạo . Cảnh quay này phải quay lại lần hai, Liên Hàn lại một lần nữa bị đạp, cảnh quay này cuối cùng khiến đạo diễn Tăng vừa lòng . Nhưng mà tại sao anh ta lại cảm thấy, cảnh quay lần hai Nguyễn Tĩnh đá anh ta so với lần đầu tiên còn mạnh hơn nhỉ! Lặng lẽ nhìn Nguyễn Tĩnh, phát hiện đối phương cũng đang nhìn anh ta, cười nụ cười e lệ (? ). Liên Hàn trong lòng chợt động, khẳng định là anh ta đã là gì sai.
Một cô gái xinh đẹp và đáng yêu như bé gái như vậy làm sao có thể cố ý dùng sức đá anh ta. * "Con, con là Giai Giai! ?" Từ Phàm thập phần khiếp sợ nhìn tiểu nữ sinh trước mắt.
Không thể tưởng được năm đó tiểu cô nương kia lại lớn như vậy.
Phương Giai là con gái bạn tốt của ba anh ta, khi còn ở nước Mỹ, anh ta coi như là từ nhỏ nhìn cô lớn lên . Nhìn Phương Giai, đột nhiên nghĩ ngày đó anh ta nghe được cuộc nói chuyện giữa Phương Giai và Nguyễn Tĩnh kia nói chuyện, da đầu căng thẳng, không xác định hỏi: "Cái kia, Giai Giai, cha cháu gần đây không có gì vấn đề lớn chứ?" Nhất định là có vấn đề? Nếu không một minh tinh như Phương Giai làm sao có thể nghĩ đi bán cái này, thật sự là rất hoang đường . "Hả." Phương Giai kỳ quái nhìn chú Từ đã hai mươi mấy năm không gặp mặt cùng ba cô công việc có thể có vấn đề gì? "Không vấn đề gì ạ." "Thật sự?" Từ Phàm sắc mặt rất nghiêm túc, "Có cái gì khó khăn có thể trực tiếp nói cho chú, con đã vào giới giải trí, hãy nghiêm túc làm việc, không cần đi theo người khác làm bậy." Phương Giai khẽ nhíu mày, chú Từ hắn cuối cùng đang nói cái gì vậy? Cô thật sự nghe không hiểu.
Dù sao.
.
. Phương Giai đột nhiên hai mắt sáng lên nhìn hắn.
Chị Tĩnh Tĩnh cho cô nhiệm vụ, cô hai tuần lễ mới bán ra hơn mười lọ, còn chưa kịp thâm nhập vào bên trong tổ quay phim, hiện tại là cơ hội tốt, cô liền xuống tay từ chỗ chú Từ ! Nghĩ Phương Giai vội vàng trong túi lấy ra ba lọ nhỏ đóng gói gì đó, cao hứng đưa tới trước mặt Từ Phàm, "Chú Từ, chú mua thử đi, ăn ngon lắm." Nhìn mấy thứ trên tay Phương Giai, Từ Phàm cả người run run, sắc mặt lập tức đen thui. Quả nhiên minh tinh như con bé cuối cùng bị người ta dạy hư rồi.
Bằng không một minh tinh sao lại bán mấy thứ này, đầu óc có vấn đề sao!