Mạc Hinh vẫn rối rắm vấn đề giá trị con người của mình, cô chạy vội tới trước mắt tên cầm đầu, lôi cổ áo hắn ta, phát điên rống lên đứng lên: "Hừ, anh bị úng não à, mới một trăm vạn như vậy mà đồng ý ? Không mặc cả chút nào hả? Ngốc như vậy còn đi bắt cóc à!" Cô ta sắp tức chết rồi, cô ta đường đường là tiểu công chúa của Đế Đô, thân phận cao quý như vậy, tại sao lại chỉ có trị giá một trăm vạn! Chỉ có một trăm vạn! Đây là số lẻ tiền tiêu vặt của cô ta đấy! Bị phun nước miếng, tên đại ca vẻ mặt đều là mờ mịt. Nguyễn Tĩnh cảm thấy đồng tình thay hắn ta, tội nghiệp nhìn mặt mũi đầy nước miếng thế kia, thầm nghĩ quả nhiên bọn họ là dân thường, là vĩnh viễn không có cách nào lý giải những người giàu nghĩ gì. Thở dài thật sâu, Nguyễn Tĩnh quyết định ra tay giải cứu tên đại ca đáng thương này, vẫy tay gọi Mạc Hinh trở về. Mạc Hinh hầm hừ đi đến bên cạnh Nguyễn Tĩnh, "Chị Tĩnh Tĩnh, chị không tức giận sao? Thân phận này của chúng ta làm sao có thể chỉ có giá một trăm vạn!" Nói xong Mạc Hinh đột nhiên ngây ra một lúc, bừng tỉnh nói: "Khoan đã, chúng ta có hai người, như vậy một người chỉ mới năm mươi vạn!" Mạc Hinh che miệng lại lùi vài bước, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh. Nguyễn Tĩnh nhìn cô ta một cái, không thể nhịn được nữa nói: "Mạc Hinh, là những người này có mắt không tròng xem nhẹ giá trị của em.
Đến đây, không cần tức giận, ngồi ở một bên nghỉ ngơi một chút, chờ lát nữa chị sẽ cho em tự báo thù." Nói một hồi mới dỗ được Mạc Hinh an phận ngồi xuống, Nguyễn Tĩnh quay đầu lau mồ hôi trán.
Những kẻ có tiền này não thật sự không giống người bình thường. Một bên Tiểu Hổ nhìn Nguyễn Tĩnh cùng Mạc Hinh, trong lòng đột nhiên có ý tưởng lớn mật.
Về sau cậu ta có thể đi theo Nguyễn Tĩnh? Cái này tuyệt đối so với đi theo đại ca thì vừa an toàn lại có tiền đồ hơn. Bởi vì có mục đích, Tiểu Hổ đối Nguyễn Tĩnh trở nên càng ân cần hơn, chỉ còn thiếu việc đấm vai đấm lưng cho Nguyễn Tĩnh nữa thôi, khiến cho Nguyễn Tĩnh không khỏi nhìn hắn thêm vài lần. Tên đại ca thấy vấy mặt mũi đều tối sầm lại, nhìn chằm chằm tên phản đồ Tiểu Hổ.
Trước kia đi theo hắn ta, tên nhóc này đều không có một nửa sự tích cực như giờ, hắn ta làm đại ca thật sự là quá mất thất bại, quả thực là bị sỉ nhục. Nguyễn Tĩnh ý bảo Tiểu Hổ ngồi bên cạnh, nhìn tên đại ca nói: "Vị này, người thuê anh chỉ cho anh một trăm vạn, anh có muốn kiếm nhiều hơn một chút không?"
Đại ca: ? ? ? Hiện tại bọn họ cũng bị trói, chân cũng không có khả năng được bảo đảm, sao còn dám nghĩ kiếm nhiều tiền một chút? Có thể bảo toàn đường lui cho mình là không tệ rồi. Đại ca nghi hoặc nhìn Nguyễn Tĩnh, "Nguyễn Tĩnh, ý cô là..." Nguyễn Tĩnh khẽ nhấc tay một chút, một bên thời khắc chú ý cô Tiểu Hổ lập tức cơ trí đỡ Nguyễn Tĩnh, cười ngốc nói: "Chị Tĩnh Tĩnh, tay đau sao? Đỡ tay của em nghỉ một chút đi." Tên đại ca bị bộ dáng chân chó của Tiểu Hổ tức đến đỏ mặt. Nguyễn Tĩnh chăm chú nhìn Tiểu Hổ, quả nhiên là ở dân đường phố, thô lỗ như vậy. Nhìn về phía tên đại ca, Nguyễn Tĩnh tươi cười vẻ thâm trầm, "Tôi cần anh phối hợp, chơi một ván lớn, bảo người thuê anh đưa một ngàn vạn, sau đó mấy người chúng ta chia nhau.
Nhưng tôi có điều kiện tiên quyết." Nguyễn Tĩnh nhìn đại ca, lại nhìn Tiểu Hổ một bên, "Mấy người phải đi tự thú, tiền này ta có thể cho người nhà các người, đợi đến khi các người ra tù là tốt rồi làm người tốt, tranh thủ làm việc thiện." Tên đại ca vừa nghe lời này liền vẻ mặt liền tái mét, hắn ta không muốn ngồi tù đâu. Tiểu Hổ mặt mũi cảm động, cậu ta thật sự rất thiếu tiền mới đi đường mới không đường về.
Chị Tĩnh nói rất đúng, cậu ta về sau muốn thay đổi trở thành một người tốt. Tiểu Hổ cảm động bắt lấy tay Nguyễn Tĩnh, "Chị Tĩnh, chị đi đâu em đi đó, chị yên tâm, em là người tốt, lần này cũng là bị buộc bất đắc dĩ mới đi con đường trái pháp luật này." Nguyễn Tĩnh vỗ một chút tay hắn, "Có thể, nếu như cậu thật sự sửa đổi , tôi có thể sắp xếp công việc cho cậu." Người này tâm không xấu còn có thể cứu, dù sao mới lần đầu tiên làm chuyện trái pháp luật thiếu đạo đức này, sự nghiệp của cô ngày càng phát triển về sau sẽ còn gặp nhiều người như thế này. Về phần tên đại ca cùng hai tên đàn em này, lún vào quá sâu, chắc chắn đã phạm tội gì đó rồi, loại này cô không thể thu nhận được. Cho nên khi tên đại ca cũng muốn đi theo cô, lập tức đã bị Nguyễn Tĩnh từ chối. Tiểu Hổ vẻ mặt đắc ý nhìn tên đại ca, khiến hắn có suy nghĩ muốn đánh chết thằng này, đồ phản đồ! Mạc Hinh đột nhiên "A" một tiếng, sốt ruột lôi kéo tay Nguyễn Tĩnh, "Chị Tĩnh Tĩnh, thế nào chỉ đòi một ngàn vạn như vậy? Như vậy sao được, thân phận chúng ta ít nhất phải được một triệu." Tên đại ca nghe thấy Mạc Hinh nói đến một triệu, cả người đều run rẩy một chút.
Nguyễn Tĩnh quay mặt đi, chờ sắc mặt khôi phục bình thường, mới quay về hướng Mạc Hinh, "Hinh Hinh à, cô ngẫm lại đi, ông chủ đứng sau kia chỉ đưa một trăm vạn, như vậy chứng minh người này trong bản tính khẳng định là tương đối keo kiệt, nếu như chúng ta đưa ra muốn hắn đưa một triệu, so với dự tính của hắn hơn một trăm vạn nhiều lắm, hắn khả năng cuối cùng chỉ đưa đúng một trăm vạn không hơn không kém một đồng." Nói xong nhìn chằm chằm Mạc Hinh, đợi đến khi Mạc Hinh phản ứng lại muốn mở miệng, Nguyễn Tĩnh lại lần nữa mở miệng chặn đứng lời của cô, "Hơn nữa cô xem, một ngàn vạn cùng một trăm vạn không cách nhau bao nhiêu, ngay cả khi hắn suy nghĩ lại, sẽ cắn răng đồng ý, cô cẩn thận ngẫm lại đi, có phải đạo lý này hay không?" Một bên Tiểu Hổ nhìn Nguyễn Tĩnh gật đầu, "Chị Tĩnh nói có lý." Mà tên đại ca lại đăm chiêu suy nghĩ, trong lòng nghĩ đúng vậy, Nguyễn Tĩnh lời này nói rất có đạo lý.
Lập tức vẻ mặt lại đau khổ, xem đi, đều tự trách mình lúc trước không chăm chỉ đọc sách, làm cướp cũng không kiếm được nhiều tiền.
Nếu như hắn giống Nguyễn Tĩnh có văn hóa, giỏi về phân tích người, nhiều năm như vậy, hắn khả năng đã sớm mua mấy căn nhà ở đế đô! Mạc Hinh suy nghĩ thật lâu sau, cảm thấy Nguyễn Tĩnh nói đúng là có lý.
Tuy rằng cô vẫn là cảm thấy một ngàn vạn quá ít, mọi chuyện để Nguyễn Tĩnh tính toán. Mạc Hinh gật gật đầu, có chút đồng ý lại có tiếc nuối nói: "Chị Tĩnh Tĩnh, chị nói đúng.
Haizz, đáng tiếc, khó được có một lần bị bắt cóc, về sau tôi cũng không thể kể cho chị em trong Đế Đô biết được, bằng không để bọn họ biết người khác chỉ trả một ngàn vạn để mướn người bắt cóc tôi, tôi đây biết giấu mặt ở đâu!" Giương mắt nhìn Mạc Hinh, Nguyễn Tĩnh không có cách nào tiếp lời của cô ấy.
Người này cùng ba Bùi Dĩ Mặc tuyệt đối có thể trở thành bạn thân nơi khuê phòng, suy nghĩ thật giống nhau mà. Nguyễn Tĩnh nhìn Tiểu Hổ nói: "Mở trói cho đại ca cậu đi, chúng ta bắt đầu công việc, tranh thủ một chút đem một ngàn vạn về tay." Một ngàn vạn, bọn họ sáu cái người chia đều, không, là bốn người, hai tên đàn em còn lại đều bị Nguyễn Tĩnh nhốt lại rồi! Bốn người chia, mỗi người có thể hơn hai trăm vạn, Tiểu Hổ cảm thấy cả người mình nóng lên. Nhanh chóng cởi trói cho tên đại ca, Tiểu Hổ vẻ mặt khẩn thiết nhìn hắn, "Đại ca, mỗi người hơn hai trăm vạn đó, dựa vào anh ."
Tên đại ca một bên cởi dây, một bên trừng mắt nhìn Tiểu Hổ, "Tên nhóc không có tiền đồ." "Ha ha, không có tiền đồ, có tiền là được." Nguyễn Tĩnh đem di động đưa cho đại ca, "Này vị đại ca, dựa theo kế hoạch, nói với người liên lạc, tôi muốn thêm tiền." Tên đại ca nhận di động, nghĩ đến một ngàn vạn, trong lòng cũng nóng bỏng.
Một ngàn vạn vạn đó, so với một năm làm việc còn nhiều hơn? Ai nha, không đọc sách quả nhiên không thể hiểu được, dù sao chính là nhiều rất nhiều! Tên đại ca hưng phấn tay run run, bắt đầu gọi điện thoại, liến thoắng nói như kế hoạch Nguyễn Tĩnh vạch ra. Kết thúc cuộc gọi, tên đại ca cười nói: "Chị Tĩnh, họ nói cần phải nói chuyện lại với ông chủ, rất nhanh sẽ có câu trả lời thuyết phục." Nguyễn Tĩnh tán thưởng nhìn hắn.
Không tệ, vừa mới nói chuyện để nâng cao khí thể, quả nhiên liền có kết quả. Bận rộn lâu như vậy, Nguyễn Tĩnh cũng đói bụng, vung tay bảo Tiểu Hổ đi làm cơm, cuối cùng cũng có bữa ăn bốn mặn một canh. Vài người cùng nhau ăn miệng đầy dầu mỡ.
Sờ dậy bụng, Nguyễn Tĩnh cảm khái, Tiểu Hổ trù nghệ quả nhiên không tệ, có thể giữ ở bên người về sau làm đầu bếp. Mấy người cơm nước xong, lại cùng nhau tán gẫu việc nhà.
Tên đại ca càng nói càng nhiều, vô cùng đau lòng cảm khái trước kia làm cướp đúng là mù, tiền quá ít. Nguyễn Tĩnh lắc đầu nhìn hắn, đúng là đồ ngốc.
Mấy người hàn huyên đại khái khoảng mười phút, cuối cùng điện thoại cũng reo lên ! Treo điện thoại tên đại ca vô cùng kích động, trực tiếp đi lên phía trước nắm tay Nguyễn Tĩnh, thanh âm đều có chút run, "Chị Tĩnh, cô không làm cướp thật sự quá lãng phí, nhân tài, ông chủ đáp ứng cho một ngàn vạn !" Một ngàn vạn, cho tới bây giờ hắn cũng không có nhiều tiền như vậy! Tiểu Hổ cũng kích động sắc mặt đỏ bừng nói không nên lời, chỉ có Mạc Hinh một bên kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực.
Hừ! Đây là giá trị của bản thân cô đấy!
"Không tệ." Nguyễn Tĩnh cười tủm tỉm nói, "Đến đây, dọn dẹp hiện trường đi, đợi lát nữa ông chủ đến, trực tiếp không chế hắn bắt hắn chuyển khoản." Tiểu Hổ cùng tên đại ca nghe Nguyễn Tĩnh nói xong, tay chân lanh lẹ chạy đi dọn dẹp. * Tại biệt thự Ngô Gia. Ngô Trang sợ hãi nhìn ba mình, gian nan hỏi: "Ba, ba vừa nói cái gì? Ba bắt cóc Nguyễn Tĩnh cùng Mạc Hinh?" Ngô Trang cảm thấy hiện tại đầu hắn không chỉ có choáng váng, trái tim cũng co rút đau đớn.
Hắn cảm thấy mình lần trước chủ động đi trêu chọc Bùi Dĩ Mặc, làm cho công ty giải trí bị phá sản, đã đủ mệt mỏi.
Hơn nữa hắn có nhược điểm ở trong tay Nguyễn Tĩnh, cho nên trong khoảng thời gian này hắn rất bề bộn, tận lực không đi chọc bọn họ. Nhưng ba hắn, đường đường là người đứng đầu Ngô gia, thuê người bắt cóc Nguyễn Tĩnh hắn có thể hiểu, dù sao ba hắn không biết sức chiến đấu của Nguyễn Tĩnh.
Nhưng Mạc Hinh, đó là Mạc Hinh, nhà họ Mạc kia yêu quý cô gái này đến nỗi có thể làm đủ chuyện điên rồ, ông chẳng lẽ không biết sao! Ba hắn là đầu óc có vấn đề hay sao đi trêu chọc Mạc gia! Che ngực co rút đau đớn, Ngô Trang cảm thấy chính mình cũng hít thở không thông. Ngô Quang hừ một tiếng, khinh thường nói: "Con đừng cho là ta không biết, lần trước con bị Nguyễn Tĩnh tiểu minh tinh kia lừa như thế nào, còn có Mạc gia." Ánh mặt Ngô Quang lạnh lùng, "Vài năm nay tình cảnh Ngô gia càng ngày càng gian nan, trừ ra chú bốn của con ra, còn lại là bạch nhãn lang, chèn ép chúng ta nhất chính là Mạc gia cùng Bùi gia, lần này ta muốn làm bọn họ phải trả giá." Ngô Trang hít ngụm khí, cắn răng trừng mắt ba hắn, "Ba, ba hãy nghe con nói, nhanh tay thu lại còn kịp, Nguyễn Tĩnh, thì thì thì..." Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên phía sau có người bịt kín miệng không cho hắn nói nữa. Ngô Quang sửa sang lại trang phục một chút, bên kia đã phát một ít tin tức.
Nhìn con trai lớn, nói: "Con ở nhà chờ tin tốt." Nhìn Ngô Quang rời khỏi, Ngô Trang không giãy dụa nữa.
Lại nghĩ đến Bùi gia cùng Mạc gia, Ngô Trang chỉ cảm thấy trước mắt biến thành một màu đen, Ngô gia xong rồi!