Kéo đi vali đi ra sân bay, sắc mặt của cô âm trầm chưa bao giờ từng có. Chú Trương tài xế trong lòng run sợ, tiếp nhận va li trong tay cô rồi đi.
Trong lòng nghĩ rằng, ông ấy chưa bao giờ gặp qua sắc mặt của Nguyễn tiểu thư như thế này bao giờ. Ngồi vào xe, Nguyễn Tĩnh lại lâm vào trầm tư, không thèm để ý Bùi Dĩ Mặc đang ngồi bên cạnh. Bên trong xe không khí ngột ngạt khiến trong lòng của khiến Bùi Dĩ Mặc cũng không dễ chịu, anh lặng lẽ nhìn Nguyễn Tĩnh, dịch đến lại gần cô. Sau đó anh nhìn Nguyễn Tĩnh thấy cô vẫn như cũ không phản ứng, mới đánh bạo lại dịch chuyển đến gần nữa. Nguyễn Tĩnh cuối cùng có không thể vờ như không biết, quay đầu bình tĩnh nhìn Bùi Dĩ Mặc, nhưng vẫn là không nói chuyện. Lúc nhìn cô nhìn anh, Bùi Dĩ Mặc không thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh được nữa, bởi vì hai người ở bên nhau lâu như vậy, cô còn không dùng ánh mắt đạm mạc như vậy nhìn mình. Bùi Dĩ Mặc trong lòng vô cùng khó chịu, khàn giọng nói, "Tĩnh Tĩnh, anh..." "Anh đừng nói chuyện với tôi." Nguyễn Tĩnh bình tĩnh cắt ngang lời nói của anh, "Tôi sợ không kìm chế được mình mà động thủ với anh" Chú Trương đang lái xe trong lòng cũng lo lắng nhưng phần lớn là có chút bội phục.
Nguyễn tiểu thư thật lợi hại, ngang nhiên dám có thái độ không nể nang gì với Bùi tổng, sau đó quả thật Bùi tổng không dám lên tiếng nữa. Chú Trương trong lòng bỗng cảm thán, nhiều năm qua ông ấy luôn xem Bùi tổng cũng là người lợi hại, không thể tưởng được cũng là người sợ vợ.
Đáng thương, nhìn cảnh này khả năng bí mật quỳ bàn phím chắc không ít lần. Hai người người trước người sau ra khỏi xe, Nguyễn Tĩnh tự mình kéo vali không nói một lời đi vào biệt thự. Đem vali để sang một bên, Nguyễn Tĩnh khoanh tay trước ngực nhìn Bùi Dĩ Mặc, trong lòng phiền não nói không nên lời.
Cô biết, đây vốn dĩ không phải lỗi của anh, nhưng cô không có cách nào tỏ ra vui vẻ hoặc là tỏ ra không có việc gì với anh.
Nghĩ đến việc bánh bao nhỏ của cô bị người khác tra tấn, ý nghĩ muốn giết người cô cũng có.
Cho nên, tốt nhất đừng để cô bắt được người đứng đằng sau, bằng không cô nhất định sẽ tự tay giết chết tên đó. Nguyễn Tĩnh cứ như vậy nhìn chằm chằm Bùi Dĩ Mặc, đến lúc sắc mặt anh thay đổi, mới nói: "Em không luôn nhắc nhở anh quan tâm , chăm sóc bánh bao nhỏ sao? Đây chính là sự quan tâm của anh?" "Tĩnh Tĩnh, em bình tĩnh một chút, chuyện này chúng ta từ từ..." "Ồ." Nguyễn Tĩnh giọng nói càng lạnh lùng, "Em bình tĩnh thế nào? Bánh bao đã lớn sao? Lỡ như đối phương sử dụng thủ đoạn tra tấn nó thì làm sao bây giờ? Không phải em trai anh thì làm sao anh biết được cảm giác của em lúc này." Bùi Dĩ Mặc vô cùng khiếp sợ nhìn Nguyễn Tĩnh, thanh âm cũng chậm rãi lãnh đạm đứng lên: "Tĩnh Tĩnh, trong lòng của em có phải chưa từng có anh hay không? Chỉ có tiền cùng bánh bao nhỏ mới là quan trọng nhất?" Đứng ở bên ngoài, quản gia cùng vài người làm nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng, nhau nhìn nhau vài lần, mỗi người trong mắt đều là suy nghĩ: Đây là vợ chồng hai người cãi nhau, thời điểm này tuyệt đối đừng đi vào, sẽ trở thành đối tượng phát tiết mất.
Nguyễn Tĩnh mỏi mệt xoa xoa hai bên thái dương, cô biết mình giận chó đánh mèo, hiện tại tức giận căn bản không giải quyết được vấn đề.
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Bùi Dĩ Mặc, lý trí Nguyễn Tĩnh cuối cùng cũng khôi phục, thở dài thật sâu. Là cô bị tức giận làm mờ mắt, lần này là cô quá đáng.
Là một phụ nữ, gặp chuyện không may sao có thể đem trách nhiệm đổ lên đầu đàn ông, thật sự trách cũng là trách cô, khoảng thời gian trước rõ ràng phát hiện bánh bao rất bất thường, nhưng lại không có kịp thời quan tâm, cũng không biết bánh bao nhỏ trong khoảng thời gian này khó chịu sợ hãi rất nhiều. Nguyễn Tĩnh tâm tình phiền não, bình tĩnh xuống dưới, ý nghĩ cũng tỉnh táo.
Hiện tại nhìn lại Bùi Dĩ Mặc, cô không khỏi chút chột dạ. Làm người lâu như vậy, cô lại quên đi kiếp trước.
Thân là phụ nữ, xảy ra chuyện đầu tiên lại trách ngược đàn ông có lỗi, quả thực là nữ cặn bã của thời đại mới .
Nhìn Bùi Dĩ Mặc, Nguyễn Tĩnh đi đến trước mặt anh, tay kéo tay anh. Tay hai người tiếp xúc trong nháy mắt, cô cảm nhận rõ ràng được thân thể Bùi Dĩ Mặc cứng ngắc. "Ai, A Mặc, xin lỗi.
Em không nên trách anh, vấn đề lớn nhất của việc này là chính bản thân em." Sắc mặt của Bùi Dĩ Mặc cũng dịu lại, khôi phục tâm trạng lúc bình thường, cúi đầu né tránh ánh mắt của Nguyễn Tĩnh, ngữ khí còn có chút xa cách: "Cũng quả thật là anh không chăm sóc tốt bánh bao nhỏ." Đây là còn đang tức giận, Nguyễn Tĩnh bắt đầu đau đầu, đem mặt anh quay đầu nhìn cô, nghiêm cẩn nói: "A Mặc, chúng ta trước tiên nghĩ biện pháp cứu bánh bao ra.
Về phần anh nói em không yêu anh, đây là chuyện không có khả năng, anh và bánh bao còn có tiền, ở trong lòng em đều quan trọng như nhau ." "Ừ." Bùi Dĩ Mặc cúi đầu lên tiếng, cuối cùng cũng chịu nhìn Nguyễn Tĩnh. "TĐược rồi, chúng ta bàn một chút, tình huống của bánh bao nhỏ trước khi mất tích là như thế nào." Bên ngoài quản gia vô cùng chú ý cuội đối thoại giữa hai người, nghe được cả hai cuối cùng không còn cãi nhau nữa, mà bình tĩnh nói chuyện của bánh bao, lập tức cầm tài liệu đi vào phòng. Bùi Dĩ Mặc kể lại những điều Hà Thiến miêu tả tình huống lúc đó nói một lần, lại bảo quản gia tiến vào trong phòng, mở đoạn video cho hai người xem. Nguyễn Tĩnh nhìn hai lần, cuối cùng cô phát hiện một người có chút quen thuộc, vươn tay ấn xuống nút tạm dừng. Bùi Dĩ Mặc nhìn về phía Nguyễn Tĩnh, nhíu mày: "Người này có vấn đề sao?" Video quay lại lưng người đàn ông, tuy rằng đội mũ cúi đầu, nhưng vẫn hơi lộ sườn mặt ra khiến Nguyễn Tĩnh có chút quen thuộc. Nguyễn Tĩnh trầm xuống, quả nhiên cảm giác của cô là rất chuẩn xác, người đàn ông này ngày đó cô cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhớ không nổi là ai, giờ phút này mới nhận ra đây không phải tài xế Mạc Ngữ Khinh thì là ai. Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, Nguyễn Tĩnh giọng nói hơi trầm xuống, "Anh điều tra tài xế Mạc Ngữ Khinh giúp em, chính là hắn." Bùi Dĩ Mặc ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Tài xế của dì?" "Đúng." Nguyễn Tĩnh quay đầu nhìn Bùi Dĩ Mặc, "Mạc Ngữ Khinh này, em cảm thấy không phải là người tốt, em cảm thấy bà ấy và ông chú của em đang lên kế hoạch cho việc gì đó, ngay từ đầu em còn nghĩ, người bọn họ nhắm vào có thể là Bùi gia." Nói đi nói lại cũng không rõ, chuyện lần này không biết chú của cô có tham gia hay không. "Tài xế này, anh từng điều tra một chút." Bùi Dĩ Mặc nói, "Tháng trước hắn có đi phẫu thuật thẩm mỹ, là người anh tra được, là khoảng thời gian trước mới hết ra tù."
Tù? Nguyễn Tĩnh cúi đầu trầm tư.
Dựa theo miêu tả của Hà Thiến, thì bánh bao hình như là bỏ đi, mà khoảng thời gian trước bánh bao cảm xúc không tốt, nhưng cũng không nói cho cô. Nếu như bánh bao tự nguyện đi theo tài xế này, tài xế kia rất khả năng là người bánh bao nhỏ biết. Người quen với bánh bao nhỏ, tù... Trong đầu Nguyễn Tĩnh nhanh chóng lóe ra một gương mặt, ngẩng đầu nhìn Bùi Dĩ Mặc, ngữ khí có chút gấp gáp, "Tài xế kia ngồi tù có phải ở thành phố A hay không?" "Quả thật là thành phố A." Bùi Dĩ Mặc nói tiếp, "Dù sao thông tin về anh ta có dấu hiệu bị người ta động chạm, cụ thể thế nào người của anh còn đang tiếp tục điều tra." Nguyễn Tĩnh nhìn anh.
Quả nhiên tiểu thuyết cùng phim truyền hình đều giống nhau, hào môn thế gia có thể đem tổ tông mười tám đời của người ta tra ra ngọn ngành, ở trong hiện thực vẫn là có chút khác. Bất quá không cần tra cô cũng biết là ai bắt cóc bánh bao nhỏ.
Trách không được cô nhìn người đàn ông kia rất quen.
Thứ rác rưởi, cô còn chưa đi tìm ông ta tính sổ, ông ta lại dám bắt cóc bánh bao. Không biết thời gian khi quen biết bánh bao nhỏ, ông ta đã bắt nạt thằng bé thế nào.. Nguyễn Tĩnh cảm thấy ngứa tay ngứa chân lắm rồi, chờ cô tìm được xem ông ta đang núp ở đâu, xem cô đánh ông ta tàn phế không. Nhìn về phía Bùi Dĩ Mặc, Nguyễn Tĩnh hỏi: "A Mặc, nếu như em đánh gãy chân một người, anh có thể giúp em che giấu không?" "Em muốn đánh gãy chân ai?" Bùi Dĩ Mặc trừng mắt, "Em đừng làm bậy, anh đã cho người đi tìm bánh bao nhỏ, chỉ cần bọn họ còn ở Đế Đô, rất nhanh sẽ có tin tức ." "A Mặc." Nguyễn Tĩnh nhìn Bùi Dĩ Mặc, sắc mặt trịnh trọng, "Đây là chuyện trong nhà trước kia của em, em nghĩ em sẽ tự mình đi xử lý, anh yên tâm, em tuyệt đối không để bản thân có việc gì đâu." Bùi Dĩ Mặc còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của Nguyễn Tĩnh, cuối cùng anh kìm lại không nói gì,chẳng qua cũng âm thầm phái người đi theo cô. * Rạng sáng 4 giờ, Nguyễn Tĩnh thay một thân trang phục màu đen, tay cầm một con dao nhỏ, xoay người rời khỏi biệt thự. Ba mươi phút sau, đem xe ngừng lại, Nguyễn Tĩnh cấp tốc chạy tới trước cửa một căn biệt thự. Quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, lưu loát trèo tường đi vào bên trong.
Cẩn thận tránh thoát khỏi bảo an tuần tra, đợi đến khi Nguyễn Tĩnh tiến vào đến bên trong biệt thự, lại phát hiện có mười mấy vệ sĩ!
Mạc Ngữ Khinh mời nhiều vệ sĩ như vậy, có thể thấy làm không ít chuyện xấu mới lo phòng bị như vậy.
Nguyễn Tĩnh tránh nặng tìm nhẹ không đối đầu với đám người đó, trèo qua một cái cửa sổ khác vào trong. Có vệ sĩ nghe được động tĩnh, lập tức cảnh giác chạy đến chỗ Nguyễn Tĩnh vừa mới rời đi, cẩn thận tra xét một hồi phát hiện không có gì bất thường mới rời đi. Nguyễn Tĩnh vừa mới tiến vào bên trong biệt thự, liền nghe được loạt âm thanh cấm trẻ con nghe "Ưm ưm ưm đừng có chỗ đó..." mãi đến năm phút sau thanh âm mới chậm rãi dừng lại. Nguyễn Tĩnh trực tiếp đá cửa, nhanh chóng vọt đến bên giường đem người đàn ông trên giường đánh ngất, lại đem y phục ném đến trên người Mạc Ngữ Khinh vẻ vẫn còn chưa thoát khỏi chuyện nam hoan nữ ái, Nguyễn Tĩnh mặt không biểu cảm mở miệng: "Mặc vào." Nói xong Tĩnh Tĩnh nhìn cô. Mạc Ngữ Khinh có kinh ngạc nhưng trong thời gian ngắn đã phục hồi sắc mặt, khẽ vuốt vuốt lỗ tai, chậm chạp mặc y phục. Gài xong nút áo cuối cùng, Mạc Ngữ Khinh ngẩng đầu, ý cười trên mặt chưa giảm, "Tĩnh Tĩnh nửa đêm tới tìm tôi là..." Lời của cô còn chưa nói xong, đã bị Nguyễn Tĩnh thô lỗ nắm cánh tay lôi xuống giường, tùy ý vứt trên mặt đất, "Nói đi, tài xế của cô hiện ở đâu?" Chật vật từ trên đất đứng lên, Mạc Ngữ Khinh xoa cổ tay đau, nghe rõ ràng lời Nguyễn Tĩnh nói, khẽ cười ra tiếng, "Tĩnh Tĩnh là nói tài xế nào? Tài xế của tôi có rất nhiều." Nguyễn Tĩnh không muốn nghe bà ta nói lòng vòng.
Nói thật, nếu như không phải bà ta còn tác dụng, cô đã sớm đánh chết bà ta . "Đừng giả vờ, tài xế kia đã bắt em trai tôi." Nói xong Nguyễn Tĩnh đem dao trực tiếp cắm trên bàn, âm thanh lạnh lùng nói: "Cô cứ một phút không nói, tôi liền cắt một ngón tay của cô, cắt hết mười ngón tay cô còn không nói, sau đó mỗi phút đều rạch một đường trên mặt cô.
Tốt lắm, hiện tại bắt đầu." Lúc này, vẻ mặt Mạc Ngữ Khinh trắng bệt, nhìn Nguyễn Tĩnh, cuối cùng vẫn là nói tên địa điểm, nhìn Nguyễn Tĩnh trước khi đi, cô lại nói: "Lần này hắn bắt cóc em cô, hoàn toàn là hắn tự làm, hơn nữa tôi đã sa thải hắn rồi, quan trọng nhất là..." Mạc Ngữ Khinh dừng lại muốn nhìn được biểu cảm khác lạ của Nguyễn Tĩnh, "Hắn là bạn tốt của tôi, là mẹ của Bùi Dĩ Mặc giới thiệu cho tôi." Nguyễn Tĩnh liếc bà ta lưu loát đánh ngất. Lúc này ở trong một nhà xưởng bỏ hoang ở Đế Đô, một người đàn ông gầy yếu tuổi còn trẻ dè dặt cẩn trọng ôm bánh bao đang ngất, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt nó, nhìn thấy bánh bao còn chưa có tỉnh, liền đau khổ ôm bánh bao nhỏ vào lòng. "Này này này, cậu là ai? Trả con trai cho tôi." Lý Niệm Bạch đau lòng sờ sờ mặt bánh bao nhỏ, nghe người đàn ông bị anh ta đánh cho quỳ rạp trên mặt đất nói, càng tức điên lên, nhấc chân mạnh mẽ đạp ông ta mấy cái. "Thứ cặn bã, con trai mình mà ngược đãi như vậy.
Tôi đạp chết ông, đạp chết ông! Sao lại có thể làm điều đó với con mình, cặn bã cặn bã!" Nguyễn Tĩnh đang chạy tới mí mắt đột nhiên nhảy liên tục, cô cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.