Lại Lên Trang Đầu

44: Chương 44


trước sau


Mạc Ngữ Khinh nhấc tay khẽ vén tóc ra sau tai, khóe môi mỉm cười, "Tích Tích."
Nhiễm Tích nhìn bạn tốt, tuy rằng rất khiếp sợ sao cô ấy lại ở chỗ này, nhưng là vì mối quan hệ giữa hai người, bà không có lo lắng cho an nguy của mình.
Nhiễm Tích giật giật tay, nghi hoặc hỏi: "Ngữ Khinh, cậu đây là?"
Vì sao lại bắt cóc bà? Nếu như không phải làm bạn cả đời, bà chưa từng hoài nghi Mạc Ngữ Khinh sẽ làm làm chuyện không nên với mình.
Mạc Ngữ Khinh đi đến bên giường, tay nâng cằm Nhiễm Tích lên, ở dưới ánh mắt mê mang, thấp giọng nói: "Tích Tích, tôi muốn từ nay về sau sẽ có cái nhìn khác về tôi."
Nhiễm Tích trong lòng cảm thấy căng thẳng, nhìn bạn tốt bao năm như vậy bà có chút không quen thuộc.

Đã nói sẽ tốt với nhau cả đời, làm chị em tốt? Trước kia còn mặc chung áo quần, hiện tại lại muốn bắt bà thay đổi hết tất cả? Nực cười thật đấy.
Quả nhiên là tình bạn plastic! Nhưng bà ấy có thể đổi cái gì? Ngữ Khinh suy nghĩ cả đời cái gì?
Đợi chút! Nhiễm Tích đột nhiên chợt lóe, chẳng lẽ Ngữ Khinh nhiều năm không kết hôn là vì thầm mến ai đó, mà người đó, đừng nói là Bùi Tiền, tên ngốc đó đi!!!
Nhiễm Tích nhìn chằm chằm Mạc Ngữ Khinh, nghĩ rằng bạn tốt này ánh mắt hình như bị lệch.

Trên đời này còn có người thầm mến Bùi Tiền? Đánh chết bà cũng không tin sự thật vớ vẩn này đâu.
Nhưng mà xuất phát từ tò mò, Nhiễm Tích vẫn là không xác định hỏi một câu: "Ngữ Khinh à, cậu đừng nói cậu thầm mến Bùi Tiền đấy."
Lời này vừa hỏi xong, Mạc Ngữ Khinh sắc mặt đột nhiên biến đổi, dùng một loại ánh mắt rất phức tạp nhìn bà.
Nhiễm Tích trong lòng lộp bộp một chút.

Hỏng rồi, chẳng lẽ bạn tốt thật sự thầm mến Bùi Tiền? Bà nhất thời vô cùng đau đớn nhìn Mạc Ngữ Khinh.
Sao bạn bà lại ngốc như vậy, thầm mến Bùi Tiền là chuyện gì thế này, nếu như năm đó nói rõ ràng, bà có thể trực tiếp đem Bùi Tiền đưa cho Mạc Khinh Ngữ, có cần phải làm đến mức này hay không???
*
Tại nhà lớn họ Bùi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Nguyễn Chương Trình, chờ ông ấy nói "âm mưu quỷ kế" của Mạc Ngữ Khinh.
Vẻ mặt mờ mịt của Nguyễn Chương Trình đơn giản đem chuyện ngày đó nói một lần.
Nghe xong cái gọi là "kế hoạch", Ngô Tổ nhịn không được châm chọc nói: "Các người cũng thật đơn thuần, loại kế hoạch này mà cũng có thể nghĩ ra, Bùi gia cùng Mạc gia chỉ để trang trí à?"
Nguyễn Tĩnh nhìn thoáng qua Ngô Tổ, ẩn ẩn nói câu: "Nhưng kế hoạch quả thật không tệ, lần thành công bắt cóc mẹ chồng tôi rồi, về phần Bùi gia cùng Mạc gia..."
Ngô Tổ không nói gì thêm nữa, từ trước tới giờ ông ta ông thích nói chuyện với người mình không thích hừ một tiếng tiếp tục nhìn người mình thích không nói chuyện.
Ông nội Bùi cũng nhìn trời, Mạc Ngữ Khinh này, vì sao lại muốn đối phó với Bùi gia?
Lại còn bắt cóc con dâu ông? Nó cùng Nhiễm Tích không phải là làm chị em tốt cả đời sao? Đều đã lớn tuổi hết rồi, đột nhiên lại học những trò này?
"Vấn đề là, dì đến cùng đem mẹ nhốt ở nơi nào?" Bùi Dĩ Mặc nhìn ông nội Bùi, ngữ khí trầm thấp: "Cháu nghĩ hai người đã không ở trong nước."

"Tôi chỉ biết là cô ta vốn không có ý gì tốt!" Bùi Tiền rất kích động, trước kia mỗi lần nhìn thấy người này, trong lòng hắn liền cảm thấy vô cùng không thoải mái, trực giác đó là một người phụ nữ không tốt, quả nhiên không sai!
"Ba, con muốn ba chuẩn bị tâm lý thật tốt, vì cứu mẹ có thể phải hi sinh số thứ." Bùi Dĩ Mặc ngữ khí có chút trầm trọng.
Bùi Dĩ Mặc vừa mới dứt lời, ông nội Bùi liền trợn tròn mắt.

Ông sống nhiều năm vậy, khụ, tuổi trẻ càng đẹp, quyến rũ.

Bạn già ơi, bà đến đây mà xem, ý của cháu trai bà là, là có người thích con trai ngốc Bùi Tiền của bà đó? Hơn nữa người nọ rất có khả năng là bạn tốt của con dâu - Mạc Ngữ Khinh?
Suy đoán này khiến ông nội Bùi bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Ông đầu tiên là nhìn thoáng qua bộ dáng khiếp sợ của Bùi Tiến, lại quay đầu nhìn Bùi Dĩ Mặc, gian nan hỏi: "Kia, A Mặc a, cháu có lầm không? Ba con thế này, dì con thật sự, thật sự.

.

."
"Yêu thích nó" ba chữ này ông thật sự là không thể nói ra lời, dù sao con trai ông, là người mà bình thường đều sẽ không thích, càng đừng nói là lén lút yêu nhiều năm như vậy! Ông không thể tiếp nhận thông tin này!
Bùi Tiền lại rất kích động quát: "Không được, tuyệt đối không thể hy sinh!"
Nguyễn Tĩnh không nói gì nhìn bọn họ tranh cãi, cô thế nào luôn có cảm giác, cảm giác Bùi Tiền cùng Bùi Dĩ Mặc ý của bọn họ là không giống nhau, nhưng cách đối thoại lại rất khiến người khác hiểu nhầm.
Nhìn mấy người còn lại vì vấn đề này nói không ngừng, cô thật sự nhịn không được: "Trước tìm được mẹ cùng Mạc Ngữ Khinh rồi lại thảo luận vấn đề này cũng không muộn."
Mọi người lập tức dừng lại nhìn về phía Nguyễn Tĩnh.
Một lát sau, ông nội Bùi mới nói: "Cháu dâu nói có lý." Nói xong lại nhìn về phía Bùi Dĩ Mặc: "A Mặc, cấp dưới con thế nào còn chưa có tin tức, hiệu suất cũng thật quá thấp." Ông nội Bùi vừa oán giận xong điện thoại Bùi Dĩ Mặc đổ chuông.
"Bùi tổng, tìm được rỗi, Nhiễm tổng bị Mạc tổng đưa đến nước D rồi."
Tắt loa ngoài, kết thúc cuộc gọi, Bùi Dĩ Mặc vẻ mặt nghiêm trọng: "Nước D này tuy rằng là tiểu quốc, nhưng là đối với quản lý nhập cảnh vô cùng gắt gao, con sợ chúng ta không có cách để đến được."
Lời này khiến Nguyễn Tĩnh kinh ngạc cực kỳ, "Mọi người với thân phận này, không có mối quan hệ nào, có thể đi nước D sao ?"
Cô nghĩ châm chọc, đây toàn là hào môn thế gia Đế Đô đấy, việc nhỏ ấy mà không làm được.
Mọi người nghe xong Nguyễn Tĩnh nói sắc mặt đều có điểm xấu hổ, ông nội Bùi thở dài một tiếng: "Tĩnh Tĩnh, cháu đừng nghĩ chúng ta cái gì cũng có thể làm được."
"Bạn tôi có cách đi nước D." Nguyễn Chương Trình giơ tay lên, yếu ớt nói một câu.
Nửa giờ sau, Venice Reston mang theo mấy người đến sân bay, ông ta mờ mịt nhìn đến mọi người cùng đi, cuối cùng nhỏ giọng hỏi Nguyễn Tĩnh bên người: "Này, Tĩnh Tĩnh, các người đi nước D có cái việc gì quan trọng sao?"
"Đúng vậy." Nguyễn Tĩnh nghiêm túc nói: "Có chuyện vô cùng quan trọng, làm không tốt sẽ xảy ra án mạng ."

Lời này đem Venice Reston làm cho chấn động, điện thoại cho bạn tốt sắp xếp xong mọi chuyện.
*
Khi đoàn người đi đến nước D đã là buổi chiều.

Bùi Tiền một đường đều thần bí lẩm nhẩm mắng Mạc Ngữ Khinh, điều này làm cho Bùi Tiến đi theo sau sắc mặt càng thêm đen.
Anh cầm di động, gọi Mạc Ngữ Khinh vài cuộc điện thoại đều không có người tiếp.
Tuy rằng lần trước Mạc Hinh bị bắt cóc bọn họ cũng nghi ngờ Mạc Ngữ Khinh, nhưng là không có chứng cứ xác thực, mà Mạc Ngữ Khinh sao cũng là trưởng bối trong nhà, bởi vậy bọn họ cuối cùng cũng không nói gì, chính là bình thường làm việc sẽ càng thêm đề phòng mà thôi.
Không thể tưởng được, hiện tại lại tự mình đi bắt cóc.

Loại chuyện này….
Nguyễn Tĩnh nhỏ giọng hỏi Bùi Dĩ Mặc bên người: "Mạc Ngữ Khinh này, sẽ không thật sự thích ba chứ?"
Bùi Dĩ Mặc sắc mặt cũng là một lời khó nói hết, không xác định nói: "Đại khái là vậy.

Nhiều năm như vậy không lập gia đình, liên tục vây quanh ở bên mẹ, trừ bỏ thầm mến ba, anh nghĩ không ra có lý do khác."
Ngắm Bùi Tiền vài lần, Nguyễn Tĩnh trong lòng không khỏi cảm thán.

Không thể tưởng được Bùi Tiền, cũng có người thầm mến, vẫn là thầm mến mấy chục năm không phải ông không gả! Thật sự là có mắt như mù.
Đoàn người đi đến chỗ ở của bạn Venice Reston sắp xếp, ở cùng nhau mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương.

Tuy rằng bọn họ đến nước D, nhưng là căn bản không biết đi đâu tìm Mạc Ngữ Khinh.
Cuối cùng mấy người nhìn chằm chằm nhau ở đây duy nhất người cháu trai lớn của nhà họ Mạc - Mạc Hàn.
Dưới cái nhìn của mọi người, Mạc Hàn bị áp lực rất lớn, đang nghĩ tới nên nói thế nào uyển chuyển bảo anh ta cũng không biết sao để liên hệ cô mình, đúng lúc điện thoại vang lên giải cứu anh ta.
Bùi Tiền kích động cầm điện thoại, màn hình hiện lên chính là số điện thoại của vợ ông.
Ông để điện thoại trên bàn, đồng thời mở loa ngoài xong xuôi, thì không giữ được bình tĩnh: "Uy, vợ ơi, vợ ở nơi nào? Chúng ta đến nước D tìm em!"
Đầu kia điện thoại trầm mặc trong nháy mắt, một lát sau mới vang lên một giọng cười khẽ, tiếp là thanh âm Mạc Ngữ Khinh có chút trào phúng: "Không thể tưởng được các người nhanh như vậy đã tới rồi, cũng tốt."
Nói xong tạm dừng vài giây, báo một địa chỉ.
"Tôi cùng Tích Tích đang chờ mọi người, hi vọng mọi người đến nhanh chút."
Điện thoại bị cúp, Bùi Dĩ Mặc lập tức sắc mặt nghiêm túc nhìn Bùi Tiền: "Ba, lát đi đàm phán, vô luận Mạc Ngữ Khinh đưa ra yêu cầu cái gì, mặc dù là hy sinh sắc đẹp, ba cũng phải đáp ứng sau đó con sẽ nghĩ cách, không cần chọc giận dì ấy."

"Đúng." Mạc Hàn nghe thế liền gật đầu đồng ý, nhìn Bùi Tiền, anh ta cũng cảm thấy cô mình làm ra một chuyện kinh động đến tất cả mọi người như vậy, chẳng qua chính là đối với người đàn ông này yêu nhiều năm, cầu mà không được mới lạc lối , hết thảy đều là lỗi Bùi Tiền.

Tuy rằng ông ta đối xử với cô mình vẫn luôn ghét bỏ.
Bùi Tiền còn muốn nói gì đó, nhưng là nghĩ đến Nhiễm Tích, cắn răng đáp ứng.
*
"Tích Tích, thích nơi này sao? Về sau chúng ta liền định cư ở đây thế nào? Không có ai quấy rầy đến chúng ta." Mạc Ngữ Khinh si mê nhìn Nhiễm Tích, trong mắt đều là nhu tình.
Nhiễm Tích trong lòng khiếp sợ, lặng lẽ kéo ra khoảng cách hai người.
Bà khống chế không được ở trong lòng điên cuồng hò hét.
Trời đất! Vốn tưởng rằng chị em tốt của mình thích chồng mình, vạn nhất không nghĩ tới cuối cùng biến chuyển thế nào, mới xoay người một cái, chị em tốt này lại thổ lộ với bà!
Trời đất! Chị em tốt nhiều năm như vậy không kết hôn, lại là vì thích bà!
Nhiễm Tích giật mình, tuy rằng bình thường luôn bị Bùi Tiền ép buộc nhìn ông ấy viết tiểu thuyết vừa khoa trương lại máu chó "Bá đạo tổng tài cùng hào môn tiểu công tử" yêu hận tình thù, chính bà cũng thích ở trên mạng xem một ít truyện bách hợp ngọt ngào, từng còn ủng hộ CP mình thích một số tiền, nhưng là xu hướng của bà là yêu thích đàn ông, tuyệt đối không phải phụ nữ.
Nhiễm Tích trong lòng khiếp sợ nói: "Khoan đã, nhiều năm như vậy bên cạnh cậu đàn ông cũng không thiếu, có phải cậu nhầm hay không? Có thể là cậu thật sự thích Bùi Tiền?"
Giống như bị chê cười, Mạc Ngữ Khinh đột nhiên cười phá lên.
"Tích Tích, vài năm nay bên người tớ không chỉ có đàn ông, còn có phụ nữ."
Che miệng lại, Nhiễm Tích hoảng sợ lần nữa mở miệng: "Tôi ngay từ đầu là đã muốn tìm người giết chết con trai cậu Bùi Dĩ Mặc, bởi vì cậu ta lớn lên rất giống Bùi Tiền, làm cho tôi vô cùng chán ghét.

Còn có Tĩnh Tĩnh."
Mạc Ngữ Khinh ngữ khí đột nhiên nhu hòa, "Tôi ngay từ đầu còn tưởng là nó có cùng mục đích giống tôi.

Chỉ cần nhìn thấy con trai Bùi Tiền buồn, tớ lại vui vẻ.

Đáng tiếc, nó luôn làm trái ngược những điều tôi muốn.."
Nhiễm Tích thấy Mạc Khinh Ngữ càng nói càng điên rồ, nhịn không được cắt ngang: "Khinh Ngữ cậu tỉnh lại đi, A Mặc cũng là con mình, cậu giết chết con mình rồi vẫn còn muốn tớ làm bạn cậu sao! ?"
Nhiễm Tích cảm thấy bà thật sự không biết chuyện này, dù là chị em lớn lên cùng nhau, sao lại thay đổi đến thế này.

Lặng lẽ dịch đến bên cạnh.
Mạc Ngữ Khinh nghiêng đầu tựa hồ nghe được gì đó, vài giây sau nở nụ cười: "Tích Tích, ông ta đến rồi, chuyện nhiều năm như vậy cũng nên kết thúc rồi."
Nhiễm Tích còn mơ hồ, hơn mười phút sau, bà mới biết được ý Mạc Ngữ Khinh nói là gì.
"Bùi Tiền? Sao mọi người lại đến đây?"
Bùi Tiền cao hứng muốn đi lên, lại bị vệ sĩ ngăn cản.
"Các người đều đã đến , chúng ta nói chuyện chút nào."
Mạc Ngữ Khinh từ trên lầu đi xuống, cầm trong tay một tập văn kiện.

"Bùi Tiền, ông tốt nhất nên ngoan ngoãn ký vào thỏa thuận ly hôn này đi."
"Không có khả năng!" Bùi Tiền đỏ mặt chỉ vào Mạc Ngữ Khinh: "Người phụ nữ này quả là điên rồi, quả nhiên là không có ý tốt gì!"
Bùi Dĩ Mặc cùng Mạc Hàn nhìn về phía Mạc Ngữ Khinh, bình tĩnh nói: "Thì ra lên kế hoạch bà cùng Nguyễn Chương Trình là muốn đánh lạc hướng chúng tôi.

Ngay từ đầu căn bản là không có ý đối phó với Bùi gia cùng Mạc gia, làm như vậy là muốn cho chúng tôi thấy, dời sự chú ý của chúng tôi sau đó âm thầm dời tài sản của mình đến nước D."
"Không sai, hai nhà chúng ta là thế gia, quan hệ rất tốt, tôi sao có thể làm chuyện bất lợi đối với hai nhà chứ."
Mạc Ngữ Khinh dừng lại, nhìn Nguyễn Tĩnh: "Chuyện bắt cóc lần trước.

Chuyện cô cùng Hinh Hinh chẳng qua là tôi sắp xếp.

Hừ, cô cảm thấy nếu như tôi thật muốn giết các người, sẽ thuê hai tên ngu xuẩn như vậy, để các người dễ dàng thoát thân như vậy?"
Nguyễn Tĩnh nhàn nhạt liếc một cái, muốn nói với bà ta, dù có thuê người lợi hại hơn, cô cũng có thể sẽ rất dễ dàng thoát thân, cũng sẽ kiếm được một số tiền như trước mà thôi.
Nhưng mà hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này, hiện tại vấn đề là, cô không thể tưởng tượng được lại có người vì Bùi Tiền, nguyện ý hao tổn tinh lực như vậy! Nói không phải là tình yêu đích thực cô không tin đâu.
Mạc Hàn cũng nhìn không nổi nữa: "Cô, cô vì Bùi Tiền làm chuyện như vậy không đáng giá đâu, trên đời này đàn ông còn nhiều mà, cô sao lại...! Ai!"
Bùi Dĩ Mặc cũng là vẻ mặt không tin nổi nhìn Mạc Ngữ Khinh.
Lời nói này của Mạc Hàn khiến Nhiễm Tích, Bùi Tiền còn có Mạc Ngữ Khinh đều ngây ngẩn cả người.
Thật lâu sau Bùi Tiền phẫn nộ trừng mắt nhìn bọn họ, "Nói cái gì? Chẳng lẽ các người đều nhìn không ra, người phụ nữ này từ đầu tới đuôi đều nghĩ muốn cướp vợ tôi sao?"
Mọi người: ...
Bùi Tiền đến cùng là làm sao lại thấy được?
Nguyễn Tĩnh trước hết nhịn không được hỏi: "Ba, ý của ba là, người này thích mẹ sao?"
Trời đất, thế giới này điên rồi sao? Hai người phụ nữ…..

sao có thể!!!
"Đương nhiên!" Bùi Tiền "hừ" một tiếng, nhìn Mạc Ngữ Khinh: "Ta đã sớm nhìn ra cô không có ý tốt, hiện tại lại nghĩ muốn ta cùng Tích Tích ly hôn, cô cho là như vậy có thể đến với Tích Tích, không có cửa đâu!"
"Nơi này là nước D." Mạc Ngữ Khinh không nhanh không chậm mở miệng: "Ở đây cho phép kết hôn đồng tính, đợi đến khi các người ly hôn, ta lập tức cùng Tích Tích kết hôn, các người chỉ có vài người, ngăn được sao?"
Nguyễn Tĩnh khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, cái gì kết hôn đồng tính.

Cô hơi hơi động tay, cuối cùng cũng có thể báo thù.
Một bên Mạc Hàn dùng một tay đỡ trán, anh ta cần một chút thời gian để tiêu hoá thông tin này.

Cô anh ta thầm yêu không phải là Bùi Tiền như mọi người phán đoán, mà biến thành Nhiễm Tích, chuyện không thể xảy ra như vậy nhưng mà Mạc Hàn lại cảm thấy hoàn toàn có thể chấp nhận, thậm chí còn mơ hồ nhẹ nhàng thở ra.
Dù sao ánh mắt cô anh ta vẫn còn rất bình thường, thuộc trình độ thưởng thức bình thường của con người, Mạc Hàn rất vui mừng!




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây