Tin tức mà Diệp Tuệ cung cấp thật ra là tên người, cô căn bản không biết nhà Phí Dũng Cường ở đâu nha, nhưng cô cảm thấy cục công an hẳn phải có biện pháp tra được, bởi vì hộ tịch đều là bọn họ quản, muốn tra một người có tên có họ vẫn là không khó để làm, tiếp theo nên nhẫn nại chờ đợi. Sau khi Diệp Chí Phi trở về từ Quảng Châu, vẫn cứ không lập tức đi báo danh đi làm, ở nhà nghỉ hai ngày, động thủ làm một cái giá hàng, bởi vì hiện tại nhiều chủng loại hàng hóa nên cái giá hàng vốn có hơi không bày nổi rồi.
Làm giá hàng xong rồi, anh lại đi nhà bà ngoại một chuyến, thăm hỏi bà ngoại đã lâu không thấy mặt.
Thẳng đến khi không có kéo nổi nữa thì mới không tình nguyện đến đơn vị báo danh đi làm. Hiện tại Diệp Tuệ không tự học buổi tối, chiều nào tan học xong liền về sớm luôn.
Ngày đầu tiên Diệp Chí Phi đi làm, sau khi về liền ngồi phịch xuống giường nghe tin tức trong radio.
Doãn Văn muốn nghe hát, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể dẩu mỏ mà nhìn ở một bên.
Diệp Chí Phi liếc cậu chàng một cái: “Cho anh nghe một lát, qua hai ngày nữa anh tự mình đi mua cái radio, không cần máy ghi âm của mày.” Doãn Văn chỉ có thể cầm lấy kèn harmonica của cậu mà đi, Diệp Tuệ đưa tay sờ sờ đầu cậu một chút, nhỏ giọng nói: “Tự mình đi xuống chơi đi.” Nói xong thì đi vào, lục một cuốn 《 vây thành 》chỗ đầu giường: “Anh, hôm nay anh đi làm thế nào?” Diệp Chí Phi mệt mỏi đáp: “Còn được đi, chỉ là nội dung công việc có chút nhàm chán.” Công nhân trong phân xưởng sản xuất dây chuyền, nội dung có thể không nhàm chán sao. “Bọn họ sắp xếp anh làm gì?” Diệp Tuệ thuận miệng hỏi, cô nhớ được anh cô làm việc phay, vừa đi không được bao lâu đã bị máy tiện cắt đứt nửa miếng móng tay ngón trỏ tay trái. “Việc phay, gia công linh kiện.” Diệp Chí Phi cũng không phải người chọn ba kén bốn đối với việc làm, nhưng mà ngày đầu tiên đi tới, trong lỗ tai chỉ còn lại có tiếng máy móc cọ quẹt với kim loại không dứt bên tai, lặp lại động tác đơn điệu, càng làm anh khó chịu là, Hoàng Hồng Vệ mắng một người công nhân mới như mắng cháu trai trước mặt anh, thật ra thì người kia cũng không có phạm cái sai gì lớn, tuy gã ta không mắng anh, nhưng Diệp Chí Phi cứ cảm thấy thằng đó đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, thằng này hoàn toàn chính là một bộ sắc mặt tiểu nhân đắc chí, đối mặt với cấp dưới thì vênh váo tự đắc, đối mặt với lãnh đạo thì lại vờ vịt đến y chang cháu trai vậy, vỗ ngựa còn vang hơn bất cứ ai, là tắc kè hoa điển hình, anh chán ghét nhất chính là loại người này. “Đó là cần gia công máy móc nhỉ? Phải chú ý an toàn nha.” Diệp Tuệ nhắc nhở anh cô.
“Ừ, biết rồi.” Diệp Chí Phi nghe radio, có một mẩu báo cáo đưa tin chính là số liệu của những người dân được hưởng lợi sau khi chính sách cho vay không lãi suất được áp dụng, anh không khỏi dùng cánh tay chống người dậy, chỉnh âm lớn hơn một chút. Diệp Tuệ cũng vểnh tai lên nghe hết, chờ sau khi tin này chấm dứt, Diệp Chí Phi cảm khái nói: “Quốc gia cũng đang cung cấp chính sách cho vay không lãi suất để cổ vũ tự chủ gây dựng sự nghiệp.” “Đúng vậy, xem ra chính sách là càng thả càng rộng.” Diệp Tuệ nói, “Hai ngày nay anh thấy Ngụy Nam không? Không biết vụ án làm thế nào rồi.” “Không có.
Sao em lại quan tâm cậu ta như vậy?” Diệp Chí Phi bỡn cợt nhìn em gái. Diệp Tuệ mới không dễ bị nhìn thấu như vậy đâu: “Em chỉ muốn biết gã hung thủ kia có bị bắt hay chưa thôi, lúc này tự học buổi tối cũng không thể đi được, rất chậm trễ học tập.” Diệp Chí Phi nói: “Chờ ăn rồi anh đi hỏi giúp em một chút.” “Cảm ơn anh.” Diệp Tuệ nở nụ cười, cô chuẩn bị đi ra ngoài, Diệp Chí Phi lại gọi cô lại: “Tuệ Tuệ, anh hỏi em chuyện này.” Diệp Tuệ quay đầu nhìn anh ấy: “Chuyện gì?” Diệp Chí Phi suy nghĩ một chút, khoát tay: “Quên đi, không có gì.
Để anh ngẫm lại đi.” Ăn cơm xong, Diệp Tuệ trở về phòng học tập, Diệp Chí Phi thì lại cưỡi xe ra ngoài tìm Ngụy Nam.
Mãi cho đến hơn chín giờ, Diệp Chí Phi mới trở về, nói là Ngụy Nam đang tăng ca, không gặp ai hết, đồng nghiệp cậu ta nói vụ án kia đã có tiến triển mang tính đột phá.
Diệp Tuệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra tin tức cô cung cấp thật sự có tác dụng lớn. Tiễn bước anh cả, Diệp Tuệ tiếp tục học tập, cửa lại bị gõ vang, tiếng Diệp Thụy Niên vang lên: “Tuệ Tuệ, đã ngủ chưa?” Diệp Tuệ nhanh chóng nói: “Còn chưa, ba về rồi?” Hôm nay ba cô chạy tới tỉnh thành, giờ mới về đến nhà. Diệp Thụy Niên đẩy cửa ra tiến vào, đặt đồ trong tay lên bàn: “Trễ vậy mà vẫn còn học? Ba mua một bình sữa mạch nha cho con, tối con học tập mệt mỏi liền pha một chút mà uống.” “Cảm ơn ba, con không cần đâu, ba giữ lại chính mình uống đi.” Diệp Tuệ không nghĩ tới ba sẽ mua sữa mạch nha cho cô, đây nhưng chính là sản phẩm dinh dưỡng khá xa xỉ của niên đại này. “Ba uống gì chứ hả.
Ba mua cho cả con với em con, con cứ an tâm mà uống đi.
Anh cả con thì ba mặc kệ, nó không cần bồi bổ cái này.” Trên mặt Diệp Thụy Niên lộ ra nét tươi cười ôn hòa, ông nói xong thì lấy một bó tiền trong túi ra, “Lần trước ba mượn tiền con nhập hàng, vẫn luôn chưa trả con, giờ đã có rồi, trả con trước này.” Ông bắt đầu đếm tiền. “Ba, không thì ba cứ cầm trước đi, tạm thời con cũng không cần.” Bên người cô còn có mấy chục đồng, tiêu vặt thì thế là đủ rồi. “Tiền của con thì cho con cầm trước, ba không đủ thì lại mượn con, miễn cho ba quên mất.” Diệp Thụy Niên nghiêm túc đếm tiền cho con gái, “Đây là 500 đồng con cho mượn, ba lại cho con 50 đồng, xem như lợi tức cho con.” Diệp Tuệ đẩy 50 đồng tiền trở về: “Ba, cho con lợi tức gì chứ ạ, ba cũng quá khách khí.” Nếu nói Diệp Tuệ không cảm động thì đó là giả, đầu năm nay nào có cha mẹ khai sáng như vậy chứ. Diệp Thụy Niên nghiêm túc nói: “Không phải ba khách khí, tiền này nếu mà chính con mang hàng thì kiếm được cũng không chỉ là 50.” Hơn nữa, nếu không phải con gái, làm sao ông có thể nghĩ đến mang hàng kiếm tiền chứ. “Thật không cần.
Xem như con làm ra cống hiến vì trong nhà, tranh thủ để xây được nhà lên sớm chút.
Lại nói, có nhiêu đây là đủ rồi.” Diệp Tuệ cầm sữa mạch nha lên cười với ba. Diệp Thụy Niên nói: “Được rồi.
Nếu con cần tiền mà xài hết thì liền nói với ba, lần sau nếu mà đi Quảng Châu, ba sẽ mang chút hàng giúp con.
Cái này con nhớ phải uống đó, cần ba lấy nước sôi lên cho con không?” “Không cần, cảm ơn ba.” Diệp Tuệ cảm thấy đời mình thật sự là không sống uổng phí, cô gọi ba lại, “Ba, chừng nào thì ba ở cùng với dì Lưu nha?” Mặt già Diệp Thụy Niên đỏ lên: “Ba con chưa có nói với cô ấy đâu.” Diệp Tuệ nói: “Vẫn là tìm một cơ hội mà thăm dò chút đi, dì Lưu cứ hỗ trợ ở nhà chúng ta như vậy, thời gian dài quá, chỉ sợ người nói nhảm sẽ càng ngày càng nhiều.” “Được.” Diệp Thụy Niên phảng phất như là hạ quyết tâm vậy. Ngày hôm sau, lúc Diệp Tuệ tan học về, phát hiện trong nhà có khách đến, là hai người nhà cậu nhỏ Diệp Tuệ mang theo con gái nhỏ đến thăm người thân.
Bà ngoại Diệp Tuệ sinh 5 cô con gái rồi mới sinh một đứa con trai, cho nên tuổi của cậu nhỏ Diệp Tuệ cũng chỉ lớn hơn Diệp Chí Phi mấy tuổi, năm nay còn chưa đến 30 đâu, chẳng qua tuân theo tư tưởng nối dõi tông đường truyền thống, cậu nhỏ đã sinh hai cô con gái vẫn đang liều mạng sinh con trai, năm nay chính sách kế hoạch hóa gia đình tra khá là nghiêm, cho nên hai người bọn họ mang theo con gái vào trong thành trốn kế hoạch hóa gia đình.
Dựa theo quan niệm của bà ngoại Diệp Tuệ mà nói, nhà Diệp Tuệ tương đối vượng sinh con trai, không chừng thai thứ ba này chính là đứa con trai. Diệp Tuệ đương nhiên biết đây đều là lời đồn vô căn cứ, tuy rằng lúc trước thai thứ 3 nhà cậu nhỏ đúng là cậu con trai thật.
Cái quan niệm trọng nam khinh nữ truyền thống này thâm căn cố đế, cô cũng chả trông cậy bà ngoại với cậu có thể nhìn thông suốt.
Ý tưởng trực tiếp nhất của thế hệ trước chính là dưỡng nhi dưỡng già*, đương nhiên, con trai có thể thật đáng tin hay không thì để khi khác nói đi, ít nhất thì đời trước ba của Diệp Tuệ thật không trông cậy vào con trai được, dì Lưu chỉ sinh hai cô con gái, cuộc sống tuổi già lại cũng phi thường hạnh phúc. *: nuôi con trai dưỡng già. Người tới là khách, tự nhiên phải chiêu đãi, xem ra thời gian bọn họ ở lại sẽ không ngắn, vậy thì phải dành chỗ ra cho họ ở, trong nhà không đủ phòng, bước đầu thì sắp xếp cậu nhỏ ở với Diệp Thụy Niên, mợ nhỏ mang thai mang theo con gái ở với Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ ở với mợ nhỏ một đêm, quả thực muốn hỏng mất, em họ hơn 2 tuổi phỏng chừng mới vừa đổi chỗ, không ngủ được ngon, cả đêm đã đá tỉnh Diệp Tuệ mấy lần, nửa đêm cô bé nhỏ còn muốn dậy đi tiểu nữa.
Chính Diệp Tuệ từng làm mẹ rồi, biết rằng tất nhiên không thể oán trách trẻ nhỏ, nhưng mà thế này thì đúng là ảnh hưởng tinh thần á, ban ngày cô còn phải đi học này. Buổi sáng lúc ra cửa, Lưu Hiền Anh thấy cô tinh thần uể oải, kéo cô lại nhỏ giọng nói: “Tiểu Tuệ, có phải tối con ngủ không ngon không? Không thì con đến nhà dì ở đi, trên lầu nhà dì còn có căn phòng trống.” Bà làm việc trong nhà Diệp Tuệ, trong nhà có khách đến rồi sắp xếp thế nào tất nhiên không trốn khỏi tai mắt bà. Cái này không khác gì đưa than trong tuyết, Diệp Tuệ vui mừng quá đỗi: “Thật sự có thể chứ?” “Có thể, dì dọn giường tốt cho con cho, tối con lại ở đi.” Lưu Hiền Anh nói. “Cảm ơn dì!” Bữa nay Diệp Tuệ lên lớp cũng chả có tinh thần gì, chạng vạng, lúc tan học, gặp Ngụy Nam dưới lầu dạy học, lúc đó tinh thần cô hoảng hốt, không chú ý đến sự tồn tại của Ngụy Nam, thẳng đến lúc Ngụy Nam gọi cô, cô mới phát hiện: “Anh Ngụy Nam, sao anh lại đến đây?” Ngụy Nam mỉm cười nhìn cô: “Tan học à? Về nhà sao?” Diệp Tuệ gật đầu: “Đúng vậy.
Vụ án thế nào rồi?” “Cưỡi xe đến sao? Không thì ngồi xe anh về đi, trên đường nói.” Ngụy Nam vỗ vỗ ghế sau xe. Diệp Tuệ nhanh chóng nói: “Không có, anh chở em đi đi.” Thật ra thì cô cưỡi xe, nhưng Ngụy Nam nói muốn chở cô, cô liền nói dối, sáng mai ngồi xe tới trường cũng được. “Vậy đi thôi.” Ngụy Nam đẩy xe ra ngoài, Diệp Tuệ nhanh chóng đuổi kịp, trên mặt mang theo tươi cười không ức chế được. Bạn học chung quanh đều có chút kinh ngạc mà nhìn bọn họ, anh cảnh sát kia thật là đẹp, không biết là quan hệ gì với bạn học nữ kia.
Bạn của Diệp Tuệ thì càng quá ư là kinh ngạc, lần trước có soái ca đến tìm Diệp Tuệ, bạn ấy khóc to, nghe nói là anh trai bạn ấy, anh cảnh sát này hẳn sẽ không phải anh trai bạn ấy đi. Đến con đường trường học bớt đông đúc hơn, Ngụy Nam lên xe, chậm rãi đạp, Diệp Tuệ chạy chậm hai bước, nhẹ nhàng nhảy lên ghế sau xe, giống như rất nhiều năm trước, Ngụy Nam hỏi: “Ngồi chắc chưa?” “Ừm, chắc rồi.” Diệp Tuệ đưa tay nắm lấy cảnh phục của Ngụy Nam, ôm chút mừng thầm nhỏ ngồi phía sau anh, “Anh còn chưa có nói đến trường bọn em làm gì.” Cô biết chắc chắn không phải vì tới đón cô. Ngụy Nam nói: “Vụ án kia phá rồi, hung thủ đã bị bắt.
Anh đến thông báo cho trường học bọn em.” “Thật à? Thật tốt quá!” Diệp Tuệ hưng phấn nói, cuối cùng đã bắt được, về sau bọn họ có thể an tâm đi tự học buổi tối rồi. Ngụy Nam nói: “Em không muốn biết là ai sao?” “Là ai?” Diệp Tuệ biểu hiện ra bộ dạng rất chờ mong. “Chính là gã người què em nhìn thấy kia.
Cho nên lần này em giúp được ơn lớn rồi, trong cục bọn anh còn đang nói muốn phát một lá cờ thưởng cho em đó.” Ngụy Nam cười nói. Tay Diệp Tuệ túm lấy quần áo Ngụy Nam cũng dùng sức: “Thật sự là gã người què kia à? Ông trời tôi ơi, thật sự là không thể tin được! Cờ thưởng thì thôi bỏ đi, em lại không có ra sức mấy.
Các anh nhanh vậy đã bắt được người, tốc độ phá án thật là nhanh.” Ngụy Nam nói: “Thật ra thì ít nhiều nhờ một phong thư tố cáo nặc danh.” “Thư tố cáo?” Diệp Tuệ gắng sức làm cho giọng mình có vẻ kinh ngạc một ít. “Sau khi em cung cấp manh mối cho bọn anh, bọn anh đi phân loại tra xét người chân cẳng tàn tật, không được 2 ngày liền có đứa bé đưa một phong thư nặc danh cho anh, trên đó viết tên gã hung thủ kia.
Vừa lúc người nọ cũng là người què, bọn anh lục soát ra một cái khăn quàng cổ đỏ, chất liệu giống với sợi vải lưu lại trên người người chết, trên người gã ta còn có vết cào, vừa lúc khớp với nhóm máu của máu thịt trong kẽ móng tay người chết thứ hai.” Ngụy Nam không giấu diếm Diệp Tuệ, đem quá trình đại khái nói cho cô, dù sao đã kết án rồi, tiếp đó chính là chờ tuyên án. “Kẻ như vậy thật nên thiên đao vạn quả!” Diệp Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó lại thở dài một tiếng, “Cuối cùng bọn em có thể đi học bình thường.” “Còn muốn đi tự học buổi tối sao?” “Ừm, muốn.” “Vậy em vẫn là phải cẩn thận một chút, cố gắng tìm đồng bạn đi cùng đi.” Ngụy Nam dặn dò cô. “Ừm, em biết rồi.” Pen: Về cách xưng hô của anh cả Chí Phi và ba với hai cậu em, mình đôi khi để xưng là mày – anh / anh mày và mày / tao (cách ông ba xưng hô), vì mình thấy thế nó bình dị hơn, bọn họ là những người nhà bình dân, đôi khi lúc tức điên hay tâm trạng sao sao (hoặc khi bình thường cũng sẽ xưng hô như vậy), nhưng mình sẽ không phải lúc nào cũng để họ xưng hô thế đâu, đôi khi cũng là anh – em, ba – con nữa.
Còn với chị Tuệ – cô con gái duy nhất trong nhà, mình sẽ để cách xưng hô mềm nhẹ hơn, vì đúng thật là hai ông lớn trong nhà này sủng cô nàng hơn hai thằng nhóc hay quậy phá mà.