Làm Càn

38: Em khát lắm sao? Uống chút nước


trước sau

Chương 38: Em khát lắm sao? Uống chút nước

Đường Nhược Dao bị người phụ nữ ấy giam cầm trong lồng ngực, Tần Ý Nùng cao hơn cô, hơi cúi đầu xuống, ngay đến cả ánh sáng chiếu tới cũng bị chặn mất, tất cả những thứ cô nghe được, ngửi được, cảm nhận được chỉ có một người này.

Đường Nhược Dao dứt khoát nhắm mắt lại.

Hơi thở của Tần Ý Nùng mạnh mẽ mà dịu dàng ôm chặt lấy cô, quấn quýt lại dày đặc, giống như không thể tìm được một cơ hội dứt ra.

Khi ở riêng với nhau, mùi hương trêи người cô ấy rất nhạt, lại lạnh, không rõ là mùi nước hoa hay là mùi hương cơ thể của người phụ nữ này. Đường Nhược Dao nhớ lại khi gặp cô ấy ở trường học, ngửi thấy mùi Black Opium nồng đượm ngọt ngào, nhất thời như mất hồn.

Đôi môi truyền đến cảm giác ngứa ran khiến cô ngẩng mắt lên, nhưng khoảng cách quá gần, cô vốn không nhìn thấy rõ biểu cảm của Tần Ý Nùng.

Từ lúc cô mở cửa, đóng cửa, lúc bản thân bị đẩy ra sau cửa, đến lúc này đã qua mấy phút đồng hồ. Lúc mới đầu Đường Nhược Dao nghĩ cô ấy muốn hôn cô, kết quả chỉ là chạm một cái, hai đôi môi dính lại, liền không làm gì nữa.

Nhưng bàn tay trêи lưng cô vẫn không thả lỏng, vô thức khiến Đường Nhược Dao hoài nghi bản thân thật ra chỉ là đồ chơi hình người kϊƈɦ thước lớn.

Trái tim như muốn nhảy ra lồng ngực lại chầm chậm quay về vị trí ban đầu theo thời gian.

Đường Nhược Dao khẽ ôm lại cô ấy.

Tần Ý Nùng không nặng không nhẹ cắn cô một cái, thả lỏng tay, cúi mặt xuống, giơ tay chỉnh lại cổ áo tắm vốn dĩ không phải do cô ấy làm lệch, làm như không có chuyện gì đi về phía sô-pha trong phòng khách.

Biểu hiện của Đường Nhược Dao vô cùng tự nhiên, ngồi bên cạnh cô ấy, khoảng cách ở giữa hai người đủ cho một người nữa ngồi vào.

Tần Ý Nùng muốn làm gì thì làm, cô thuận theo vô điều kiện. Cho dù lúc này hai người đã làm được một nửa, mũi tên đã căng lên dây cung, Tần Ý Nùng thu tay về, giữa đường kêu ngừng, Đường Nhược Dao cũng không có bất kì ý kiến gì. Nhưng chỉ là giả thiết, theo Đường Nhược Dao đích thân trải nghiệm, người dù có chuyện gấp cũng không chịu dừng lại là Tần Ý Nùng. Vì lí do mỗi lần chỉ làm một lần, nên mỗi lần Tần Ý Nùng đều giày vò cô đến chết đi sống lại.

Nhưng Tần Ý Nùng hôm nay có chút gì đó khác lạ, so với những ɖu͙ƈ vọng không hề giấu giếm thường ngày, còn nhiều thêm một cảm xúc gì đó mà cô không rõ.

Là gì? Đường Nhược Dao hoài nghi nghĩ, khẽ híp mắt lại.

Tivi ở phòng khách đang chiếu phim tài liệu của BBC, tiếng Anh thuần túy vang lên từ hai bên loa. Lúc Đường Nhược Dao ra mở cửa đã chỉnh thấp âm lượng, ánh mắt Tần Ý Nùng lướt qua bàn trà trong giây lát, tìm được điểu khiển chỉnh về âm lượng bình thường.

Hai người không nói gì.

Thời gian dài hai người ở bên nhau trong quá khứ, điều này là bình thường.

Tần Ý Nùng sẽ không thông báo cho cô trước, lúc muốn đến liền đến, đến rồi cũng không làm gì, phần lớn thời gian đều nằm trêи đi-văng bên cửa sổ, nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi. Lúc đó Tần Ý Nùng rất bận rộn, không giống như bây giờ, rất lâu mới có thể gặp nhau một lần.

Trước đây Đường Nhược Dao ở kí túc xá trong trường, Tần Ý Nùng không yêu cầu cô nhất định phải về đây, nhưng Đường Nhược Dao tự giác, thứ Bảy, Chủ nhật được nghỉ sẽ đến đây, thường gặp được đối phương. Tần Ý Nùng không nói không được, cô cũng lặng lẽ chấp hành.

Có một lần cô chạy lịch trình quá muộn, kí túc xá đã đóng cửa, Đường Nhược Dao liền về đây, vừa vào cửa liền phát hiện có một bóng người chuyển động ngoài phòng khách, đêm đó không có ánh trăng, trong phòng tối đen như mực, nhất thời cô không nhận ra đó là Tần Ý Nùng.

Đường Nhược Dao giật thót một cái, cho rằng có trộm vào nhà, phản xạ có điều kiện tìm lấy dụng cụ có thể dùng gần mình nhất, đồng thời lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.

"Là chị." Bóng người kia lên tiếng, âm thanh hiu quạnh lạnh lùng, xa lạ mà quen thuộc.

Đường Nhược Dao bật đèn bên cửa, ánh sáng sáng loáng chiếu đến khiến Tần Ý Nùng híp mắt lại, cúi đầu xuống.

Đường Nhược Dao vội buông chiếc chổi trêи tay xuống, sửng sốt nói: "Chị."

Tần Ý Nùng khẽ ừ một tiếng.

Đường Nhược Dao đang do dự có nên hỏi tại sao cô ấy lại ở đây hay không, Tần Ý Nùng đã tự nhiên nâng ly rượu lên ngồi xuống sô-pha, đôi chân thon dài tao nhã thoải mái đan vào nhau, uể oải mở miệng nói: "Hôm nay không phải cuối tuần, sao em lại về đây?"

"Có chương trình ạ, ghi hình muộn, không về kí túc xá được." Đường Nhược Dao khẽ mím môi.

"Đi tắm đi, nghỉ sớm chút."

"Vâng."

Thay vì nói là kim chủ và nhân tình chẳng bằng nói là hai người khách thuê trọ ở cùng nhau, Tần Ý Nùng ngoài thỉnh thoảng sẽ chỉ dạy cô diễn xuất, bình thường hai người ai làm việc nấy. Đường Nhược Dao thích ở phòng sách đọc sách, Tần Ý Nùng ở phòng khách, trước giờ không đến làm phiền cô.

Bình thường Tần Ý Nùng đều đến vào buổi tối, hiếm lắm mới đến buổi sáng, Đường Nhược Dao sẽ vào bếp, làm mấy món thường ngày, Tần Ý Nùng như cái cột người sống ở một bên, cô mím môi, qua đó mời.

Có lúc Tần Ý Nùng sẽ cùng cô ăn cơm, có lúc sẽ từ chối, không có quy luật.

Cô ấy giống như một câu đố.

Đường Nhược Dao không biết bản thân mình thích Tần Ý Nùng từ lúc nào, đợi lúc cô có phản ứng, ánh mắt của cô đã tự động đuổi theo cô ấy, trong đầu đều là bóng dáng của đối phương.

Lúc đó bọn họ vẫn chưa xuất hiện quan hệ thân mật như hiện tại, nhưng Đường Nhược Dao lại cảm nhận được, bọn họ đã từng cách nhau rất gần, thiếu chút nữa cô đã chạm được vào trái tim khó nắm bắt kia của Tần Ý Nùng.

Có lúc cô từ phòng sách ra ngoài rót nước, vô tình ánh mắt cô nhìn chăm chú vào Tần Ý Nùng, khẽ ngây ra, bởi vì ánh mắt đó cực kì giống đang nhìn người trong lòng.

Nhưng hai năm trước, một việc vô tình phá vỡ quan hệ cân bằng của bọn họ, ranh giới giữa hai người trở nên rất rõ ràng. Mỗi khi cô xuất hiện ảo tưởng, Tần Ý Nùng sẽ dùng hành động thực tiễn nhắc nhở cô, thứ mà bọn họ có, chỉ là quan hệ giao dịch.

Nếu lúc đầu cô cẩn thận hơn một chút... liệu bọn họ sẽ không giống thế này?

Đường Nhược Dao nghiêng đầu, nhìn góc mặt bình tĩnh của Tần Ý Nùng.

"Đang nhìn gì thế?" Phát hiện được ánh mắt thăm dò, Tần Ý Nùng cũng không quay đầu, ngón tay chống trêи sô-pha không thoải mái khẽ động, hỏi.

"Nhìn khuyên tai của chị." Đường Nhược Dao quen đoán trước hành động của cô ấy nên đã nghĩ trước đáp án.

Hôm nay Tần Ý Nùng đeo đôi khuyên tai ngọc trai, kiểu dáng đơn giản, mịn màng căng tròn, ánh sáng lấp lánh, điểm xuyết lên vành tai trắng nõn, càng thêm đẹp đẽ.

"Nếu thích chị mua một đôi tặng em."

"Không cần ạ." Đường Nhược Dao cười cười, "Khuyên tai này trêи tai chị mới đẹp, đeo lên tai em thì chưa chắc."

Thay vì muốn được tặng, cô càng muốn nhìn Tần Ý Nùng đeo nó.

"Miệng ngọt quá nhỉ? Tần Ý Nùng quay đầu nhìn cô một cái.

Đường Nhược Dao thuận thế nhích lại gần cô ấy một chút, ngẩng mặt lên, đôi mắt hổ phách nhuộm lên ý cười dịu dàng, môi đỏ khẽ động: "Chị có muốn thử không ạ?"

Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm vào cô hai giây, ánh mắt sâu thẳm, đột nhiên đưa hai ngón tay ra, giữ lấy cằm cô.

Lực của cô ấy không lớn, ngón tay trắng thon chầm chậm di chuyển từ cằm, vuốt ve lên khóe môi, sau đó đưa ngón trỏ tới, như chạm như không vào nơi mềm mại nhất trêи môi.

Cằm bị nâng lên, hô hấp không thuận, Đường Nhược Dao khó chịu chuyển động yết hầu, nuốt nước bọt xuống.

Cô cứ nhìn đối phương như thế, nhưng Tần Ý Nùng từ đầu đến cuối không có động tác tiến thêm một bước, giống như đang chơi đùa với con mèo nhỏ, như xa như gần, như gần như xa.

"Em khát lắm sao?" Tần Ý Nùng như cười như không.

Đường Nhược Dao nói không thành lời.

Tần Ý Nùng khẽ hôn lên môi cô, như chuồn chuồn đạp nước.

Ngay cả ngón trỏ đang ấn lên môi cô cũng rời đi.

Trong lòng Đường Nhược Dao còn chưa kịp trào lên thất vọng, Tần Ý Nùng liền nghiêng người về phía cô, một bàn tay chống lên sô-pha sau lưng cô, một bàn tay khác đè lên mu bàn tay đang thõng xuống ở một bên của cô.

Trước mắt tối lại, đôi môi được phủ lên hơi ấm dịu dàng.

Đường đột như thế, Đường Nhược Dao không nhịn được cong ngón tay trắng thon lại, vô thức ngửa chiếc cổ thon dài lên.

So với lúc ở bên cửa ban nãy, phạm vi cô có thể hoạt động rộng hơn một chút, nhưng cả người cô như bị điểm huyệt, không thể động đậy. Hơi ấm trêи môi dần dần lan đến tứ chi.

Ngón tay Tần Ý Nùng khẽ vuốt ve mu bàn tay mềm mịn trắng bóc của cô, mang theo chút ngứa ngáy, xuyên qua kẽ tay, đan lại với nhau. Da đầu Đường Nhược Dao như tê dại, vô thức lật bàn tay lại đan vào nhau, không để cô ấy tiếp tục động chạm.

Tần Ý Nùng thở hắt, giống như xì một tiếng không vui.

Đường Nhược Dao lại thả lỏng tay, khó khăn nhịn xuống.

Một lúc sau, Tần Ý Nùng buông tay cô ra.

Đường Nhược Dao thở phào một tiếng trong lòng.

Tần Ý Nùng đổi thành vuốt ve gò má cô, một tay đỡ lấy gáy cô, cúi đầu chặn môi cô lại.

...

Đường Nhược Dao ôm lấy chiếc gối mà Tần Ý Nùng đưa cho cô vào lòng, hơi nước trong mắt còn chưa tản đi nhìn bóng lưng người phụ nữ đang rót nước trong phòng bếp. Cô giơ tay xoa gò má, vẫn còn nóng, vô thức quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Tần Ý Nùng bưng hai cốc nước đi tới, một cốc cho bản thân, một cốc khác đặt ở bàn trà trước mặt cô, ánh mắt không nhìn cô.

Đường Nhược Dao dùng hai tay bưng lên, uống từng ngụm nhỏ một.

Phim tài liệu trong tivi sớm đã chiếu xong, màn hình đang trong trạng thái chờ, khi Đường Nhược Dao lấy nước liền ấn sáng màn hình điện thoại, đã nửa tiếng sau khi cô ấy vào cửa.

Chẳng trách khát như thế.

Đường Nhược Dao tăng tốc, uống hết nước trong cốc.

Tần Ý Nùng hỏi cô: "Uống nữa không?"

Đường Nhược Dao lắc đầu.

Tần Ý Nùng nhìn lên mặt cô, mấy giây sau, mới thu tầm mắt về, ừ một tiếng, đứng dậy đi kéo rèm cửa trước giờ luôn đóng chặt.

Vết nước trêи cửa nối đuôi nhau không ngừng chảy xuống.

"Mưa rồi?" Tần Ý Nùng thoáng kinh ngạc.

"Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa ạ." Đường Nhược Dao cũng ngạc nhiên, đi đến bên cửa, đứng cạnh cô ấy. Tần Ý Nùng quay mắt nhìn một cái, chiếc gối ôm trắng mềm trong tay cô quên chưa đặt xuống, vẫn ôm lấy trong lòng, cả người nhìn như mềm nhũn.

"Ngày mai có lịch trình không?" Tần Ý Nùng ép buộc bản thân mình chuyển dịch tầm mắt, tìm chuyện để nói.

"Buổi tối có ghi hình cho một chương trình." Đường Nhược Dao trả lời.

"Chương trình gì?"

Ánh mắt Đường Nhược Dao lướt qua một tia ngạc nhiên, trước giờ cô ấy sẽ không hỏi lịch trình cụ thể của cô.

Có thế nào nói thế ấy nói ra tên chương trình, Tần Ý Nùng ờ một tiếng, không phát biểu ý kiến.

Không khí quá khác thường, Đường Nhược Dao thăm dò hỏi một câu: "Chị biết chương trình này không ạ?"

"Không biết." Quả nhiên.

Ánh mắt Tần Ý Nùng lộ ra chút lúng túng, mất tự nhiên quay mặt đi.

Đường Nhược Dao đột nhiên có chút buồn cười.

Khó có cơ hội nói chuyện thoải mái như ngày trước, Đường Nhược Dao không muốn bỏ qua cơ hội này, tự động giải thích cho cô ấy: "Đây là chương trình rất nổi trong mấy năm gần đây, người dẫn chương trình chủ trì talk show, rất được lòng người trẻ tuổi, cho nên tỉ suất người xem rất cao. Đây là chị Mục, chính là người quản lí em mới thay, nhận về cho em, chị ấy nói em mới tốt nghiệp, độ nổi tiếng và kĩ năng diễn xuất, hai thứ đều phải nắm bắt."

Tần Ý Nùng nhíu mày, ánh mắt thấp thoáng một tia không tán thành, nhưng không nói gì.

"Chị cảm thấy có được không ạ?" Đường Nhược Dao rất muốn hỏi cô ấy.

"Đừng dành quá nhiều tâm tư cho những chuyện không quan trọng." Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói. Diễn viên phải làm chuyện của diễn viên, tham gia mấy chương trình kiếm lưu lượng làm gì?

"Em biết, chẳng phải vì cát-xê sao ạ?" Đường Nhược Dao cười nói.

Ai biết Tần Ý Nùng hoàn toàn hiểu sai ý, quay mặt nhìn cô: "Em rất thiếu tiền sao?"

Đường Nhược Dao lập tức nói: "Không thiếu ạ."

Cô hoài nghi nếu bản thân do dự, Tần Ý Nùng quay đi quay lại liền có thể nhét thẻ cho cô.

Nhưng đã muộn rồi.

Ánh mắt Tần Ý Nùng lóe lên một loại ảo não và chấn động gọi là "chuyện quan trọng thế này mà đến giờ tôi mới phát hiện", cô ấy lấy ví tiền của mình ra, không quan tâm Đường Nhược Dao cự tuyệt, đưa thẻ cho cô.

Đường Nhược Dao: "..."

Làm kim chủ ba năm, bây giờ mới nhớ ra chuyện phải đưa tiền. Tâm tình Tần Ý Nùng phức tạp, tại sao Quan Hạm không nhắc nhở cô ấy? Vị trợ lí này của cô ấy đã làm cái gì thế chứ?

Vừa về đến nhà, Quan Hạm đang định đi ngủ một giấc thật ngon thì hắt hơi một cái thật vang.

Tìm hai chiếc khăn lót, hai người sóng vai ngồi trước cửa sổ ngắm mưa, trong màn mưa vẫn có những ánh đèn đường chiếu sáng thành phố.

"Sao lại muốn đổi Nguyễn Cầm?" Tần Ý Nùng sớm đã muốn hỏi cô vấn đề này, cô ấy muốn biết mấu chốt Đường Nhược Dao thay đổi là gì, có phải là vì một cuộc điện thoại kia của bản thân?

Đường Nhược Dao đắn đo, đáp lời: "Không phải chị bảo em đánh lại sao ạ?"

"Ý của chị là bảo em cũng tát lại cô ta một cái." Tần Ý Nùng khẽ nói.

"Dạ?"

"Bỏ đi." Tần Ý Nùng nói, "Ý của chị là bảo em thay cô ta."

Hạt giống cô ấy chăm sóc bảo vệ khó khăn lắm mới có thể nảy mầm, vô cùng yếu ớt, không thể bất cẩn để cô mọc lệch.

"Ồ." Trái tim thấp thỏm của Đường Nhược Dao trở về với thực tại, nói: "Em hỏi bạn cùng phòng của em, lúc trước chị cũng gặp rồi." Cô chọn giải pháp nhanh gọn nhất, "Phó Du Quân, chính là người chị bảo chị Quan Hạm thêm bạn bè trêи Wechat ấy. Cậu ấy gợi ý cho em, nói đối phó với Nguyễn Cầm, một cái bạt tai thì không đủ, hơn nữa chị ta gây cản trở sự nghiệp của em, không bằng đề nghị công ty thay người."

Lí do này có lẽ sẽ không khiến Tần Ý Nùng cảm thấy cô chuyển biến quá nhanh mà nghi ngờ?

Đường Nhược Dao nghĩ trong lòng.

Thì là là như thế.

Tần Ý Nùng khó tránh thất vọng, còn cho rằng bản thân cô tìm được điểm then chốt, không ngờ là tìm người khác giúp đỡ, cô ấy đánh giá cao cô rồi. Bỏ đi, Tần Ý Nùng lại an ủi bản thân, tốt xấu gì cũng có tiến bộ rồi.

"Em không thể dựa mãi vào người khác." Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói.

"Em sẽ học cách để bản thân trưởng thành, xin chị hãy cho em một chút thời gian." Đường Nhược Dao nhớ lại hoa thanh long mà Quan Hạm nói với cô, tự cảm thấy câu này có thể thỏa mãn ý định của Tần Ý Nùng.

Sắc mặt Tần Ý Nùng giãn ra một chút, quay lại cổ vũ cô: "Cứ từ từ, đừng sợ, có chỗ nào không giải quyết được thì đến tìm chị." Tần Ý Nùng bắt đầu suy nghĩ lại phương pháp bồi dưỡng của mình lúc trước có phải là sai lầm, có lẽ cô ấy nên khẳng định cô nhiều hơn.

Nhất thời Đường Nhược Dao cảm thấy ánh mắt Tần Ý Nùng tràn ngập yêu thương, lại chớp một cái, biến mất không thấy tăm hơi.

Đường Nhược Dao bỏ qua chút khác thường trong tim, rũ mắt nhìn bàn tay chống lên sàn của hai người, chỉ thiếu một chút nữa, tay của bọn họ có thể sát lại cùng một chỗ. Chỉ thiếu một chút, không có ai chủ động nắm lấy đối phương.

Bên ngoài mưa càng nặng hạt, cách một tấm cửa kính cũng có thể nghe thấy tiếng mưa rào rào.

Những vệt nước trêи cửa kính nối tiếp nhau, biến thành màn mưa mạnh mẽ, cả thành phố đều trở nên ướt át.

Rèm cửa sổ phòng khách lại được kéo lại, ngọn đèn phòng khách tắt đi, ngọn đèn phòng ngủ chính lại sáng lên, một lúc sau, ánh sáng lại trở nên tối tăm, chỉ có một ngọn đèn tường, nhàn nhạt chiếu xuống hai chiếc bóng đang dây dưa.

Tần Ý Nùng bắt lấy một bàn tay của Đường Nhược Dao, mười ngón tay đan chặt vào nhau, đè lên trêи đầu, khẽ hôn lên môi cô.

Mái tóc đen tán loạn bên gối, tô điểm cho chiếc gối mềm mại trắng sáng, trắng đen càng thêm phần rõ ràng, cánh tay không bị trói buộc sống chết nắm lấy ga giường, những khớp xương trêи tay còn lại vô cùng xinh đẹp.

Chân trời mây đen cuồn cuộn, sấm chớp đùng đoàng, mưa to gió lớn.

Hơi nước bốc lên trêи cửa sổ chưa được đóng chặt, hơi lạnh thẩm thấu, lúc này đi đóng cửa cũng đã muộn, Tần Ý Nùng nắm lấy góc chăn, chuyển ra bên ngoài để chắn gió.

Đường Nhược Dao ngẩng lên, kê trán lên vai Tần Ý Nùng, ánh mắt lờ mờ khẽ động, Tần Ý Nùng vuốt ve má cô ấy, lại ấn cô ấy xuống gối, dịu dàng nói: "Mưa thôi mà."

Trong đầu Đường Nhược Dao mơ màng, cũng không nghe rõ cô ấy nói gì, chỉ biết người phụ nữ này lại lần nữa dựa gần, hơi nóng cuồn cuộn.

Mưa mùa hạ của

phương bắc bình thường đều là mưa rào, cũng không lâu, rất ít khi giống như tối nay, từ 10 giờ tốt, đến rạng sáng cũng không ngừng. Tần Ý Nùng vứt bao tay trêи ngón tay vào thùng rác, tiện tay khoác lấy chiếc áo tắm, đứng dậy đóng cửa sổ chặn làn gió lạnh bên ngoài lại.

Trong phòng đột nhiên trào lên cảm giác ám muội.

Đường Nhược Dao dựa vào đầu giường ho, kéo chăn lên cao nhất có thể, chỉ còn cái đầu thò ra ngoài.

Tần Ý Nùng: "Cảm rồi?"

Cổ họng Đường Nhược Dao đau như bị kim châm, nói không thành tiếng, liền lắc lắc đầu.

Cô nhìn thấy trong ánh mắt của Tần Ý Nùng mang theo hương vị thăm dò.

Quá giày vò rồi, lần trước gặp mặt cũng không thấy chị ấy như thế, ban nãy thiếu chút nữa cô cho rằng bản thân đã mất mạng rồi.

Tần Ý Nùng đọc hiểu ánh mắt của cô, đáy mắt lóe lên chút mất tự nhiên, hắng giọng, nói: "Tôi đi đun nước."

Cô ấy phóng nhanh như bay, con ngươi của Đường Nhược Dao khẽ động đậy, chỉ có thể bắt kịp bóng lưng của cô ấy, một góc áo tắm đã biến mất ở ngã rẽ trong tầm mắt, mí mắt Đường Nhược Dao nặng nề, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Tần Ý Nùng đứng ở phòng bếp, hai tay ôm lấy mặt, có thể nhìn thấy được vành tai đỏ ửng mà lòng bàn tay cô ấy không che đi được.

Cô ấy vốn dĩ không muốn giày vò Đường Nhược Dao lâu như thế, dài hơn một chút so với lần trước là được rồi.

Nhưng cô ấy vừa nghe được âm thanh của Đường Nhược Dao liền hưng phấn, không biết tại sao hôm nay đối phương lại đặc biệt thả lỏng, hai người cùng nhau phối hợp, cô ấy không cẩn thận hưng phấn quá đà.

Nước trong ấm đã sôi, tự động nhảy nút, Tần Ý Nùng ở trong phòng bếp tự cảnh tỉnh bản thân, nặng nề thở dài một tiếng, rót cốc nước ấm quay lại.

Đường Nhược Dao vốn ngồi ở đầu giường đã ngủ rồi, cơ thể vô thức trượt xuống, lúc Tần Ý Nùng vào phòng, cô sắp trượt xuống đất. Tần Ý Nùng nhanh chân bước tới, đặt li nước xuống, đỡ vai cô ấy để người nằm thẳng.

Đường Nhược Dao mơ màng làm hắng giọng, khẽ nhíu mày lại.

"Khó chịu sao?" Ánh mắt của Tần Ý Nùng hiền dịu, xoa chiếc mụn nhỏ trêи lông mày của cô, không nhịn được cúi đầu hôn lên trêи.

"Đau." Đường Nhược Dao nhắm mắt, nói mê một câu.

"Đau chỗ nào?"

Đường Nhược Dao rút một tay trong chăn ra, chỉ vào vị trí cổ họng của mình, lại buông xuống.

Tần Ý Nùng nhớ lại ban nãy, mặt mày nhất thời hổ thẹn, vành tai đỏ ửng lên.

Trách bản thân.

Đường Nhược Dao ngủ rất ngon.

Tần Ý Nùng lần hết tủ này tủ kia trong nhà, ống tay rộng của áo tắm cản trở cô ấy, cô ấy vắt lên vai theo thói quen, không chút hình tượng, tìm từ phòng ngủ ra phòng khách, từ phòng khách đến phòng ngủ nhỏ, ngay cả phòng bếp hay nhà vệ sinh cũng không bỏ qua.

Quan Hạm đang chìm sâu vào trong giấc ngủ, một cuộc điện thoại kéo cô trở về từ chỗ Chu Công, cô nhanh chóng tỉnh táo, đưa tay ra bật sáng đèn bàn, bắt lấy chiếc điện thoại ở tủ đầu giường, híp mắt nhìn.

Màn hình hiển thị cuộc gọi đến là: Boss.

Quan Hạm vội vàng bắt máy, nhanh chóng xuống giường, thành thục mặc quần áo bằng một tay: "Tỉnh rồi ạ, chị nói đi."

"Mua ít thuốc làm nhuận họng mang tới đây."

"Vâng ạ."

Quan Hạm vội vàng chải đầu rửa mặt, đeo kính lên, xuống nhà lái xe ra ngoài, dừng lại trước một hiệu thuốc 24h gần nhà Đường Nhược Dao, nửa tiếng sau, gõ cửa phòng nhà cô.

Đương nhiên người mở cửa là Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng nhận lấy túi ni-lông, nói: "Vất vả rồi."

Quan Hạm: "Không ạ, là em lơ là."

Làm một trợ lí riêng tiêu chuẩn, cô chỉ nhớ thứ cần chuẩn bị là gì, nhưng không nhớ tới việc phải chuẩn bị trước, là cô không làm tròn trách nhiệm.

Tần Ý Nùng mở túi ra, bên trong ngoài thuốc ngậm còn có thuốc cảm, kì quái nhìn qua.

Quan Hạm đẩy gọng kính trêи sống mũi.

Tần Ý Nùng lặng lẽ bỏ thuốc cảm vào ngăn kéo bàn trà.

Quan Hạm: "Không có chuyện gì nữa thì em đi nhé?"

Tần Ý Nùng vẫn còn chưa mất hết tính người, chỉ vào hướng phòng ngủ nhỏ: "Muộn thế rồi, hay là em ngủ ở đó đi, sáng mai rồi về."

Quan Hạm lắc đầu: "Em lạ giường."

Tần Ý Nùng bèn thả cô đi.

Tần Ý Nùng cầm lấy thuốc ngậm về phòng, đặt lên tủ đầu giường, Đường Nhược Dao ngủ rồi, cũng không thể gọi cô tỉnh lại chỉ để đút thuốc ngậm cho cô. Nhưng cô ấy không ngủ được, bèn ngồi bên giường lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ say của đối phương.

Tướng ngủ của Đường Nhược Dao không thành thật, nóng quá liền đá chân hất tay, đá chăn sang một bên, Tần Ý Nùng đưa tay ra sờ, mồ hôi dinh dính, không nhịn được lắc đầu bật cười, cũng không biết tại sao thích ra mồ hôi như thế.

Tần Ý Nùng mặc quần áo ngủ bên trong, kéo chặt cổ áo tắm bên ngoài lại, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống, rồi đắp lại chăn. Cô ấy quay đầu nhìn nhiệt độ, lại cảm thấy quá thấp, rất dễ bị cảm, lại tăng lên.

Đường Nhược Dao bắt đầu đá chăn, cô ấy liền hạ xuống.

Cứ như thế lặp đi lặp lại suốt một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Tần Ý Nùng xoa xoa khuôn mặt cười cả một đêm sắp cứng lại của bản thân, vùi đầu hôn lên mu bàn tay của Đường Nhược Dao, khẽ chân khẽ tay ra ngoài, đóng cửa lại.

Tần Ý Nùng nằm trêи đi-văng ngoài phòng khách, đắp chiếc chăn mỏng lên người, khép mắt lại.

Ban ngày Đường Nhược Dao không có lịch trình, không cài báo thức, ngủ một giấc đến 10 giờ trưa, cổ họng đau nhức tối qua đã bớt đau hơn nhiều, nhưng vẫn có chút khó chịu, ánh mắt cô quét một cái, nhìn thấy thuốc ngậm đặt trền đầu giường, bóc ra một viên ngậm lấy.

Bên cạnh là sự lạnh lẽo quen thuộc, Đường Nhược Dao cũng không vội ra ngoài tìm người, mà ngồi trêи giường ngẩn ra.

Tối qua cô mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, nhìn thấy một bóng người ngồi đầu giường, khẽ nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, một chút lại một chút, không có kết thúc.

Sau đó cô lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, bây giờ không phân biệt được rốt cuộc là thật sự có chuyện đó, hay là đang mơ.

Đường Nhược Dao càng nghĩ lại càng không xác định, tạm thời bỏ qua một bên. Cô cúi đầu nhìn cơ thể, quần áo đã được mặc lại rồi, bình tĩnh nắm lấy vạt áo, mở của phòng ngủ ra.

"Chị?" Cô vừa lên tiếng.

Một âm thanh dịu dàng bên cửa sổ đáp lại: "Dậy rồi à?"

Âm thanh khàn khàn mà trầm thấp, mang theo giọng mũi nặng nề, Đường Nhược Dao vừa nghe liền thấy không đúng, nhanh chân bước lên trước, thấy mặt Tần Ý Nùng đỏ ửng dị thường, đưa tay kiểm tra, trán đã nóng ran.

"Chị sốt rồi." Đường Nhược Dao mím chặt môi mỏng, nói: "Em đi lấy nhiệt kế."

"Không..." Tần Ý Nùng muốn ngăn cô lại, vừa giơ tay lên lại yếu ớt vô lực buông thõng xuống.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây