Quan gõ chữ: Dờ đại nhân Mọi chuyện cứ thế êm đềm trôi qua một lúc lâu, cho đến nửa đêm thì Hạ Tử Dụ tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ. Không biết y được đắp chăn từ lúc nào, nệm chăn có hương thụy long não thoang thoảng, cảm giác ấm áp như thấm vào tận trong xương thịt.
Hạ Tử Dụ định nằm ngủ thêm một lát thì có tiếng lật trang sách rất rõ ràng lọt vào trong tai. "Soạt." Y khựng lại, chậm rãi quay ra nhìn. Lúc này bên gối đầu, Tần Kiến Tự đang co chân tựa vào đầu giường và đọc sách bằng ánh nến bên cạnh, thậm chí hắn một kéo một nửa chăn để đắp lên đùi.
Trời bên ngoài tối mịt, bốn phía xung quanh đều tĩnh lặng, duy chỉ có tiếng giọt nước đọng chảy tí tách. Tần Kiến Tự chạm mắt với Hạ Tử Dụ, cúi xuống nhìn y, "Bệ hạ tỉnh rồi à?" "Hoàng, hoàng thúc..." Hạ Tử Dụ vội vã ngồi dậy và nhích người vào bên trong, trông nét mặt có vẻ như vẫn còn ngái ngủ.
Y kinh ngạc nhìn Tần Kiến Tự, "Sao hoàng thúc lại ngủ ở bên cạnh ta?" Tần Kiến Tự thấy vậy thì quay đầu tiếp tục đọc sách, "Đây là giường của thần, câu hỏi này nên dành cho bệ hạ mới phải." "Gì cơ?" "Xem ra bệ hạ uống rượu xong thì cư xử rất kém." Hạ Tử Dụ trợn mắt lên, chợt nhớ ra vừa rồi y say rượu nên nằng nặc đòi ngủ ở chỗ này, vẻ mặt y dần trở nên khó tả.
Được đằng chân lân đằng đầu, được voi đòi tiên, chính là y chứ không phải ai khác. Điều kỳ lạ hơn nữa là Tần Kiến Tự cho phép y ngủ ở đây. "Không đúng, vậy nếu trẫm đã ngủ trên giường ngài rồi, hoàng thúc nên đến một chiếc giường khác để nghỉ ngơi, sao ngài lại nằm chung ở chỗ này chứ," Hạ Tử Dụ chần chừ nói: "Trong phủ của hoàng thúc cũng nuôi cả nam sủng, cho nên như thế này thì không...không phải phép cho lắm..." "Bệ hạ không cần lo lắng.
Nếu thần muốn ngủ ở đây mà bệ hạ còn chưa tỉnh lại..." Tần Kiến Tự tiếp tục lật trang sách, vẻ mặt rất thờ ơ, "Thần sẽ sai người khiêng bệ hạ ra ngoài." "......Nên thế." "Bệ hạ, không tiễn."
Thế là Hạ Tử Dụ lặng lẽ nhích về phía cuối giường rồi lại lặng lẽ đi xuống.
Chân y vừa chạm đất thì hai tay mỗi tay xách một chiếc giày toan chạy ra ngoài, ngay lập tức đã bị Tần Kiến Tự duỗi chân móc trở lại. "Đêm hôm rét buốt, xỏ giày hẳn hoi vào rồi hãy đi." Hạ Tử Dụ đi giày và mặc áo ngoài xong xuôi tươm tất, vội vã xông ra ngoài.
Tần Kiến Tự hơi mỉm cười rồi tiếp tục đọc sách, có vẻ rất vui khi trêu đùa người khác. Nhắc mới nhớ đã lâu lắm rồi không nhìn thấy vẻ mặt ấy của hoàng đế nhỏ. Ngày trước, khi Hạ Tử Dụ thật gặp hắn lần đầu tiên thì mới chỉ có năm sáu tuổi.
Y cầm một cây ná rồi đòi thiếu niên tướng quân phải chơi với mình, nhớ lại cũng vô cùng thú vị. Có điều về sau thì người và việc đều dần dần thay đổi, mãi sau này khi thái tử lên ngôi vua, tất cả quyền lực đều tập trung về tay Nhiếp chính vương. Từ đó về sau, bất kể là hoàng đế nhỏ ngồi trên long ỷ hay những người nhìn hắn với vẻ xa cách và đối địch, dần dần họ khiến cho Tần Kiến Tự quen với việc cô độc trên địa vị cao. Một lúc lâu sau, Tần Kiến Tự cuối cùng cũng khép sách lại rồi đứng dậy thay quần áo, dập tắt ánh nến le lói. - -- Hạ Tử Dụ về sương phòng, lúc này đang bị hoàng đế nhỏ cười nhạo. "Nhìn lại dáng vẻ hèn nhát của ngươi đi, đúng là phí cả cái mặt tiền của trẫm." "Im mồm." Hạ Tử Dụ buồn bực ngồi lên giường, "Vô lý chết đi được, trước kia Tần Kiến Tự có như vậy đâu.
Hắn nên chê ta làm bẩn giường của hắn rồi đạp ta một phát lăn xuống giường mới đúng chứ? Sao lại nằm bên cạnh ta rồi đọc sách, dọa ta thòng cả tim." "Biết đâu hắn thèm muốn nhan sắc của trẫm nên nổi máu tà dâm." Hoàng đế nhỏ bắt chéo chân, đổ dầu vào lửa. "Yô, bị người ta thèm muốn mà ngươi còn đắc chí?" Hạ Tử Dụ lườm hắn một cái. "Nhưng mà ngày trước thằng cha ấy cũng không mặt nặng mày nhẹ như bây giờ đâu," Hoàng đế nhỏ lẩm bẩm, "Trẫm nhớ lúc còn nhỏ, hắn đáng ghét vô cùng, suốt ngày trêu chọc trẫm." "Ai? Ngươi nói Tần Kiến Tự á?" "Hắn còn thích chặn miệng người ta bằng lý lẽ, văn võ song toàn mà, thế nên tự cho mình là đúng.
Hồi trước hắn còn là thư đồng của phụ hoàng kìa, biết văn biết võ hăng hái tích cực lắm." "Vậy thì xem ra thời gian đã biến hắn thành một tên Nhiếp chính vương cáo già xảo quyệt rồi, hầy."
Một người một ma thì thầm nói chuyện, rồi lại lén lút cười rinh rích với nhau. Mãi cho đến canh bốn, Hạ Tử Dụ lại nằm về giường và nhắm mắt.
Y thầm nghĩ dù thế nào thì ngày mai cũng nên về hoàng cung, thế nhưng vẫn chưa tìm được Sở Phi. Khắp nơi trong phủ đều là người của Tần Kiến Tự, cứ đi loanh quanh hỏi thăm trái lại sẽ khiến người ta nghi ngờ. Hạ Tử Dụ mơ màng thiếp đi, ánh trăng chảy lọt qua khung cửa sổ.
Y chìm vào giấc mộng, trên người vẫn còn hương thụy long não, không biết vì sao mà mùi hương này lại dần bay lên rồi hòa quyện trong mơ. Bỗng nhiên y nhìn thấy Tần Kiến Tự mười tám tuổi, hắn khoác một chiếc áo choàng đỏ rực, giương roi thúc ngựa đi giữa trời tuyết. Khuôn mặt của thiếu niên vẫn còn vương chút non nớt, hắn giương cung bắn con chim đại bàng, áo giáp phản chiếu lóe sáng lên.
Cho đến khi tìm thấy nơi mà con đại bàng rơi xuống, hắn nhảy xuống khỏi ngựa để nhặt con mồi vừa săn được, rảo bước về phía vị vua trẻ tuổi đang đứng trên đài cao. "Bệ hạ, nhìn xem con đại bàng mà vi thần vừa bắn hạ này.
Vi thần sẽ sai người đi đưa cho hoàng hậu, để ngự trù nấu một nồi canh cho thái tử!" "Kiến Tự văn võ song toàn, đúng là phúc của triều Võ chúng ta." Đế vương cho phép ngồi, Tần Kiến Tự vén áo choàng ngồi xuống.
Đợi một lát thì thái tử nhỏ chạy ra xem con đại bàng, Tần Kiến Tự kéo thái tử lại, "Dạo này bài vở của điện hạ ra sao rồi, thấy thái phó kêu ca nhiều lắm đấy." "Tần Kiến Tự," Thái tử nhỏ tức tối khua tay múa chân, "Ngươi đâu phải là thái phó, mặc kệ bản cung." "Tử Dụ không được như thế," Đế vương đứng từ xa gọi, "Đợi sau này con lớn lên, trẫm còn phải nhờ Kiến Tự giúp con cai quản thiên hạ này!" "Vi thần không dám nhận trách nhiệm to lớn như vậy." Cho đến khi yến tiệc giữa tuyết được bày biện xong xuôi, mọi người xúm lại kẻ đứng người ngồi, bầu không khí rất vui vẻ.
Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa vọng tới từ xa, bóng người dần tiến đến gần giữa màn tuyết trắng mênh mông. "Báo cáo!" Có người vội vã xông vào, "Bẩm bệ hạ, ngự sử tố cáo An Khang Hầu cấu kết với giặc, đã có chứng cứ phạm tội, bây giờ bách quan đều đang đứng ở ngoài Sùng Hoa Môn!"
Như có sét đánh ngang tai, thiếu niên tướng quân đứng phắt dậy, hoảng hốt nhìn người đó. "Không, cha ta không thể..." "Tần Kiến Tự!" "Bắt lấy Tần Kiến Tự!" Tầm mắt chợt chìm trong bóng tối, sau đó rơi xuống biển máu như vô cùng vô tận. - -- Hạ Tử Dụ bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Y ngồi dậy kéo màn giường ra, ánh sáng bên ngoài lọt vào trong.
Y đứng dậy mở cửa sổ, không có mênh mang trời tuyết, chỉ có thời tiết ấm áp giữa mùa xuân. Giấc mơ này quá chân thật, cứ như y chính là vị thái tử nhỏ ấy, cũng giống như y chính là Tần Kiến Tự thời còn niên thiếu.
Có lẽ đó chính là cảnh tượng của buổi đi săn mùa đông, trong đó có Tần Kiến Tự và tiên hoàng, còn có cả Hạ Tử Dụ của quá khứ. Trong lời đồn thì sau khi Tần Kiến Tự bỏ thành trì đi cứu tiên hoàng, hắn mới được tiên hoàng trọng dụng.
Bây giờ y mới biết, hóa ra từ rất lâu về trước, Tần Kiến Tự đã hay ra vào hoàng cung, được tiên hoàng quan tâm và yêu thích. Hạ Tử Dụ nhớ lại vị Tiểu hầu gia mặc áo đỏ cưỡi ngựa trong giấc mơ, lại nhớ tới Tần Kiến Tự của hiện tại, cứ có cảm giác bây giờ hắn trầm lặng và lạnh nhạt hơn, đúng là thời gian đã thay đổi rất nhiều thứ. "Bệ hạ," Bên ngoài, ám vệ gọi y, "Vương gia giục ngài đi rửa mặt dùng bữa.
Sau khi ăn xong thì về hoàng cung ạ." - -- Vó ngựa lộc cộc kéo theo chiếc xe dần tiến về hoàng cung. Bên ngoài không kiếm đâu ra long bào cho nên Hạ Tử Dụ vẫn đang mặc áo cũ của em trai Tần Kiến Tự.
Trong chiếc xe ngựa rộng lớn có đệm mềm và bàn gỗ, bên trên bày đầy đủ bánh kẹo hoa quả vô cùng xa hoa.
Ngay cả Hạ Tử Dụ nhìn xong cũng phải thầm khen ngợi. Bởi giấc mơ tối qua nên y không nhịn được mà nhìn sang Tần Kiến Tự, ngay trước khi hắn quay đầu lại thì vội vàng cúi xuống. Tần Kiến Tự thấy thế, nhắm mắt lại như có ý trêu đùa. Một lúc sau, Hạ Tử Dụ lại không nhịn được nên lén nhìn thêm một lần.
Y không thể tin được thiếu niên trong giấc mơ lại chính là Tần Kiến Tự. "Suốt dọc đường đi, bệ hạ đã nhìn lén thần ba mươi lăm lần."
"......Trẫm trẫm đâu có." "Bệ hạ có gì muốn nói à?" Tần Kiến Tự chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt của hắn rất sắc bén.
Hạ Tử Dụ lắc đầu nguầy nguậy. "Đến rồi." "Cái gì đến rồi?" Bên ngoài xe ngựa, bỗng nhiên có hai thích khách bay tới, mũi tên bắn xuyên qua cửa sổ vào trong xe ngựa.
Tần Kiến Tự ôm lấy Hạ Tử Dụ rồi cúi người xuống, hắn giơ tay lên rút mũi tên ra rồi ném trở lại.
Bên ngoài xe ngựa lập tức có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Ám vệ xông ra ở mọi ngóc ngách, người phía trước giơ roi quất thật mạnh, xe ngựa được kéo đi chạy về phía trước. "Giết...!" Đây có lẽ cũng chính là những thích khách đã đột nhập hoàng cung tối hôm đó, Hạ Tử Dụ hiểu rằng Tần Kiến Tự cố tình dụ chúng đến đây.
Y bị ấn vào trong lòng hắn, không dám thở mạnh, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của người đó, "Để lại hai ba tên còn sống." "Vâng!" Bên ngoài xe, ám vệ giương kiếm đánh với thích khách. Bàn tay có đeo chiếc nhẫn ở ngón cái xoa nắn gáy Hạ Tử Dụ, vẫn không có dấu hiệu buông ra.
Giữa lúc xe chòng chành, vết chai trong lòng bàn tay khẽ vuốt qua làn da trên gáy Hạ Tử Dụ khiến y hơi ngứa ngáy.
Đầu Hạ Tử Dụ tựa vào cổ áo hắn, y thoáng ngửi được hương thụy long não. "Hoàng thúc, trẫm..." Chóp mũi y chạm vào ngực hắn cách lớp vải áo, có thể cảm nhận được độ ấm. "Chỉ là thích khách mà thôi, bệ hạ đừng lo lắng." "......Trẫm không lo lắng." Hạ Tử Dụ lặng lẽ nuốt nước miếng, giữ nguyên tư thế khiến người ta vô cùng khó xử. - ------------ Tống Chiêu Chiêu: Hoàng thúc dần tiến hóa thành bking (đùa đấy) *bking là vua làm màu, vua phông bạt.