Quan gỡ chữ: Dờ đại nhân "Giết!" - -- Ánh nến cháy lách tách. Trong quân doanh trập trùng lều trại, ở một góc tối không ai nhìn thấy, xích sắt trói buộc tứ chi, treo y lên một nơi lạnh lẽo. Chiếc que sắt nóng đỏ trong chậu than, dòng máu đặc quánh chảy xuống.
Lưu Át mệt mỏi kiệt sức mở mắt ra nhìn một tên thủ vệ cao lớn ở bên cạnh.
Chiếc áo tù nhân mỏng manh không che được cái lạnh của tháng Chạp, người y loang lổ đầy vết máu. Y đã bị bắt bảy ngày rồi.
Lý Nga không phá vỡ được phòng thủ của Hạ Khải Lục, thế là trút tất cả sự tức giận lên người y.
Nhưng lòng y cũng hiểu rất rõ ràng, nếu không phải vì bảy ngày trước Hạ Khải Lục đã lui binh thì y đâu đến nỗi bị Lý Nga bắt sống. Hóa ra ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia thật sự có thể khiến cho lòng đố kỵ của con người trào dâng đến nhường này, cho dù y không có tâm tư tranh đoạt nhưng vẫn không thể tự bảo vệ chính mình. Bên ngoài có tiếng động, hình như là âm thanh binh khí va vào nhau.
Vành tai Lưu Át hơi động đậy, y chậm rãi ngẩng đầu lên. "Nhìn cái gì mà nhìn," Chiếc roi sắt nặng nề đánh vào người, cơ thể run lên.
Y bị kẻ đó nắm cằm một cách hung hăng, "Ngươi còn mong có người đến cứu à?" Lưu Át quay đầu đi, muốn vùng vẫy để thoát ra, tiếp tục bị tên thủ vệ đó tát cho một cú.
Y phát ra tiếng kêu khe khẽ, tóc xõa tung tán loạn. "Nhìn tên này đi, không biết Hạ Khải Lục moi móc được ở chỗ khỉ ho cò gáy nào, lại còn nghĩ mình là điện hạ thật." "Không phải đùa chứ, nhìn cũng xinh đẹp ra phết đấy, cứ như công tử nhà giàu," Một tên thủ vệ khác lại gần, lấy roi sát nâng mặt y lên. "Công tử cái nỗi gì, có mà phường bán thân." Mấy tên đó cùng phá ra cười, trong tiếng cười đó còn trộn lẫn một cảm giác không rõ ràng, ánh mắt chúng nhìn y đầy suồng sã và thèm thuồng. Lưu Át chậm rãi nắm bàn tay lại, thở dài một hơi.
Y nhìn bên ngoài lều trại, thầm nghĩ thế này cũng tốt, không làm bẽ mặt Lưu thị, cứ thầm lặng mà chết đi như vậy cũng được.
Ngọn lửa lặng lẽ lay động, y không biết rằng ở bên ngoài có người đang liều mạng chém giết vì y. Hơn một nghìn quân lính đó muốn giương Đông kích Tây, tranh thủ lúc trời tối để cứu điện hạ ra ngoài.
Không ngờ trong quân lại có một tên phản bội, Chu Lãng dẫn binh vào như cừu lọt hang hổ, bị cả đại quân bao vây.
Tiếng động vừa rồi là do quân lính của hắn đang chém giết, nhưng Lưu Át không hề biết điều đó. Cách một lớp vải lều, Lưu Át bị trói trong bóng tối, không nhìn thấy bên ngoài máu đã chảy thành sông.
Vòng vây đã bị phá mở, dường như chỉ có một bên đang đồ sát.
Nhưng dù Chu Lãng có sức lực một địch mười thì cũng không thể thắng được.
Sau khi hắn cạn kiệt sức lực, một thanh đại đao đã đâm vào phổi Chu Lãng, dòng máu chảy ồng ộc ra ngoài. Bên trong lều, xích sắt đung đưa phát ra tiếng kêu leng keng, bàn tay của tên thủ vệ bắt đàu sờ soạng.
Lưu Át nắm chặt tay, vùng vẫy khiến những sợi xích đung đưa.
Y quỳ đầu gối xuống đất, ba tên thủ vệ đứng đằng trước và đằng sau như ngầm hiểu ý nhau, xé rách quần áo mang đầy mùi mồ hôi của y. "Ngươi trước hay ta trước?" "Nếu bị phát hiện ra..." "Quan tâm làm gì, Hạ Khải Lục không rút quân thì tên này chẳng còn giá trị gì nữa.
Bây giờ Lý tướng quân có đến đây nữa đâu?" Những cọng râu lởm chởm cọ lên da thịt, quần áo bị xé rách để lộ một mảng lưng.
Trong tiếng cười đầy đê hèn, con ngươi trong mắt Lưu Át co lại, y bị đè xuống giữa đùi của môt tên thủ vệ.
Y cố gắng giãy ra những lại bị những sợi xích kéo về. Còn bên ngoài lều, Chu Lãng đã quỳ xuống đất, đao và giáo mác cắm đầy người, máu liên tục chảy ra khỏi cơ thể.
Hắn nhìn chiếc lều trại màu vàng, ánh mắt tỏ ra hối hận và không cam lòng.
Hắn chỉ biết rằng điện hạ ở trong đó, nhưng không biết y đang ở trong hoàn cảnh như thế nào. "Chu Tướng quân, các huynh đệ không chống đỡ nổi nữa..." "Điện hạ!" Chu Lãng gào lên rồi xông về phía trước, đao kiếm giáo mác tiếp tục đâm vào lưng, hắn bị đâm mạnh đến nỗi gục xuống, nôn ra một vũng máu. "Không..." Lưu Át dường như đã nghe thấy tiếng gào xé tim xé phổi ấy, nhưng cũng như thể đã chìm vào trong bóng tối.
Y muốn bò đến nơi có ánh sáng le lói ở bên ngoài, nhưng vài bàn tay to lớn kia lại kéo y trở về, những bóng đen nặng nề che khuất tia sáng lóe lên bên ngoài lều. Lưu Át liều mạng giãy ra khỏi xích sắt, vết máu dần lan ta, những vết thương trên người cũng nứt toác.
Trong cơn mê man, y cảm thấy hình như có người đang đợi mình ở bên ngoài, trực giác cho y biết rằng hắn tới đây vì y. Y rất muốn vén cửa lều lên để nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng y lại liên tục bị kéo về bóng tối. Bên ngoài, hình bóng ấy cuối cùng cũng gục xuống. - -- Mây đen cuồn cuộn kéo tới che khuất ánh mặt trời, sự xao động ấy nhanh chóng trở nên tĩnh lặng.
Tính mạng của gần một nghìn người đã nằm lại trên mảnh đất đầy máu và lửa này, cuối cùng thì ánh mắt của Chu Lãng cũng hoàn toàn chìm vào bóng tối. Sự kiên định và không hối hận trước khi xuất phát, những cố chấp và nặng tình trong quá khứ, tất cả đều đã trôi đi thật xa.
Bên tai như vẫn vang lên âm thanh thì thầm giữa những cú tát, kèm theo tiếng cầu xin và hơi thở của vô số người sắp chết lọt vào trong tai của Quỷ Vương. Lưu Át ở trong lều cuối cùng cũng bỏ cuộc không phản kháng nữa, y thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, để mặc cho người ta lăng nhục.
Đầu y bị ấn xuống, quần áo bị xé toang, từng cơn lạnh lẽo trần trụi đầy đau đớn, sáu bàn tay thô ráp nóng rát mang theo mùi mồ hôi ấy khiến cho y hoàn toàn tan vỡ. Bên tai có tiếng thì thầm của ma quỷ, chúng nói rằng cung nghênh Quỷ Vương lịch kiếp trở về.
Cuối cùng Sở Giang Vương cũng mở mắt ra, hắn đang ở trong đại điện u ám.
Bách quỷ cùng quỳ xuống hành lễ, chúng đông nghịt lấp kín cả sảnh đường. Hắn đang ngồi trên ghế với tư thế tay chống lên đầu, không có ma quỷ nào dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Mạnh Bà bưng một bát nước canh run rẩy lại gần, vừa định dâng lên cho hắn, Quỷ Vương trên đại điện lại bỗng dưng biến mất không còn bóng dáng. Bất chợt, hắn trở về quân doanh địch ở trần gian. - -- "Rầm!" Ba tên thủ vệ cao to vạm vỡ bị kết liễu trong nháy mắt, mãi mãi rơi vào Vô Gián Địa Ngục [1], đến cả thân xác cũng bị nắm trong lòng bàn tay rồi nghiền thành cát bụi.
Tất cả đều tan biến, chỉ còn lại Lưu Át đang quỳ dưới đất với bộ quần áo tả tơi vô cùng nhếch nhác, y bị trói bởi những sợi xích sắt. [1] Nơi đây kẻ mắc tội bị xử hình liên tục, thống khổ vô cùng không lúc nào dừng nên gọi là Vô Gián Địa Ngục. Hơi thở của ba tên thủ vệ đã hoàn toàn biến mất trong không khí, Lưu Át đang quỳ chậm rãi nhúc nhích, ngẩng đầu lên nhìn một cách khó nhọc. Xung quanh không có ai cả, chỉ có bầu không khí lạnh lẽo.
Quần áo bị cởi xuống không biết được khoác lên từ lúc nào, Lưu Át vẫn còn cảm thấy ghê tởm bởi những chuyện vừa xảy ra, y lôi kéo những sợi xích sắt rồi bắt đầu nôn khan. Y chỉ muốn trầm mình xuống sông, rửa sạch tất cả những nơi bị đụng chạm.
Bàn tay run rẩy của y vươn ra kéo lại chiếc áo, che đi những dấu tay màu đỏ loang lổ.
Cơn gió lạnh vừa rồi dần dần tiến đến gần, dường như nó đang ôm lấy y, lạnh lẽo thấu xương. Cảm giác ấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, đã từng có một người mang lại cho y cảm giác ấy.
Những nơi mà cơn gió lạnh chạm tới, vết thương đều được xóa bỏ.
Tai y cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo, sau đó là khuôn mặt rồi đến đôi môi. Lưu Át chau mày, cảm giác ấy không dễ chịu chút nào và còn mang theo sự kỳ dị.
Dường như cơ thể y dần sản sinh ra sức lực, cùng lúc đó thì dấu ấn của Quỷ Vương cũng lặng lẽ được đặt xuống. Giọng nói của y đã hoàn toàn khàn đặc, cánh môi khô khốc dính vết máu, y thì thầm gọi: "Chu Lãng..." Bỗng nhiên, cảm giác được ôm chặt và cơn gió lạnh lẽo ấy đều tan biến không còn một dấu vết, trong lều trại chỉ còn lại một mình y. Y lại nhìn ngó xung quanh, sau đó tuyệt vọng cúi đầu xuống. - ----------------- Tống Chiêu Chiêu: Các bạn à, Sở Giang Vương cứu Lưu Át rồi ó, không có bị "giẻ lau" đâu..