Làm Quả Phụ Thật Khó

17: Phá gia chi tử


trước sau

Editor: Linh.

Hai đứa con trai đi rồi, Lý Phúc Mãn vẫn còn giận thở hổn hển, con của ông không tốt, chính ông nói được, nhưng người khác không thể nói, đạo lý này tất nhiên Quế Thanh Thanh biết, nàng an ủi cha chồng mấy câu, đem toàn bộ chỗ sai đẩy tới trên người Hồ thị cùng Vương thị, quả nhiên tâm tình của lão gia tử thoải mái không ít, nhi tử vẫn là tốt, chỉ là con dâu không tốt.....

Lão gia tử nghĩ thông suốt, liền dẫn phu thê Đinh Đại Sơn đi, Quế Thanh Thanh sai Đại Đầu cũng đi theo, để cho hắn biết đường, sau này làm chân chạy cũng dễ dàng.

Mới vừa chuyển đến nhà mới, có rất nhiều việc cần hoàn thành, mặc dù Trung thúc an bài rất tốt, nhưng mà có chỗ Quế Thanh Thanh vẫn cảm thấy không hợp, đương nhiên là muốn chỉnh lại lần nữa, chính nàng bận rộn hết sức, cũng đem Hỉ muội sai bảo xoay vòng, hai người bận rộn cho tới trưa, cuối cùng trong nhà cũng sắp xếp tốt.

Buổi trưa Lý Tùng giả xin phép trở về, ăn cơm, hai vợ chồng để Hỉ muội ở lại trông nhà, hai người liền chạy đến Liễu gia tập.

Chạy đến Liễu gia tập, thì đã đến giờ Mùi, trước kia Quế Thanh Thanh đã tới nơi này, khi đó, xưởng rượu Liên hoa bạch đã rất quy mô, cùng với cảnh tượng trước mắt này khác nhau một trời một vực.

Muốn tìm hầm rượu bỏ hoang đó rất dễ dàng, đáng tiếc phu thê hai người không gặp được chủ nhân của hầm rượu, Quế Thanh Thanh cũng không biết chủ nhân hiện tại của nơi này là ai, chuyện này còn phải để Lý Tùng trở về nha môn tra một chút.

Nhìn dáng vẻ bị tàn phá của nơi này, Lý Tùng rất là nghi ngờ "Thanh Thanh, nàng nói nơi này sẽ có hầm rượu? Làm sao mà một chút cũng không giống."

Quế Thanh Thanh cười nói: "Đại lang, nếu như nhìn giống như có hầm rượu, còn có thể đến lượt chúng ta mua hay sao? Chàng yên tâm, chuyện này mười phần chắc chắn, sẽ không có sai lầm. Tốt nhất là chúng ta có thể mua hết toàn bộ cái rẫy này, trồng chút cây ăn quả, tương lai vừa vặn có thể cất rượu trái cây."

"Ừ" Lý Tùng gật đầu "Cái rẫy kia cũng rất rẻ, nếu như không có chủ thì tốt hơn, trực tiếp mua từ nha môn, giá cả cũng rẻ hơn, đi thôi, chúng ta trở về, chuyện như vậy sau này cũng không cần nàng quan tâm. Hôm nay.....Nàng mệt không?"

Quế Thanh Thanh liếc hắn một cái "Tất cả còn không phải là do chàng."

Lý Tùng đắc ý cười một tiếng, thấy thê tử thật sự mệt mỏi, vội vàng nói: "Thanh Thanh, không bằng ta cõng nàng trở về."

Tối hôm qua ở trên giường Quế Thanh Thanh bị hắn lăn qua lăn lại đến nửa đêm, hôm nay lại cả một ngày không có thời gian rảnh rỗi, nàng thật sự là mệt chết đi được, nhìn một chút chung quanh không có người nào, Quế Thanh Thanh liền thật sự nằm úp sấp trên lưng Lý Tùng để cho hắn cõng.

Lý Tùng vóc người cao lớn, lưng rất rộng, nằm ở trên lưng của hắn rất thoải mái, Quế Thanh Thanh ngửi thấy mùi nam tử trên người hắn, trong lòng tràn đầy nhu tình, mặc dù hắn không có tiền, trên mặt có có một vết đao, nhưng mà giờ phút này Quế Thanh Thanh cảm thấy, so với thời điểm nào cũng đều an tâm hơn.

Lý Tùng cõng thê tử cũng rất vui vẻ, phu thê hai người câu được câu không nói chuyện, trong chốc lát nàng thế nhưng lại ở trên lưng hắn ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi Quế Thanh Thanh tỉnh lại, mới phát hiện Lý Tùng đã cõng nàng đi tới cửa thành, lúc này cửa thành có rất nhiều người ra vào, Lý Tùng vốn đã cao lớn, hơn nữa trên mặt lại có vết sẹo, càng nổi bật hơn, mọi người mặc dù không dám nhìn tròng trọc vào Lý Tùng, nhưng cũng không tránh được nhìn Quế Thanh Thanh mấy lần.

Quế Thanh Thanh lập tức đỏ mặt "Đại lang, mau thả ta xuống."

Lý Tùng cũng có chút mệt mỏi, cõng Quế Thanh Thanh đi mười mấy dặm đường, không mệt mới là lạ, hắn thấy thê tử tỉnh, vội vàng đem nàng để xuống.

Quế Thanh Thanh quở trách: "Sao chàng lại không gọi ta, mệt muốn chết rồi đi." Nàng vừa nói, vừa lấy khăn ra lau mồ hôi cho Lý Tùng.

Lý Tùng cười hắc hắc: "Mệt hơn nữa ta cũng cam lòng."

Quế Thanh Thanh hờn dỗi trợn mắt nhìn hắn một cái, lại bị Lý Tùng cầm tay, hai người cùng vào thành, trời đã tối rồi.

Về đến nhà, đã thấy Viên Bàn Tử ở đây, vừa thấy hai người hắn liền cười ha hả nói: "Lý lão đệ, đệ muội, vừa vặn hôm nay ta đi Lý gia thôn tìm các ngươi, gặp được lão bá, liền theo tới, bây giờ tốt lắm, tìm các ngươi cũng dễ dàng."

Lý Tùng cười nói: "Ngồi đi, có vấn đề gì không? Hôm nay ta cùng chuyết kinh có việc đi ra ngoài một chuyến."

Viên Hồng Hi cười nói: "Là chuyện tốt mà, sáng hôm nay nhuộm thành công một bố vải, ta cố ý cầm một khối hàng mẫu đến cho đệ muội xem một chút." Hắn vừa nói, vừa chỉ chỉ một khối vải ở trên bàn.

Dưới ánh nến nhìn không rõ ràng lắm, Quế Thanh Thanh nhìn ra đây là vải in hoa văn cành hoa có màu lam, nàng cầm lên nhìn kỹ một chút, không ngờ lại nhìn ra một chút khác biệt, vội vàng nói: "Có thể làm ra thuốc nhuộm màu xanh của cây cỏ có rất nhiều loại, bình thường màu xanh có năm loại, đều có thể làm thuốc nhuộm, cái này ngươi dùng là tùng lam, ta cảm thấy ngươi dùng cỏ màu lam cùng hiện* lam tới làm ra thuốc nhuộm phối màu tương đối khá, ngươi trở về có thể bảo Đại sư phó thử một lần." [đoạn này ta chém, ta chém....]

(*) Hiện lam: Mình tra thì nó ra là rau dền, mà mình chả hiểu gì về nhuộm vải nên mình để nguyên convert nhé. Mong m.n thông cảm.

"Được, được" Viên Bàn tử gật đầu liên tục "Đệ muội, ngươi có thời gian không bằng cũng đi đến xưởng nhìn một chút."

Lý Tùng lập tức giận tái mặt, Viên Bản Tử cảm giác được trên người mình có khí lạnh, vội vàng nói: "Vậy cứ như thế, trời không còn sớm, ta đi trước."

Quế Thanh Thanh buồn cười mà không dám cười, phu thê hai người đưa Viên Bàn Tử ra tới cửa, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói: "Đúng rồi Lý huynh đệ, gần đây luôn có người nói bóng nói gió hỏi thăm đệ muội....."

Lý Tùng lập tức nhíu mày "Là ai?"

Viên Hồng Hi chần chờ nói: "Chính là người trong xưởng....."

Quế Thanh Thanh vội vàng nhắc nhở hắn: "Viên đại ca, đừng quên ta đã nói, không thể nói chuyện ta có phân ngạch ở trong xưởng, còn có, lần trước Thụy Sinh Tường tính kế ngươi, ngươi có hảo hảo điều tra hay không? Nếu như không có nội gián, làm sao Tống Tử Kiều lại biết nhất thanh nhị sở chuyện trong xưởng?"

Viên Hồng Hi nói: "Ta cũng liên tục điều tra, nhưng mà không có đầu mối."

Lý Tùng nói: "Ai đánh chủ ý lên chuyết kinh, ngươi liền chú ý hắn một chút, nói không chừng sẽ phát hiện cái gì đó."

Viên Hồng Hi có chút nghi ngờ, Lý Tùng cũng không giải thích, nhưng mà hắn lại nói một câu "Ta hiện tại ở nha môn làm bộ đầu bắt người, nếu ngươi có chuyện gì, cứ tới tìm ta."

Viên Hồng Hi đáp ứng, vội vàng cáo từ.

Quế Thanh Thanh đã nghĩ đến, người ở sau lưng hỏi thăm về nàng, khẳng định có quan hệ với Tống gia, nhưng mà đối mặt với cây đại thụ kia, tạm thời còn chưa có biện pháp.

Quế Thanh Thanh làm cơm tối, Hỉ muội ở bên cạnh giúp đỡ, mặc dù nha đầu nhỏ không làm được cái gì, nhưng lại có thể giải trừ tịch mịch.

Ăn xong cơm tối, Lý Phúc Mãn ngồi một tí liền buồn ngủ.

Quế Thanh Thanh tìm tới mấy bộ xiêm áo vải thô mình không dùng, định sửa nhỏ đi một chút cho Đại Đầu cùng Hỉ muội mặc, vải vụn cắt ra còn có thể làm đáy giày, nàng đang nàng đang bận rộn may vá, đột nhiên nhớ tới hàng xóm Vương Chân, vội vàng đem chuyện Tống Tử Hà nuôi ngoại thất* ở bên ngoài đang sống ở cách vách nói cho Lý Tùng biết.

(*) ngoại thất: tiểu tam.

Lý Tùng cười nói: "Ta biết. Ngươi yên tâm, chuyện của Tống gia ta sẽ không lơ là. Tống Tử Hà này ta đã nghe nói qua, là người nhát gan sợ phiền phức, lại háo sắc hay đánh bạc, nếu không phải có Tống Tử Kiều, nói không chừng Tống gia đã sớm bị hắn thua sạch, hắn chính là một tên phá gia chi tử không hơn không kém."

Quế Thanh Thanh ý vị thâm trường nói: "Mặc dù có Tống Tử Kiều, chẳng lẽ hắn không thể giúp đỡ làm bại gia hay sao?" [ý là phá sản.]

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây