Lập Quốc Ký III

87: Trở lại kinh đô


trước sau



Chương 87: Trở lại kinh đô


Đảo Lớn trung tâm của Triệu Đảo là nơi đặt kinh đô, chỗ ở của thiên tử, đồng thời là cái địa bàn thứ hai của Lạc Thiên ở đất nước này. Hắn có được sự trợ giúp của Thính Phong các, Khất cái hội, nên dễ dàng trở về căn cứ của mình ở Bàn Tơ phố. Hắn vừa là vương gia, vừa là huynh đệ kết nghĩa với Tam Anh, những chủ nhân của Bàn Tơ phố, thế lực đã vững chắc một phương.

Khinh Trần sau nhiều tháng bôn ba khắp nơi với hắn, trở về Bàn Tơ phố vui mừng khôn xiết. Dù sao nơi đây cũng là nhà của y. Lúc ở nhà thì muốn được đi khắp chân trời bốn bể, nhưng khi xa nhà thì chỉ muốn quay trở về, là con người, ai cũng vậy. Mục đích của Lạc Thiên khi trở về kinh thành lẩn này cũng thật là đơn giản, ‘đoạt lấy quyền lực trong triều đình’. Có như vậy, hắn mới có thể chủ trì đại cuộc, dốc toàn lực cho trận chiến ở đảo Trọng Đạt được.

Có sáu người tụ tập trong căn phòng kín, xung quanh cảnh giới nghiêm ngặt không cho ai bén mảng lại gần. Tất cả bọn họ đều tụm đầu, chăm chú nhìn vào cái bản đồ kinh thành.

-Các thiên kỳ thế gia tập trung về hoàng cung, chủ yếu được phân bố ngụ ở Thiên cung, vốn là hành cung chỉ sử dụng cho người trong hoàng tộc, từ thời của Ngọc Anh công chúa thì bị bỏ trống đến nay. – Mộc Châu Bình chỉ tay vào bản đồ báo cáo.
-Bọn chúng cũng thật ngông cuồng, dám kéo đến đây chiếm chỗ của lão tử như vậy. – Lạc Thiên bật cười khinh miệt.
-Huynh đệ, chẳng những chúng đến chiếm chỗ của ngươi, còn mang theo binh lực hùng hậu, chiếm hết toàn bộ khu phía bắc của kinh thành rồi. Người dân sống ở đó đều bị đuổi đi nơi khác, dân oán khắp nơi. – Khinh Trần thêm vào. Y đã là huynh đệ của Lạc Thiên, dĩ nhiên suốt đời cũng không bội bạc. Tiếng xưng huynh gọi đệ này không thể đổi khác được.
-Thế lực của bọn chúng rất hùng hậu, dù có dốc hết Bàn Tơ phố cũng không đủ để chống lại. – Lôi Hải lão đầu lên tiếng.
-Hay là dùng mỹ nhân kế. Chúng ta cho Diễm Hồng viện tiến vào doanh trại, hạ độc bọn chúng. – Mẫu Đơn chen ngang.
-Mẫu Đơn tỷ tỷ, như vậy thì cực nhọc cho tỷ muội Diễm Hồng viện quá. Tất cả các nàng đều là nữ nhân của lão bản ta đây. Thật không cam tâm đưa mọi người đi mạo hiểm. – Lạc Thiên mỉm cười trêu chọc.


Bốn chữ ‘nữ nhân của ta’ khiến Mẫu Đơn bất giác đỏ mặt. Nàng vẫn nhớ đến nụ hôn cấp cứu ngày đó của hắn. Làm nàng vừa giận vừa không thể nào quên đi được. Khinh Trần trở về khiến nàng rất cao hứng, nhưng sự xuất hiện của Lạc Thiên lại càng làm nàng vui vẻ hơn. Bao ngày qua nụ cười cao ngạo của hắn làm nàng không cách gì quên được. Nàng cần phải xác định rõ hắn bây giờ trong lòng nàng là gì.

-Nhưng cách bỏ độc của tỷ tỷ cũng thật không tệ. Như vậy đi, Mộc Châu Bình, ngươi nhắn lại với Đặng Đồ Sơn đường chủ, đám quân binh phía bắc đó giao hết cho hắn. Chỉ cần đừng độc chết người, thuốc mê hay thuốc xổ tuỳ hắn định đoạt.
-Dạ vâng, nhị công tử.

Châu Bình vừa nói xong liền búng mình bay đi mất. Lôi Hải cùng Mẫu Đơn thất thần nhìn theo bóng người vừa mất tăm, quả thật là khinh công thượng thừa. Người bên cạnh Lạc Thiên đều là ngoạ hổ tàng long.

-Nhưng còn cấm vệ quân bảo vệ kinh thành. Họ sẽ không dễ dàng cho chàng tiến vào cung như vậy được. – Hồng Tụ nãy giờ mới đưa ra ý kiến của mình, nhưng lại nói ra được vấn đề trọng yếu nhất.
-Thứ nhất là ta có ngọc tỷ và chiếu chỉ, danh chính ngôn thuận là vương gia của Triệu Đảo này. Ta muốn vào hoàng cung, thì có lý gì mà ngăn cản được. Nếu Yến phi ngoan cố ... – Hắn kéo dài ra một chút. - ... thì ta đành phải mạnh tay. Đừng tưởng ta không có binh quyền.
-Huynh đệ, ý của ngươi là...
-Binh đoàn tinh nhuệ và có quân số đông nhất kinh đô. Tuy chưa từng đánh trận nhưng không phải là giá áo túi cơm. Khinh Trần huynh, phiền huynh tìm dùm đệ bọn họ hiện nay đang ở đâu.

Có binh đoàn nào mà lại không ai biết bọn họ đang ở đâu được hả. Dĩ nhiên là có. Binh đoàn Tây Viên quân tuy thuộc hạng đông người nhất ở kinh đô này, nhưng ngoài việc mỗi tháng phải cấp quân phí thì cơ bản không ai còn nhớ đến họ. Thậm chí thống lãnh của họ là ai, hiện nay họ đang làm gì, ở đâu cũng không ai quản.

Gần đây nhất, thống lãnh của họ là Hộ Sứ tướng quân. Nhưng từ khi tướng quân được khâm điểm trở thành ngự sứ, thì mọi người lại quên đi mất sự tồn tại cuả Tây Viên quân. Chỉ không ngờ đến Lạc Thiên trong thời gian ngắn đã cải tạo triệt để quân đoàn này. Huấn luyện ra một dàn phó tướng có năng lực để điều hành. Dù vắng đi thống lãnh cũng có thể tự mình hoạt động. Cách phân quyền này cũng giống như cơ chế quản lý của Bách Hoá phường, gắn chặt lợi ích của hắn vào lợi ích chung của mọi người, ai nấy cũng sẽ tự nguyện trung thành với hắn.

^_^

Ngày hai mươi hai tháng bảy, đúng thất đầu của Triệu Đế thì Kim Thành vương trở về. Nào ngờ cửa hoàng cung đóng chặt, Yến phi nhất quyết không cho vương gia vào cúng tiên hoàng. Thậm chí còn giả truyền thánh chỉ không công nhận thân phận vương gia. Kim Thành vương sử dụng ngọc tỷ và chiếu chỉ để hiệu triệu quân đội. Tây Viên quân vốn là thân binh của ngài tập trung bao vây hoàng cung, chỉ một ngày một đêm đã công phá cổng hoàng thành. Lần đâu tiên kinh thành Triệu Đảo xảy ra biến động lớn như vậy.

Người mà bao nhiêu lâu nay người dân chờ đợi, quan viên mong ngóng đã xuất hiện. Trong hoàng tộc hiện nay, không phải do hắn đứng đầu thì là ai. Triều đình chia năm xẻ bảy cuối cùng đều tụ về một mối. Thiên kỳ thế gia phương bắc tụ tập trái phép ở kinh đô cũng bị ép phải lui về đảo quốc của mình. Yến phi bị truất phế khỏi ngôi thái hậu. Triệu Quang Long vẫn giữ nguyên ngôi thái tử, mà người đăng cơ lại chính là Mẫn Chi công chúa. Nữ hoàng mười sáu tuổi dù sao cũng đáng tin hơn hoàng đế bảy tuổi nhiều. Với sự ủng hộ hết mình của Kim Thành vương, người dân tin rằng sóng gió sẽ qua đi, một thời đại mới tươi sáng sẽ mở ra cho họ.

Đáng tiếc là thời điểm đó, tin chẳng lành từ tiền tuyến lại đổ về. Hiên Chi vương tử thất trận bị bắt. Đa la quân phải lui về năm trăm hải lý. Liên quân phía tây đã đánh chiếm được Trọng đạt đảo rồi.

-Hoàng thúc, xin người hãy cứu y. – Mẫn Chi ôm lấy chân Lạc Thiên mà khóc ngất.

Hắn vô cùng đau lòng, không thể chịu đựng được.

-Dĩ nhiên ta sẽ nghĩ cách cứu y. Công chúa ... à không, người bây giờ đã là nữ vương, phải có phong phạm một nữ vương. Không thể quỳ khóc lóc ở đây được.


Hắn kéo nàng đứng dậy. Mẫn Chi dường như mất hết sức, đứng còn không nổi, vì vậy hắn phải bế nàng lên, đi về cấm cung. Khi đó bọn họ đang ở Trường Hành bàn việc quân cơ, trước mặt có khoảng ba mươi trọng thần trong triều. Tất cả đều như hoá đá trước tình cảm thân mật của họ. Mọi người đều im lặng, không nói được tiếng nào, nhưng bọn họ lại đưa mắt nhìn nhau, trao đổi những ánh nhìn khó hiểu.

^_^

-Hồng Tụ! – Hắn khẽ gọi.

Nàng từ trong đêm tối xuất hiện, như một cái bóng lặng lẽ.

-Mỹ Hà cung chỉ cần nhận được cái giá xứng đáng sẽ thay người ra tay đúng không? – Hắn hỏi.
-Đúng vậy. Không chỉ giết người, trả thù, bắt cóc ... mà bất cứ việc gì cũng làm.
-Ta muốn mời tam đại cao thủ của Mỹ Hà cung thì phải làm như thế nào?
-Thiếp có thể liên lạc được. Nhưng việc gì lớn đến nỗi cần đến ba người. Chỉ cần một trong số họ cũng có thể giết được cả quốc gia rồi đấy. – Hồng Tụ kinh ngạc.
-Chỉ là ta rất gấp rồi. Ta muốn kết thúc nhanh để cả nhà ba người chúng ta đoàn tụ. – Hắn mỉm cười.

^_^

Thanh Thiên cung hiện nay chính là chỗ ở của Kim Thành vương. Người này quyền cao chức trọng, hơn nữa lại là yếu nhân quan trọng nhất Triệu Đảo bấy giờ. Vì vậy Thanh Thiên cung luôn trong tình trạng cảnh giới nghiêm ngặt, cao thủ hộ vệ xem ra có phần còn đông hơn chỗ ở của nữ hoàng. Bởi vì nữ hoàng thậm chí còn coi trọng mạng sống của hắn còn hơn mình.

Ám khí đột nhiên phóng thẳng về phía Lạc Thiên đang ngồi sau thư án. Keng một tiếng, ám khí bị đánh bật ra. Hắn ngạc nhiên nhìn bóng đen dần định hình thành người trong bóng tối. Hắc y nhân bịt mặt, chỉ chừa ta một đôi mắt âm u lạnh lẽo. Sau lưng Lạc Thiên, Hồng Tụ cũng xuất hiện, gương mặt nàng hiện lên vẻ căng thẳng nghiêm trọng. Bởi vì nàng biết mình vốn không phải đối thủ của hắc y nhân. “Kẻ này rất nguy hiểm, vì sao tướng công lại muốn mời y tới?”

-Phản đồ to gan, đã tự ý bỏ đi mà còn lớn mật phát hiệu mời ta tới. Xem ra ngươi chán sống rồi. – Tiếng nói lạnh lùng, âm u như vọng tới từ cõi u minh.

Lạc Thiên mừng rỡ đứng dậy, chấp hai tay hành lễ hân hoan nói.

-Tại hạ là Kim Thành, lần đầu gặp mặt thật là hạnh ngộ. Chẳng hay các hạ là ...
-Đó là Tuyệt Tâm, đại sư huynh của bọn muội. – Hồng Tụ trả lời giúp. Nàng vẫn không ngừng cảnh giác nhìn Tuyệt Tâm đề phòng.

“Hạnh ngộ?” Tuyệt Tâm chớp mắt nhìn nam nhân trước mặt mình đánh giá. Y cơ bản không có võ công, chẳng lẽ não cũng bị tàn khuyết không suy nghĩ được. Chưa bao giờ có ai gặp được sát thủ mà gọi là hạnh ngộ cả.

-Vô Ảnh, ngươi gọi ta đến chẳng lẽ không sợ chết? – Tuyệt tâm lên tiếng.
-Không phải, là ta nhờ nàng gọi các hạ đến. Kim Thành có ba việc muốn nhờ người của Mỹ Hà cung.

-Ba việc? Ngươi cũng thật tham lam. Chỉ không biết ngươi có đủ tiền để trả không?
-Chắc các hạ đến được đây, tự nhiên cũng biết nơi đây là đâu, ta là ai. Các hạ nghĩ ta có khả năng trả nổi không?

Đôi mắt trong bóng đêm liếc nhìn Hồng Tụ, sau đó nhìn về phía nam nhân mạnh miệng kia. Y còn nhớ năm xưa tỷ muội song sinh Vô Ảnh, Vô Lệ đầu nhập Mỹ Hà cung là vì lý do gì. Các nàng chỉ có một tâm nguyện, giết chết Hồng Cảnh hoàng đế. Nhưng bao năm qua cung chủ vẫn chưa thành toàn cho bọn họ. Vô Ảnh bỏ đi, chắc chắn là vì nàng đã tìm ra được cách thực hiện quyết tâm của mình. Mà lý do quan trọng hơn, nàng đã tìm được một ngọn núi lớn để dựa rồi. Kim Thành vương, người đứng đầu Triệu Đảo hiện nay, hoàng thúc của nữ hoàng. Quả thật có cái giá nào mà hắn không trả nổi đâu.

-Nói đi. – Tuyệt Tâm lạnh lùng lên tiếng.
-Thứ nhất, đem Hiên Chi vương tử từ trong tay liên quân phía tây về đây.
-Hừ chỉ là một vương tử nhỏ nhoi. Giá là số vàng đủ làm khẳm một tàu chiến.

Lạc Thiên nhướng mày, khẩu khí thật không nhỏ. Nhưng nếu y chỉ ra giá nhờ địa vị của đối phương thì là quá nhẹ tay rồi. Nếu là Lạc Thiên, đệ nhất gian thương, hắn sẽ ra giá dựa vào mối quan hệ của đối phương kìa. Bởi vì có những người đối với ta chẳng đáng một xu, nhưng có những người đáng giá bằng cả thế gian này cộng lại. Bất quá, hắn không muốn khai sáng cho Tuyệt tâm về phương diện định giá này.

-Bắt cóc Lăng Tiếu Nam về đây cho ta. – Lạc Thiên đưa tiếp yêu cầu thứ hai.
-Một tên thương gia nhãi nhép, giá là một thuyền hàng đầy vàng.
-Thứ ba, mạng của cung chủ Mỹ Hà cung.

Ngay cả sát thủ vô tình như Tuyệt Tâm mà cũng bị hắn làm cho hoảng sợ. Hồng Tụ thì đưa đôi mắt kinh hoảng nhìn Lạc Thiên.

-Giá là một toà thành đầy vàng. Chức cung chủ cho ngươi, và tự do cho tất cả huynh đệ tỷ muội các ngươi.

Lạc Thiên tự động đưa ra giá cho yêu cầu thứ ba này. Qua Hồng Tụ, hắn biết được toàn bộ Mỹ Hà cung đều kinh sợ cung chủ như thế nào. Bọn họ đều bị lão đánh đập hành hạ từ nhỏ cho đến lớn. Chịu biết bao nhục hình tra tấn mới có được những sát thủ nhất đẳng như hiện nay. Tất cả đều căm hận lão. Cách giáo dục không tình không nghĩa của lão nuôi lớn những kẻ không biết sợ, không có từ bi, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ là trên hết mà thôi.

Tuyệt Tâm đột nhiên cười lớn. Lạc Thiên đã nhắc cho y nhớ nhiều điều. Sự căm hận đối với Mỹ Hà cung, đối với Kỳ Bất Quái. Và hơn hết, nhắc y nhớ, y đã là đệ nhất sát thủ từ lâu rồi. Không có ai mà Tuyệt Tâm không thể giết, chỉ cần trả đủ giá là được. truyện copy từ

-Ba yêu cầu của ngươi. Ta nhận! – Trong giọng nói của y không nén được một chút cao hứng.

Tuyệt Tâm nhắm mắt lại, bóng đen chỉ còn là bóng đen. Có lẽ, y đã đi mất rồi.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây