Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

120: Chương 121


trước sau

Lúc này đã là giờ tan làm buổi tối, thông báo trong nhóm WeChat điện thoại liên tục vang lên, người gửi tin nhắn chính là Đàm Minh Cửu.

Hắn @tất cả thành viên trong nhóm WeChat "Này mọi người, tôi lại đến tìm Tôn Hoành Phát nói chuyện, mọi người đoán xem?"

Tôn Hoành Phát chính là người cầm dao muốn chém Kỷ Tuân trong vụ bắt cóc lần trước.

Đàm Minh Cửu không có thừa nước đục thả câu, nói tiếp: "Phát hiện mới, trong điện thoại của hắn, có phương thức liên lạc của Chư Hoán, tuy trước mắt không nhìn thấy lịch sử trò chuyện, mà tôi nghĩ, trước đây hai người này đã có liên hệ không bình thường..."

Hoắc Nhiễm Nhân liếc nhìn tin nhắn trong nhóm WeChat, lại liếc nhìn thời gian, 7 giờ 55 phút tối.

Còn 15 phút nữa là tới giờ cậu hẹn gặp bạn. Cậu tăng nhanh tốc độ lái xe, xe giống như đuôi cá bơi giữa dòng xe cộ nườm nượp như sóng biển, chuyển động linh hoạt.
Người bạn này không thích phải chờ đợi người khác.

Nếu như đến muộn, không biết lúc nào mới có thể gặp lại.

Địa điểm hẹn trước là một quán trà, quán trà có phòng riêng, rất yên tĩnh, khi Hoắc Nhiễm Nhân đẩy cửa bước vào, lập tức ngửi được mùi đàn hương nồng đậm.

Đàn hương bên trong lư hương đã đốt sạch, mà hơi khói vẫn chưa tản ra, hương thơm thoang thoảng đang phả lẫn vào trong làn khỏi mờ ảo, giống như một tiếng than thở nặng nề lại tiếc hận.

Người bên trong phòng riêng, quay lưng về phía cửa, đang đọc một quyển sách.

Ngón tay của hắn đặt lên trên trang sách, cổ tay đeo đồng hồ, đồng hồ rất đẹp, dây đồng hồ nạm đầy kim cương, mặt đồng hồ màu lam đậm, trên mặt đồng hồ ánh bạc lấp lánh, sắc vàng chói lọi, lần lượt khảm nạm ngôi sao, mặt trăng, vũ trụ tinh cầu, vũ trụ mênh mông, thời gian chính xác, đều ở trên cái tay này.
Bàn tay kia trắng bệch.

Hoắc Nhiễm Nhân đã xem như là rất trắng, thế nhưng da của đối phương còn trắng hơn Hoắc Nhiễm Nhân nhiều, trắng đến nỗi mất đi những màu sắc khác, trắng đến nỗi giống như dùng tuyết tạc ra cơ thể này, lại dùng phương thức tương tự, phủ lên tóc hắn.

Hoắc Nhiễm Nhân đi tới trước mặt đối phương.

Đối phương có một mái tóc trắng như tuyết, tóc phủ đến vai, còn có lông mày cùng lông mi cũng trắng như tuyết. Hắn giống như là mới vừa đi dạo một vòng trong tuyết rồi trở về, bị tuyết rơi xuống đầy người đầy mặt, chỉ có con ngươi cùng đôi môi là còn tươi mới trong làn tuyết trắng xóa, lưu lại một chút hơi thở cuối cùng của người sống.

Hắn tên Dụ Từ Sinh, hắn mắc chứng bạch tạng.

"Gần đây thế nào?" Hoắc Nhiễm Nhân ngồi xuống vị trí đối diện Dụ Từ Sinh, quen thuộc hỏi thăm. Dụ Từ Sinh lớn hơn cậu bốn tuổi, là anh hàng xóm từ nhỏ, sau đó bố mẹ cậu qua đời, cậu được họ hàng mang đi khỏi ngôi nhà kia, cũng là mất liên lạc với Dụ Từ Sinh, nhưng sau khi cậu nhận nhiệm vụ, lại trùng hợp được Dụ Từ Sinh cứu.
Ngược xuôi ngang dọc, vận mệnh kỳ diệu.

Cho nên dù thỉnh thoảng Dụ Từ Sinh mới về nước, cậu cũng không thường xuyên liên lạc với Dụ Từ Sinh, mà quan hệ giữa hai người vẫn khá tốt.

Quân tử chi giao, lạnh nhạt như nước.

"Vẫn ổn." Dụ Từ Sinh khẽ mỉm cười, "Đang tu thân dưỡng tính trên một hòn đảo bốn mùa đều giống như xuân sang."

Dù gì bệnh nhân cũng cần an dưỡng nhiều, Hoắc Nhiễm Nhân không hỏi thêm, cậu nhanh chóng nói vào việc chính, cũng chính là dụng ý lần này cậu tìm Dụ Từ Sinh: "Đã có kết quả điều tra về người lần trước tôi nhờ anh chưa?"

Dụ Từ Sinh rút ra một bức ảnh đưa cho Hoắc Nhiễm Nhân, nếu như Kỷ Tuân ở đây, nhất định có thể vừa liếc mắt đã nhận ra, đó chính là Mạnh Phụ Sơn.

"Mạnh Phụ Sơn, nam, 29 tuổi, tốt nghiệp đại học công an thủ đô, trước đây làm việc ở tỉnh thành, ba năm trước sau một chuyến du lịch nước ngoài thì đã từ chức, hiện không biết tung tích."
Hắn lại rút ra một bức ảnh, lần này là tóc vàng.

"Trần Gia Hòa, anh của hắn tên Trần Gia Thụ, ngoại trừ công khai kinh doanh một công ty dược phẩm còn có buôn lậu thuốc, có dính tới ma túy hay không thì tôi không dám chắc, chỉ có thể nói cảnh sát không dễ bắt được. Nửa năm trước, Mạnh Phụ Sơn đã tới bên cạnh Trần Gia Thụ, cũng trở thành trợ thủ đắc lực của đối phương trong thời gian ngắn."

"Cụ thể đều ở trong túi hồ sơ, cậu tự lấy xem, tôi vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, cảnh sát hẳn là có con đường tin tức của riêng mình, sao còn cần tôi hỗ trợ." Dụ Từ Sinh nói xong, nâng ly trà lên uống một ngụm. Hắn không giống lớp trẻ bây giờ, ôm điện thoại khư khư không rời tay, từ lúc Hoắc Nhiễm Nhân tiến vào, chưa từng thấy điện thoại của Dụ Từ Sinh, chỉ thấy quyển sách ở trên tay hắn lúc trước, bởi vì trò chuyện mà bị đặt úp xuống bàn theo phép lịch sự.
"Có một vài nguyên nhân, không tiện sử dụng hệ thống để điều tra hắn." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Chỉ là do bản thân tôi tò mò thôi."

"Được rồi." Dụ Từ Sinh, "Lúc đầu tôi còn tưởng, cậu muốn tôi xử lý tên này giúp cậu luôn cơ."

Ngón tay của Dụ Từ Sinh, chỉ vào tóc vàng.

"Hắn tung ảnh của cậu khắp chợ đen. Nếu như bị những người trước kia nhìn thấy cũng phiền phức lắm. Có khi bọn họ còn muốn vượt biển, mang theo vũ khí đến thành phố Ninh tìm cậu."

Làn khói bao phủ khắp phòng dần dần tản đi, Dụ Từ Sinh lại nhặt một khối đàn hương mới ném vào lư hương.

Hắn là người mắc bạch tạng, cơ quan nội tạng có thể xảy ra biến đổi bất cứ lúc nào, đồng hồ đeo tay chính là vì cố định hình ảnh thời gian, quý trọng thời gian, sưu tầm trăm ngàn thời gian đặc sắc khác lạ; nhưng những lúc ở chung với hắn, bất cứ chuyện gì hắn làm cũng đều có vẻ ung dung, giống như trong tay còn tích góp lượng lớn thời gian, đủ để nhàn nhã hưởng thụ.
Nhanh cùng chậm, gấp gáp cùng thảnh thơi, đạt được thống nhất lại mâu thuẫn trên người hắn.

Một làn khói mới bay lên từ trong lư hương, dần dần tạo thành một bức bình phong mơ hồ, ngăn cách Hoắc Nhiễm Nhân cùng Dụ Từ Sinh, gương mặt quen thuộc, nhất thời hình như cũng thật xa lạ.

Im lặng ngắn ngủi trôi qua, Hoắc Nhiễm Nhân mấp máy miệng, nở nụ cười khát máu, bắn mũi kiếm sắc nhọn ra khắp bốn phía.

"Vậy thì tới đi, dám bước vào thành phố Ninh, tôi sẽ khiến bọn họ có đi mà không có về."

"Tôi không quá lo lắng cho cậu. Nhưng bọn họ không làm gì được cậu, có thể sẽ ra tay với người bên cạnh cậu." Dụ Từ Sinh nói.

... Kỷ Tuân.

Cái tên này gần như ngay lập tức xuất hiện trong lòng Hoắc Nhiễm Nhân. Cậu nhíu mày, lại nghĩ đến một chuyện.

"Tại sao trong nhà anh lại có sách có chữ ký của Kỷ Tuân?"
"Kỷ Tuân?"

"Chính là tác giả của "Độc Quả"."

"Há, bởi vì..." Dụ Từ Sinh cười nói, "Cậu ta viết hay mà."

*

Sau khi Hoắc Nhiễm Nhân ra khỏi quán trà, thời gian vẫn chưa tới chín giờ, cậu mới vào trong chưa tới nửa tiếng.

Cậu tiếp tục lái xe, lái về nhà.

Trong WeChat không có tin nhắn mới, tin nhắn cuối cùng mà Kỷ Tuân gửi tới là vào trưa này, là bức ảnh về tháp trống của thành phố Cầm.

Lúc ở trong thang máy, ngón tay cậu quẹt lên WeChat hai lần, gửi tin nhắn thoại cho Kỷ Tuân: "Đang làm gì thế?"

Đối phương lập tức trả lời: "Đang ở trên giường, chuẩn bị cho buổi ký tặng ngày mai."

Hoắc Nhiễm Nhân: "Tất cả thuận lợi."

Kỷ Tuân: "Ừm, tôi cũng tin là sẽ không có phần tử khủng bổ đeo mặt nạ xách súng đột nhiên xông tới phá hoại hiện trường ký bán đâu... Cho nên không cần lo lắng, tất cả đương nhiên sẽ thuận lợi đến mức nhàm chán."
Hoắc Nhiễm Nhân bất giác mỉm cười.

"Muốn tìm kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?"

"Kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì thế?" Kỷ Tuân cảnh giác hỏi.

"Mạnh Phụ Sơn." Hoắc Nhiễm Nhân gõ ra cái tên này trong khung trò chuyện, "Nói với tôi về hắn đi."

---------------------------------------------

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây