Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

48: Khanh nhi, tôi rất vui


trước sau

Buổi sáng, thời điểm không khí mát mẻ nhất trong ngày. Uyển Khanh đi tới hồ cá bỏ chút thức ăn vào rồi sau đó đi vào bếp bắt đầu làm điểm tâm. Lúc mở tủ lạnh ra thì không khỏi thở dài, trong tủ chỉ đủ phần thức ăn dành cho ngày hôm nay, lại phải đến cử đi siêu thị rồi.

Nhưng cô… hết tiền.-.

Loay hoay cả buổi trong bếp, mùi hương của thức ăn dần dần tản ra khắp nhà.

Từ lúc biết cách nấu ăn Uyển Khanh lại sâu sắc cảm nhận hóa ra đây cũng là một loại sở thích rất có ích.

Bóng dáng của cô vô cùng chuyên chú, bình thường chắc chắn cô sẽ có lúc lười biếng nhưng một khi bắt tay vào làm việc gì thì sẽ dành hết tâm sức cho việc đó. Từ việc đánh trứng tới nhào bột đều phải vô cùng hoàn hảo, vì quá tập trung nên không nhận ra bản thân đang bị tiếp cận…

Hạ Dĩ Niên ôm lấy cô từ phía sau, tì cằm lên vai cô. Uyển Khanh giật mình đánh rơi đồ đánh trứng trong tay, sau đó không vui tiếp tục cầm lên đánh trứng, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, muốn ôm sao thì ôm.

Nói chung cô phát hiện thì ra bản thân mình cũng không bài xích cái ôm của Hạ Dĩ Niên như trước.

Hạ Dĩ Niên thấy cô không phản ứng, hài lòng nâng khóe môi, hắn hơi nghiêng đầu nhìn gương mặt chuyên chú của Uyển Khanh. Ánh mắt cô luôn tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng, nhất là lúc làm việc tập trung thì lại càng toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm túc động lòng người. Hạ Dĩ Niên không kiềm được giơ một tay cọ cọ vào mặt cô, da mặt cô mỏng tới nỗi cơ hồ có thể búng ra sữa, sờ vào thật thoải mái.

Uyển Khanh bị hắn quấy rầy, thật không thể tập trung được, cô nghiêng đầu né tránh: “Đi ra bàn ngồi đi.”

Nói ra câu này rồi, Uyển Khanh còn không thể tin nổi…. cô vừa rồi là đang ra lệnh cho Hạ Dĩ Niên đó, cảm thấy bản thân thật oai phong. ✿◕ ‿ ◕✿

Hạ Dĩ Niên cười cười: “Khanh nhi…”

“Hả?”

“Khanh nhi…”

“Cái gì?”

“Khanh nhi…”

ಸ_ಸ

“Nói đi chứ.”- Cuối cùng chịu không nổi, Uyển Khanh đặt mạnh đôi đũa trong tay xuống quay lại trừng mắt với người phía sau: “Hạ Dĩ Niên, anh cũng có lúc rãnh rỗi như vậy sao?”

Hạ Dĩ Niên cười cười, không nói gì, đột nhiên giơ tay vò mạnh đầu cô sau đó đi tới ghế ăn ngồi xuống. Uyển Khanh có chút không lường trước, cô hậm hực chỉnh lại mái tóc rồi xù trên đầu rồi tiếp tục công việc chế biến thức ăn.

Cô vừa làm đồ ăn, vừa nói: “Ăn xong anh phải đưa tôi đi thăm Hạ Lão phu nhân, tôi rất lo cho bà.”

“Được.”

“Anh nói xem Hạ Lão phu nhân sao lại đột nhiên bộc phát bệnh tim? Mấy bệnh này cần phải bị đả kích mới phát tác sao? Hay là có ai chọc tức bà?”- Uyển Khanh hơi nghiêng đầu, giọng nói nghi vấn.

Phía sau im lặng một lúc sau đó lên tiếng: “Đúng là có người chọc giận bà.”

Uyển Khanh nghe thế đập vào kệ bếp một cái, giọng đầy bức xúc: “Tôi nói mà, là kẻ nào dám chọc giận bà, anh nói đi, là tên khốn nào?”

“Là tôi.”

Uyển Khanh: “…”_________ “Sao, sao anh lại chọc giận bà?”

Cô không quay lại nên không nhìn thấy biểu cảm của Hạ Dĩ Niên, chỉ là nghe hắn nhàn nhạt trả lời: “Mấy ngày nay tôi không đến Hoàng Thịnh, mớ công việc đổ dồn lên người anh cả, anh ấy chịu không được áp lực chạy đến tìm bà ngoại tố cáo. Bà ngay lập tức triệu tập tôi về, giảng giáo một trận bảo tôi thay anh cả tiếp nhận vị trí chủ tịch, tôi nói bản thân không có hứng thú điều hành tập đoàn nên tốt nhất vẫn là để cho anh cả đảm nhận. Bà lại nói thời gian qua tuy rằng anh cả là chủ tịch nhưng quyền điều hành chẳng phải đều rơi vào tay tôi hay sao? Tôi nói là tôi chỉ trợ giúp tạm thời mà thôi, không có ý định làm chủ tịch. Sau đó bà nói đó là cơ nghiệp của gia tộc, tôi không có quyền lựa chọn có hứng thú hay không, nói qua nói lại một hồi bà lại tức giận phát bệnh.”

Uyển Khanh quay sang đặt lên bàn hai bộ chén đũa sau đó tiếp tục quay lại làm việc: “Tôi nói này, anh lo cái gì, anh là ma cà rồng thì sao, cũng đâu có gì gây trở ngại trong việc làm chủ tịch Hoàng Thịnh. Vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm bà ngoại mình phát bệnh, liệu có đáng hay không?”

Cô nghe thấy tiếng cười của Hạ Dĩ Niên, có điều chắc chắn nụ cười cũng không vui vẻ gì.

“Khanh nhi, con mắt của em lúc nào cũng nhìn cuộc đời bằng một màu hồng vậy sao? Mọi chuyện nếu đơn giản như em nghĩ, sao tôi lại dây dưa như tới tận bây giờ. Chính vì tôi không phải người thường nên không biết tương lai mình sẽ gặp phải chuyện gì, Hoàng Thịnh là tâm huyết duy nhất mà Hạ gia muốn giữ gìn, tôi không thể đem nó ra làm phép thử được.”

Uyển Khanh nghe xong, phải công nhận lo lắng này của Hạ Dĩ Niên cũng rất đúng. Không thể mạo hiểm, càng không dám mạo hiểm, đây vốn không phải tác phong của hắn.

Cô im lặng đem phần sáng vừa làm xong để lên bàn sau đó cũng ngồi xuống đối diện: “Mời dùng bữa. Đây là món bánh cuốn trứng, đơn giản nhưng đạm cao.”

Hạ Dĩ Niên gấp lấy một ít bỏ vào miệng.

“Thế nào, thế nào?”- Uyển Khanh chống tay lên bàn, nhìn anh chớp chớp mắt.

Bộ dáng này hệt như con nít đợi lời khen tặng…

Hạ Dĩ Niên có chút buồn cười gật đầu: “Ngon.”

Uyển Khanh bĩu môi: “Anh không thể giữ chút mặt mũi cho tôi à?”

“Sao cơ?”

“Lần trước tôi hỏi anh nói là ‘khá ngon’ nhưng lần này chỉ có ‘ngon’, rõ ràng là muốn nói đẳng cấp của tôi hạ xuống mà.”- Chủ đề vừa rồi có chút nặng nề vì vậy Uyển Khanh muốn khéo léo chuyển đề tài giữ không khí một chút.

Hạ Dĩ Niên nghe xong nhíu mày, không biết nên khóc hay cười: “Khanh nhi, em có cần phải để ý từng chữ một thế không?”

Uyển Khanh hơi khịt khịt mũi: “Đã nấu cho ăn rồi còn không biết trân trọng.”

“Em nói gì cơ?”- Hạ Dĩ Niên nghe không rõ.

“Không có gì ạ.”- Uyển Khanh nặn ra một nụ cười dằn mặt sau đó cúi đầu ăn sáng, bộ dáng thực là bằng mặt không bằng lòng.

Hạ Dĩ Niên lắc đầu: “Thật là trẻ con.”

“Gì cơ?”- Đến lượt Uyển Khanh nghe không rõ.

“Không có gì.”

Uyển Khanh: “…”(✖╭╮✖)

Cả hai bắt đầu chuyên tâm ăn uống, theo quy tắc ‘lúc ăn không nói chuyện’ nên cả buổi sáng đều rất im lặng. Sau khi ăn sáng xong, Uyển Khanh nhanh chóng về phòng thay đồ, cô rất cẩn thận khóa trái cửa mới an tâm chọn đồ chạy vào nhà tắm thay. Bất quá vì sợ hắn đợi lâu mà cố gắng làm thật nhanh rồi chạy ra phòng khách, sau đó lại quên mất mình còn chưa cột tóc liền chạy vào phòng lần nữa lấy lược rồi chạy ra vừa chạy vừa chải đầu đem mái tóc đen cột cao lên.

Hạ Dĩ Niên ngồi ở sô pha buồn cười nhìn bộ dáng đãng trí chạy tới chạy lui của Uyển Khanh.

Nhìn cô như vậy hắn lại không nhịn được muốn trêu, Hạ Dĩ Niên bỏ cuốn tạp chí trong tay xuống, làm bộ dáng không kiên nhẫn: “Xong chưa, tôi không đợi nữa.”

Uyển Khanh đang xỏ vớ chân vào thì thấy bộ dáng chuẩn bị rời đi của hắn liền khẩn trương đứng lên: “Khoan đã, chờ đã…”

Cô một chân mang vớ một chân chạy, lại thành ra là nhảy lò cò tới…

Hạ Dĩ Niên nở nụ cười rất chi là vui vẻ đứng yên tại sô pha nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, sau đó lại thấy cô chuẩn bị ngã sấp mặt liền nhanh chóng bước lên đỡ lấy.

Uyển Khanh được hắn ôm vào ngực sau đó đặt cô ngồi lên sô pha.

“Thật là ngốc, quá mất hình tượng.”- Hạ Dĩ Niên thấp giọng, lại không nhận ra loại giọng điệu này có bao nhiêu phần yêu chiều.

Uyển Khanh lườm hắn một cái, chẳng phải vừa rồi đều do hắn ác ý trêu cô hay sao? Cô hậm hực khom người mang vớ chân vào, lại bực bội phản bác: “Hình tượng là gì, có ăn được không? Tôi trước giờ ghét nhất là cảm giác có người đang đợi mình, mỗi lúc như vậy tôi sẽ lo người ta sẽ vì tôi chậm trễ mà nổi giận bỏ đi, vì vậy tôi thường hay luống cuống lên như thế. Anh xem, ngay cả cái vớ chân cũng không nghe lời tôi.”

Uyển Khanh chật vật, không kiên nhẫn dày vò cái vớ chân…

Hạ Dĩ Niên lắc đầu, cười trừ, có chút hết cách với cô: “Đứa nhỏ này…”

Hắn ngồi xổm xuống đối diện cô, một tay nâng cổ chân cô lên, chậm rãi giúp cô đeo vớ vào.

Uyển Khanh mở to mắt, cô cảm giác cổ chân bị hắn cầm hiện giờ không có chút sức lực nào. Không hiểu sao tim lại đập nhanh như vậy…

Cô nhìn gương mặt hơi nghiêng của hắn không chớp mắt. Mái tóc đen không có keo vuốt, tùy tiện rũ xuống trán, nhìn xuống một chút là đôi mắt đen láy thâm thúy lúc nào cũng không chứa bất kì cảm xúc nào, gương mặt góc cạnh điển trai nhìn từ góc độ của Uyển Khanh càng thêm phần sắc nét.

Như là có thần giao cách cảm, Hạ Dĩ Niên đang cúi đầu cũng đột nhiên nhìn lên.

Bốn mắt chạm nhau, không ai nói lời nào…

Trong không khí dường như là có muốn luồng điện chạy rong, không cẩn thận lại va vào đại não của cả hai người…

Đột nhiên Uyển Khanh thấy hắn giơ tay ra, một lúc sau trên trán cô truyền đến một trận tê tê.

Hạ Dĩ Niên bật cười kéo tay cô đứng lên: “Ngơ ngẩn cái gì, đi thôi.”

Uyển Khanh tự hỏi, vừa rồi cô có ngơ ngẩn sao? Cô cũng không biết mình rời khỏi nhà bằng cách nào, chỉ mặc cho Hạ Dĩ Niên kéo đi.

Cô theo Hạ Dĩ Niên tới gara lấy xe, lúc này Uyển Khanh mới nhận ra một chuyện, chẳng những Hạ Dĩ Niên có thể tùy ý ra vào nhà cô mà còn tự ý dùng luôn gara tư nhân của cô. Lúc vừa ngồi vào xe, Hạ Dĩ Niên có điện thoại, cô nghe thấy anh nói mấy câu.

“Đem bản báo cáo của các bộ phận trong mấy ngày qua để lên bàn tôi…. Phải….giữ nguyên, đúng vậy…. bản thảo tôi đã xem qua, có vấn đề rất lớn, trong vòng ba tiếng nữa nếu tôi vẫn chưa nhận được bản thảo hoàn chỉnh thì bộ phận thiết kế từ chức hết đi.”

Hạ Dĩ Niên tắt máy, chậm rãi khởi động xe.

Uyển Khanh lại không nhịn được nói: “Anh xem anh hết lòng vì Hoàng Thịnh như vậy, anh có biết mọi người sau lưng anh nói gì không?”

“Họ nói gì?”- Hạ Dĩ Niên nhàm chán trả lời câu hỏi của cô.

Uyển Khanh hơi hắng giọng, dùng giọng điệu thiên hạ nói rõ từng chữ: “Cậu hai của Hạ gia lộng quyền ở Hoàng Thịnh, một tay thâu tóm, tùy ý quyết định, thủ đoạn ngoan tuyệt, khó mà đối phó.”

Hạ Dĩ Niên nghe xong không những không chút bực bội mà còn cười lớn: “Vậy em thì sao? Em có cảm thấy như bọn họ không?”

Uyển Khanh gật đầu: “Lúc đầu cũng có, thế nhưng bây giờ thì không còn nữa. Phải nói Hoàng Thịnh nhờ vào anh mới có thể đạt được vị trí như hiện tại, anh chính là cây đại thụ có đánh thế nào cũng không ngã được.”

Hạ Dĩ Niên dừng đèn đỏ, quay sang nhìn cô sau đó giơ tay vò đầu cô một cái, nụ cười rất vui vẻ: “Tôi có thể không ngã sao? Cái miệng nhỏ này của em hôm nay sao lại ngọt như vậy?”

Uyển Khanh nghe vậy hơi ngẩn ra một chút, sau đó thật sự rất thẳng thắng nói: “Hiện giờ Yunus đang phải nhờ vả anh, tôi biết điều một chút thì con đường phía trước chẳng phải dễ đi hơn sao?”

Hạ Dĩ Niên cười nhẹ: “Thì ra Khanh nhi của tôi ngoại trừ thông minh ra thì còn biết lúc nào nên nhún nhường lấy lòng người khác như vậy, thật không khác gì con cáo nhỏ.”

‘Anh mới là cáo’- Uyển Khanh nuốt bốn chữ này vào miệng, sao lại đem cô so với cáo? Tưởng tượng một chút, nếu như cô và Mặt Trắng đặt gần nhau thì…

Tín hiệu đèn xanh, Hạ Dĩ Niên lại tiếp tục lái xe, hờ hững nói: “Có điều nếu muốn lấy lòng tôi thì tốt nhất thực tế một chút.”

“Thực tế?”

“Thực tế.”- Hạ Dĩ Niên nâng khóe môi, nụ cười ngày càng đậm.

Đến nước này rồi, Uyển Khanh sẽ không ngu mà tròn mắt hỏi hắn thế nào mới thực tế? Cô đỏ mặt quay sang cửa sổ nhìn đường phố bên ngoài…

Hạ Dĩ Niên ngày càng khiến cô khó hiểu.

Lúc xe tiến vào cửa lớn Hạ gia, vẫn y như ngày đầu khi cô tới đây, tất cả người làm đều ùa ra chào đón.

Hạ Dĩ Niên đi trước, Uyển Khanh đi sau. Cô thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt đánh giá cùng tò mò của mấy người làm xung quanh…

Hạ Dĩ Tường ngồi trong phòng khách nghe thấy tin Hạ Dĩ Niên về thì sắc mặt có chút khó coi, theo bản năng muốn quay lưng đi lên tầng một.

“Anh cả đi đâu vậy?”

Hạ Dĩ Tường nhắm chặt mắt, sau một giây quay lại miễn cưỡng cười lớn: “Chú về rồi à? À, còn dẫn theo mỹ nhân về nữa, chào em người đẹp.”

Vừa nhìn thấy Uyển Khanh, Hạ Dĩ Tường liền đem cô ra làm bia chữa cháy, anh muốn bước lên bắt tay với Uyển Khanh, cô cũng lịch sự giơ tay ra nào ngờ bị Hạ Dĩ Niên gạt một cái đem cô kéo qua một bên.

Cánh tay Hạ Dĩ Niên giơ ra trong không trung, có chút gượng gạo thu lại…

Hạ Dĩ Tường hắng giọng: “Dĩ Niên chú…”

“Tránh ra.”

“Chú thật sự…”- Hạ Dĩ Tường định nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt mất hứng của thằng em trai thì cũng rùng mình bước ra chỗ khác, Hạ Dĩ Niên kéo tay Uyển Khanh đi lên tầng một.

Uyển Khanh liếc mắt nhìn hắn, hỏi nhỏ: “Sao lại dùng giọng điệu đầy thuốc súng như thế?”

“Anh cả của tôi, cho dù tôi có chà đạp anh ấy thế nào, chỉ cần tôi chịu đến Hoàng Thịnh thì anh ấy chẳng biết giận là gì.”- Hạ Dĩ Niên nói.

Uyển Khanh hơi nghiêng đầu nhìn sang hắn: “Anh chị em trong nhà chẳng phải nên như tôi và chị gái, người lớn dạy dỗ người nhỏ sao? Sao ở nhà các người lại thành ra em trai dạy dỗ anh trai thế?”

“Vì tôi nắm được thóp của anh ấy.”

Uyển Khanh: “…”

Cô thật cảm thấy may mắn vì có một người chị gái hiền dịu như Dương Hoàng Nguyên.Kế tiếp cô thở dài, cảm thấy tội nghiệp cho Hạ Dĩ Tường…

Theo Hạ Dĩ Niên đi đến phòng Hạ Lão phu nhân, cánh cửa phòng còn chưa mở đã nghe thấy tiếng nói bên trong truyền ra…

“Hạ Lão phu nhân, làm ơn đi, bà ăn giùm cháu đi…”

“Hạ Lão phu nhân, bà mà không ăn lát nữa cậu cả và cậu hai trách phạt chúng cháu mất.”

Lại nghe thấy giọng nói già nua mang theo sự tức giận: “Ta không ăn không ăn gì hết, cút hết đi.”

Cô lại lén nhìn Hạ Dĩ Niên, chỉ thấy hắn hơi nhíu mày sau đó mở cửa bước vào, Uyển Khanh cũng đi theo hắn vào trong. Nào ngờ đột nhiên cô bị hắn túm lấy kéo sang một bên, chẳng mấy chốc đã ngã vào ngực hắn…

Xoảng… Kế sau đó là âm thanh bát vỡ…

Sau đó là giọng nói không vui của Hạ Dĩ Niên: “Ngoại, ngoại làm gì thế?”

Mà hai nữ giúp việc kia vừa nhìn thấy một cảnh này lại nghe thấy tiếng nói không vui của Hạ Dĩ Niên thì liền như nhìn thấy quỷ mà quỳ xuống đất: “Cậu hai, chúng tôi biết lỗi rồi, nhưng mà… Hạ Lão phu nhân nhất quyết không dùng cháo, cũng không uống thuốc, chúng tôi không có cách nào khác.”

“Có bị thương không?”- Hạ Dĩ Niên quay lại nhìn cô, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.

Uyển Khanh lắc đầu, sau đó mới nhìn lại, chỗ cô đứng khi nãy đã là một chén cháo vỡ tan tành… Cảm thấy thật may mắn, nếu không có Hạ Dĩ Niên nhanh tay thì cô đã bị chén cháo nóng này hủy dung rồi…

Hạ Lão phu nhân đứng hình vài giây, rồi lại kêu lên: “Trời ạ, Uyển Khanh, con có sao không? Nào, mau qua đây bà xem…”

Uyển Khanh gạt tay Hạ Dĩ Niên ra nhanh chóng chạy đến bên giường ngồi xuống: “Con không sao, Hạ Lão phu nhân khỏe chưa ạ?”

“Khỏe rồi khỏe rồi… ta cứ tưởng Dĩ Niên nó đi vào một mình, ai ngờ còn dẫn theo cháu, suýt chút nữa làm cháu bị thương rồi. Thật sự không sao chứ, không bị cháu làm bỏng chứ?”- Hạ Lão phu nhân đau lòng lật cô qua lại xem một lượt.

“Cháu không sao thật mà.”- Uyển Khanh cảm thấy ấm áp vô cùng, đối với bà vô cùng hiếu kính: “Tại sao bà lại không ăn cháo? Không ăn làm sao mà khỏe được ạ?”

Hạ Lão phu nhân nghe thấy thế liền gật đầu lia lịa: “Uyển Khanh nói đúng, ta ăn ta ăn là được rồi.”

Hạ Dĩ Niên thở dài hết cách, nhìn sang hai nữ giúp việc kia: “Ra ngoài chuẩn bị phần ăn mới đi.”

“Dạ…”- Cả hai như được ân xá, nhanh chân chạy khỏi gian phòng nguy hiểm này.

“Uyển Khanh, sao lại ốm thế này, mới có mấy ngày mà ốm quá…”- Hạ Lão phu nhân vỗ nhẹ mặt cô, nhìn thấy cô gái nhỏ này tự nhiên bà quên luôn cả giận.

Uyển Khanh mỉm cười: “Con nghe nói bà thích chơi cờ nhảy nên có lên mạng tìm hiểu cách chơi, đợi sau khi bà tỉnh lại chúng ta quyết đấu một phen, thế nào?”

“Cờ nhảy thì chỉ việc nhảy thôi, có gì khó đâu mà phải học. Được, ta phải khỏe lại để đấu với cháu.”

Hạ Dĩ Niên đứng một bên, ý cười đợm trong ánh mắt. Nhìn một cảnh này trong lòng hắn lại có cảm giác mềm mại khó tả, cứ như có một thứ gì đó quét qua, đem tất cả lạnh giá xua đi.

“Uyển Khanh, ta không muốn gặp tên nhóc kia.”

Cảm giác mềm mại vừa rồi ngay lập tức biến đi đâu mất.

Uyển Khanh bật cười quay sang Hạ Dĩ Niên: “Anh ra ngoài đi, để tôi ở đây với bà.”

Hạ Dĩ Niên thở dài lắc đầu, biểu cảm vô cùng hết cách, ai bảo hắn làm bà ngoại đại nhân giận để bây giờ phải chịu ghẻ lạnh như thế này.

“Bà phải ăn rồi uống thuốc, không được bỏ cử đâu đấy.”

Hạ Lão phu nhân nhìn sang chỗ khác.

Uyển Khanh cố gắng nhịn cười.

Hạ Dĩ Niên quay lưng đi khỏi.

Lúc trong phòng chỉ còn hai bà cháu, cô nắm lấy bàn tay của Hạ Lão phu nhân, thân thiết nhìn bà: “Hạ Lão phu nhân, bà đừng tức giận như thế, Hạ Dĩ Niên suy cho cùng cũng là quan tâm bà thôi.”

Hạ Lão phu nhân cao giọng: “Quan tâm? Quan tâm tới nỗi đem bà lên giường bệnh thế này đây, bà đã nói bao nhiêu lần rồi, nói như tụng kinh, nói như cái máy mp3 bên tai nó không dưới tám mươi lần. ‘Dĩ Niên à, Dĩ Tường nó không có mặn mà với Hoàng Thịnh, tốt nhất con nên đảm nhận vị trí chủ tịch đi, như vậy bên ngoài sẽ không nói ra nói vào cậu cả là chủ tịch bù nhìn còn cậu hai lộng quyền ỷ thế. Con có biết người bên ngoài nói khó nghe thế nào hay không? Họ nói hai anh em nhà Hạ gia bất hòa, em trai mưu đồ hãm hại anh trai để chiếm lấy vị trí chủ tịch của Hoàng Thịnh. Thanh danh nhà chúng ta còn để ở đâu nữa.’ Ta nói đến thế, nói khan cả cổ mỏi cả lưng, vậy mà trước sau nó vẫn cứng đầu một câu ‘con không có hứng thú’ Nếu không phải từ nhỏ cha mẹ bà lão này gia giáo kỹ lưỡng thì ta sớm đã chửi thề rồi.”

Uyển Khanh buồn cười lại cố nín lại, cô vỗ nhẹ lưng bà: “Nào, nào đừng giận đừng giận nữa…”- cô đem ly nước lại đưa cho bà, Hạ Lão phu nhân nhận lấy uống ừng ực một hơi. Uyển Khanh lại nhẹ nhàng nói: “Hạ Lão phu nhân, thật ra con thấy chuyện này cũng không thể trách Hạ Dĩ Niên. Là do bà không thường xuyên đến Hoàng Thịnh nên không biết, lúc làm việc bản tính của Hạ Dĩ Niên khá là lộng quyền, lại tàn nhẫn không nói lý lẽ, nhiều lần những phương án anh ấy đưa ra đều muốn dồn đối phương vào thế phá sản, bà nói như vậy có phải thất đức lắm không?”

Hạ Lão phu nhân nghe xong thì hơi nhướng mắt nghi hoặc: “Thật sao? Nam mô a di đà phật, bà lão đây theo quan âm sao thằng cháu lại thất đức như thế?”

Uyển Khanh gật đầu, bày ra thái độ cực kì đáng tin: “Người bên ngoài dùng tám chữ để hình dung về Hạ Dĩ Niên, bà có biết đó là gì không?”- Hạ Lão phu nhân lắc đầu, Uyển Khanh lại nói: “Chống lại Hạ Dĩ Niên chỉ có con đường đường bị ‘vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể.’”

Hạ Lão phu nhân che miệng kinh ngạc.

Uyển Khanh lại nói: “Nhưng mà bà yên tâm, những kế sách quyết tuyệt đó của anh ấy đến cuối cùng cũng bị chặn lại, giảm bớt cho anh ấy và Hạ gia một phần tội nghiệt. Là vì sao, là vì Hạ Dĩ Niên không có quyền quyết định bằng Hạ Dĩ Tường, Hạ Dĩ Tường là người sáng suốt nhất, ngồi ở nơi cao nên vừa nhìn thấy ý tàn nhẫn trong mỗi phương án của Hạ Dĩ Niên đều trực tiếp gạt bỏ. Có lần cháu còn nghe thấy Hạ Dĩ Tường dạy bảo Hạ Dĩ Niên ‘Dĩ Niên à, làm người phải từ bi một chút, không nên ép người ta vào đường cùng.’ ”

Hạ Lão phu nhân đập tay một cái: “Đúng, dạy rất đúng.”

Nụ cười bên mọi Uyển Khanh càng đậm hơn, cô nhẹ nhàng đấm vai giúp bà: “Bà thử nghĩ xem, Hạ Dĩ Niên trước giờ tuy rằng chỉ đứng ở sau âm thầm điều hành Hoàng Thịnh hiệu quả thu về lại rất tốt, nhưng nếu cho anh ấy lên làm chủ tịch vậy thì lúc đó anh ấy chính là người tối cao nhất, mọi quyết định của anh ấy còn ai có thể đứng ra ngăn cản nữa? Vì vậy lúc ấy chẳng khác gì một hôn quân, sẽ gây ra rất nhiều tội nghiệt. Vì vậy cháu thấy, vẫn là nên duy trì cục diện hiện giờ không phải ổn hơn sao?”

Hạ Lão phu nhân nghe xong, ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Uyển Khanh nói thật có lý, sao ta lại không nghĩ tới việc này nhỉ? Đúng vậy, vẫn là nên như bây giờ, kẻo lại để thằng cháu kia hủy hoại phúc đức của ta.”



Mà lúc này ở bên ngoài cửa phòng, Hạ Dĩ Tường tức đến mức dậm chân rầm rầm: “Hạ Dĩ Niên, chú làm vậy là có ý gì? Đem người phụ nữ của chú tới đây, ỷ vào bà ngoại thích cô ấy thì giở trò à?”

Hạ Dĩ Niên khoanh tay đứng một bên dựa vào tường, từ đầu mày cuối mắt đều là ý cười.

Hạ Dĩ Tường lại không bình tĩnh được như thế: “Cô gái kia vừa rồi trước mặt bà ngoại tâng bốc tôi như thế rõ ràng là muốn dùng cọc gỗ đóng tôi dính với cái ghế chủ tịch mà. Hạ Dĩ Niên, bản thân chú không tầm thường rồi thì thôi đi sao lại lựa trúng người phụ nữ cũng không tầm thường như thế hả?”

Lạy chúa! Khoảng thời gian sắp tới anh phải sống thế nào đây? Trong nhà đều là nhân vật không tầm thường cũng không được… bình thường.

Lúc này hai nữ giúp việc kia cũng đem phần cháo mới tới, nhìn thấy Hạ Dĩ Niên và Hạ Dĩ Tường thì vội vàng cúi người, Hạ Dĩ Niên giơ tay ra hiệu bảo bọn họ vào trong.

“Không được, anh phải vào nói cho rõ.”- Hạ Dĩ Tường cũng định theo hai nữ giúp việc kia vào.

“Nếu anh muốn làm bà ngoại bộc phát bệnh nữa thì cứ vào đi.”- Hạ Dĩ Niên không nhanh không chậm, lời vừa nói ra đem bước chân của Hạ Dĩ Tường kềm lại.

Hạ Dĩ Tường chỉ tay: “Chú…chú… tôi cũng có bệnh tim đấy, chú đừng có chọc tôi giận.”

Hạ Dĩ Niên ngược lại rất bình tĩnh: “Tám chữ ‘vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể’ này chẳng phải cũng từ miệng anh mà ra sao? Anh còn ở đó oan ức cái gì?”

“Chú …chú…tôi, tôi tức chết, mau gọi cấp cứu, mau lên…”- Hạ Dĩ Tường cơ hồ không hít thở nổi nữa vội vàng loạng choạng rời đi, nếu có thể thật muốn đấm cho thằng em trai lý sự này của mình một đấm.

Nhưng anh không có ngu, đấm nó để bị hồ sơ đè chết à?

Hạ Dĩ Niên bật cười, lại nghĩ tới những gì vừa nghe thấy.

Thú vị, hắn cảm thấy cô gái nhỏ của hắn ngày càng thú vị. Cô những biết tính kế người khác mà còn biết bịa chuyện, có thể bịa ra một câu chuyện dài như thế, hơn nữa lý lẽ lại còn rất hùng hồn. Hạ Dĩ Niên không nhìn thấy biểu cảm lúc nói của Uyển Khanh nhưng chỉ cần đứng bên ngoài nghe ngữ điệu của cô hắn cũng đoán ra cô diễn đạt tới mức nào.

Nói dối mà trôi chảy như thế, thật không khác gì con cáo nhỏ.

Vô cùng thông minh, những lời nói kia tuy rằng ngoài mặt là dìm hắn xuống nâng Hạ Dĩ Tường lên nhưng mà Hạ Dĩ Niên hiểu rõ, cô là đang giúp hắn.

Một cảm giác khó diễn tả dâng lên trong lòng, Khanh nhi cứ như vậy hắn thừa nhận là đối với cô càng thêm yêu thích.

Lúc cùng Hạ Dĩ Niên trở lại xe, Uyển Khanh có chút thắc mắc tại sao thái độ của Hạ Dĩ Tường đối với cô lại khác xa lúc cô mới vào nhà thế? Lại nhìn thấy vẻ vui vẻ trên mặt Hạ Dĩ Niên thì đoán ra ngay là hai anh em nhà họ đứng nghe lén ngoài cửa. Nghĩ vậy cũng không giấu diếm làm gì, Uyển Khanh quay sang hỏi: “Anh xem, tôi như vậy có tính là lừa gạt người lớn không?”

Hạ Dĩ Niên cười: “Chánh án em còn dám gạt, nhiêu đây ăn nhầm gì.”

“Anh còn nói…ây da…”- Uyển Khanh nhất thời kích động quá mà đập mạnh tay lên thành ghế lái phụ, sau đó ôm tay nhăn mặt.

Hạ Dĩ Niên lắc đầu, đột nhiên giơ tay nắm lấy tay cô: “Đứa ngốc này…”

Hắn nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay của cô, động tác tự nhiên hết sức tự nhiên… cứ như thể đó là tay của hắn vậy.

Cảm giác nhột nhột trong tay khiến cô rung động.

Uyển Khanh cảm thấy đại não mình như bị ai đánh mạnh làm mù mờ rồi nên mới nhất thời sững sờ nhìn hắn, cả buổi như bị điểm huyệt mà không nói được lời nào. Sau đó mới hít sâu, phải bình tĩnh, mày rối cái gì?

Cô đem tay của hắn đặt lại cần gạt, dùng giọng điệu nghiêm túc: “Lúc lái xe, tay nhất định phải để đúng chỗ, nếu không sẽ rất nguy hiểm đấy ạ.”

Hạ Dĩ Niên nghe vậy cũng chỉ cười nhạt: “Tôi sẽ sâu sắc ghi nhớ điều này, cảm ơn vua tốc độ đã chỉ bảo.”

Uyển Khanh phì cười: “Thật không thể tin nổi, anh mà cũng biết nói đùa nữa à?”

Hạ Dĩ Niên im lặng, đánh tay lái vào con đường lớn. Thời điểm này là buổi sáng nên đường khá vắng vẻ. Đây là điều đặc trưng ở thành Bách Nhật, ở đây đều là người làm cho nhà nước và tập đoàn lớn nên đa số đều hoạt động theo giờ hành chính, khoảng thời gian từ 7 giờ đến 11 giờ trưa và 1 giờ đến 4 giờ chiều ở ngoài đường sẽ đặc biệt vắng vẻ, thỉnh thoảng cũng chỉ có một vài chiếc xe con chạy qua.

“Khanh nhi, tôi rất vui.”

Uyển Khanh đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì nghe bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Hạ Dĩ Niên, cô quay lại, hắn vẫn không nhìn cô, nhưng môi lại mỉm cười.

Uyển Khanh không hiểu sao cũng vui lây.

Cô nhìn sang siêu thị ở ngã tư đường, nhanh chóng chỉ tay về phía đó: “Hạ Dĩ Niên, ghé siêu thị, ghé qua siêu thị đi.”

Hạ Dĩ Niên hơi nhíu, mày nhưng vẫn cho xe chạy về phía siêu thị.

“Ở nhà hết thức ăn rồi, tôi phải vào siêu thị mua đồ.”

Hạ Dĩ Niên nhìn sang đồng hồ đeo tay: “Tôi có việc gấp phải trở về Hoàng Thịnh, không đưa em về được.”

Uyển Khanh phất tay một cái: “Tôi có chân có tay, cần gì anh đưa về. Có điều…”- Cô hơi liếm môi, không tự nhiên nhưng vẫn đưa mắt nhìn sang Hạ Dĩ Niên cười hì hì.

“Muốn cái gì?”- Hạ Dĩ Niên nhịn cười nhìn bộ dáng của cô.

Uyển Khanh chớp chớp mắt: “Tôi có chân có tay nhưng không có tiền…”

Hạ Dĩ Niên nhìn cô không chớp mắt.

Uyển Khanh dở khóc dở cười đánh vào vai hắn một cái: “Anh đừng nhìn tôi như thế, cậu hai, anh ăn ở nhà tôi thì phải trả tiền có đúng không? Chưa kể tiền ăn, tiền giường cũng phải tính đấy, tôi đây lấy giá khách sạn năm sao, không nhẹ tiền đâu đó.”

Hơn nữa vừa rồi tôi vừa mới ở trước mặt ngoại anh dàn xếp ổn thỏa, chiếu theo lý mà nói thì anh phải bồi tiền cho tôi thật tốt nha.

Hạ Dĩ Niên có chút không thở nổi, Khanh nhi có phải là xem quá nhiều phim hành động Mỹ rồi không? Sao giọng nói cứ như lưu manh đang tống tiền như thế?

Hạ Dĩ Niên hơi cử động, lấy trong túi áo ra một cái ví da màu đen, Uyển Khanh để ý nhìn thấy cái ví rất dày, quả thật là đại gia nha…

“Nhìn chằm chằm ví của người khác là hành động mất lịch sự đấy.”- Hạ Dĩ Niên nhàn nhạt nói.

Uyển Khanh bĩu môi, sau đó lại cười hì hì: “Cậu hai, anh có nhiều thẻ quá hả?”

Hạ Dĩ Niên không nói, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô. Uyển Khanh nhanh chóng nhận lấy, cười nói: “Anh có nhiều thẻ như vậy có phải một thẻ đưa cho một cô không?”

Hạ Dĩ Niên hơi nhướng mày: “Những thẻ còn lại là tiền dùng để phát lương cho nhân viên, em có hứng thú muốn trở thành tội nhân của ba ngàn nhân viên trên dưới Hoàng Thịnh không?”

Uyển Khanh lè lưỡi, cần gì phải nghiêm trọng như thế, cô cũng đâu có tham lam tới vậy.

Chiếc lưỡi phấn hồng vô ý đưa ra, đầu lưỡi trơn ướt nhẹ nhàng lướt qua cánh môi nhìn vô cùng mê người. Ánh mắt Hạ Dĩ Niên có chút âm u, hắn là đàn ông không phải hòa thượng, dĩ nhiên đối với kích thích trước mắt sẽ nảy sinh ham muốn nguyên thủy nhất.

Nghĩ là làm, Hạ Dĩ Niên giơ tay bắt lấy gáy cô kéo về phía mình.

Uyển Khanh chưa kịp phòng bị đã cùng hắn kề môi.

Hạ Dĩ Niên nhanh chóng cạy mở hàm răng, tiến vào vây lấy cái lưỡi nhỏ mê người. Nụ hôn từ mãnh liệt trở nên bá đạo vây lấy, không cho cô chút đường thối lui nào.

Hơi thở của Uyển Khanh hỗn loạn, tự nhiên lại bất ngờ bị hôn khiến cô mở to mắt không biết làm gì.

“Nhắm mắt lại.”- Hạ Dĩ Niên khẽ buông môi cô ra, ánh mắt đen láy dọa người, giọng nói khàn khàn vô cùng bắt tai.

Nhưng giọng nói đó, ánh mắt đó khiến cô khẩn trương nhanh chóng nhắm chặt hai mắt.

Hạ Dĩ Niên lần nữa hôn xuống, dùng lưỡi của hắn phác họa hình dáng đôi môi cô, sau đó tiến vào bên trong, lần nữa vây lấy, mạnh mẽ mút vào. Hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi khiến hắn càng thêm tham lam, không muốn rời khỏi.

Đầu óc Uyển Khanh hoàn toàn trống rỗng, bị hắn hôn tới không còn sức lực. Hơi thở của hai người hòa làm một, nhất thời không thể phân biệt là của ai.

Bàn tay của Hạ Dĩ Niên lại không thành thực mà men theo cái eo nhỏ luồn vào trong áo, hắn khẽ mở mắt lướt qua chút chần chừ rồi trực tiếp phủ lên nơi mềm mại trước ngực Uyển Khanh.

Cả người Uyển Khanh căng cứng, mở to mắt, lạy chúa, đây là siêu thị đông người qua lại, hắn …. Không lẽ hắn muốn ngay tại đây?

“Đừng…không được, Hạ Dĩ Niên…”- Uyển Khanh cắn răng, khó khăn nói từng chữ một, loạn rồi loạn rồi… “Chẳng phải anh nói có việc ở Hoàng Thịnh hay sao?”

Hạ Dĩ Niên buông cô ra, hơi thở có chút nặng nề.

Uyển Khanh nhanh chóng nép vào cửa xe, vỗ ngực mình, cô suýt chút bị nữa là bị nuốt sống rồi.

Hạ Dĩ Niên ngồi thẳng lại ghế lái, nhắm mắt thở dài một tiếng như đang đè nén thứ gì đó trong người. Sau đó quay sang nhìn cô, Uyển Khanh thấy hắn quay sang nhìn mình thì rút người một cái.

Hạ Dĩ Niên không khỏi cười khổ.

“Mật khẩu thẻ là ngày sinh của tôi, 2312.”

Uyển Khanh gật đầu, lại hỏi: “Hai mươi ba tháng mười hai, anh sinh ngay Noen à?”

Hạ Dĩ Niên gật đầu, giơ tay vỗ đầu cô: “Đi đi.”

Uyển Khanh gật đầu, mở cửa xe bước xuống, lúc chân chạm đất cô còn suýt không có lực để đứng…



Siêu thị đông người, Uyển Khanh vừa đẩy xe vừa đưa mắt tìm đồ ăn. Uyển Khanh có một thói quen đó là mua cái gì thì phải đọc kỹ phần thành phần chính, chỉ cần có ít Cacbohydrat là được. Chính vì thói quen này mà thời gian chọn lựa của cô gấp hai lần người thường, lúc trước chị gái cô không biết còn nghĩ rằng cô mắc chứng khó khăn lựa chọn.

Nhưng không sao, bây giờ chỉ mới chín giờ sáng, thời gian còn nhiều tha hồ cho cô mua sắm. Uyển Khanh đi qua từng gian hàng một cách chậm rãi, ngoài mua thức ăn thì cô còn tranh thủ mua luôn sản phẩm dưỡng da và mỹ phẩm khác. Nói chung thì tiền cũng vô cùng nhiều, cô cũng không cần tiết kiệm.

Lúc này điện thoại của Uyển Khanh reo lên, là Vu An Di.

“Uyển Khanh, cô đang ở đâu đấy?”- Vu An Di hình như là đang chạy xe ngoài đường.

Uyển Khanh vừa cầm bộ mặt nạ lên xem vừa trả lời: “Đang ở siêu thị, có chuyện gì không?”

“Không có gì, tôi chỉ là muốn đến nhà cô ngồi một lúc, nhà cô ở đâu? Cho địa chỉ đi.”

‘Khu Đông An số nhà 11’ – Còn lâu cô mới nói ra, Uyển Khanh hơi cau mày: “Có gì thì nói đi, tôi không thích người khác tới nhà tôi.”

Thái độ này của Uyển Khanh dứt khoát mà lạnh lùng, hờ hững và vô cùng xa cách.

Vu An Di im lặng một lúc, chắc là bị cô làm cho sợ rồi, sau đó mới nhẹ giọng: “Uyển Khanh, thực ra mấy lời tôi nói hôm đó không có ý xấu gì, cũng không phải nghi ngờ cô, cô có thể đừng giận tôi được không?”

“Tôi không giận cô.”

“Thật?”

“Thật.”-Uyển Khanh nhàm chán trả lời.

Vu An Di hơi im lặng một chút rồi lên tiếng: “Vậy vấn đề bộ trang sức kia… cô có thể nói cho tôi biết kế hoạch lần này hay không?”

Uyển Khanh suy nghĩ một chút, quả thật chuyện này về tình về lý đều nên kể lại cho Vu An Di nghe: “Được, nhưng bây giờ không tiện lắm, tôi đang ở ngoài đường. Cô gửi email của cô qua đi, tí nữa tôi sẽ gửi qua cho, sau khi xem xong cô có thể đem cho mẹ nuôi tôi xem.”

“Được, bà Dương vừa mới nhắc cô xong, nói sao lúc này không thấy cô.”- Vu An Di nhẹ nhõm hơn, nói chuyện cũng vui vẻ.

Uyển Khanh cười khẽ: “Tôi sẽ thu xếp về thăm bà.”

Lúc này mãi lo nói chuyện điện thoại, Uyển Khanh không chú ý tới phía trước có người, cô đi tới và chạm phải người đó khiến bộ mặt nạ trong tay rơi xuống đất. Uyển Khanh hơi nhíu mày định nhặt lên thì một đôi tay đã nhanh hơn cô, giúp cô nhặt đồ lên.

“Xin lỗi…”- Người đó cũng lịch sự nhìn cô nói xin lỗi nhưng ngay sau đó liền sửng sốt: “Trân Trân?”

Nhìn người trước mặt, ánh mặt Uyển Khanh chợt sáng rồi lại tối đi, tâm tình cũng dần thấp thỏm, cô mỉm cười nói vào điện thoại: “Xin lỗi tôi có việc.”

Sau đó ngừng cuộc nói chuyện với Vu An Di, bỏ điện thoại vào túi xách, cười khẽ nhìn người kia: “Anh Trường Bách.”

“Trân Trân…”- Triệu Trường Bách đứng trước mặt, không thể tin nổi cũng không dám chớp mắt cứ như sợ cô gái này sẽ biến mất, anh giơ tay khẽ chạm vào mặt cô.

Uyển Khanh nhíu mày, khéo léo xoay người né tránh bàn tay anh: “Anh làm gì?”

Triệu Trường Bách túm lấy tay cô, giọng nói có chút gấp rút: “Trân Trân, là em sao? Thật sự là em sao?”

Lúc này ở phía xa, một giọng nói nữ tính truyền đến: “Trường Bách.”

Uyển Khanh hơi nghiêng đầu nhìn sang, sau đó cũng không có biểu cảm gì, chỉ cảm giác thấy Triệu Trường Bách vì tiếng gọi kia mà vô thức buông lỏng tay cô ra. Uyển Khanh cũng rút tay lại, lui ra sau vài bước.

Era đi tới, kinh ngạc nhìn cô rồi lại mỉm cười: “Trân Trân, thật trùng hợp.”

Uyển Khanh nhìn xuống túi đồ trong tay nàng ta, trên đó khắc tên thương hiệu của một nhãn hàng áo cưới: “Đi mua đồ cưới à?”

“Phải, Trân Trân, chúng tôi sắp kết hôn.”- Era cười, nhưng Uyển Khanh nhìn ra rất rõ nàng ta đang cười gượng.

Cũng phải, nhìn thấy chồng của mình cùng tình cũ túm túm kéo kéo, có cô gái nào không khó chịu?

Uyển Khanh quay sang tiếp tục lựa chọn mặt nạ, tỏ ra hờ hững nói: “Có định mời tôi không?”

Triệu Trường Bách nhìn cô, trong ánh mắt đều là chân tình…

Era hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng nói: “Được, cô đến thì tốt quá.”

Uyển Khanh thở dài: “Chúc hai người hạnh phúc, có thiệp mời thì cứ gửi đến Lôi gia, tôi nhất định tới tham dự.”

Cô quay đi, chuẩn bị ra quầy tính tiền.

“Trân Trân…”- Triệu Trường Bách bất ngờ gọi cô, Uyển Khanh dừng lại, anh nhíu mày khó tin: “Em nói…Lôi gia?”

Uyển Khanh quay đầu, mỉm cười rất thản nhiên: “Phải, tôi là Lôi Uyển Khanh.”

Nói xong câu đó, cô quay người nhanh chóng đã rời khỏi.

Thật ra mà nói đối với Triệu Trường Bách cô cảm thấy vô cùng áy náy, cũng không biết rõ vì cái gì mình lại áy náy. Chỉ là lúc gặp lại bất giác muốn tỏ ra thản nhiên cùng xa cách một chút, không phải cô trách hay hận anh, anh nói đúng, Uyển Khanh không có tư cách hận anh bởi vì từ đầu cô căn bản chỉ yêu cái cách mà anh dùng để đối xử với cô thôi. Cô căn bản không yêu anh, thì lấy đâu ra tư cách hận?

Lúc tính tiền ở quầy, nhân viên nhìn cô hỏi: “Chị tính bằng tiền mặt hay thẻ ạ?”

Uyển Khanh mỉm cười nhẹ: “Thẻ, mật khẩu 2312.”

Nhân viên nhận lấy sau đó bắt đầu tính tiền.

Bất quá số tiền này thật lớn cho việc đi siêu thị.-. gần bảy chữ số?

Uyển Khanh cảm thấy lần này có lẽ mình xuống tay hơi nặng…

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây