Lưỡi Dao Ngày Diệt Vong

99: Chương 99


trước sau

Tiểu Bạch, xin chào, tôi là Kỳ Tâm Bảo, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Bảo."

" Rống!"

“...... Cái kia, cậu có thể dùng nguyên khí nói chuyện, phải không? "

"Rống!"

“...... Tôi là Kỳ Tâm Bảo, xin chào. "

Rống!

“...... Tiểu Bạch? "

"..." Tiểu Bạch Hổ mắt vừa lật, lắc đuôi liền nhẹ nhàng nhảy đi, vòng quanh đại điện đi lên một vòng, quen thuộc lãnh địa mới của mình.

"Đội trưởng..." Tiểu Bảo thu hồi ánh mắt, nhíu mày nhìn về phía Nhâm Nghị, "Chẳng lẽ chỉ có nhân loại mới có thể dùng phương thức nguyên khí nói chuyện với nhau? "

Đáy mắt Nhâm Nghị mang theo nụ cười, nâng tay ôm lấy bả vai Tiểu Bảo, vỗ vỗ, đem trái tim đang nắm trong tay đưa qua: "Tiểu Bạch để lại cho cậu, trái tim Hỏa Giao, đại bổ, tự mình nghĩ biện pháp ăn đi. "

"A?" Yết hầu Tiểu Bảo trượt, cầm lấy trái tim sau khi bị đông lạnh, hít sâu một hơi, "Hay là muốn ăn sống a? Đội trưởng... Tôi..."

"Đối với cậu có lợi." Lần thứ hai vỗ vỗ Tiểu Bảo, Nhâm Nghị thái độ kiên định thu tay lại, "Không nói nữa, tôi trở về nghiên cứu bộ băng châm kia."

"Đội trưởng!" Tiểu Bảo một tay nắm lấy cổ tay Nhâm Nghị, nhìn người đàn ông quay đầu nhìn lại, ngầu nói, "Tôi muốn cùng anh nói chuyện. "

"Vào phòng tôi nói chuyện đi." Nhâm Nghị cười yếu ớt, quay đầu ý bảo.

" Tốt!" Tiểu Bảo nhất thời cười cong mắt.

Hai người một trước một sau đi, vừa vặn Tiêu Tuấn mở cửa đi ra, lại nói chuyện với nhau một chút, lúc này mới mở cửa vào phòng, không ngờ bạch quang chợt lóe bên chân, Tiểu Bạch đã nằm sấp trên giường, lạnh nhạt li3m móng vuốt chờ bọn họ.

"Tiểu Bạch." Nhậm Nghị nở nụ cười, "Chúng tôi có việc phải nói. "

"Cứ ói là được." Mắt hổ của Tiểu Bạch quét qua một vòng, phảng phất như mệt mỏi đem cằm đặt ở trên chân trước nhắm mắt lại.

Nhâm Nghị quay đầu cười khổ: "Đi phòng cậu đi. "

"Được."

Hai người xoay người, khép hờ cửa phòng mơ hồ bay ra thanh âm: "Giao phối liền giao phối, còn chọn địa phương làm gì? "

"Khụ!" Tiểu Bảo xấu hổ ho khan, vụng trộm nhìn Nhâm Nghị một cái, không ngờ lại bị đáy mắt Nhâm Nghị bắt được, trong lòng rung động, chính mình ngược lại đỏ mặt.

Tiểu Bảo buồn bực mở cửa, mở được một nửa liền sửng sốt: "Tiểu Lục? "

Nhâm Nghị thò đầu nhìn qua, chỉ thấy Tiểu Lục đang quỳ một gối trên giường, một tay chống giường, một tay gảy cái túi ngủ đèn lồng kia, nhìn bộ dáng giống như là đang tìm đồ.

"Bảo bối!" Tiểu Lục tươi cười chợt hiện ra, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Nhâm Nghị, tươi cười liền cứng đờ, "Đội trưởng..."

Tiểu Bảo đi vào phòng, theo bản năng nhìn sắc mặt Nhâm Nghị, sau đó nói: "Cậu làm sao lại tới đây? "

"Nơi đó." Tiểu Lục chỉ vào thông đạo ở một bên vách tường.

"À." Tiểu Bảo gật đầu, vốn là muốn hỏi vì sao lại đến phòng mình, nhưng suy nghĩ một chút lại ngậm miệng lại, Tiểu Lục ban đầu còn nhỏ thường xuyên chạy đến giường mình ngủ, chán ngấy muốn ôm, Tiểu Bảo lại cự tuyệt không được sự nhiệt tình của tiểu hài tử, đưa tay ôm, thậm chí có một đoạn thời gian, chân Tiểu Lục cũng chưa từng chạm qua mặt đất, một mực ở trong nguc và bả vai của hắn. Nhưng... Hiện giờ Tiểu Lục lớn rồi, lớn lên liền cảm giác phải nắm chắc chừng mực, huống chi ở trong lòng hắn có phần cảm giác nói không rõ ràng, càng là đối với Tiểu Lục có chút cảnh giác.

" Các cậu có việc gì nói?" Tiểu Lục đứng lên, vỗ vỗ quần áo.

"Ừm." Tiểu Bảo gật đầu, nhìn Tiểu Lục theo cửa nhỏ trở lại phòng mình, mơ hồ thở dài một hơi, tâm tư không giải thích được liền nhạt đi.

"Tiểu Bảo." Nhâm Nghị ôm tay tựa vào bên cửa, "Trái tim này tận lực không nên hâm nóng, nuốt vào có thể có chút vất vả, nhưng đối với cậu quả thật có ích, không cần đối phó. "

"Ừm." Tiểu Bảo gật đầu.

"Vậy tôi đi rồi." Nhâm Nghị cười yếu ớt, xoay người rời đi.

Đợi Nhâm Nghị rời đi, Tiểu Bảo ôm trái tim trong tay phun ra một ngụm trọc khí, có tâm cùng Tiểu Lục hảo hảo nói chuyện, nhưng lại không biết nói như thế nào mở miệng, cuối cùng tức giận, giống như trút giận đem trái tim nuốt vào trong miệng, sau đó lại vọt vào trong đại điện luyện đao.

Trái tim này quả thật có chút ích lợi, nhưng cảm giác cũng không có nhiều rõ ràng, với cảnh giới hiện giờ của hắn, sinh mệnh thất giai tinh huyết đối với hắn tác dụng có hạn, nếu muốn lần nữa đại nhịp độ, chỉ có nghĩ biện pháp tiêu diệt một ác ma bát giai.

Chỉ là ác ma bát giai cường đại không cần nói cũng biết, cho dù có tâm tư đi vây ti ti gia sãi, nói không chừng cuối cùng bị gi3t ch3t ngược lại là chính mình.

Luyện như vậy một hồi, lại cùng tiêu tuấn bọn họ thảo luận một chút phương thức phát lực chữ "Chấn", Tiểu Bảo mơ hồ cảm thấy thân thể khô nóng, trong lòng biết là di chứng của trái tim rắn kia, chỉ là hiện giờ hoàn cảnh và bầu không khí không thích hợp lắm, cho nên c4n răng ẩn nhẫn xuống.

Năng lực tiêu hóa hấp thu của tổ vu rất mạnh, khô nóng như vậy kéo dài không quá công phu một chén trà liền tản đi, Tiểu Bảo cũng hoàn toàn tĩnh tâm.

Ban đêm trở về ngủ, ở trong túi ngủ đèn lồng lại là một đêm không mộng, hơn nữa chỉ nghỉ ngơi ba giờ, tinh lực liền phá lệ dư thừa, ngày hôm sau lại huấn luyện, mơ hồ còn cảm giác được cảnh giới lại có chút tăng lên.

Tiểu Bảo âm thầm cân nhắc một phen, xác nhận hẳn là chỗ tốt của lao dật kết hợp, cho nên càng thêm quý trọng ban ngày luyện tập cùng giấc ngủ buổi tối.

Cứ như vậy, mấy ngày tiếp theo, Tiểu Bảo cùng Tiêu Tuấn bọn họ luyện tập sử dụng vũ khí hợp lý trong đại điện, đồng thời cũng cùng nhau nghiên cứu phát lực chính xác của "Chấn", sức chiến đấu đều ít nhiều tăng lên.

Nhâm Nghị ở trong phòng tế luyện băng châm trên tay.

Chỉ có Tiểu Lục mỗi ngày đi ra một lần, sắc mặt cũng không tốt lắm, sau đó lại tổ trở lại trong phòng, thần thần bí bí cũng không biết đang quấy rối cái gì, Tiểu Bảo hỏi anh, Tiểu Lục sẽ không kiên nhẫn xua tay, bảo anh đừng để ý.

Người dưới lòng đất rốt cục năm ngày sau đào được tọa độ kia, quả nhiên lại là một kiến trúc sinh mệnh silicon giống như cung điện này. Những người dưới lòng đất vừa nhìn thấy bức tường này liền dọa vỡ lá gan, không dám đào nữa, cuối cùng chỉ còn lại tộc quần tộc trưởng Tộc Thổ đang làm việc, cũng may công trình tìm cửa chính không lớn, cho nên một ngày sau liền truyền đến tin tức tốt.

Tộc trưởng Thổ đi kiểm tra một phen, ngữ khí nặng nề cùng Nhâm Nghị nói: "Nói không chừng, bên trong có ác ma lợi hại hơn, cho nên lần này tôi phải tự mình đi qua một chuyến... Còn có, cậu cùng Tiểu Bạch cùng nhau tới đây, sức chiến đấu như vậy hẳn là có thể miễn cưỡng đối phó. "

"Tiểu Bảo bọn họ không đi theo?" Nhâm Nghị nhíu mày hỏi.

Tộc trưởng Tộc Thổ gật đầu: "Những truyền tống môn này còn cần người trấn thủ, cứ lưu lại đi. "

Trong chuyện an bài này, Tiểu Bảo có ý kiến rất lớn, hắn tình nguyện chính mình mang theo Tiểu Bạch đi qua, cũng không hy vọng Nhâm Nghị đi qua, không phải bởi vì xem thường năng lực của Nhâm Nghị, mà là tình huống bên trong không rõ, vạn nhất có biến cố gì, lấy cường độ thân thể của hắn còn có thể gánh vác.

Nhâm Nghị cũng cảm thấy thích hợp như vậy, nhưng Tiểu Bạch không muốn cùng Tiểu Bảo hợp tác, ngang giữa hai người dùng mắt hổ màu hổ phách lạnh lùng nhìn Tiểu Bảo, châm chọc nói: "Có tôi ở đây là đủ rồi, yêu thú cũng là tộc quần luyện thể. Cảnh giới của tôi bây giờ, thể thân phòng ngự cao hơn cậu rất nhiều. "

Tiểu Bảo trầm mặc hồi lâu, không nói.

Tiểu Bảo c4n chặt răng, không tình nguyện gật đầu một cái: "Anh nhất định phải cẩn thận. "

"Yên tâm đi." Nói như vậy, Nhâm Nghị xoay người rời đi, Tiểu Bạch đột nhiên nhảy lên vai Nhâm Nghị, đi về phía tộc trưởng Thổ đã chờ đợi lâu ở cửa truyền tống.

Nhâm Nghị sau khi rời đi, Tiểu Bảo vẫn tâm thần không yên, cũng không có tâm tư huấn luyện, dứt khoát khoanh chân ngồi ở cửa truyền tống lẳng lặng chờ.

Ba giờ sau, Tiểu Lục đi tới ném một bộ quần áo lên đầu hắn, Tiểu Bảo mở mắt ra bắt lấy, nắm trong tay đánh giá.

"Bảo cậu mặc một năm, chân thân sáu mươi thước cũng sẽ không chống đỡ, bởi vì cánh tay có lửa, liền làm thành bộ dáng áo vest cùng quần tác chiến, hẳn là không có vấn đề chứ?"

Tiểu Bảo kinh ngạc, mở ra nhìn một chút, quả nhiên là trang bị chế tạo quen thuộc của mình, chỉ là áo vest cùng quần tác chiến đều là màu xanh sẫm: "Mấy ngày nay cậu đang làm chuyện này? Có thể bảo trì lâu như vậy, sẽ không quá hao phí tâm thần chứ? "

"Tôi có năng lực này, liền làm, cậu không cần lo lắng, tu dưỡng một thời gian là tốt rồi." Tiểu Lục nghiêng đầu, cười đến có vài phần đắc ý, thúc giục nói, "Còn không mặc vào? "

"Ồ, được." Tiểu Bảo đứng lên, nhìn lướt qua khuôn mặt cơ hồ trong suốt của Tiểu Lục, âm thầm thở dài, buồn bực nhanh chóng khoác lên, lại bị Tiểu Lục thúc giục trở nên lớn nhỏ một phen, thí nghiệm xong, Tiểu Lục làm bộ quần áo này quả nhiên rất thần kỳ, đạn tính ng cường đáng sợ, hơn nữa vô luận lớn nhỏ, đều không có cảm giác căng thẳng gì, rất lợi hại.

Tiểu Bảo kéo quần áo trên người, cười nói với Tiểu Lục: "Cảm ơn. "

"A... Nuôi tôi không dễ dàng, phải không? "Tiểu Lục nháy mắt như đùa giỡn, giơ tay búa nguc Tiểu Bảo," Báo đáp. "

Đôi mắt Tiểu Bảo lóe lên, trong lòng khẽ động: "Tề Hiên Dật? "

"Tôi không phải." Tiểu Lục trả lời vừa nhanh vừa tàn nhẫn, "Ký ức dung hợp rời rạc, tôi chỉ có ký ức hoàn chỉnh một năm này. "

Tiểu Bảo rũ mắt xuống, vẻ mặt thất vọng.

"Cậu đang chờ đội trưởng phải không?"

"Đúng vậy"

"Tôi cùng cậu chờ đi."

"Được." Tiểu Bảo gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, bên người truyền đến xúc cảm, Tiểu Lục áp sát hắn ngồi xuống, sau đó khoác đầu lên cánh tay hắn. Mặc dù hiện giờ bộ dáng Tiểu Lục đã mở ra, nhưng chiều cao chênh lệch thật lớn, thân thể mảnh khảnh của Tiểu Lục so sánh với mình, kỳ thật còn giống như một đứa trẻ.

Truyền tống môn quang hà chớp động, sóng nước gợn sóng, lúc sáng lúc tối, cũng chiếu đại điện này ánh sáng không ổn định, mờ ám tối tăm, là khí tức áp lực.

Tiểu Bảo không biết nói cái gì, Tiểu Lục ngồi ở bên cạnh như vậy, thế nhưng làm cho hắn cảm thấy kinh hồn bạt vía, tay chân phát mộc, cả người cứng đờ như tảng đá, không dám di chuyển nửa tấc.

Tiểu Lục yên lặng một lúc lâu, sâu kín mở miệng: "Bảo bối, trên người cậu thật sự rất thơm..."

"..."

"Cậu... Với đội trưởng, phải không? ”

“...... Ừm. "

"Ở cùng một chỗ... Tôi có thể ở lại với cậu không? "

"..." Tiểu Bảo cúi đầu nhìn cậu ta.

"Tôi là do cậu một tay mang lớn, từ một khắc còn chưa mở mắt ra, tôi biết cậu, có lẽ. Tề Hiên Dật từng là huynh đệ của cậu, đáng tiếc tôi không phải, tôi có kinh nghiệm của mình, suy nghĩ của mình, chính mình đặc biệt để ý người..."

"..." Tiểu Bảo giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu Tiểu Lục, khàn khàn nói, "Tình tiết chim non mà thôi. "

Tiểu Lục ngửa đầu nhìn hắn, con ngươi ngăm đen nhuận nước, lại bị ánh sáng của cổng truyền tống kia chiếu rọi, anh sáng lóe lên, lấp lánh xinh đẹp, cái mũi nhỏ nhắn vểnh lên, làn da trắng nõn nhẵn nhụi lỗ chân lông mồ hôi cũng không nhìn thấy, đôi môi hồng nhuận đẫy d4 mở ra một chút, trong vẻ mặt lộ ra một cỗ đắng chát, trong nháy mắt, lại lạnh nhạt cười: "Có lẽ đi, cậu coi như là tình tiết chim non, hẳn là sẽ không nhẫn tâm thả tôi tự sinh tự diệt đúng không? "

Tiểu Bảo không biết nên tiếp lời như thế nào, tuy rằng các chiến hữu từng đùa giỡn, nhưng hắn lại chưa bao giờ dám coi mình là cha mẹ của Tiểu Lục, nhất định phải nói..." Huynh đệ nói những lời này, thế đạo này, liền chiếu cố lẫn nhau đi."

Tiểu Lục đang cười chờ đáp án, mặt hơi cứng đờ, "ầm ầm" đứng lên, đáy mắt ngăm đen thần sắc không rõ, dần dần, ở trong đối diện, tức giận liền trào ra như vậy.

Kỳ thật Tiểu Bảo mơ hồ biết cậu ta muốn cái gì, nhưng tuyệt đối không thể mở miệng phụ họa, có vài phần tức giận nghiêng đầu.

Tiểu Lục nhấc chân đạp Tiểu Bảo, thấy thân thể Tiểu Bảo không nhúc nhích, dứt khoát lại đạp thêm mấy cước.

Lực đạo này ngay cả gãi ngứa cũng không làm được, Tiểu Bảo cũng tùy ý Tiểu Lục đạp, bộ dáng nhậm chức mắng chửi.

Tiểu Lục đạp xong, lau mắt một cái, khàn khàn gào thét một câu: "Kỳ Tâm Bảo, lão tử không muốn trở nên kỳ quái như vậy, mẹ nó cậu nghĩ biện pháp giải quyết cho tôi. "Nói xong, nắm chặt nắm tay, xoay người rời đi.

Đôi mắt Tiểu Bảo tối tăm nhìn bóng lưng Tiểu Lục, mím chặt khóe miệng. Làm thế nào để giải quyết nó? Nói thật ra, hắn hiện tại cũng không biết rốt cuộc là xảy ra sai sót gì, rõ ràng Tiêu Tuấn, Quan Vũ bọn họ đều là dùng máu của mình kích hoạt huyết thống, nhưng hết lần này tới lần khác Tiểu Lục một cái không giống nhau, lực hấp dẫn mãnh liệt thậm chí so với Nhậm Nghị cho mình còn nhiều hơn, đối với Nhâm Nghị đó là tình yêu từ sâu trong trái tim tuôn ra, nhưng Tiểu Lục thì tính là cái gì?

Hắn tự hỏi mình từ trước đến nay định lực đủ, cũng chỉ biết toàn tâm toàn ý yêu một người, hơn nữa người nọ ngoại trừ Nhâm Nghị ra không làm hắn lựa chọn, cho nên cũng đặc biệt sợ hãi Tiểu Lục mang đến cho mình lực hấp dẫn, thậm chí có loại sợ hãi không dám đi điều tra chân tướng.

Đợi đến khi Tiểu Lục vào cửa phòng, cửa bị lớn tiếng đóng lại, Tiểu Bảo thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi, thu liễm tâm thần tiếp tục chờ Nhâm Nghị ở cửa.

Vô luận giữa mình và Tiểu Lục có khế ước cổ quái gì tồn tại, cũng không thể thay đổi nửa tia suy nghĩ của mình, có thể làm cho mình toàn tâm toàn ý yêu chỉ có Nhâm Nghị, Nhâm Nghị mới là người duy nhất kia.

Về phần Tiểu Lục... Nếu là có thể hiểu rõ ràng, tìm được phương pháp phá giải, cho dù là mình đứt tay gãy chân, cũng phải đem Tiểu Lục giải thoát ra ngoài.

Tiểu Lục vào phòng, thất hồn lạc phách ngồi ở bên giường, khóe miệng mím chặt, đáy mắt nhảy nhót ngọn lửa phẫn nộ.

Trí nhớ của Tề Hiên Dật nên trở về đều đã trở lại, trên cơ bản có thể nhớ ra, đều ở trong đầu, nhưng những ký ức này đều không liên quan đến tính của cậu ta, giống như là thông qua sách, thông qua TV, xem tự truyện của người nào đó, có lúc thậm chí không thể lý giải cách làm đột ngột của đối phương là xuất phát từ mục đích gì.

Đoạn ký ức này, nó làm suy yếu tình thân của cha mẹ, làm suy yếu tín ngưỡng quân nhân, trí nhớ khắc sâu chỉ có tất cả về Tiểu Bảo, từ lần đầu tiên ở "Du Chuẩn" gặp mặt, người nọ rống to tên mình, đến ngoài huấn luyện cười đùa giận dữ mắng, lại đến trên chiến trường nắm tay cầu tồn, cho đến khi hải đảo huấn luyện, tận thế giáng xuống, người rắn hiện thế, giữa bọn họ đã có rất nhiều kinh nghiệm.

Cậu ta có thể cảm giác được phần tình nghĩa giữa chiến hữu, huynh đệ, cũng đặc biệt hy vọng tất cả những chuyện này có thể trở nên bình thường, nhưng là có biện pháp sao?

Máu của Tiểu Bảo sống lại cậu ta, lại một đường che chở lớn lên, cảm giác thân mật như vậy, thậm chí làm cho cậu ta có loại cảm giác mình là một bộ phận trên người Tiểu Bảo, không thể bị dứt bỏ, một khi mình rời khỏi thân thể kia, nghênh đón chính là héo rũ cùng tử vong.

Chán ghét loại cảm giác dựa vào này, rõ ràng Tề Hiên Dật là một người độc lập tự chủ có lý tưởng của mình, vì sao bây giờ mình lại trở nên nhỏ bé như vậy? Rõ ràng ý thức được chán ghét của mình, vì sao lại chỉ muốn dính vào bên cạnh Tiểu Bảo, thời khắc tốt nhất đều có thể ở cùng một chỗ?

Đó có phải là tình cảm gia đình không?

Hay tình yêu?

Cậu không phân biệt rõ ràng, nhưng quả thật là không giống nhau, tựa như mỗi một ngày trong năm, chỉ cần Tiểu Bảo rời khỏi tầm mắt của mình sẽ hoảng hốt, sẽ sợ hãi, chỉ cần cùng Tiểu Bảo ở cùng một chỗ sẽ vui vẻ, liền có thể bật cười.

Không muốn lớn lên, thật sự không muốn lớn lên, chỉ cần mình còn nhỏ, Tiểu Bảo sẽ không bài xích mình như vậy, sẽ không ở quanh thân tản mát ra một loại khí tức cảnh giác ngăn cách nào đó...

Tiểu Lục c4n răng, xoay người, mở túi ngủ đèn lồng ra, những đóa hoa vốn thơm ngát xông vào mũi thoáng chốc tuôn ra một mùi hôi thối.

Cậu ta hít sâu một hơi, khoanh chân ôm lấy đóa hoa đèn lồng này, giống như mỗi ngày trước, vận chuyển năng lượng trên người rửa sạch, tinh lọc đóa hoa này, thẳng đến ba giờ sau, mới đầu đầy mồ hôi mở mắt ra, trên khuôn mặt trắng bệch mang theo nụ cười như trút được gánh nặng.

Đây là tạp chất trên người Tiểu Bảo, sau khi c4n nuốt một lượng lớn thức ăn, mặc dù năng lực tiêu hóa hấp thu của Vu Tộc cường hãn, nhưng đồng dạng cũng hấp thu một vài thứ không tốt. Tựa như độc tố của Hỏa Giao thất giai, hỏa độc của tộc quần ác ma đều là năng lượng tiêu cực, có lẽ một lượng nhỏ không có quan hệ, nhưng tích góp lâu dài trong thân thể, sẽ bộc phát ra.

Loại năng lực thanh lọc này cậu vốn sẽ không có, nhưng từ sáu ngày trước bọn họ ngủ trên một cây cối, ngày xưa túi ngủ đèn lồng thoải mái trong nháy mắt trở thành địa ngục của cậu, từng đợt độc tố thông qua dây leo đưa đến bên cạnh cậu, theo dây leo dò xét, toàn bộ đều đến từ Tiểu Bảo, những người khác lại không sao.

Ban đầu, khi đối mặt với hiện tượng cổ quái này, cậu vốn định bỏ qua, nhưng dây leo là thân thể của hắn kéo dài, dây leo bị độc tố ô nhiễm, cũng có nghĩa là cậu bị ô nhiễm, nhất định phải thanh lọc.

Bất quá đây cũng không phải đơn phương trả giá, sau khi tiến hóa kết thúc, Tiểu Lục nhìn dây leo vừa cứng rắn vài phần trước mắt thở dài một hơi.

Thông qua dây leo có thể trực quan nhìn ra độ mạnh yếu của thân thể cậu, dây leo này cứng rắn, cũng đại biểu cho thân thể cậu lại cường tráng, hiển nhiên những độc tố này sau khi trải qua thân thể Tiểu Bảo phân giải, tuy rằng không cách nào hấp thu, nhưng lại chuyển hóa thành năng lượng thể mới, cũng chỉ có mình mới có thể hấp thu.

Vì vậy,... Đây có phải là giống như Lâm Tiêu, Cốc Thần Đông hay không?

Có phải tất cả các đại vu đều tích lũy những độc tố này trong cơ thể không?

Có phải tất cả các đại vu đều có một người như mình có thể thanh lý tích độc của bản thân hay không?

Vì vậy,... Đây là một mối quan hệ cộng sinh, phải không?

Quan hệ cộng sinh giữa mình và Tiểu Bảo, không thể chân chính tách ra chứng minh?

Nhậm đội trưởng... Và Tiểu Bảo...

Tiểu Lục cụp mắt, nhẹ nhàng gõ vào hoa đèn lồng trước mắt, nhíu chặt mi tâm như có điều suy nghĩ.

Còn có thân phận gì có thể ở lại bên cạnh Tiểu Bảo?

......

Nhâm Nghị cùng Tiểu Bạch, Tộc trưởng Thổ đi cung điện ở hạch tâm, không ngoài dự đoán, quả nhiên là kim tự tháp màu đen, bởi vì nguyên nhân đào đất không cách nào phân biệt lớn nhỏ, từ bên ngoài quan sát một vòng, chỗ khác biệt duy nhất chính là đồ án trên đại môn có biến hóa, nếu như nói đại môn sinh mệnh silicon cơ sở cung điện bị bọn họ nắm giữ trong tay là điêu khắc của ác ma bình thường, như vậy đây chính là điêu khắc của ác ma lĩnh chủ.

Trên đầu sừng khổng lồ bảy tám cây, dọc theo xương sống một đường sinh trưởng, gai xương cuối đuôi là đặc biệt rõ ràng, so với ác ma lĩnh chủ chân chính còn dữ tợn có khí thế hơn, lúc dựng thẳng như lửa đốt mây nhìn người, cảm giác áp bách mười phần, tựa như quỷ môn quan địa ngục, làm cho người ta cảnh cáo, một khi bước vào liền rốt cuộc không quay đầu lại được nữa.

"Bây giờ đi vào sao?" Nhâm Nghị thấp giọng hỏi.

Tộc trưởng Thổ nhíu mày mở miệng: "Tôi đang lo lắng một chuyện. "

"Tôi cũng vậy." Nhâm Nghị gật đầu.

Tộc trưởng Tộc Có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Nhâm Nghị: "Cậu cũng nghĩ đến rồi sao? "

"Đúng vậy." Nhâm Nghị thở dài, "Tam giác là quy củ của quần thể kiến trúc ác ma, như vậy cung điện màu đen này đến đâu? Có lẽ sẽ có hai cung điện khác kết nối với nơi này, cứ như vậy, một vòng khấu một vòng, tựa như thành trì, nếu muốn hoàn toàn nắm giữ những cung điện này, chúng tôi chỉ có thể một đường giết đến tận cùng, diệt sào huyệt ác ma, có thể năng lực của chúng ta bây giờ... Không được..."

"Đúng vậy, còn kém rất nhiều, không đủ." Tộc trưởng Thổ hoàn toàn đồng ý gật đầu.

"Vậy rốt cuộc đánh hay không đánh?" Tiểu Bạch không kiên nhẫn mở miệng, "Nghĩ nhiều như vậy? Trực tiếp giết là được!"

Nhậm Nghị cúi đầu cười yếu ớt: "Ba người chúng ta diệt nơi này chắc hẳn là dễ dàng, nhưng từ nay về sau, nơi này phải thiết lập làm tiền đồn chiến đấu, chúng tôi phải trấn thủ trường kỳ. "

"Trấn thủ?" Tiểu Bạch Hổ mắt khẽ mở ra, "Phải bao lâu? "

Thẳng đến khi tộc quần lại sinh ra hai sinh mạng bát giai trở lên.

"Đó không phải là phải là một thời gian dài?" Tiểu Bạch nhấm răng, gầm nhẹ một tiếng, "Phiền toái! "

"Đúng vậy... Rất rắc rối. Nhâm Nghị thở dài, "Thế cục mặt đất khẩn trương, chúng tôi không thể đem binh lực trường kỳ đóng quân ở chỗ này, Long Minh dưới núi Thanh Thành cùng cương thi hoàng giả vong linh tộc mới là đại địch của chúng ta. "

"Nhậm đội trưởng..." Tộc trưởng Thổ ngẩng đầu, "Ý của cậu là muốn buông tha tiếp tục tiến công sao?"

"Đương nhiên là không." Nhâm Nghị híp mắt thoáng hiện lên ánh sáng cơ trí, "Chỉ là vì sao những ác ma này không rời khỏi cung điện, lãnh địa của mình vì sao không tuần tra? "

"Cái này..." Thổ tộc trưởng cười khổ một tiếng, "Ác ma tự cho mình là cao quý, người dưới lòng đất chúng ta tựa như rác rưởi, để cho bọn họ không có việc gì đi lại trong đống rác khẳng định là không muốn, hơn nữa người dưới lòng đất thần phục dựa vào trăm ngàn năm, vẫn không có bất kỳ dị động nào, cho nên đám ác ma cũng đều rất yên tâm. "

"Chúng ta chiếm ba kim tự tháp, bên kia thật sự không có nhận được tin tức?"

"Cái này không rõ ràng lắm."

Nhậm Nghị cười yếu ớt: "Tôi từng tiếp xúc với Long Minh tộc cơ giới, lời nói phỏng đoán bọn họ đang tiến hóa, cho nên lựa chọn tạm thời quy tức, như vậy ác ma tộc thì sao? Nếu thần tuyển tận lực bảo trì công bằng, như vậy bọn họ có phải cũng đang tiến hóa hay không? "

"Hả?" Tộc trưởng Tộc Thổ ánh mắt sáng lên, "Lớn mật suy đoán, cũng không phải là không có đạo lý. "

Tiểu Bạch đi tới thần tuyển là ngũ giai, nhân loại chúng tôi toàn bộ bắt đầu từ đầu, Tộc trưởng Thổ đâu?

"Ngũ giai."

" Như vậy cao cấp tộc quần ác ma chắc chắn cũng sẽ không vượt qua cấp năm."

"Cho nên?"

"Năng lực tộc trưởng Tộc Thổ siêu phàm, nói vậy tốc độ tiến hóa này đã là số thượng hạng ở hàng phía trước, có ngài ở đây, nói vậy chúng ta có thể đi rất xa."

"Lão cốt cốt..." Thổ tộc trưởng cười ha hả, nhưng vừa quay đầu, khí thế bừng bừng phát ra, đại môn cung điện giống như là bị trọng chùy hung hăng gõ lên, từ chính giữa lõm xuống, vết nứt lan tràn ra, trọng lực năng lượng thổ hệ lại va chạm, đại môn biến hóa thành đá vụn, ào ào rơi xuống đất.

" Rống!" Tiểu Bạch ngửa mặt lên trời thét dài, chiến ý cực thịnh, dẫn đầu xông vào.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây