Tên nô tài bị trách phạt, run rẩy cúi đầu xin tội: - Thiếu… thiếu gia tha tội… Nô… nô tài sẽ đi tìm người khác… hỏi đường ngay ạ! Nói rồi hắn nhanh nhẹn chạy đi, để mặc cho Bình Chi đứng đó bực bội.
Hắn tìm đủ mọi ngôn từ để mắng mỏ chửi rủa tên nô tài của mình: “Đúng là tên vô dụng! Ngươi đi chết luôn đi! Bực bội thiệt mà! Bỏ ta một mình ở đây… hừm!” Một hồi lâu sau vẫn chưa thấy tên nô tài đó quay về, Bình Chi không đủ kiên nhẫn để đợi nữa, liền quát to: “Cái tên rùa này! Đi gì mà lâu dữ vậy trời! Có tí chuyện cũng làm không xong!” Nhưng mà cho dù hắn có đứng đó tự mắng người ta như thế nào đi chăng nữa, thì không trở về vẫn là hoàn không trở về. Nãy giờ nói cũng mệt, miệng cũng bắt đầu thấy khô rồi.
Bình Chi không còn sức để tiếp tục nổi nóng nữa, lúc này mới lặng người nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.
Từ nảy đến giờ không để ý, giờ mới thấy xung quanh mình lúc này rõ ràng là không có bóng dáng một ai.
Không ngờ trong hoàng cung lại có một nơi yên tĩnh như vầy.
Mà công nhận, cảnh sắc đẹp thiệt.
Nhìn về hướng bên trái, là cả một bờ hồ rộng lớn, xung quanh hồ, nào là hàng liễu dài đong đưa thơ mộng, nào là những cành đào thấp thoáng phía xa xa.
Gần giữa hồ có một chiếc cầu đá bắc ngang, trên tay nắm cầu lại cẩn những loại đá xà cừ lấp lánh dưới ánh sáng nhè nhẹ của mặt trời. Trong lúc quan sát cảnh vật thơ mộng xung quanh, Bình Chi chợt để ý hình như phía đầu cầu có dáng một thiếu nữ.
Cô ấy đứng quay người về phía dòng nước, hình như đang ngóng chờ ai đó.
Bộ y phục cô ấy mặc trên người khá đơn giản, nhưng nhìn dáng người thì toát lên vẻ thanh cao, xinh đẹp. Vốn có đôi mắt chuyên phát hiện ra người đẹp kể cả nhìn từ phía xa, hắn nhắm trúng ngay cô nương ấy chắc hẳn có gương mặt rất xinh đẹp.
Tính háu sắc trỗi dậy, nhưng đây là ở trong hoàng cung, hắn không dám làm bừa, bèn giả vờ ra vẻ quân tử, xòe quạt phẩy phẩy, rồi ngang nhiên bước đến bên thiếu nữ đó. Nghe có tiếng bước chân phía sau lưng, cô nương ấy giật mình quay lại.
Quả đúng như những gì hắn dự đoán, gương mặt xinh xắn kèm với đôi mắt mơ huyền, làn môi chúm chím màu cánh đào căng mọng dù chỉ là nhìn thoáng qua thôi cũng đủ để cưa đổ biết bao nhiêu con tim của người khác.
Gặp được người đẹp, hai mắt của Bình Chi sáng hẳn lên, hắn vui mừng thầm nghĩ: “Ôi, đúng là tiên nữ giáng trần rồi.
So với Khang Thường Hy, tiểu tiên nữ này còn đẹp hơn gấp trăm lần.” Chưa kịp để cô nương ấy lên tiếng, hắn liền tiến về phía trước buông lời tán tỉnh: - Tiểu tiên nữ từ đâu đến\, sao lại đứng thẫn thờ nơi này? Bộ nàng không đến dự bữa yến tiệc của hoàng cung sao? Hay là nàng lạc đường\, có muốn thiếu gia ta đi cùng nàng đến đó không? Thiếu nữ ấy e thẹn đưa tay lên che miệng mỉm cười, gương mặt của nàng ấy cười làm tim hắn như tan chảy, một nụ cười nhẹ nhàng thoáng ẩn hiện sau những ngón tay nõn nà trắng trẻo.
Hắn ước chi mình được là đôi bàn tay ấy, để mỗi ngày được chạm lên đôi môi xinh xắn của nàng.
Thiếu nữ ấy cất giọng nói trong trẻo: - Thật không dám nhận hai từ tiên nữ của thiếu gia.
Nô tì đây chỉ là một cung nữ thấp kém trong hoàng cung.
Nghe nói hôm nay có yến tiệc\, lòng tò mò muốn nhìn dung mạo thái tử điện hạ. Nghe cô ấy nói xong, hắn thầm vui mừng trong lòng, những suy nghĩ đen tối bắt đầu nổi lên: “Hừm, chỉ là cung nữ thôi mà đẹp đến thế này sao.
Đúng là hoàng cung có khác.
Động đến tiểu tiên nữ một tí chắc cũng không có sao đâu…” Nhìn xung quanh lúc này cũng không thấy bóng dáng một người nào, lòng háo sắc của Bình Chi bắt đầu dâng lên đến tột đỉnh.
Hắn nghĩ rằng chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, dù hắn có làm gì, thì ai có thể phạt hắn được, có trách, chỉ trách nàng ấy quá xinh đẹp mà thôi.
Hắn nở một nụ cười đầy gian xảo, sau đó định giở trò đồi bại.
Hắn đưa tay ra, kéo lấy cô nương ấy vào lòng ôm chặt.
Thiếu nữ ấy giãy giụa cố ý muốn thoát ra, làm cho hắn càng khoái chí.
Bình Chi nhẹ nhàng khuyên bảo: - Tiểu nương tử à\, đi theo ta\, ta sẽ cho nàng vinh hoa phú quý cả đời không hết.
Há chẳng phải tốt hơn làm một cung nữ thấp bé trong hoàng cung hay sao? Nói xong, hắn có ý định động tay động chân định sờ mó những chỗ nhạy cảm, miệng thì cười giọng điệu biến thái.
Đột nhiên lúc này, từ phía sau có tiếng quát lớn: - Kẻ nào to gan! Giữa ban ngày ban mặt dám giở trò đồi bại với biểu muội của ta! Nghe tiếng người, Bình Chi giật thót tim, quay lưng lại nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào dám làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Người ấy nhìn vào là thấy toát lên vẻ uy nghi của đế vương, gương mặt lại rất nghiêm nghị, khí chất bất phàm.
Nhưng đặc biệt là, người đi bên cạnh y chính là Mạc Đông Cung tướng quân. Tên thái giám đi bên cạnh người đó thấy Bình Chi có vẻ sững sờ, liền tức giận, đứng ra thay mặt quát to: - To gan! Thấy thái tử điện hạ còn không chịu hành lễ?! Ngay lúc này đây, cô nương xinh đẹp khi nảy chợt chạy vọt về phía của người đó, sau đó ôm lấy cậu ta, nép mình vào phía sau khóc thút thít: - Thái tử ca ca\, hắn… hắn có ý định làm nhục muội… Huynh nhất định phải làm chủ cho muội… Huhu… Nghe đến bốn chữ “Thái tử điện hạ”, Bình Chi ngay lập tức quỳ sụp người xuống, khấu lạy, trong lòng vẫn còn bần thần không biết là có chuyện gì đang xảy ra.
“Biểu muội? Thái tử ca ca?” Rõ ràng là lúc nãy tiểu tiên nữ này bảo rằng mình chỉ là cung nữ thấp bé trong cung thôi mà.
Cái gì mà huynh muội ở đây chứ? Loạn, loạn hết rồi! Nếu là biểu muội của thái tử… mình… mình chết chắc rồi… Làm sao đây… Bình Chi quỳ xuống mà tay chân run cầm cập, lần này hắn gây ra họa lớn rồi, chắc cái mạng này cũng không còn giữ nổi. Chứng kiến cảnh biểu muội của mình bị Bình Chi sàm sỡ giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, thái tử nổi trận lôi đình, liền ra lệnh cho các binh sĩ xung quanh: - Dám cả gan động đến biểu muội của ta! Người đâu! Mau lôi hắn xuống trảm ngay cho ta! Nghe đến chữ trảm, Bình Chi hoảng sợ run lẩy bẩy, hắn bò bò lết lết dưới mặt đất lạy lục van xin: - Thái tử điện hạ xin tha mạng… Thần không biết đó là biểu muội của ngài… Xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ… Lúc nảy cô ấy xưng là cung nữ...
- Câm miệng! Cho dù là ai đi chăng nữa\, cũng không được làm như vậy! Không nói năng nhiều! Lôi xuống cho ta! Thấy van xin thái tử không được, hắn bắt đầu quay sang mặt dày kéo vạt áo cầu xin Đông Cung: - Tam đệ à….
Đệ hãy cầu xin thái tử giúp huynh đi… Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ với nhau.
Chẳng lẽ đệ thấy chết mà không cứu?... Thái tử nghe Bình Chi gọi Đông Cung là tam đệ, liền quay sang hỏi chàng ấy: - Mạc tướng quân có quan hệ gì với tên *** tặc này ư? Thấy thái tử hỏi như vậy, Đông Cung mới cúi đầu cung kính đáp lời: - Bẩm thái tử\, hắn quả thật là đại huynh cùng cha khác mẹ của thần\, là Mạc Bình Chi - Mạc đại thiếu. - Ồ? Thì ra là vậy.
Vậy chuyện này… Thái tử tỏ vẻ khó xử, thấy thế, Đông Cung liền đỡ lời: - Ai phạm tội thì phải chịu phạt.
Nhưng thần xin thái tử hãy niệm tình huynh ấy là đại ca của thần mà miễn tội chết.
Còn những chuyện còn lại\, ngài cứ toàn quyền quyết định\, thần không dám ngăn cản. Thái tử suy nghĩ một hồi lâu, nhằm đưa ra quyết định đúng đắn, cuối cùng mới ra lệnh: - Ngươi phải biết cảm kích vì có một đệ đệ tốt như vậy! Nay ta miễn tội chết cho ngươi\, nhưng tội nặng lại khó tha\, ta quyết định đày người xuống vùng xa làm phu mười năm mới được quay lại.
Còn kẻ nào dám làm trái ý bao che\, cho dù là chức cao vọng trọng đi chăng nữa cũng sẽ không tha.
Người đâu\, lôi hắn xuống cho ta! - Thái tử… đừng mà… đừng đày tại hạ đi mà… huhu… - Bị lôi đi\, nhưng Bình Chi vẫn khóc lóc không chịu.
Được miễn tội chết là may lắm rồi\, đằng này hắn còn muốn đòi hỏi thêm nữa thì làm sao được? Sau khi đã lôi hắn xuống, thái tử mới cùng Đông Cung đưa biểu muội của mình đến dự buổi yến tiệc, xem như chuyện vừa nảy chưa hề xảy ra, cũng không muốn nhắc lại.
Vì chuyện Đông Cung lúc còn nhỏ bị các người trong phủ đối xử tệ ra sao, ai ai cũng đều hiểu cả.
Cho nên ngài hiểu rằng chuyện lúc nảy Đông Cung xin tội giùm Bình Chi cũng chỉ là miễn cưỡng phải nói, vì trước giờ hai người bọn họ luôn có hiềm khích với nhau.
Tạm gác chuyện đó sang một bên, nói về vị cô nương lúc nảy.
Cô ấy quả thực là biểu muội của thái tử điện hạ, tên là Tịnh Nguyệt, cô là một quận chúa đài các kiêu sa, sở hữu nhan sắc nhẹ nhàng thùy mị.
Thực ra Tịnh Nguyệt cũng có tình cảm với Đông Cung từ lâu, nhưng khác với những cô gái khác, vì mang trên mình dòng máu hoàng tộc, nên đã có hôn phối từ trước với người khác.
Quận chúa luôn xem Đông Cung như ca ca của mình, luôn sẵn lòng giúp đỡ huynh ấy.
Nhưng sau này, Tịnh Nguyệt vô tình bị người khác làm mồi nhử để chia rẽ tình cảm của Đông Cung và Dung Ly.
Nhưng đó lại là chuyện của sau này, giờ không nên nhắc đến. … Sau buổi yến tiệc… Đông Cung có chuyện cần tự mình đi giải quyết, vì thế mới bảo Dung Ly nán lại chỗ yến tiệc ấy chờ chàng quay về.
Chàng không quên căn dặn những thuộc hạ của mình ở lại bên cạnh bảo vệ cho nàng ấy.
Xong xuôi, chàng liền bước người về phía cạnh bờ hồ khi nảy nơi thái tử xử tội Bình Chi. Lúc Đông Cung vừa đến nơi thì chàng đã thấy bóng dáng của Tịnh Nguyệt quận chúa đứng đợi trên cầu tự bao giờ.
Tiến lại gần bên người, chàng không quên giữ khoảng cách với cô ấy, sau đó cúi đầu cung kính hành lễ: - Tịnh Nguyệt quận chúa\, chuyện lúc nảy… thật làm khó cho người rồi! Quận chúa quay sang mỉm cười duyên dáng: - Huynh không cần phải đa lễ vậy đâu\, lúc này chỉ có hai chúng ta\, cứ xưng hô như bình thường là được. Đông Cung gật đầu đồng ý.
Trong lòng có chút áy náy, nên tiếp lời: - Tịnh Nguyệt\, lúc nảy muội có thể chống cự\, cần gì phải để hắn ôm vào như thế chứ? Võ công của muội như thế\, chẳng lẽ một tên vô dụng như hắn có thể gây hấn được cho muội sao? Quận chúa nghe xong, lại cười thầm, quay người về phía hồ nước xa xăm, mà đáp: - Nếu không làm như vậy\, liệu thái tử ca ca sẽ tin là thật sao? Thôi\, huynh đừng tự trách mình chuyện đó nữa\, muội không sao mà. Nói rồi, Tịnh Nguyệt chỉ tay về phía đóa sen đang nở rộ trong hồ: - Huynh xem\, loại bạch liên mà huynh thích đã nở rồi kìa! ~ Hết Tập 74 ~.