Hai canh giờ sau, bên trong xe ngựa của Đông Cung... Vết thương của Dung Ly lúc này cũng đã được băng bó cẩn thận nên không còn ra nhiều máu như lúc trước nữa, cũng may là bị kiếm của Giao Linh chém không sâu lắm, nếu không thì mất từng ấy máu trong thời gian ngắn như vậy, nhẹ thì cũng đủ làm kiệt sức trong vài ngài, nặng thì thậm chí đến tính mạng cũng không giữ được chứ chẳng chơi. Dung Ly ngồi tựa vào một góc bên trong xe ngựa, tuy là diện mạo vẫn còn là nửa người nửa hồ ly, nhưng dáng vẻ của nàng khi ngất đi vẫn còn toát lên vẻ nữ thần tuyệt sắc, những đường nét sắc xảo. Ngồi đối diện với nàng lúc này là Đông Cung, vẫn là gương mặt ấy, dáng vẻ ấy, ánh mắt lạnh lùng ấy, chàng giờ đang cầm trên tay thanh kiếm Thanh Xà của Dung Ly, chăm chú nhìn và xem xét kỹ nó sau khi đã trị thương một phần cho nàng.
Thanh kiếm lúc này trông có vẻ khác thường hơn lúc trước, ban đầu khi nhìn thoáng qua, Thanh Xà chỉ như một thanh kiếm bình thường không hơn không kém, nhưng càng nhìn kỹ, thì thấy có điểm kỳ dị khác thường, đặc biệt hơn hẳn so với các món bảo vật khác. Đông Cung vừa cầm kiếm quan sát, vừa thầm nghĩ: "Màu sắc xanh biếc phản chiếu màu sắc của đại dương và bầu trời, đường nét chạm khắc tinh xảo, đặc biệt phần ngọn lưỡi kiếm phân thành hai nhánh, cầm thanh kiếm lên, cảm nhận được một phần linh lực mạnh mẽ đang bị phong ấn bên trong.
Thật là kỳ lạ, giống như những gì miêu tả ghi chép trong sách cổ ở thư phòng ta, chẳng lẽ đây thực sự là Thanh Xà trong truyền thuyết của ma giới sao? Nếu nói như vậy cô ta há chẳng phải là...!?! Không thể nào, dáng vẻ của cô ta trông không giống loại yêu nữ độc ác, cũng không giống nữ vương, gương mặt lại lộ rõ vẻ ngây thơ, nội công thì khá yếu, không đúng! Nhưng mà lời nguyền ngàn năm trong truyền thuyết lại sắp đến..." Đông Cung giờ đây đang tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải đáp, chàng không muốn giết cô gái này đi, không phải vì chàng động lòng thương xót, mà chỉ vì chàng đang tò mò muốn biết liệu yêu ma có phải thực sự ác độc như những gì văn thư đã viết hay chăng. Đột nhiên lúc này Dung Ly từ từ mở mắt, cơ thể bắt đầu cử động nhè nhẹ. - Đây...!đây là đâu? Thiên đường hay địa ngục? Ta...!ta đã chết rồi sao?...!Ah...!Đau quá... - Lúc này Dung Ly vẫn còn khá mơ hồ sau khi tỉnh dậy nên vẫn chưa ý thức rõ là mình hiện đang ở đâu. - Cô chưa chết đâu, tiểu hồ ly à.
- Đông Cung lúc này mới ngắt những dòng suy nghĩ vừa rồi và nhìn về phía Dung Ly. - Ngươi...!ngươi là ai? Ngươi muốn gì? - Giật mình hoảng sợ, chợt ý thức ra rằng mình đang cùng với một kẻ loài người, Dung Ly lắp bắp nói. Nhưng khi nhìn thấy trên tay Đông Cung đang cầm thanh kiếm mà Tuyết Chinh ca ca đã tặng cho cô ấy, cô ấy chợt nói to và đưa tay ra định giựt lấy thanh kiếm: - Ngươi, ngươi mau trả kiếm lại đây cho ta! Đông cung khi này mới chụp lấy tay của Dung Ly, dồn cô ta vào sát một góc: - À...!tiểu hồ ly cô cũng gan quá đấy! Thân đang trọng thương lại còn dám nghênh ngang đòi trả kiếm.
Ta đã cứu cô, một câu đa tạ cũng không có, nếu biết vậy ta để mặc cho cô sống chết không màng rồi. - Ta...!ta xin lỗi.
Ta xin ngươi trả kiếm lại cho ta.
Nó là vật rất quan trọng... Ánh mắt Đông Cung lúc này nhìn đáng sợ hơn rất nhiều, nhìn thẳng về phía Dung Ly, với giọng nói hững hờ mà cứng rắn, chàng nói: - Cô mau nói cho ta biết mục đích cô đến thế giới loài người là gì? Là do ai sai bảo cô? Tại sao cô lại có thanh kiếm này? Các người định làm gì loài người chúng ta? Nếu cô trả lời không thành thật thì đừng trách ta vô tình mà xuống tay! Dung Ly sợ ánh mặt ấy, lại càng sợ kẻ đang ở ngay trước mặt nàng.
Vừa mới thoát được tình huống thập tử nhất sinh lại phải đối mặt với tình huống thế này, nàng cảm thấy dường như mọi xui xẻo đang đổ ập lên người nàng ấy.