Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

17: Chương 17


trước sau

Chính là nó!

Đệ Nhị Hoàng Phi mắt sáng lên, sau đó lại in bản vẽ ra, dùng mật văn viết phong thư rồi mệnh lệnh tâm phúc đưa tới nhà của ả.

Năm đó ả tùy tiện thu bản vẽ vào tay, chẳng qua chỉ là ý động nhất thời.

Tuy thèm thuồng uy lực vũ khí có thể hủy thiên diệt địa, nhưng cũng đối với tiêu hao năng lượng mà lùi bước.

Dù sao Ma Đạo Khí này một lần dùng cần tới 15 Thú Vương cấp bậc cao thủ đồng thời khống chế mới có thể khởi động, ngay cả thực sự có thể Thí Thần, cũng giống như gân gà (vô bổ). . Tiên Hiệp Hay

Huống chi Thú Vương cấp cao thủ, giá trị vũ lực đã là đứng đỉnh đại lục, trên nữa là Thú Hoàng, nhưng ngàn năm qua trong lịch sử của ba quốc gia, tính chung vào cũng không tới hai mươi vị Thú Vương.

Một lần mười lăm người, chính là thiên phương dạ đàm.

Chẳng qua, Đệ Nhị Hoàng Phi ngược lại cảm thấy có thể thực hiện. Dù sao lúc này Hoa Vân đế quốc có được một vị Thái Tử được Thần chiếu cố.

Tuy không biết Thần Thú đi theo hắn có phải là thật không, nhưng các loại thần tích trước đó đã đủ biểu lộ thực lực của hắn là không tầm thường. Nếu để hắn tiếp tục lớn mạnh, sợ rằng toàn bộ đại lục đều vào túi Hoa Vân, đây đối với hai nước khác mà nói là không có cách nào tiếp thu.

Cho nên, đây là một cơ hội hợp tác, cũng là cơ hội nghịch tập thượng vị.

Dù không biết Ma Đạo Khí tên là "Thí Thần" có thể thực sự giết chết thần linh hay không, thì cũng phải cố gắng thử một lần!

Nghĩ đến đó, Đệ Nhị Hoàng Phi lần nữa dùng mật văn viết phong thư. Nhưng lần này, ả không có đưa cho tâm phúc, ngược lại cẩn thận cất trong lòng. Mãi tới khuya, ả mới len lén mở ra lối đi bí mật phía sau tẩm cung, triệu hồi ra ma thú bản mạng ngụy trang thành bộ dáng của mình nằm trên giường, sau đó mới một mình đi vào.

Bên trong gian phòng tối đen, một loại yên tĩnh quỷ dị lan tràn.

Ma thú trên giường mặc dù là hình dạng cô gái loài người, nhưng đôi mắt màu đỏ lại tràn đầy bạo ngược giết chóc.

Một hồi lâu, mãi đến khi bầu trời dâng lên màu trắng bạc, cửa ngầm mới mở ra, Đệ Nhị Hoàng Phi áo mũ không chỉnh tề chui ra từ bên trong.

Mặt ả tràn ngập mệt mỏi, nhưng khóe mắt chân mày lại ửng hồng nhuộm xuân ý.

Thuận tay thu hồi ma thú, ả cởi bỏ quần áo rồi đem thiêu hủy, sau đó nằm trên giường rơi vào ngủ say.

Mục đích của ả đã đạt được, kế tiếp chính là chờ đợi.--------------

Mà giờ khắc này, Lê Hi còn đang trên đường trở về. Đối với bố trí ở đế đô của Đệ Nhị Hoàng Phi, hắn hoàn toàn không biết gì.

Bên trong xe ngựa, Lê Hi rúc vào lòng U Huỳnh thích ý nheo mắt.

Chúc Chiếu một bên cắt trái cây thành miếng nhỏ bỏ vào chén rồi đút tới bên miệng hắn.

Lê Hi quay đầu không tiếng động từ chối.

Chúc Chiếu cầm trái cây có chút do dự. Mà U Huỳnh lại trực tiếp đoạt lấy trái cây trong tay y, cắn một miếng rồi mạnh mẽ hôn lên môi Lê Hi.

Hoa quả trong veo tràn ngập giữa răng môi, biến thành chất bôi trơn mùi vị tốt nhất.

Thân thể dây dưa, hơi thở trầm thấp cũng biến thành những lời yêu thương thì thầm, bầu không khí trong xe trở nên càng thêm nóng bỏng.

Thân thể Lê Hi dán vào lòng U Huỳnh, nút buộc bị mở ra hai cái cổ áo lộ ra cần cổ thon dài và xương quai xanh tinh xảo.

Khí tức Chúc Chiếu luôn bình ổn lại trở nên hỗn loạn, mà đôi mắt trầm tĩnh cũng càng thêm sâu thẳm.

Một lúc lâu, Lê Hi mới cùng U Huỳnh tách ra, còn những trái cây đó sớm bởi vì động tác hai người vô cùng kịch liệt mà rơi trên xe.

Nhìn áo hắn dính nước trái cây, U Huỳnh nhíu mày ôm người đến bên cạnh Chúc Chiếu, sau đó cúi đầu thu dọn đống hỗn độn đầy xe do vừa mới chơi đùa.

Chúc Chiếu lại không có giống thường ngày đưa tay hỗ trợ, ngược lại có chút suy nghĩ không yên.

Y ngồi một bên, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm, khác hoàn toàn trước kia.

"Hình như anh có tâm sự?" Lê Hi hỏi.

"Không có." Chúc Chiếu lắc đầu.

"Phải không?" Lê Hi hỏi lại, đôi mắt màu mực phẳng lặng thông suốt, bộ dáng nghiêm túc vô cùng chuyên chú, làm cho người nhìn thấy cảm thấy như họ đang ở trên thiên đường.

Chúc Chiếu thủy chung trầm mặc, nhìn đôi môi đỏ tươi. Một lúc lâu, y mới hít sâu một hơi nói ra:"Có phải em rất ghét bỏ anh?"

"Làm sao sẽ?" Lê Hi sửng sốt:"Anh và U Huỳnh là một thể, sao em có thể ghét bỏ?"

"Cho nên, là bởi vì U Huỳnh..." nên em mới không thể tiếp thu sự tồn tại của anh.

Nửa câu sau Chúc Chiếu giấu trong lòng, bởi vì thiên tính khắc chế và thân là Thần rụt rè không cách nào nói ra. Nhưng Lê Hi vẫn hiểu y đang suy nghĩ cái gì.

"Có phải anh cảm thấy em chỉ thích U Huỳnh mà không thích anh?"

"..." Chúc Chiếu không trả lời, nhưng vẻ mặt hoàn toàn khẳng định.

"Cho nên anh thực ra rất để ý em và U Huỳnh vô cùng thân mật?"

"..."

"Ha!" Nhìn sắc mặt Chúc Chiếu ngày càng tái nhợt, nụ cười Lê Hi càng thêm ác liệt giảo hoạt.

Đến bên Chúc Chiếu, hắn dùng một ngón tay ngả ngớn nâng cằm Chúc Chiếu, bắt y đối mặt mình.

Sau khi phát hiện ghen tỵ đè nén ở chỗ sâu trong mắt, nụ cười Lê Hi càng thêm ngọt ngào.

"Nói thật, U Huỳnh thực sự rất mê người." Dùng trán đặt trên trán Chúc Chiếu, Lê Hi đặt tay lên vách xe ngựa:"Gương mặt giống nhau, anh lại ôn nhu cao quý, nhưng U Huỳnh lại có thể diễn ra một loại khác. Không phải bổ sung mà là thuộc về y, độc nhất vô nhị..."

".." Mặt Chúc Chiếu càng âm trầm.

Y nghe Lê Hi thao thao bất tuyệt tán dương một cái khác mình, lòng đố kị trong lòng nhanh chóng dấy lên, càng cháy càng mãnh liệt, cho đến khi trái tim bị đốt sạch.

Y đố kị cùng không cam lòng.

Rõ ràng cơ thể giống nhau, dung mạo giống nhau, vì cái gì trong mắt cậu bé y lưu luyến si mê chỉ nhìn một mình U Huỳnh?

Không công bằng!

Đầu ngón tay Chúc Chiếu run rẩy kịch liệt, y gần như không khống chế được muốn ôm Lê Hi vào lòng, dung nhập vào cốt nhục, cắn nuốt linh hồn. Mà khát vọng sâu trong nội tâm cũng đã xa xa vượt qua phạm vi khống chế của y, toàn bộ lý trí bị đánh vỡ.

Khuôn mặt ôn nhu dần biến hóa kỳ lạ, nụ cười như gió xuân cũng nhiều thêm tia xót xa.

U Huỳnh bên cạnh nhíu mi, trở nên cảnh giác.

Nhưng Lê Hi cũng không vì vậy mà cảm thấy nguy hiểm, ngược lại thuận theo ôm cổ Chúc Chiếu, hôn gò má y một cái.

"Thế nào? Anh tức giận?"

"Không có." Thanh âm mềm mại của thiếu niên trong lòng làm cho khí tức khủng bố chứa trong người Chúc Chiếu nháy mắt bị dập tắt, mà tay y cũng theo bản năng hộ phía sau hắn, miễn cho xe ngựa xóc nảy làm cho hắn ngã xuống.

Nhìn người trước mắt vẻ mặt nháy mắt trở nên nhu hòa và lỗ tai đỏ ửng, Lê Hi khẽ cười lắc đầu:"Anh xem, chính là như vậy. Hơi chút thân mật anh lại ngượng ngùng. Nếu thật giống như đối với U Huỳnh, em sợ anh sẽ nhịn không được mà chạy trốn."

"Làm sao sẽ?" Chúc Chiếu vô thức phản bác.

"Sẽ không sao?" Lê Hi vừa nói, cố tình dán chặc trên người y, ngậm tai y vào miệng.

Khí tức hỗn tạp mùi trái cây tỉ mỉ quấn quanh lỗ tai nhạy cảm, đầu lưỡi mập mờ liếm càng phóng đại gấp đôi loại khoái cảm này.

Đầu ngón tay thon dài của Lê Hi không biết từ lúc nào đã đẩy ra quần áo bên hông Chúc Chiếu, dọc theo thắt lưng bò xuống, dùng phương thức khiêu khích tiếp cận chỗ nguy hiểm nhất.

Cơ thể Chúc Chiếu cứng ngắc, hỗn tạp sảng khoái và cảm giác thẹn thùng ngập đầu gần như muốn kéo y thành hai nửa.

"Đừng... không được." Một trận khoái cảm như thủy triều kéo tới. Chúc Chiếu theo bản năng mở to mắt, sau đó cơ thể biến mất.

"?" Lê Hi nhìn tay mình đột nhiên trống không, nhìn người kịp thời ôm mình có phần nghi hoặc."Không có việc gì." U Huỳnh nhẹ nhàng hôn hai má Lê Hi, động tác không thuần thục lắm giúp hắn chỉnh lại cổ áo. Chỉ là đôi môi mím chặt rõ ràng là khinh bỉ Chúc Chiếu chạy trốn.

"Ai nha, chạy mất." Lê Hi phản ứng kịp cười ngã vào trong ngực y. Một hồi lâu mới bình tĩnh hô hấp thấp giọng nói:"Thực ra không cần cảm thấy ghen tỵ hay mất mác. Bởi vì ở trong mắt em, dù là anh hay Chúc Chiểu đều giống nhau, chỉ có hai hợp thành một mới là tình cảm chân thành của em nhất."

"..." Tay U Huynh hơi dừng lại, sau đó mới gật đầu:"Tụi anh đều biết."

Bầu không khí trong xe lại trở nên ấm áp dễ chịu, dù là Lê Hi hay Chúc Chiếu - U Huỳnh cũng vô cùng hưởng thụ an bình khó được, lại không biết, nguy cơ sắp buông xuống trước mắt...

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây