Lưu Manh Phố Đêm

30: Một ngày ở cùng lưu manh (6)


trước sau

“Anh bị điên à?!” Cố Thương xù lông, cau mày hét lên: “Không biết đếm thì để tôi đếm!”

Cô giơ nắm đấm mình lên, vừa nói vừa bật từng ngón: “Tắm là một, gội đầu là hai, rửa mặt là ba!!”

Cố Thương dí ba ngón tay sát mặt Lâm Đại Minh, cô tức đến độ lồng ngực phập phồng từng nhịp.

“Là ba hay bốn đều do tôi quyết định!” Lâm Đại Minh nâng mắt đậm ý cười nhìn Cố Thương, bắt lấy bàn tay ướt lạnh của cô âu yếm miết nhẹ. Tim hắn dâng lên cỗ ngọt ngào ấm áp, con mồi này dù vô tình hay cố ý cũng đều làm lòng hắn thảnh thơi vui vẻ.

“Ở đâu ra cái đạo lý ấy!”

“Tôi chính là đạo lý!” Lâm Đại Minh kéo mạnh tay làm Cố Thương theo đà ngã vào lòng hắn, một tay vẫn siết chặt tay cô, tay còn lại nâng lên giữ sau đầu Cố Thương ép cô nhìn vào mắt hắn.

“Điên!”

“Hôn tôi!”

“Là cái thá gì mà tôi phải hôn?!” Cố Thương khinh bỉ nhìn Lâm Đại Minh gằn giọng, tay nhỏ nắm cổ tay rắn chắc của hắn đang giữ sau đầu mình dùng sức giật ra. Đương nhiên, chẳng dễ gì làm điều đó cả. Cô tức tối trừng mắt căm phẫn nhìn Lâm Đại Minh, nghiến chặt răng.

Aaa!!! Cô sắp tức chết rồi!!

“Là người muốn hϊế͙p͙ cô!” Giọng Lâm Đại Minh mang theo ý hài hước, nhếch môi cười tà mị. Ra tăng lực tay, ép Cố Thương áp sát mặt mình hơn, khoảng cách hai người chỉ còn lại vài centi.

Cố Thương thấy vậy vội vàng hai tay chụp kín miệng, khó chịu ra mặt.

Lâm Đại Minh cũng chẳng vừa vặn, cứ thế áp môi hôn lên mu bàn tay cô. Gián tiếp chạm môi cô. Hắn bạc môi nhàn nhạt nói: “Tôi không có nhiều kiên nhẫn!”

Cố Thương bất lực thật sự, đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Tay vẫn che kín miệng, thanh âm len lỏi qua từng kẽ ngón tay có chút nghe khó hiểu: “Cách khác được không?”

Như nhớ ra điều gì đó, cô nhấn mạnh bổ sung: “Trừ việc giường chiếu!”

“Ha ha!” Lâm Đại Minh cười vang, trong phòng tắm trật hẹp càng vang thêm âm độ. Buông tay khỏi sau đầu Cố Thương, ôm lấy bàn tay cô mà hắn vẫn luôn nắm giữ. Trầm giọng: “Làm nũng đi!”

Cố Thương giật giật khóe mắt khinh thường liếc Lâm Đại Minh một cái, thở dài thành tiếng. Bất mãn vô cùng! Tuy rằng cô cũng biết làm ba cái trò mèo đó, nhưng bảo cô làm nũng với hắn – một tên dở hơi cô ghét cay ghét đắng, sao cô có thể làm được đây?!

“Không muốn?” Lâm Đại Minh nhìn chằm chằm vào mặt Cố Thương, lạnh giọng.

Cố Thương cắn môi lắc lắc rồi lại gật gật. Lâm Đại Minh hài lòng, tỏ vẻ đầy mong đợi…

Cố Thương hít sâu một hơi, quỳ đứng cho vừa tầm nhìn với hắn. Mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn, lặng thinh, bất động…

Đây là cô đang làm nũng đó!!

Đôi mắt Cố Thương vốn đẹp như trời sao, nay được ánh đèn điện phủ lên càng làm đôi con ngươi thêm sáng ngời, lại có chút ngô nghê mơ màng.

Lâm Đại Minh nhìn lại cô, hai người cứ như vậy đối mắt nhìn nhau.

Trái tim họ đồng đều đập chung một nhịp, mọi thứ dường như ngưng đọng. Vhỉ còn tiếng nước chảy xuống cống róc rách. Càng nhìn, giá trị tồn tại của đối phương trong lòng một người càng tăng lên…

Mái tóc Cố Thương xoăn dài ướt sũng, từng giọt nước chảy xuống đuôi tóc nhỏ xuống sàn nhà tắm ngập nước từ vòi sen đã bị vứt bỏ một góc. Cần cổ trắng ngần vẫn còn vài dấu hôn mờ nhạt sau lớp áo sơ mi trắng vì ướt mà bám sát người, từng đường nét cứ thế hiện ra rõ ràng…

Giọt nước trêи tóc mái chảy dọc khuôn mặt xinh xắn, đọng lại cằm, lặng lẽ rơi xuống cổ áo, trượt thẳng xuống dưới…

Đôi mắt đen như ngọc sa sầm, mịt mù trong sương ɖu͙ƈ vọng. Thân dưới Lâm Đại Minh phản ứng mãnh liệt, dưới lớp khăn tắm kiêu ngạo đứng thẳng.

Sau cánh cửa phòng tắm khóa chặt bỗng thoát ra một tiếng hét thất thanh…

Cố Thương mở to mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Đại Minh đang phóng lớn. Đôi tay cô bị hắn ghì chặt dưới sàn ướt nước lạnh lẽo, như chiếc khóa sắt làm cô không cách nào giãy giụa. Vòi sen nghiêng mình bất động dưới sàn trải thảm nước khắp gian phòng, luồn dưới lưng, tóc Cố Thương. Mái tóc bơi trong nước, như cây rong biển hờ hững lay động. Áo sơ mi dính chặt lên thân, lớp áo ngực đen hiện rõ ràng đập vào cặp mắt mịt mờ của Lâm Đại Minh.

“Muốn làm gì?!” Cố Thương căng thẳng hít thở không ngừng, lồng ngực phập phồng cố lưu thông. Nước mát dưới sàn làm cơ thể cô run lên nhè nhẹ. Lâm Đại Minh trước mặt cô lúc này, không lạnh lùng vô tâm nữa mà trở nên hung hãn và đầy nguy hiểm. Cặp mắt đen như ngọc nhìn chằm chằm vào cô, quét dọc thân thể cô càng làm cô thêm hãi hùng. Chuyện này rốt cuộc là sao? Hắn muốn làm gì cô?

Lâm Đại Minh lặng im không nói thả rơi những nụ hôn trêи cổ Cố Thương, đặt môi lên thỏ nhỏ đang núp sau áo ngực đen gián tiếp qua lớp vải ướt át. Đôi chân rắn chắc tách hai chân Cố Thương ra, đem thân dưới đặt vào giữa. Vật nam tính đã trở nên cứng cáp và đang có dấu hiệu trướng lớn, Lâm Đại Minh hạ thân để nó chạm vào phần đũng quần ướt át của Cố Thương.

Cứ như vậy mà động hông, nhấp nhẹ từng nhịp.

Tuy rằng người hắn vẫn còn hơi nước nhưng sâu thẳm bên trong lại nóng như lửa đốt. Đôi tay gắt gao siết cổ tay Cố Thương chặt tới nỗi ửng đỏ một mảng. Hắn nhấp nhịp nhanh hơn, đem vật nam tính đè lên đũng quần cọ vào động hoa đang được bảo bọc bởi lớp phong ấn mỏng manh.

Sinh lý Cố Thương hoàn toàn khỏe mạnh, bất ngờ thân dưới bị tác động bởi thể xác khác không khỏi có phản ứng. Cô trơ mắt nhìn gã cầm thú đang môi lưỡi lướt trêи da cổ mình, ấm ức vùi mắt trong bọc nước mong manh. Cô không giãy giụa, không phản kháng cứ như vậy mà nghiến môi chịu đựng. Cô càng thêm nhục nhã hơn khi chỗ đó vì xúc tác gián tiếp bên ngoài, âm thầm nhỏ giọt.

Tên khốn này, cứ thế lại vũ nhục cô! Cố Thương nhắm nghiền mắt đẩy dòng nước mắt ấm nóng chảy dọc thái dương rơi xuống mái tóc ướt. Cô đau khổ cắn chặt môi ngăn những âm thanh mà cô ghê tởm đang muốn thoát ra ngoài. Cô nghẹn ngào nấc lên từng tiếng khe khẽ.

Lâm Đại Minh gom đôi cổ tay Cố Thương bị hắn siết cho ửng đỏ vào một tay kéo lên quá đầu, tay còn lại tháo nhanh mấy khuy áo sơ mi trêи thân cô, luồn dưới áօ ɭót áp lên thỏ nhỏ ấm nóng. Lâm Đại Minh như bị điện giật, tê dại và đầy kϊƈɦ thích. Mắt hắn vẩn đục sự ɖu͙ƈ vọng, nhìn xuống khuôn mặt vì kϊƈɦ thích mà ửng hồng của Cố Thương. Cúi người hôn lên môi cô, mạnh mẽ tách hàm răng đang gồng mình ngăn cản hắn tiến công. Nhanh chóng đưa lưỡi mềm mà cứng vào trong khoang miệng Cố Thương quấn lấy lưỡi nhỏ mềm mại, lấy đi từng chút ngọt ngào của cô.

Người Cố Thương căng cứng, lại bị nước lạnh dưới sàn làm cho run lên. Điều này càng làm Lâm Đại Minh thêm hung bạo, thân dưới nhấp nhịp vừa nhanh vừa mạnh. Hắn như con thú bị thương, phả hơi thở nam tính mạnh mẽ vào tai đỏ gắt của cô, hắn đưa lưỡi ɭϊếʍ quanh, trân trọng ngậm vào miệng. Cố Thương liều mạng cắn môi đến túa máu, đôi tay bị Lâm Đại Minh chói trêи đầu tức tối vo lại, nổi lớp gân xanh mỏng mờ nhạt.

Cô hận hắn thấu xương! Nếu cô phát sinh cái cảm xúc dơ bẩn đó, cô sẽ giết chết nó! Nó không chết thì cô chết! Cả đời này hay cả các kiếp sau, Cố Thương thề danh dự sẽ luôn luôn hận hắn!!!

Lâm Đại Minh ngẩng cao đầu, chiếu đôi mắt vẩn đục ɖu͙ƈ vọng nhìn xuống môi Cố Thương đang bị cô cắn nát. Điên cuồng hôn lấy cô, thêm một lần luồn lưỡi vào khoang miệng cô đem đi ngọt ngào và cả máu tanh.

Cố Thương hô hấp khó khăn, khó chịu nhíu chặt mày, vô thức gồng tay muốn thoát.

Lâm Đại Minh giọng khản đặc, thì thào vào tai Cố Thương: “Tôi sẽ cố kiềm chế!”

Hắn tiếp tục cọ xát thân dưới tại đũng quần Cố Thương, tay cầm chân cô vắt lên hông mình, dùng lực nhấp nhịp mạnh mẽ.

Cố Thương bất lực nghẹn ngào thành tiếng, tiếp tục nghiến răng chịu đựng. Cơ thể cô dần nóng lên một cách kỳ lạ, cô thấy khó hiểu vì điều này. Cô nghĩ, là do phản ứng sinh lý của cô đang bị Lâm Đại Minh tác động. Thật kinh tởm! Cô ghét cô lúc này!

Lâm Đại Minh luồn tay xuống gáy Cố Thương cùng nâng cô ngồi dậy, nhanh chóng lột bỏ chiếc áo sơ mi trêи người cô. Và cả áօ ɭót đen vướng víu. Hắn ép cô áp ngực mình vào ngực hắn, hai cơ thể nóng bỏng chạm vào nhau càng làm Lâm Đại Minh thêm cuồng bạo hơn. Nhưng hắn vẫn nghiến răng chịu đựng ngăn mình cứ thế xé xác cô ngay tại đây.

Hắn ngồi dựa lưng vào tường, ấn sau đầu Cố Thương ép cô gục mặt lên vai hắn khẽ nói: “Cắn vai anh đi!”

Nghe Lâm Đại Minh nói vậy, Cố Thương không chút do dự lập tức há to miệng cắn lên vai hắn. Đem mọi ân oán vào lực răng ra sức nghiến chặt, loáng cái máu trào ra ngoài chảy dọc xuống dưới ngực cô và hắn. Máu đỏ trêи da thịt trắng nõn, càng làm không gian phòng tắm thêm nóng bức.

Vị tanh cô đọng trong miệng làm Cố Thương thêm tỉnh táo, vòng đôi tay thon trắng ôm chặt lấy cổ hắn, không chút ngừng nghỉ tiếp tục cắn. Một vết chưa đủ, Cố Thương chuyển sang bên cạnh cắn tiếp. Để lại trêи bả vai hắn những dấu răng còn đang rỉ máu.

Bị Cố Thương cắn đau điếng như thể bị tiêm thêm liều thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, đôi tay rắn rỏi bám chắc vòng eo nhỏ hơi nâng lên, thân dưới chà xát cửa huyệt qua lớp quần ướt sũng, tốc độ ngày một nhanh, động tác dần càng mạnh. Lâm Đại Minh thở dốc, gằn giọng tuyên bố: “Cố Thương, cả đời này đừng hòng thoát khỏi tay tôi!”

Hắn cứ nhấp như vậy một hồi lâu, cúi xuống cắn mạnh lên bờ vai tròn trắng ngần của Cố Thương, gồng mình đưa toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ phóng ra ngoài.

Cố Thương bất ngờ bị cắn, cô siết chặt vòng tay hơn, lực răng càng thêm tàn độc. Máu đỏ vấn lên môi mọng trào thành hàng dọc xuống, bám lên thân thể cả hai người.

Tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục theo dòng nước trong từ vòi sen chảy xuống cống…

Lâm Đại Minh ôm lấy Cố Thương đang mềm nhũn dựa vào lòng mình, lướt lưỡi nóng bỏng ɭϊếʍ nhẹ dấu răng đang rướm máu mà hắn để lại trêи vai Cố Thương, tay vuốt ve mái tóc ướt át cô. Nhếch cong khóe môi cười nhạt, nhàn nhạt mở lời: “Tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để ép em bên cạnh. Thương, nhớ cho kỹ!”

Cố Thương chưa bao giờ được tiếp xúc xác thịt với một ai, trải qua đợt kϊƈɦ tình bất đắc dĩ vừa rồi cô mơ hồ gục lên vai Lâm Đại Minh mệt mỏi khép mi. Tâm hồn trôi dạt về đâu, căn bản những gì hắn nói cô không hề nghe thấy. Miệng nhỏ vẫn nghiến lấy vả vai hắn, lực đạo nhẹ dần rồi vô thức nhả ra. Đôi tay vẫn bám lấy cổ Lâm Đại Minh, mệt mỏi dựa vào ngực hắn thϊế͙p͙ đi.

Lâm Đại Minh dịu dàng gục mặt xuống cổ Cố Thương, một tay ôm lấy cô, tay còn lại quờ tìm chai dầu gội nam của mình dốc một ít lên tóc cô. Vẫn trong tư thế ôm ngược lòng, nhẹ nhàng giúp cô gội đầu…

***

Lâm Đại Minh toàn thân trần trụi bế Cố Thương được bọc trong khăn tắm đang ngủ gục trêи tay, mở cửa phòng tắm ra. Hiện tại, lối đi từ phòng tắm tới cửa ngách buồng ngủ của hắn đã được kê lên bởi hai cánh cửa gỗ. Hắn vững vàng ôm Cố Thương bước đè lên những tấm cửa đi về phía cửa ngách phòng ngủ.

Trước khi vào phòng tắm, hắn đã tháo hai cánh cửa nhà đặt lên sân giếng trơn trượt tránh Cố Thương ra ngoài đi lại khó khăn. Sự việc phát sinh vừa rồi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn…

***

Bởi đêm qua Cố Thương ngủ ít, sáng nay lại dậy sớm nên cô ngủ thϊế͙p͙ đi tới tận hơn một giờ chiều. Cô mơ màng mở mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà lợp mái nhựa trắng, lại đưa tầm nhìn xung quanh. Cô chống tay xuống giường dựng mình ngồi dậy, tay vuốt vuốt mái tóc rối. Cô không vui nhíu mày.

Cô đã mơ thấy ác mộng, thật kinh dị khi trong mơ cô cùng tên điên đó phát sinh quan hệ. Thật tởm lợm!

Cố Thương nghệt mặt, xoa xoa cục u đang nhỏ dần sau đầu. Hình như cô cảm thấy có gì đó kỳ quái? Nhưng ngoài việc bị đưa về đây ra, cô chẳng nhớ rõ mình đã xảy ra chuyện gì cả?

Ôi! Cũng tại cô não cá vàng, ngủ một giấc là cái nhớ cái quên!

Cố Thương gạt chăn khỏi người, trượt xuống giường. Thoáng ngạc nhiên khi thấy trêи người cô là một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu đỏ và chiếc chân váy đen dài tới đầu gối. Ủa? Cô thay nó khi nào nhỉ? Chẳng biết đôi dép bông trắng có đầu mèo xinh xắn đặt ngay ngắn dưới giường từ bao giờ. Cô mần mò quay qua tìm điện thoại lại chẳng thấy đâu, vội xỏ chân vào đôi dép bông đi nhanh ra ngoài cửa buồng.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây