Rất nhanh, một lão thái y hơn năm mươi tuổi, tóc mai hoa râm đã tới. Sau khi ông ta hành lễ với các vị nương nương, Đề hoàng hậu cười nói: “Đây là Đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, Từ thái y, thân thể nàng yếu ớt, ngươi cẩn thận bắt mạch xem.”
Diệp Ly Châu ngồi ở chỗ cao cao bên cạnh Đề hoàng hậu, Từ thái y quỳ trên mặt đất, chẩn mạch tượng qua một chiếc khăn tay, đôi mắt vẩn đục nhìn Đề hoàng hậu, hơi lắc đầu, sau đó nói: “Thân thể cô nương hơi yếu, hoàng hậu nương nương cũng không cần lo lắng quá, lát nữa vi thần sẽ kê đơn cho cô nương.”
Thấy ám chỉ của Từ thái y, Đề hoàng hậu tự hiểu Diệp Ly Châu đích thực không chữa được nữa.
Một cô nương bạc mệnh không có phúc như vậy, cưới vào Đông cung, sợ là không tốt lắm.
Càng không có khả năng, Đề hoàng hậu càng cảm thấy đáng tiếc.
Nhìn gia thế của Diệp Ly Châu, diện mạo này… cô nương tốt biết bao…
Lúc này, cung nữ từ bên ngoài đi vào thông báo: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, một khắc trước Thái tử điện hạ đã ra khỏi Đông cung, nói là đến thỉnh an ngài. Quý phi nương nương cùng Nhị hoàng tử điện hạ, Tam công chúa điện hạ đã ở ngoài cửa, sắp tiến vào đây.”
Trong lòng Đề hoàng hậu không vui. Cây gậy chọc phân Thịnh quý phi này, nơi nào không cần nàng ta, nàng ta một mực hướng về nơi đó khiến người ta chán ghét.
Có điều, Đề hoàng hậu vẫn mỉm cười gật đầu.
Đang nói thì một bóng dáng hoa lệ tiến vào, Diệp Ly Châu thoáng liếc nhìn, người phụ nữ đi ở giữa có dung nhan kiều mị, khóe mắt vành môi vểnh lên một cách tự nhiên, trên người mặc hoa phục rực rỡ, tóc mai như mây, ngọc bội leng keng, chắc chắn chính là Thịnh quý phi.
Bên trái Thịnh quý phi là một thiếu niên 15-16 tuổi, thân hình hắn cao lớn, dung nhan khôi ngô, nhưng lại mang theo mấy phần tà khí. Bên cạnh thiếu niên là một thiếu nữ 15-16 tuổi, thiếu nữ mặc hoa phục, vẻ mặt có mấy phần nhút nhát.
Thịnh quý phi hành lễ, giọng nàng ta mềm mại dịu dàng, giống như khóe mắt khóe môi nàng vậy hơi lanh lảnh cất lên: “Nô tỳ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Trên mặt Đề hoàng hậu tràn đầy tươi cười, cũng không để Thịnh quý phi đứng lên, tận lực để Thịnh quý phi duy trì tư thế lúc hành lễ.
Bà chậm rãi thưởng thức một ngụm trà, rồi đặt chén vào tay một cung nữ, lại chậm rãi nói: “Em đó, em chính là người thích tham gia náo nhiệt. Bổn cung đã đoán được em sẽ qua đây xem Diệp tiểu thư. Có điều, Dật Nhi không đi nghe Thái phó giảng bài à? Sao lại thích tham gia trò vui giống như mẫu phi ngươi vậy hả?”
Y phục cùng đồ trang sức của Thịnh quý phi đều rất nặng, đè trên người nặng trĩu, không có ai đỡ, nàng ta mệt đến cẳng chân mỏi nhừ, nghe Hoàng hậu nói Triệu Dật, thì vội vàng thưa: “Là nô tỳ nghĩ, lâu rồi Dật Nhi không thỉnh an người, cố ý dẫn nó tới đây.”
Nhị hoàng tử Triệu Dật nói: “Quý phi nương nương vẫn luôn nhắc tới mẫu hậu người, nên giờ nhi thần mới tới đây thỉnh an người.”
Đề hoàng hậu nói: “Dật Nhi lại cao hơn rồi, càng có phong phạm của hoàng tử rồi, chỉ là vẫn cứ không đủ lanh lợi, chả trách bình thường bệ hạ thích chỉ điểm ngươi. Còn không mau đỡ mẫu phi ngươi lên ghế ngồi, nàng cứ gập người mãi, nhất định sẽ mệt.”
Lúc này Triệu Dật mới đỡ Thịnh quý phi đứng lên.
Diệp Ly Châu thấy Hiền phi, Giả quý nhân và Đỗ tần đều đứng dậy hành lễ với Thịnh quý phi, thì cũng đứng lên theo.
Thịnh quý phi đương nhiên là tới vì Diệp Ly Châu.
Hoàng hậu có một đứa em trai cường đại làm hậu thuẫn. Diệp Phụ An là người kiêu ngạo như vậy, Tần vương muốn tới làm khách là tới, Thịnh quý phi gấp đến độ lửa xém lông mày, chỉ lo ngày nào đó vừa rời giường, thì nghe nói Diệp Phụ An gả con gái cho Thái tử. Vốn dĩ Nhị hoàng tử đã là tìm đường sống trong kẽ hở, Thừa tướng liên thủ với Thái tử, còn có đường sống cho Nhị hoàng tử nữa sao?
Lần này nàng ta tới đây, chính là muốn xem xem Diệp Ly Châu có gầy yếu như trong lời đồn hay không.
Thịnh quý phi cười nói: “Là cô nương nhà họ Diệp phải không? Tên là gì?”
Diệp Ly Châu nói: “Thần nữ là Diệp Ly Châu.”
“Diệp Ly Châu, chà chà, ngọc châu ngàn vàng, thực sự là hiếm thấy.” Thịnh quý phi nói: “Tháng trước Nhị hoàng tử tặng cho bổn cung một đôi bông tai, vừa vặn cũng đáng giá ngàn vàng, Tang Du, cầm qua đây, bổn cung phải tự tay đeo cho Diệp cô nương.”
Diệp Ly Châu không ngờ sẽ nhận được đãi ngộ như vậy. Ở hậu cung, Thịnh quý phi chỉ đứng sau Hoàng hậu, bây giờ bà ta đeo bông tai cho nàng, truyền ra ngoài, người khác chỉ xem là một câu chuyện thú vị, cho rằng quan hệ giữa hai người vô cùng tốt, Thịnh quý phi cực kỳ coi trọng nàng, lại rõ ràng hạ thấp thân phận cao quý đeo bông tai cho nàng.
Thịnh quý phi là mẹ đẻ của Nhị hoàng tử, nếu như có người truyền bá lời đồn châm dầu vào lửa, đến lúc đó, nàng và Nhị hoàng tử cũng sẽ bị buộc chặt vào với nhau.
Nhị hoàng tử không cần nàng cũng không sao, nhưng một người con gái có dính dáng đến một người đàn ông khác, danh tiếng gần như sẽ bị hủy hoại.
Diệp Ly Châu lui về sau một chút, cười nói: “Thần nữ cũng không có lỗ tai, không đeo bông tai được. Tấm lòng của Quý phi nương nương, thần nữ xin nhận.”
Thịnh quý phi trái lại cảm thấy hiếm lạ: “Chưa từng xỏ lỗ tai sao?”
Nha hoàn Ngọc Sa mà Diệp Ly Châu mang tới, nói: “Thưa, Tiểu thư từ nhỏ lớn lên trong chùa, nơi đó không lưu hành mấy việc trang điểm.”
Thịnh quý phi vốn chính là một người ương ngạnh lại độc đoán. Nếu Tần vương không ở trong kinh thành, ỷ vào sự yêu thích của hoàng đế dành cho nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ không cung kính với hoàng hậu như vậy.
Nghe xong những lời mà nha hoàn của Diệp Ly Châu nói, trong lòng Thịnh quý phi đã không còn hứng thú gì nữa. Nàng ta chủ động hạ thấp thân phận muốn đeo bông tai cho, Diệp Ly Châu lại không có lỗ tai? Cho dù không có, cũng phải xỏ ra hai cái lỗ.
Thịnh quý phi nói: “Cái này thì dễ xử lý, gọi hai cô cô tới đây xỏ lỗ tai cho Diệp tiểu thư, đã là tiểu thư nhà quyền quý, chung quy cũng phải đeo bông tai.”
Thịnh quý phi không nói dối. Sớm muộn cũng phải xỏ lỗ tai, không nể mặt Thịnh quý phi, hôm nay nhất định không qua được.
Thịnh quý phi ngồi xuống uống trà, Nhị hoàng tử Triệu Dật ở ngay bên cạnh Thịnh quý phi, hắn cũng âm thầm đánh giá Diệp Ly Châu.
Chỉ chốc lát, hai vị cô cô đã tới, Diệp Ly Châu được dẫn ra sau tấm bình phong.
Hai cô cô dùng hạt đậu vàng thật nhỏ cọ lên dái tai của Diệp Ly Châu. Hai bên dái tai từ từ trở nên tê tê, vào lúc nàng cảm thấy không còn cảm giác, hai cây kim đã được nung nóng liền xuyên qua.
Một trận đau đớn, một giọt máu rơi xuống, hai vị cô cô vội cầm máu cho nàng, dùng cuống lá trà xuyên qua lỗ tai. Lúc này, Diệp Ly Châu đột nhiên giả bộ bất tỉnh, nhắm mắt lại nằm dài ra trên giường nhỏ.
Hai vị cô cô vội nói: “Không xong rồi, Diệp cô nương ngất đi rồi.”
Truyền đến bên ngoài, trong lòng Đề hoàng hậu hài lòng, nhưng vẫn nhíu mày: “Còn không mau gọi thái y đến, Diệp cô nương là minh châu trên tay Thừa tướng. Diệp thừa tướng làm việc vì bệ hạ, nhiều năm qua cúc cung tận tụy, nếu Diệp cô nương xảy ra chuyện không may ở đây, chẳng phải khiến thừa tướng lạnh lòng sao?”
Thịnh quý phi cũng có chút luống cuống. Nàng ta ở trong cung có thể khoa trương hống hách, đều là do bệ hạ sủng ái. Tuy Đề hoàng hậu bị bệ hạ lạnh nhạt, nhưng Đề hoàng hậu có sự ủng hộ của Tần vương, nàng ta thì không có. Nếu thân thể Diệp Ly Châu kém như vậy, xảy ra bất trắc, đến lúc đó Tần vương và Diệp thừa tướng nắm lấy điểm ấy không tha, chờ bệ hạ trách cứ, chẳng phải nàng ta sẽ gặp họa sao?
Từ thái y được dẫn tới, lúc này, thái tử Triệu Quân cũng đã đến.
Thái tử nhìn cả phòng chen chúc đầy người, trong lòng có chút khó hiểu: “Mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì?”
Đề hoàng hậu nói: “Quân Nhi, con tới rồi. Là tiểu thư Diệp gia bị ngất. Người nàng gầy yếu, Quý phi thấy nàng không có lỗ tai, cứ nhất định để người xỏ lỗ tai cho nàng, kết quả, Diệp tiểu thư không chịu được đau, vừa xỏ xong thì hôn mê bất tỉnh.”
Triệu Quân: “…”
Người con gái này yếu đến thế sao? Người lợi hại như cậu sao lại mắt mù mà coi trọng một người con gái đến xỏ lỗ tai cũng có thể ngất đi chứ? Khẩu vị của cậu thật đáng lo ngại.
Ngày khác nếu là đến lúc động phòng, thiếu nữ yếu đuối này chẳng phải là bị đùa chết sao?
Thịnh quý phi đã đi vào bên trong xem người, Đề hoàng hậu nói với Thái tử hai câu rồi cũng đi vào.
Thái tử đang do dự có nên đi vào xem dung mạo Diệp Ly Châu ra sao hay không, lại thấy Nhị hoàng tử Triệu Dật cùng Tam công chúa Tư Nhu cũng đã chui vào trong đó, lập tức liền giận tím mặt: “Triệu Dật, Tư Nhu, hai đứa vào đó làm gì?”
Đề Kiêu đã vào đến cửa cung, chưa tới một khắc đồng hồ nữa sẽ đến nơi. Triệu Quân biết ông cậu mình vui buồn thất thường, nhất là tính tình rất xấu.
Diệp Ly Châu ngất đi vốn không phải chuyện gì tốt, nếu lại để một người đàn ông là Triệu Dật vào thăm, sợ là Đề Kiêu sẽ nổi trận lôi đình.