Đề Kiêu cứng đờ người, tiểu cô nương mềm mại như nước, dựa lên người hắn.
Hắn để mặc cho Diệp Ly Châu ôm lấy hông mình. So sánh với Đề Kiêu, Diệp Ly Châu thật sự có phần thấp hơn, nàng phải ngước mặt lên nhìn hắn.
Giọng Đề Kiêu kiềm chế mà lạnh nhạt: “Buông tay.”
—— Nếu còn không buông tay, thì hắn sẽ hôn nàng, hôn nàng khóc mới thôi.
Ngón tay của Diệp Ly Châu túm lấy góc áo Đề Kiêu, nhẹ nhàng vuốt ve mặt vải.
Đề Kiêu giữ lấy vai của Diệp Ly Châu: “Vì sao không muốn ta rời đi?”
Trong mắt Diệp Ly Châu là sương mù mờ mịt: “Hả?”
Đề Kiêu ấn ngón tay lên nốt chu sa trên trán nàng: “Vì sao không muốn ta rời đi?”
Nốt chu sa màu đỏ tự nhiên giữa chân mày của Diệp Ly Châu, không phải là nốt ruồi, cũng không phải là cái bớt, không nói ra được là cái gì, chỉ cảm thấy vừa quyến rũ lại tươi đẹp, giống như là đi ra từ trong bức họa, lúc vừa sinh ra thì đã có rồi.
Diệp Phụ An nói khi đó Khương thị nằm mơ, mơ thấy mai đỏ rơi lên giữa trán, sau đó cảm thấy thân thể không thoải mái, mời đại phu bắt mạch, mới phát hiện Khương thị có thai. Về sau lúc sinh hạ Diệp Ly Châu, thì giữa chân mày của Diệp Ly Châu có một điểm đỏ thắm.
Nàng trước giờ không để người khác chạm vào, bởi vì cảm thấy thẹn thùng, mà cũng cảm thấy mẫn cảm.
Lúc ngón tay Đề Kiêu chạm tới, Diệp Ly Châu tức khắc lui về sau hai bước, nói: “Bởi vì… Bởi vì…”
Nàng ấp a ấp úng nói không nên lời.
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng của Hải Đàn: “Công tử, tiểu thư còn đang nghỉ ngơi, muộn chút nữa ngài hãy qua đi ạ.”
Diệp Gia Hữu nói: “Sao chị ta vẫn còn ngủ? Sẽ không phải là thân thể lại không khỏe đấy chứ?”
Vừa nói, Diệp Gia Hữu vừa đi vào bên trong. Tuổi cậu còn nhỏ, cũng không cần quá nhiều kiêng kỵ. Hải Đàn biết mặc dù tuổi tác Diệp Gia Hữu còn nhỏ, nhưng không dễ lừa hơn cả Diệp Ly Châu, dù sao tiếng của Diệp Gia Hữu đã truyền vào trong, hẳn là Đề Kiêu sẽ rời đi.
Diệp Ly Châu nghe thấy người đã đi vào rồi, nàng túm lấy tay Đề Kiêu: “Trốn đi.”
Đề Kiêu: “Hử?”
Hắn phải trốn đi sao?
Trực tiếp rời đi từ bên cửa sổ thôi.
Diệp Ly Châu lại không nghĩ tới điểm này.
Cái tủ thì quá nhỏ, không chứa nổi Đề Kiêu, chỗ khác cũng không dễ núp, Diệp Ly Châu đẩy Đề Kiêu: “Đi lên giường.”
Đề Kiêu giả bộ từ chối, rồi trèo lên cái giường nhỏ của Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu cũng đi lên, nàng lấy chăn phủ lên người Đề Kiêu: “Chàng nghìn vạn lần không được nói chuyện đó.”
Đề Kiêu thực sự không ngờ được, chính mình lại cũng có một ngày không thể gặp người.
Hắn vừa định mở miệng, Diệp Ly Châu đã giơ tay lên che kín môi hắn: “Xuỵt…”
Lòng bàn tay của tiểu cô nương vừa mềm vừa thơm, tiếc là quá nhỏ, cánh môi Đề Kiêu dán lên lòng bàn tay nàng, đột nhiên lại nảy lên ý xấu.
Diệp Ly Châu giật mình, mặt đỏ bừng bừng, rụt tay lại. Nàng sửa sang cái chăn đang phủ trên người Đề Kiêu, che mặt hắn lại.
Nàng nhìn vào lòng bàn tay mình.
Xúc cảm ẩm ướt nóng hổi vừa nãy vẫn còn, Diệp Ly Châu cũng không ghét cảm giác này, Đề Kiêu có làm gì với nàng, nàng cũng không ghét.
Nhưng là… Diệp Ly Châu luôn cảm thấy là lạ.
Nàng đắp kín chăn cho Đề Kiêu, không để hắn lộ ra ngoài, sau đó, nàng cũng nằm xuống.
Trong màn thoang thoảng hương thơm ấm áp, tất cả đều là mùi hương trên người Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu muốn hỏi Đề Kiêu một chút, nhưng nàng lo sau khi Diệp Gia Hữu đi vào sẽ nghe được, nên ngậm miệng không nói.
Sau khi Diệp Gia Hữu đi vào thì đứng ở bên ngoài bình phong hỏi: “Châu Châu ơi, sao chị còn chưa tỉnh? Là thân thể không thoải mái ạ?”
Đề Kiêu cau mày: Châu Châu?
Diệp Ly Châu cảm nhận được hắn nhúc nhích, một tay nàng giữ lấy chăn, sau đó nhỏ giọng nói: “Đêm qua chị mất ngủ, hôm nay muốn ngủ bù một lát.”
Diệp Gia Hữu biết bất cứ việc gì Diệp Ly Châu cũng đều không thích khoa trương, thân thể nàng không thoải mái, sợ người bên cạnh quá lo lắng, thường thường đều giấu không nói.
Diệp Gia Hữu nói: “Để em nhìn sắc mặt chị một chút.”
Diệp Ly Châu thoáng do dự, một tay vén màn lên, ló mặt ra: “Không có lừa em đâu.”
Xa xa Diệp Gia Hữu nhìn thấy sắc mặt của chị gái cũng không nhợt nhạt đến vậy, chỉ là mắt chưa mở ra, như là vẫn đang buồn ngủ, thì cũng không quấy rầy nữa.
Cậu nói: “Vậy, em đi tới học đường đây, Châu Châu, chị chú ý thân thể nha, chờ buổi tối em về, sẽ mang thứ gì đó hay hay cho chị.”
Diệp Ly Châu “Ừ” một tiếng.
Diệp Gia Hữu lúc này mới rời đi.
Chờ Diệp Gia Hữu đi rồi, Diệp Ly Châu mới thả Đề Kiêu từ trong chăn ra.
Đề Kiêu nói: “Em trai nàng à?”
Diệp Ly Châu gật đầu.
“Tuổi nhỏ hơn nàng, vì sao lại gọi tên của nàng?”
Diệp Ly Châu nói: “Dễ nghe. Điện hạ cũng gọi một tiếng nghe thử xem.”
Đề Kiêu vỗ vỗ đầu nàng: “Ta phải đi rồi. Nàng nghe lời một chút, ta sẽ còn trở lại.”
Diệp Ly Châu biết, mình còn dây dưa tiếp nữa sẽ không hay. Nhưng nàng thực sự không nỡ để Đề Kiêu đi.
Đề Kiêu nhìn vành mắt của tiểu cô nương đỏ ửng. Dáng vẻ này của nàng, mặc dù chưa rơi lệ, nhưng cũng khiến người ta không nhịn được mà thương tiếc.
Nàng thực sự là dày vò người mà.
Đề Kiêu nói: “Ta lấy Trọng Uyên ra khỏi vỏ cho nàng xem nhé?”
Lúc này Diệp Ly Châu mới gật đầu.
Đề Kiêu chợt bật cười: “Tiểu mít ướt.”
Diệp Ly Châu sờ sờ mặt.
Chỗ nào là tiểu mít ướt chứ? Rõ ràng nàng cũng không khóc, một giọt nước mắt cũng chưa có rơi mà.
Nhưng mà, nàng gần như chưa từng thấy Đề Kiêu cười. Mặt đối mặt dựa sát vào Đề Kiêu, Diệp Ly Châu mới phát hiện, hình như nàng chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp hơn Đề Kiêu.
Bả vai hắn rộng, thân hình cao như vậy, khuôn mặt lại đẹp như vậy, đàn ông bình thường đều không thể so với hắn.
Nụ cười khẽ thoáng qua rồi biến mất của Đề Kiêu, cũng có vẻ càng mê người hơn.
Diệp Ly Châu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Điện hạ cười rộ lên đẹp như vậy, bình thường vì sao lại không cười?”
Bình thường hắn luôn lạnh như tảng băng vậy.
Đề Kiêu lúc bình thường cũng không phải là người điềm đạm nho nhã, hắn vui buồn không hiện ra mặt, rất ít khi dịu sắc mặt với người khác.
Đề Kiêu nói: “Không thích cười.”
Hắn không có chuyện gì vui. Sau khi trưởng thành, chuyện vui duy nhất e rằng là gặp được Diệp Ly Châu.
Tuy rằng Diệp Ly Châu là một cô bé ngốc nghếch không thông minh cho lắm.
Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy binh khí, cũng không biết sợ. Đề Kiêu để Trọng Uyên ra khỏi vỏ, Diệp Ly Châu giơ tay lên muốn chạm vào, Đề Kiêu nói: “Xa ra một chút.”
Nàng “A” lên một tiếng, nhìn thấy một tia sáng bạc như ánh trăng lóe lên từ trên lưỡi đao đen như mực.
Đề Kiêu nói: “Thời gian khác nhau, màu sắc trên lưỡi đao cũng khác nhau.”
Thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt không cầm nổi binh khí, nàng cực kỳ hâm mộ người lợi hại như Đề Kiêu.
Đề Kiêu lại thoáng nhìn Diệp Ly Châu: “Ta không chỉ biết dùng đao, còn biết dùng những binh khí khác. Lần sau tới kinh thành, ta sẽ dẫn nàng đi cưỡi ngựa.”
Diệp Ly Châu nói: “Ta không biết cưỡi ngựa, học cưỡi ngựa có đơn giản không?”
Với đa số người mà nói, không xem là quá khó. Nhưng với Diệp Ly Châu mà nói, sợ rằng nàng cầm không nổi dây cương.
Đề Kiêu nói: “Đến lúc đó ta dạy nàng.”
Chờ sau khi Đề Kiêu đi rồi, Diệp Ly Châu mới nằm lại lên giường một lần nữa. Ở bên hắn cả một đêm, Diệp Ly Châu cũng thấy thân thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tần Vương điện hạ thật sự là một người tốt…
Diệp Ly Châu chạy đến bên cửa sổ. Nàng lấy ra mảnh ngọc điêu mà Đề Kiêu tặng, cũng không biết Đề Kiêu làm thế nào điêu khắc được cái này. Diệp Ly Châu tưởng tượng ra dáng vẻ hắn dùng đao dùng kiếm, nhưng không cách nào tưởng tượng được, Đề Kiêu làm thế lạnh mặt điêu khắc ra nàng.
Diệp Ly Châu đem ngọc điêu giấu đi. Nàng đã thay bộ váy áo khác, ở trong lòng thầm hi vọng Đề Kiêu có thể bình an về đến Hàm Châu.
Việc Đề Kiêu về kinh cũng không có nhiều người biết, ngay cả Hoàng hậu và Thái Tử cũng không nhận được tin tức.
Mãi đến tháng tám, thân thể Diệp Ly Châu khá hơn, Quân thị và Khương Nhiễm Y vì để liên hệ với phủ Đôn quốc công, nên đã rời khỏi Diệp phủ, đi tới nhà họ Khương ở. Sinh nhật của Diệp Ly Châu tổ chức một lần nữa, Diệp Phụ An đã mời rất nhiều người tới.
Vất vả lắm mới lo liệu xong sinh nhật, ngày kế, bên chỗ Đề hoàng hậu cho người đến mời, nói là muốn Diệp Ly Châu vào cung, xem xem thân thể của Diệp Ly Châu phải chăng đã khỏe hơn chưa.
Không dễ gì Đề Kiêu mới thích một cô nương như thế, Đề hoàng hậu cũng sợ Diệp Ly Châu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên thỉnh thoảng muốn Diệp Ly Châu vào trong cung ngồi một lát, xem tình hình sức khỏe của nàng.
Sau khi Diệp Ly Châu vào cung, Đề hoàng hậu để thái y chẩn mạch cho nàng.
Bởi vì khoảng thời gian trước Đề Kiêu đã tới, trong thời gian này Ô Thị cũng không dám làm gì mờ ám, cho nên mạch tượng của Diệp Ly Châu ổn định, tuy kém hơn người bình thường rất nhiều, nhưng so sánh với lúc trước, cũng đã khá hơn nhiều rồi.
Thái y kê mấy thang thuốc bổ.
Lúc này Đề hoàng hậu mới yên tâm. Nàng nhìn dáng dấp của Diệp Ly Châu, cũng không giống như là dễ sinh đẻ. Nếu là mấy năm trước, nàng chắc chắn không bằng lòng cho Đề Kiêu và một cô bé yếu ớt như vậy ở bên nhau.
Nhưng nhiều năm trôi qua, Đề Kiêu vẫn lẻ loi một mình, chưa bao giờ chủ động nhìn những người phụ nữ khác, nhiệt tình của Đề hoàng hậu cũng phai nhạt dần, nghĩ cũng mặc kệ gia thế hay diện mạo của cô nương nhà người ta, Đề Kiêu thích là được, lúc này rốt cuộc có rồi, dù thân thể Diệp Ly Châu có kém một chút, tính tình, diện mạo lại đều là kiểu mà Đề hoàng hậu thích.
Đề hoàng hậu cho thái y bắt mạch xong, rồi giữ Diệp Ly Châu lại cùng nhau ăn bữa cơm.
Chờ dùng xong cơm trưa, Thái tử Triệu Quân cũng tới cung của Hoàng hậu thỉnh an.
Diệp Ly Châu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Quân ở khoảng cách gần.
Cháu ngoại giống cậu, đường nét của Triệu Quân có ba phần tương tự Đề Kiêu, đều là thâm thúy góc cạnh, có điều Triệu Quân ôn tồn nho nhã hơn.
Chẳng qua lần này Triệu Quân vội vã tới thỉnh an, lại hình như có một chút việc gấp.
Triệu Quân quả thật có việc gấp, có điều Diệp Ly Châu rất ít khi vào cung, đây cũng là bảo bối trên đầu quả tim của ông cậu, sau này sẽ là trưởng bối của Triệu Quân, trong lúc nhất thời hắn cũng không bàn chuyện, mà chỉ hàn huyên vài câu với Hoàng hậu.
Diệp Ly Châu nhìn ra dường như Triệu Quân có lời gì muốn nói với Hoàng hậu, nàng ở đây e là không tiện, chưa tới chốc lát, Diệp Ly Châu đã tìm được cớ ra khỏi cung.
Trở lại Diệp phủ, Diệp Ly Châu vừa về đến Tĩnh Thủy Hiên, thì một tiểu nha hoàn nói: “Thưa tiểu thư, vừa nãy Khương cô nương đã về. Lúc trước Khương cô nương có nuôi một bầy thỏ, sau khi nàng rời đi, thì thả ra bãi cỏ nuôi, hôm nay Khương cô nương về không tìm được người, nên đi chơi với mấy con thỏ, ai biết…”
Ngập ngừng một lát, tiểu nha hoàn nói: “Tám con thỏ mà Khương cô nương nuôi, ba con trong đó bị vú em của Ô cô nương bắt được, đã hầm canh, nướng thịt làm cho thái thái ăn rồi ạ.”
Ô cô nương trong miệng tiểu nha hoàn, chính là chỉ Ô Anh.
Bệnh của Ô Thị tuy đã khá hơn, Khương Nhiễm Y cũng rời khỏi phủ rồi, bà ta lại vẫn để Ô Anh ở lại Diệp phủ.
Nghe xong lời này, sắc mặt của Diệp Ly Châu trở nên khó coi: “Bọn họ ăn mất thỏ của chị ta rồi à?”
Tiểu nha hoàn “dạ” một tiếng.
Diệp Ly Châu mím môi: “Hải Đàn, đi cùng ta tới viện của thái thái nhìn xem.”
Tiểu nha hoàn do dự một chút, rồi nói: “Thưa tiểu thư, người chớ có tức giận quá. Khoảng thời gian trước thái thái ở ngay trước mặt các phu nhân khác nói người khó hầu hạ, đây chỉ là mấy con thỏ của Khương cô nương, nếu người vì chuyện này mà tức giận, thì thật sự không đáng.”
Dù sao mấy con thỏ bình thường, vừa rẻ lại dễ gặp, không phải là cái gì quý giá. Ô Anh dù sao cũng là khách, không hiểu được quy củ cũng không quan trọng, nếu bởi vì việc này mà ầm ĩ lên, chắc chắn không tốt cho thanh danh của Diệp Ly Châu, người khác nhất định cảm thấy Diệp Ly Châu nhỏ nhen, so đo từng tí một.
Hải Đàn lại nói: “Bọn họ bắt nạt Khương cô nương, chẳng khác nào bắt nạt tiểu thư của chúng ta, cục tức này làm sao có thể nhịn chứ? Tiểu thư, người chớ để trong lòng, chúng ta đi về trước, tôi có biện pháp trị Ô cô nương không coi ai ra gì này.”
Đề Kiêu sắp xếp Hải Đàn ở bên người Diệp Ly Châu, chính là vì sợ có người bắt nạt nàng, cố ý giúp nàng trút giận.