Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

60: 60


trước sau



Người dịch: LC (fb: dot.chay.lang.man)

Thái độ của Đề Kiêu cương quyết, không nhìn không được.

Diệp Ly Châu đỏ mặt nén nước mắt, thật sự bị hắn kiểm tra một lần.

Bình thường nàng lười biếng không thích vận động, nuôi ra một thân thói hư tật xấu, thân thể cũng vô cùng yếu ớt, bị vỗ sơ qua một cái, đã đỏ lên một mảnh nhỏ.

Lúc này Đề Kiêu đã có phần không khắc chế nổi bản thân.

Tiểu mỹ nhân mà hắn thích nhất khóc như hoa lê đẫm mưa ở trước mặt hắn, vả lại quần áo xộc xệch, nửa nghiêng nửa quỳ. Làm một người đàn ông, nhìn thấy cảnh tượng đẹp như vậy, thực sự rất khó mà không động lòng.

Diệp Ly Châu đã nghĩ tới Đề Kiêu sẽ làm gì với nàng. Nàng thực sự sợ, đã không muốn nữa.

Diệp Ly Châu lật người, muốn xuống giường. Lúc còn chưa leo xuống, Đề Kiêu đã bắt được cổ chân của nàng, từng chút một, kéo Diệp Ly Châu trở về.

Ngón tay của Diệp Ly Châu túm lấy màn giường. Màn giường là màu xanh nhạt, tạo thành đối lập rõ nét với đầu ngón tay trắng muốt hơi hồng hồng của nàng.

Diệp Ly Châu vừa túm, nó đã nhăn lại. Một mảnh bừa bộn. Cuối cùng Diệp Ly Châu vẫn phải buông tay.

Mắt cá chân của nàng lạnh giá mảnh khảnh, lộ ra màu trắng trong suốt, óng ánh như ngọc, ngay cả mạch máu màu xanh nhạt cũng thấy được rõ ràng.


Đề Kiêu gắng sức kiềm chế bản thân: “Còn muốn chạy?”

Diệp Ly Châu nói: “Lần trước đau quá, điện hạ, có thể không làm không? Ta sợ đau, người ta không thoải mái.”

“Ta không động vào nàng, đừng sợ.” Giọng điệu của Đề Kiêu dịu dàng hơn vài phần. Hắn cẩn thận kiên nhẫn dụ dỗ Diệp Ly Châu, lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, “Ngoan chút.”

Diệp Ly Châu dựa vào vai Đề Kiêu. Đề Kiêu chậm rãi đặt người nằm xuống, duỗi tay khép màn lại.

Hôm nay Diệp Ly Châu bị hoảng sợ, lại ăn mặc mỏng manh đứng nơi đầu gió, bị nhiễm chút phong hàn.

Nàng không muốn, Đề Kiêu sẽ không ép buộc nàng tiếp nhận, chỉ dụ dỗ nàng chơi đùa cái khác mà thôi.

Nói tới cũng là lúc trước hắn quá xấu xa, để lại bóng ma trong lòng nàng, dẫn tới nàng sợ chuyện này. Bây giờ Đề Kiêu chỉ có thể chịu đựng, thỏ trắng đã đưa đến miệng cũng không ăn được, chỉ ngậm trong miệng mà thôi.

Diệp Ly Châu bị bắt nạt rất đáng thương, quần áo bẩn thỉu. Nàng hắt hơi một cái thật khẽ, có chút xấu hổ.

Đề Kiêu lau mặt cho nàng, đút cho nàng một ngụm nước, rồi sờ trán nàng: “Có hơi nóng. Để ta gọi đại phu tới.”

Diệp Ly Châu nói: “Ta muốn tắm rửa.”

Trong phòng ấm áp, Đề Kiêu đem đồ trên giường thay cho nàng, hơi lau qua người, thay một bộ áo quần sạch sẽ, rồi đốt hương.

Sau khi nàng tới Vương phủ một lần, Đề Kiêu đã cho người chuẩn bị sẵn rất nhiều quần áo để Diệp Ly Châu mặc.

Hắn tiện tay cầm một bộ mặc vào cho Diệp Ly Châu.

Vành mắt Diệp Ly Châu hiện lên màu đỏ, gò má cũng được nhuộm màu nhàn nhạt như hoa đào vậy. Nàng gác trán lên chỗ hõm cổ của Đề Kiêu: “Ta nóng quá. Chàng mở cửa sổ ra cho thoáng khí một chút.”

Đề Kiêu nói: “Càn quấy, không được.”

Diệp Ly Châu nhắm mắt lại, lập tức ngủ mê man.

Lúc nàng có ý thức, thì nghe thấy một giọng đàn ông già nua đang nói: “… Diệp cô nương bị hoảng sợ, lại bị nhiễm gió lạnh, lúc này mới hôn mê. Thừa tướng đại nhân không cần lo lắng quá.”

Sao Diệp Phụ An có thể không lo lắng đây. Lúc nghe Khương Nhiễm Y nói rằng Diệp Ly Châu ngã xuống từ chỗ cao như vậy, tim Diệp Phụ An cũng sắp vỡ nát rồi. Sau đó lại nói rằng Tần Vương đã đón được người, trái tim tan nát của Diệp Phụ An lúc này mới miễn cưỡng lành lại.

Có điều, Diệp Phụ An vẫn muốn ra roi thúc ngựa tới phủ Tần Vương đòi người.

Ít ngày trước Tần Vương còn nói muốn cưới Diệp Ly Châu. Mặc kệ Tần vương đây là muốn thật hay là giả, Diệp Phụ An đều không yên tâm để Diệp Ly Châu ở bên cạnh một người đàn ông như vậy.

Diệp Phụ An nói: “Không sao là tốt rồi. Không sao là tốt. Chờ con bé tỉnh rồi, ta đưa nó về nhà, sẽ không quấy rầy Tần Vương điện hạ nữa.”


Đề Kiêu thản nhiên nói: “Diệp tiểu thư ở chỗ bản vương, thừa tướng không yên tâm?”

Đương nhiên là không yên tâm. Diệp Phụ An cuối cùng đã biết, đàn ông trong thiên hạ đều đen tối như nhau, mặc kệ là già hay trẻ, đều không thể tùy tiện gửi gắm con gái được.

Trước đây ông xem Đề Kiêu là trưởng bối của Diệp Ly Châu, nhưng trưởng bối này ngược lại hay lắm, lại có thể chủ động xin cưới Diệp Ly Châu.

Mặc kệ Đề Kiêu là thật tâm hay giả ý, Diệp Phụ An đều không mong hai người gặp lại nhau nữa.

Diệp Phụ An cười ha hả, nói: “Làm sao dám không yên tâm về Tần Vương ngài chứ. Chẳng qua là con bé nhà ta ngang bướng, chơi đùa ở chỗ cao còn có thể ngã xuống. Nếu như ở lại bên người Tần Vương, nhất định sẽ gây ra không ít họa.”

Lông mi của Diệp Ly Châu thoáng rung rung.

Diệp Phụ An mừng chết đi được: “Châu Châu bảo bối, con tỉnh rồi hả?”

Diệp Phụ An vội vàng ngồi xuống bên giường, đỡ Diệp Ly Châu ngồi dậy. Ông vươn tay sờ trán Diệp Ly Châu, vẫn còn có chút nóng.

Ban đầu ý thức của Diệp Ly Châu còn chưa tỉnh táo, nghe thấy cha nói xấu mình trước mặt Đề Kiêu, lúc này mới rốt cuộc thanh tỉnh hoàn toàn.

Đề Kiêu thoáng nhìn Diệp Ly Châu.

Diệp Ly Châu gật đầu: “Vừa nãy con thấy váng đầu, nên mới ngã xuống.”

Diệp Phụ An cười nói: “Lần này may mà có Tần Vương điện hạ cứu con, ngày mai cha lại mở tiệc ở nhà, chiêu đãi Tần Vương một bữa thịnh soạn. Châu Châu này, lần sau không được chơi đùa ở chỗ nguy hiểm như vậy nữa nhé. Nếu con thật sự ngã xuống chỗ nào, thì chính là muốn cái mạng già của cha đó.”

“Cha, cha đừng nói nữa.” Diệp Ly Châu khẽ sẵng giọng, “Con đều biết mà.”

Diệp Phụ An nhìn con gái vừa ngoan ngoãn lại khiến người ta thương yêu như vậy, trong lòng càng vui vẻ. Lần này Đề Kiêu cứu Diệp Ly Châu, ngoại trừ không thể đồng ý chuyện cưới Diệp Ly Châu, những thứ khác, mặc kệ Đề Kiêu nói gì, Diệp Phụ An đều sẽ cân nhắc.

Diệp Phụ An nói: “Con gái ngoan, trước tiên con ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, uống chút thuốc. Cha với Tần Vương điện hạ có chuyện muốn nói, lát nữa cha đưa con về nhà.”

Diệp Ly Châu “dạ” một tiếng.

Ánh mắt Đề Kiêu quét qua Diệp Ly Châu. Từ đôi mắt nàng, cho đến cằm, rồi đến bộ ngực đầy đặn, vòng eo không đủ một nắm tay, sau đó, là đôi chân thon dài bị che phủ dưới chăn.

Mặt của Diệp Ly Châu đột nhiên nóng lên.

Hôm nay Đề Kiêu đã hôn nàng, những chỗ hắn nhìn, hắn đều đã hôn cả.

Thực ra Đề Kiêu cũng không thích tán tỉnh dài dòng, càng muốn đi thẳng vào chủ đề hơn. Cả đêm thương yêu Diệp Ly Châu, khiến nàng khóc lóc cầu xin tha thứ. Nhưng tạm thời nàng không chịu đựng nổi, Đề Kiêu đành phải chậm rãi dây dưa cùng nàng.

Trong quá trình này, thực ra Đề Kiêu cũng phát hiện ra rất nhiều lạc thú. Còn có ai có thể sánh với Diệp Ly Châu càng có khả năng đốt lên hứng thú của Đề Kiêu chứ? Chỗ nào của nàng cũng hoàn mỹ, không có chỗ nào là hắn không thích.


Lúc này, Đề Kiêu nhìn Diệp Ly Châu như vậy, cũng là cảnh cáo nàng, để cho nàng biết, hắn mới không phải là trưởng bối gì đó của nàng. Hắn muốn làm người đàn ông của nàng, Diệp Ly Châu đã dám to gan lớn mật ngủ với hắn, thì phải chịu trách nhiệm mà đi theo hắn.

Diệp Ly Châu lại không muốn để cha nàng biết cô con gái ngoan của ông lén yêu đương vụng trộm với người ta. Chỉ nghĩ thôi, Diệp Ly Châu đã cảm thấy hổ thẹn.

Nàng chính là dám làm không dám chịu đó.

Diệp Ly Châu di chuyển tầm mắt.

Nhìn từ góc độ của Đề Kiêu, khuôn mặt nàng quá mức xinh đẹp, dung mạo như yêu nữ hại nước hại dân, nốt chu sa trên trán, tôn lên da thịt oánh nhuận chói mắt, đôi mắt long lanh được lông mi dài bao phủ, bờ môi căng mọng như cánh hoa hồng động lòng người. Đã ngây thơ lại tà ác, đã vô tình lại đa tình.

Đề Kiêu đã sớm nhỡ kỹ vô số khoản nợ của Diệp Ly Châu, chỉ chờ ngày sau sẽ nhốt nàng trong nhà tính toán một thể.

Hắn lạnh lùng nhếch môi: “Thừa tướng, đi thôi.”

Sau khi Diệp Phụ An đi ra ngoài, gió lạnh đập vào mặt, Đề Kiêu nói: “Bản vương có một việc, chẳng biết thừa tướng có bằng lòng giúp không?”

Diệp Phụ An nói: “Nguyện nghe kỹ càng.”

Sau khi nói xong, Diệp Phụ An thoáng liếc nhìn Đề Kiêu. Quay về phòng, nhìn thấy Diệp Ly Châu lại đang ngủ.

Đề Kiêu này, ra chiến trường có thể đánh thắng trận, cởi áo giáp lại có thể đấu đá trên triều đình.

Diệp Phụ An quen biết vô số người, nhưng cũng rất khó thăm dò được lòng dạ của Đề Kiêu. Đề Kiêu muốn ông giúp chuyện này, Diệp Phụ An nhìn vào việc Diệp Ly Châu được cứu, nên cũng đã đồng ý.

Sau khi bị đánh thức, Diệp Ly Châu mơ mơ màng màng dụi mắt, gọi một tiếng “Cha”. Diệp Phụ An nói: “Châu Châu, chúng ta nên về nhà thôi.”

Diệp Ly Châu xuống giường đi giày, để Diệp Phụ An khoác áo choàng lên cho nàng.

Nàng đội mũ lông chồn, bàn tay giấu ở trong tay áo. Nàng thoáng liếc nhìn Đề Kiêu: “Tần Vương thúc thúc, cháu đi đây, lần sau gặp lại.”






trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây