Diệp Ly Châu mơ mơ màng màng: “Hả? Ta đã nói cái gì?”
Đề Kiêu thấy nàng lại có thể chối, sắc mặt u ám đi vài phần. Tay hắn nắm lấy eo của nàng: “Không nhớ rõ hả? Vậy chúng ta ôn lại một lần nữa?”
Diệp Ly Châu lập tức muốn đứng dậy. Nàng ngọ nguậy cơ thể, giữ chặt lấy tay Đề Kiêu: “Ta… Ta muốn dậy… Điện hạ, chàng không mệt sao?”
Nàng gượng gạo thay đổi đề tài, rõ ràng chính là không muốn thừa nhận những lời mình vừa mới nói.
Không muốn thừa nhận cũng vô dụng thôi.
Đề Kiêu giam nàng trong lòng mình: “Cho rằng ai cũng yếu như nàng hả? Nếu không phải…”
Nếu không phải là Diệp Ly Châu khóc lóc cầu xin, bắt gọi chú thì gọi chú, bắt gọi anh thì gọi anh, cuối cùng ngay cả phu quân cũng gọi ra, thực sự không tiếp nhận nổi nữa, thì sao Đề Kiêu có thể buông tha cho nàng.
Mấy ngày rồi Diệp Ly Châu chưa tới gần Đề Kiêu, bây giờ nằm trong lòng Đề Kiêu, nàng chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, thỏa mãn không nói ra lời.
Đề Kiêu lấy bình thuốc từ một ô vuông bí mật ở bên cạnh. Lần này hắn cân nhắc chu đáo hơn một chút, nhớ tới thân thể của Diệp Ly Châu mềm mại yếu ớt, sau khi xong việc thì bôi ít thuốc cho nàng nhằm giảm bớt đau đớn.
Hắn cầm bình thuốc, một tay bế Diệp Ly Châu lên: “Chúng ta đi tắm rửa.”
Diệp Ly Châu nhắm mắt lại “dạ” một tiếng.
Chờ tới lúc ngâm mình trong nước, Đề Kiêu nói: “Ngày cưới đã quyết định rồi, chính là ngày mười sáu.”
Diệp Ly Châu được Đề Kiêu ôm. Nàng không chịu buông tay, dựa lên vai hắn, nhắm mắt lại nói: “Cha ta vẫn chưa đồng ý…”
Thùng nước tắm được làm từ gỗ lim cao cấp nhất, sau khi đổ nước nóng vào sẽ có mùi thơm tỏa ra. Đề Kiêu xoay người nàng lại, để nàng nắm chặt lấy thành của thùng nước.
Bỗng nhiên mất đi cái ôm ấm áp, Diệp Ly Châu có phần không hài lòng: “Điện hạ…”
Giọng nói cũng mềm mại, là đang làm nũng.
Đề Kiêu thản nhiên nói: “Không nhớ lâu.”
Nước cũng tràn ra ngoài, cả gian phòng đều là mùi thơm của gỗ lim. Diệp Ly Châu vốn đang cắn môi, Đề Kiêu lo nàng sẽ cắn rách, cho nên tách cằm của nàng ra.
Trên mặt đất là một tầng nước lênh láng thật mỏng, còn có thêm nhiều nước trong veo chảy ra từ trong thùng tắm. Bên cửa sổ bày một bình hoa tao nhã, hoa mai vàng trong bình thơm ngát bốn phía.
Đề Kiêu lại nhẹ nhàng dạy dỗ một chút, chưa tới một giờ, đã ôm người ra, bọc chăn lại.
Lần này Diệp Ly Châu thật không có một chút sức lực mà động đậy nữa.
Lần này ở trong nước, nàng chống cự hết sức.
Đề Kiêu cảm thấy không cam lòng, nói ở bên tai Diệp Ly Châu: “Vừa rồi có thoải mái không?”
Diệp Ly Châu vốn còn muốn nói “Điện hạ ngài lần sau đừng thô lỗ như vậy”, bởi vì Đề Kiêu thô bạo lên, quả thực không giống con người, giày vò Diệp Ly Châu đến chết đi sống lại.
Chần chừ giây lát, để bảo toàn thể diện của Đề Kiêu, cũng để Đề Kiêu không vì thẹn quá thành giận mà làm thêm lần nữa, Diệp Ly Châu gật đầu: “Thoải mái.”
Mười ngón tay của Đề Kiêu và Diệp Ly Châu đan vào nhau: “Ta biết mà, ở trong nước rốt cuộc là không giống.”
Lau khô người cho Diệp Ly Châu, đặt nàng lên trên sạp, sau đó Đề Kiêu thoa thuốc cho nàng.
Tai của Diệp Ly Châu cũng đỏ lên. Nàng nhắm mắt lại, ngón tay mảnh khảnh túm lấy khăn trải giường.
Bôi thuốc xong, cái cảm giác đau đớn đó giảm đi rất nhiều.
Diệp Ly Châu đưa lưng về phía Đề Kiêu, nói: “Giờ nào rồi?”
Đề Kiêu xoắn một lọn tóc đen của nàng: “Thời gian hãy còn sớm.”
Hắn đã thay bộ quần áo khác, là áo ngủ màu xanh sẫm. Diệp Ly Châu không tự chủ tiến lại gần Đề Kiêu, nằm sấp trên đùi hắn: “Để ta ngủ một lát.”
Đề Kiêu không biết nên làm thế nào để miêu tả Diệp Ly Châu.
Nàng lén lén lút lút tới đây một mình, chính là để ngủ với hắn, bây giờ nàng đạt được tâm nguyện rồi, thoả mãn nằm sấp trên đùi hắn ngủ, cũng không quan tâm tới suy nghĩ của hắn nữa.
Giọng của nàng mơ hồ không rõ, không tim không phổi.
Đề Kiêu nhếch môi, không quấy nhiễu nàng nữa. Hắn gom mái tóc dài vẫn còn có chút ẩm ướt của nàng lại để sang một bên.
Mành cửa sổ đều đã được che lại, Diệp Ly Châu nằm nghiêng trên sạp mỹ nhân, trên người đắp một cái chăn trắng tinh không chút tỳ vết. Sống lưng nàng tạo thành một vòng cung xinh đẹp, da thịt trắng đến chói mắt, trên nét mặt hơi có vài phần ngây thơ, đôi mắt nặng nề nhắm chặt.
Trong phòng thoáng cái tối đi. Trong lư hương đang đốt hương an thần, hương thơm lượn lờ. Đề Kiêu ôm vai nàng, cũng nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, người hầu ở bên ngoài đột nhiên gõ cửa: “Điện hạ.”
Đề Kiêu cau mày, ôm Diệp Ly Châu vào trong lòng, che kín lỗ tai nàng: “Chuyện gì?”
“Diệp thừa tướng đến đây gặp ngài ạ.”
Đề Kiêu thật không ngờ Diệp Phụ An sẽ tới vào lúc này. Có điều, có thể khẳng định là, Diệp Phụ An không biết Diệp Ly Châu đang ở đây.
Nếu như Diệp Phụ An đã biết cô con gái cưng của ông đang nằm trên giường của Đề Kiêu, lúc này khẳng định không phải để người truyền lời đơn giản như vậy, mà đã kéo người đánh vào đây rồi.
Đề Kiêu đắp kín chăn cho Diệp Ly Châu, để người hầu lui xuống. Hắn đứng dậy thay một bộ đồ khác.
Sau khi đi ra, Đề Kiêu phân phó: “Chuẩn bị đồ ăn, Diệp tiểu thư tỉnh lại thì để Hải Đàn đi vào hầu hạ nàng.”
Dặn dò xong, lúc này Đề Kiêu mới đi ra.
Từ sau lần trước Diệp Phụ An đắc tội Đề Kiêu, Đề Kiêu cũng không tới Diệp gia nữa. Nhắc lại, Diệp Phụ An cũng có chút chột dạ.
Đề Kiêu biết, hai ngày này Diệp Phụ An đã tìm đến toàn bộ hòa thượng, đạo sĩ trong kinh thành, còn cố ý trao đổi thư từ với Ngộ Tâm sư thái.
Ngộ Tâm sư thái nói gì, Đề Kiêu không rõ lắm, nhưng hắn khẳng định đa số những người mà Diệp Phụ An tìm được bên trong kinh thành, không ai không nói Đề Kiêu và Diệp Ly Châu là trời sinh một đôi, phá hỏng đi rồi thì sức khỏe của Diệp Ly Châu sẽ không ổn.
Đây thực ra là sự thật, có điều, Đề Kiêu hoặc Diệp Ly Châu nói cho Diệp Phụ An biết, Diệp Phụ An nhất định sẽ không tin, cho rằng bọn họ đang lừa gạt ông. Nhưng nhiều người đều nói như vậy, ông muốn không tin cũng phải tin.
Mặc kệ thế nào, Diệp Phụ An cũng sẽ không cầu xin Đề Kiêu cưới con gái ông. Ông vẫn còn có khí phách đấy. Ông đường đường là thừa tướng, con gái ông lại là mỹ nhân hiếm thấy trong kinh thành, sao có thể ấm ức mà gả đi được? Lần này tới đây, chủ yếu là để xem thái độ của Đề Kiêu.
Đề Kiêu dĩ nhiên là nhìn ra được, Diệp Phụ An chết vì sĩ diện.
Sau khi hắn đi vào phòng tiếp khách thì hờ hững nói: “Diệp thừa tướng.”
Diệp Phụ An đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy: “Tần Vương điện hạ.”
Sắc mặt Đề Kiêu giống hệt như mọi khi, Diệp Phụ An cũng không nhìn ra được cái gì khác biệt. Đề Kiêu cũng không hề bởi vì lúc trước bị từ chối mà tiếp đón Diệp Phụ An không chu đáo, hắn nói: “Thừa tướng không cần câu thúc, ngồi xuống đi, lần này ngài tới đây chắc là có chuyện gì muốn nói.”
Diệp Phụ An sẽ không tùy tiện để lộ ra suy nghĩ của mình, chuyện liên quan đến việc lớn của con gái, ông càng không thể để bị tiền mất tật mang, chỉ xem thử thái độ của Đề Kiêu, mở miệng thì lại nói những chuyện trên triều đình.
…
Sau khi Diệp Ly Châu tỉnh lại, nàng cảm thấy thắt lưng mềm nhũn, có chút không dậy nổi khỏi giường.
Nàng gọi một tiếng “Hải Đàn” theo bản năng, không ngờ Hải Đàn thật sự đi vào.
Hải Đàn nhìn thấy tình hình trên chiếc giường hẹp thì cũng ngẩn ra, ở đây không hề lộn xộn, cũng không có phát sinh cái gì, chỉ là Diệp Ly Châu lười biếng ngồi dậy, trên người chỉ mặc một bộ áo yếm màu đỏ tươi, tóc dài lỏng lẻo xõa xuống, cảnh tượng mảnh mai vô lực này quá mức mê người.
Hải Đàn cúi đầu xuống, không dám nhìn Diệp Ly Châu thêm nữa: “Tiểu thư.”
Diệp Ly Châu uể oải dụi dụi mắt, lúc này mới cảm thấy ngượng ngùng, nàng ôm chăn, nói: “Lấy quần áo tới đây.”
Hải Đàn cầm bộ váy áo được gấp ngay ngắn ở một bên tới: “Có cần nô tỳ hầu hạ người mặc vào không ạ?”
Diệp Ly Châu lắc đầu: “Không cần, để ta tự mặc.”
Hải Đàn lui ra phía sau bức bình phong, rót một chén trà cho Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu quả thật khát nước, nàng uống hai ngụm nước, rồi đưa chén trà cho Hải Đàn: “Điện hạ đi đâu rồi?”
Hải Đàn nói: “Lão gia đã tới, nói là muốn gặp Tần Vương điện hạ. Điện hạ đi tiếp đón lão gia rồi ạ.”
Diệp Ly Châu hơi có chút hoảng hốt: “Cha ta tới rồi à?”
Nàng lo lắng có phải là Diệp Phụ An biết nàng lén lút gặp mặt Đề Kiêu hay không. Hải Đàn nhìn ra suy nghĩ của Diệp Ly Châu, nói: “Tiểu thư đừng lo, lão gia chắc chắn không biết người đang ở đây đâu. Hành tung của người cũng không có lộ ra.”
Diệp Ly Châu cầm lấy cái áo lót, nàng nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta thay áo.”
Cơ thể được giấu dưới chăn tràn đầy các loại dấu vết kỳ quái, Diệp Ly Châu không muốn để cho Hải Đàn nhìn thấy, chờ Hải Đàn ra xa một chút, Diệp Ly Châu mới thay áo.
Hai chân nàng mảnh mai thon dài, da thịt trơn bóng như ngọc, mềm mại mịn màng, chỉ là có dấu ngón tay đáng ghét lưu lại ở phía trên.
Diệp Ly Châu xoa xoa dấu vết xanh tím, xoa thế nào cũng không hết, nàng đành phải buông tha.
Sau khi thay áo xong, Hải Đàn đưa tới một bát tổ yến: “Người vẫn chưa ăn gì, nhoáng cái mà đã là giữa buổi chiều rồi. Điện hạ phân phó kẻ dưới làm cho người tổ yến đường phèn.”
Diệp Ly Châu nếm hai ngụm, lại cầm áo choàng mặc vào: “Chúng ta đi về trước đi. Về nhà rồi lại ăn chút gì đó.”
Hải Đàn thoáng chần chừ: “Điện hạ không có nói tới việc để người rời đi…”
Đề Kiêu cũng không cho Diệp Ly Châu quay về, chỉ nói nàng tỉnh lại thì để nàng ăn ít đồ, không nói gì khác nữa. Hải Đàn lo Diệp Ly Châu tùy tiện đi về, lát nữa Đề Kiêu tìm không thấy người sẽ nổi giận.
Trái lại Diệp Ly Châu không nghĩ nhiều lắm. Nàng cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều rồi, gặp lại Đề Kiêu lần nữa cũng được mà không gặp cũng chẳng sao. Sắc trời đã không tính là sớm nữa, ở chỗ này còn rất không thú vị, còn không bằng sớm rời đi cho xong.
Chờ tới khi đi đến cửa, thị vệ ở một bên thấy Diệp Ly Châu muốn đi, tiến lên phía trước nói: “Sắc trời chưa tối, Diệp tiểu thư, có lẽ điện hạ sắp quay về rồi.”
Thị vệ cũng lo sau khi điện hạ quay lại không nhìn thấy Diệp Ly Châu, sẽ tức giận mà giận lây sang bọn họ. Dù Điện hạ chưa nói có giữ người lại hay không, nhưng dưới tình huống như thế, tất cả mọi người đều hiểu, điện hạ nhất định là muốn giữ Diệp tiểu thư ở lại. Ít nhất phải để điện hạ tự mình tiễn người về mới phải.
Diệp Ly Châu cười nói: “Nhà chị họ ta chỉ cách bên này có hai con hẻm, ta và Hải Đàn cùng đi qua đó là được.”
Các hộ giàu có trong kinh thành sống liền kề nhau, nơi ở của nhà Khương Nhiễm Y cách bên này cũng không tính là xa, đã lâu rồi Diệp Ly Châu không gặp Khương Nhiễm Y, vừa hay qua đó ngồi một lát.
Người của Đề Kiêu cũng không dám ngăn cản Diệp Ly Châu, càng không dám nói gì. Người trong viện này đều biết, đây chính là chủ mẫu tương lai, hơn nữa còn rất được điện hạ cưng chiều. Đắc tội chủ mẫu, tương lai nhất định sẽ chịu không hết đau khổ.
Bởi vì sợ gặp phải người của Diệp Phụ An, Diệp Ly Châu lặng lẽ đi ra ngoài từ cửa sau. Sau khi đi ra, nàng thở phào nhẹ nhõm, nói với Hải Đàn: “Chúng ta đi thôi, may là không chạm mặt cha ta, cũng không rõ cha ta và điện hạ có việc quan trọng gì muốn nói. Còn đợi tiếp ở chỗ điện hạ, ta thật sự sợ lúc nào đó cha ta sẽ đột nhiên đi vào tóm được ta.”
Sau khi Đề Kiêu quay lại, trên giường đã trống không.
Đám người hầu thấy hắn vừa quay về đã đi vào trong phòng thì biết là tới tìm Diệp tiểu thư, chưa kịp nói gì, đã thấy điện hạ đi ra.
Đề Kiêu không nhìn thấy Diệp Ly Châu, lạnh giọng hỏi: “Nàng đâu rồi?”
Một tên hầu nói: “Diệp tiểu thư đi tới nhà chị họ của nàng rồi ạ.”
Đề Kiêu cười lạnh, Diệp Ly Châu chính là cái đức hạnh này, bản thân thỏa mãn rồi là vui vẻ rời đi, xem bản thân là đại gia, coi Đề Kiêu là cô nương trong thanh lâu. Đại gia người ta ngủ xong còn biết cho hai đồng tiền, nàng thì hay rồi, ngủ xong là chạy mất.
Thờ ơ với nàng nhiều ngày như vậy, trái lại không khiến cho nàng có thêm chút xíu trí nhớ nào.
Có điều… Chờ vào cửa rồi, dù nàng muốn trốn, cũng không có chỗ nào mà trốn được nữa.