Mà hắn đi tới đại học Giang Châu một lần nữa để tu luyện tiếp.
Sau khi Hỗn Độn Châu hấp thu nội lực trên người của Quỷ Hợp Hoan thì bắt đầu phát ra khí Hỗn Độn.
Lúc này Trần Thuận hoàn toàn hấp thu luyện hóa.
Khí Hỗn Độn đẳng cấp cao hơn linh khí đất trời, qua thời gian một đêm, tu vi của Trần Thuận lần nữa tăng nhanh với tốc độ mắt thường nhìn thấy được.
Đến trưa ngày hôm sau, không ngờ tu vi của Trần Thuận đã đạt tới trung kỳ cảnh giới luyện khí.
Vỏn vẹn thời gian một ngày một đêm, Trần Thuận vừa mới bước vào sơ kỳ cảnh giới luyện khí đã đột phá đến trung kỳ cảnh giới luyện khí, ngoại trừ việc bản thân Trần Thuận có thiên phú khủng khiếp ra thì Hỗn Độn Châu cũng đã phát huy tác dụng to lớn.
Trần Thuận chậm rãi nôn ra một ngụm khí đục, hắn mở to mắt, bất giác cười gượng một tiếng.
Lần này, bên ngoài cơ thể của Trần Thuận lại tiết ra rất nhiều tạp chất, xem ra hắn lại phải về nhà tắm rửa một lát mới được.
Gấu Xám đã ở bên cạnh bảo vệ Trần Thuận một ngày một đêm, lúc này trong lòng như dậy sóng lớn.
Vẻn vẹn chỉ một đêm, Trần Thuận mang đến cho anh ta cảm giác áp bách tăng gấp mấy lần.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là thực lực của Trần Thuận rất có thể đã lợi hại hôm qua gấp mấy lần.
Ánh mắt nhìn Trần Thuận cũng càng thêm cuồng nhiệt.
Anh ta cảm thấy lựa chọn lần này của mình chắc chắn là quyết định chính xác nhất từ trước tới nay.
Đi theo một nhân vật thần bí khủng bố như vậy, chỉ cần bản thân anh ta không bao giờ phản bội thì trong tương lai, ở Giang Châu, thậm chí là Giang Bắc này, anh ta chắc chắn sẽ có một chỗ đứng cho riêng mình.
Lần này sau khi về đến nhà, đầu tiên là Trần Thuận xác nhận trong phòng tắm có ai không, rồi mới yên tâm vào tắm rửa.
Tắm xong, lúc quấn khăn tắm đi ra ngoài, hắn mơ hồ nghe thấy trong phòng ngủ của Tống Thiên Hy phát ra tiếng rên khiến người ta suy nghĩ miên man.
Dù sao bọn họ cũng đã kết hôn ba năm, trước đó Tống Thiên Hy chưa bao giờ có bất kỳ hành vi thân mật nào với Trần Thuận “ngày xưa”.
Mà Tống Thiên Hy ở độ tuổi này, có nhu cầu này kia cũng là chuyện bình thường.
Huống chi, cô bị áp lực lớn vì chuyện công ty, cần phát tiết ra cũng là chuyện bình thường.
Thông cảm thì thông cảm nhưng Trần Thuận vẫn sa sầm mặt mũi.
Chủ Ma giới, không thể bị sỉ nhục!
Cho dù là không có tình yêu, hắn cũng không định để phát sinh quan hệ gì với Tống Thiên Hy, nhưng trước khi ly hôn, hắn tuyệt đối không cho phép Tống Thiên Hy làm bất cứ chuyện gì có lỗi với hắn.
Trần Thuận lập tức xông tới một cước đá bay cửa phòng ngủ.
Chỉ là, nhìn cảnh tượng trước mắt, Trần Thuận hơi sững sờ.
Bên trong phòng ngủ chỉ có một mình Tống Thiên Hy đang nằm trên giường.
Sắc mặt cô tái nhợt, trán ướt đẫm mồ hôi, cả người đau đớn cuộn tròn lại, đôi môi mê người lúc này trắng bệch, không ngừng phát ra tiếng kêu rên đau đớn.
Chính âm thanh này đã làm Trần Thuận hiểu lầm.
Trần Thuận chỉ liếc mắt đã nhìn ra, đây là do Tống Thiên Hy bị mất cân bằng nội tiết tố.
Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt, cô đều sẽ đau như chết đi sống lại.
Mà lần này cô lại cực kỳ đau, đau đến mức ý thức mơ hồ.
Trần Thuận thở dài.
Hắn đi thẳng tới chỗ cô.
Sau đó hắn vén nhẹ áo cô lên, ấn lòng bàn tay phải vào chỗ bụng dưới của Tống Thiên Hy, từng dòng năng lượng qua chỗ tiếp xúc không ngừng truyền vào cơ thể cô.
Lúc này, vẻ đau đớn trên gương mặt Tống Thiên Hy dần dần bớt đi.
Ý thức cũng dần tỉnh táo lại.
Tống Thiên Hy đau tưởng như sắp chết rồi nhưng không ngờ, trong lúc cô đau nhất, dường như có một dòng nước ấm chậm rãi lan khắp cơ thể, xua tan mọi đau đớn.
Lông mi run run, Tống Thiên Hy từ từ mở hai mắt ra.
Cô mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Hả?
Tống Thiên Hy hơi giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
“A!” Bên cạnh bỗng nhiên có một người đàn ông xuất hiện, hơn nữa người đó còn đang để trần nửa người, Tống Thiên Hy theo bản năng hoảng sợ hét lên.
“Đừng hét.”
Trần Thuận khẽ quát.
Lúc này Tống Thiên Hy mới nhìn rõ, thì ra người ngồi bên cạnh cô chính là Trần Thuận.
Là người chồng trên danh nghĩa của cô.
Lúc này Tống Thiên Hy mới nhận ra, Trần Thuận đang quấn khăn tắm, và chuyện cũng không phải như cô tưởng tượng.
“Sao anh lại ở đây?”
Tống Thiên Hy không kìm được tức giận.
Nhất là khi cô cảm nhận được bàn tay của hắn vẫn đang áp sát lên bụng mình, hai mắt cô như sắp phun lửa, toàn thân trong trạng thái sắp bùng phát.
“Nếu như không phải thấy cô đau đến chết đi sống lại, cô tưởng tôi thích ở đây lắm sao?”
Trần Thuận nói với vẻ không vui sau đó hắn thu tay về.
Tống Thiên Hy hơi kinh ngạc, mặt đỏ bừng, nói: “Lúc nãy, là anh à?”
Thấy cô đã ổn, Trần Thuận đứng dậy, đi thẳng ra khỏi cửa.
Hắn và Tống Thiên Hy kết hôn đã ba năm, nhưng căn bản chưa từng ở chung với nhau, từ đêm kết hôn, hai người ở hai phòng riêng biệt.
Trần Thuận vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tình trạng của cô rất nghiêm trọng rồi, gần như là tháng này sẽ còn đau hơn tháng trước, đã để lại mầm bệnh trong người. Nếu muốn trị tận gốc tôi có thể châm cứu điều trị cho cô nhưng cần phải cởi áo, cô suy nghĩ cho kỹ, nếu bằng lòng thì đến tìm tôi.”
“Mà, tốt nhất là trong hai ngày tới đi, tôi khá chắc chắn sẽ làm ba vợ tỉnh lại được, chờ ông ấy tỉnh lại rồi chúng ta sẽ ly hôn, ly hôn xong, nói không chừng tôi sẽ rời khỏi Giang Châu.”
Trần Thuận nói xong thì bóng dáng cũng biến mất sau cánh cửa.
Tống Thiên Hy nhìn theo Trần Thuận đi mất, cô ngồi thừ trên giường, ánh mắt phức tạp.
Sau khi thay một bộ quần áo sạch sẽ, Trần Thuận nhận được tin tức của Ngụy Vô Tâm.
Y nói đã tập hợp được ngọc thạch mà Trần Thuận cần.
Trần Thuận nhận được tin, hắn khẽ mỉm cười.
Xem ra hắn quyết định thu nhận Quỷ Hợp Hoan Ngụy Vô Tâm là đúng đắn.
Chuyện giao cho y, y làm rất tốt.
Trần Thuận cũng không chậm trễ, lập tức hẹn y đến một nơi, sau đó đi lấy ngọc thạch, chuẩn bị bố trí Tụ Linh Trận.
Nhưng Trần Thuận vừa ra cửa, chưa đi được mấy bước thì một chiếc Cadillac SUV màu đen bỗng phóng tới trước mặt, rồi dừng lại, chắn đường hắn.
Một người đàn ông cao lớn, dũng mãnh bước từ trên xe xuống.
Cơ bắp trên người như chứa đầy sức mạnh có tính bùng nổ.
“Ê nhóc, cô chủ tao cho mời mày, mau đi theo chúng tao một chuyến!”
Người đàn ông to xác bước xuống xe, chặn ngay trước mặt Trần Thuận, mặt không cảm xúc nói.
“Ồ?” Trần Thuận hứng thú đánh giá người đàn ông này: “Tôi không biết cô chủ của các ông là ai, cũng không có hứng thú muốn biết, nếu như muốn gặp tôi, thì bảo cô ta tự tới!”
“Chuyện đó e là mày không quyết định được.”
Người đàn ông to xác này có biệt danh là ‘Chuông Báo Tử’, là quyền vương của thế giới ngầm ở Giang Châu, từ khi ra nghề tới nay, gã đã lập được kỷ lục thắng năm mươi tám trận liên tiếp, chưa thua trận nào.
Trên đời này luôn có người không rõ thực lực của bản thân, tự đi tìm cái chết.
Trần Thuận thở dài, nói: “Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn tránh ra, anh sẽ sống!”
“Hai là nếu anh còn dám cản đường tôi, hoặc là anh nói thêm một câu nào nữa thì anh sẽ bị tàn phế!”
Bây giờ thực lực của Trần Thuận mới chỉ khôi phục không được một phần vạn so với trước đây, chưa đạt đến mức muốn làm gì thì làm trên Trái Đất này nếu giết người sẽ rất phiền phức.
Nhưng có đôi khi bắt anh ta sống còn tàn nhẫn hơn cho anh ta chết.
“Ê nhóc, mày đánh cậu Vương Trạch tàn phế, quả cũng có chút tài vặt, nhưng nếu mày cho rằng đánh bại được cậu chủ chỉ biết vài món võ mèo cào, giành được giải quán quân Tán Thủ cấp học sinh mà đã vênh váo không coi ai ra gì thì mày đúng là không biết trời cao đất dày rồi.”
Nói xong, Chuông Báo Tử ra tay luôn, gã ta cưỡng ép muốn đưa Trần Thuận đi.
Có lẽ trong mắt của người ngoài nghề, Trần Thuận dễ dàng đánh bại Vương Trạch hơn nữa còn phế bỏ hai tay, hai chân của anh ta thì đã lợi hại không ai bằng.
Nhưng trong mắt người trong nghề như gã ta, nói một câu đại nghịch bất đạo, nếu được phép thì thậm chí gã còn phế Vương Trạch dễ dàng hơn cả Trần Thuận.
“Hả?”
Chuông Báo Tử vồ túm lấy vai Trần Thuận, muốn phế bỏ một cánh tay của Trần Thuận trước.
Nhưng gã không ngờ lại chụp được vai Trần Thuận dễ như ăn cháo thế.
Nhưng cảnh tượng chỉ cần dùng sức nhẹ đã có thể bóp nát xương bả vai của Trần Thuận lại không xảy ra như gã nghĩ.
Trái lại gã cảm tưởng như đang bóp một khối sắt.
Không đúng, cho dù là một khối sắt thì cũng phải để lại dấu ấn mới đúng.
“Tôi khuyên anh biết điều nhưng anh không nghe, cứ muốn tìm đường chết, vậy thì tôi sẽ cho anh toại nguyện.”
Bỗng giọng Trần Thuận vang vọng bên tai gã.
Tiếp theo gã liền cảm thấy lòng bàn tay đang nắm chặt vai Trần Thuận truyền tới luồng phản lực mãnh liệt.
“A!”
Chuông Báo Tử kêu lên một tiếng thảm thiết.
Xương bàn tay phải đang tóm lấy bả vai Trần Thuận của gã trong phút chốc gãy vụn.
Từng khớp xương tay nổ tung.
Còn chưa hết, một bóng tối của chết choc bao trùm lấy gã.
Trước giờ gã chưa từng có cảm giác như vậy, giống như đang bị Thần Chết nhìn chằm chằm, cướp đi tính mạng của gã bất cứ lúc nào.
“Không tốt.”
Chuông Báo Tử nổi danh với biệt hiệu Quyền Vương của thế giới ngầm, trên lôi đài, gã có kinh nghiệm thi đấu cực kỳ phong phú.
Gã lập tức muốn lùi lại.
Chỉ là.
“Lời của chủ Ma giới nói ra chính là luật pháp!”
Đã nói sẽ phế ngươi thì chắc chắn sẽ phế được ngươi.
“A!”
“A!”
“A!”
Chuông Báo Tử không ngừng kêu khóc thảm thiết, tiếng sau nghe càng thê lương hơn tiếng trước.
Nửa phút sau.
Trần Thuận ném Chuông Báo Tử đã ngất đi lên xe.
Trần Thuận cũng nói luôn với tài xế đang sợ chết khiếp: “Nói cho cô chủ chó má gì đó của các người biết, tự đến mà tìm tôi, nếu không, còn phái người nào đến, tôi sẽ phế người đó, đến một phế một, đến hai phế hai!”
Trần Thuận nói xong, phủi phủi tay, tiếp tục đi đến chỗ hẹn với Ngụy Vô Tâm.
Nhà họ Vương, Giang Châu.
“Cô chủ, Chuông Báo Tử đã thất bại.”
Một người phụ nữ đang lười biếng nằm trên sô-pha, nghe báo cáo xong, vẻ mặt cô ta hơi sững sờ, sau đó, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
“Chết rồi?”
“Chưa chết, chỉ là bị tàn phế thôi, còn nặng hơn cậu chủ Vương Trạch nhiều, có khi cả đời này cũng không hồi phục được.”
“Thú vị thật, xem ra tôi đã đánh giá hắn quá thấp.”
Người phụ nữ ngồi trên sô-pha đổi tư thế, có vẻ suy tư.
“Cô muốn sai Sói Tàn ra tay không?”
“Tạm thời không cần đâu, lần này là do tôi hơi kích động, một kẻ nhu nhược hèn kém đột nhiên trở nên lợi hại, là hắn cố tình giả ngây giả ngô hay là có nguyên nhân nào khác? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ta hiểu quá ít về hắn!”
Cô ta khẽ mấp máy đôi môi đỏ thắm, dường như không để tâm lắm đến chuyện Chuông Báo Tử đã bị đánh tàn phế.
Quản gia thấy cô chủ như vậy, chỉ biết gượng cười.
Cô chủ của bọn họ là người cực kỳ thông minh, là người đẹp cực phẩm, được xếp vào một trong bốn người đẹp nhất Giang Châu.