Ma Nữ Tình Thù

34: Chương 34


trước sau

Bốn phía yếu ớt nặng nề, tiểu cô nương bị nhốt trong huyệt động hắc ám, trong huyệt động có con rắn rất đáng sợ, còn có cả con chuột và các loại bò sát không biết tên, nàng sợ đến nỗi không dám khóc, không dám ầm ĩ. Rõ ràng có thể thấy được bầu trời bên ngoài sáng sủa, mây bay qua lại, con ruồi bay vo ve, nhưng không có cách nào bước ra một bước, bởi vì nàng bị giam trong tà ma pháp ở huyệt động, đây cũng không phải là lần đầu tiên…

Không thể kể được số lần bị sư phụ nghiêm phạt mà nhốt trong huyệt động, lúc đầu nàng sợ đến vừa khóc vừa ầm ĩ, cầu xin sư phụ cho nàng ra ngoài, nhưng om sòm kịch liệt của nàng đổi lấy chính là càng nghiêm phạt tàn khốc hơn, nàng khóc đến bị bệnh, sư phụ liền cho nàng bị bệnh thêm, đến khi nàng không dám khóc thành tiếng nữa, sau khi thừa nhận sai lầm của bản thân, sư phụ mới đồng ý cho nàng đi ra.

Sống trong huyệt động cùng với rắn độc và một đàn chuột là việc vô cùng thống khổ, bởi vì chúng nó giống như nàng không cách nào đi ra được, lại dưới tình trạng không có thức ăn, chúng nó sẽ chủ ý đánh tới trên người nàng, có lúc bò lên thân thể của nàng, có lúc lại cắn một hai chỗ, khiến nàng sợ hãi hôn mê đi, nàng không ngừng mà khẩn cầu sư phụ thay đổi chủ ý nhanh lên một chút, trong khi âm thầm hạ quyết tâm, muốn noi theo học tập theo sự dạy bảo của sư phụ.

Lâu dần ra vào nhiều trong huyệt động, nàng luyện được công phu không sợ xà, chuột, không hề sợ hãi chúng nó bò lên trên người nàng mà hung hăng càn quấy, nàng dần dần trở nên thờ ơ, thậm chí có thể lãnh huyết vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đó là cách để nàng sinh tồn. Để tiếp tục sinh tồn, nàng phải trở nên âm hiểm tà độc; để sinh tồn, nàng cũng không nảy sinh nghi vấn với nhiệm vụ sư phụ giao; để sinh tồn, nàng có thể giẫm lên thi thể người khác mà bước qua, tất cả đều là vì sống sót!

Lộ không biết được bản thân đã ngủ bao lâu, trong mộng lại nhìn thấy tiểu cô nương bất lực đáng thương trong huyệt động kia, khóe miệng của nàng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, có lẽ là bị Tịch Ân giam lại trong kính thủy tinh, tà ma pháp dần dần biến mất, nếu không chuyện xảy ra lâu vậy, nàng sớm đã quên hình dáng tiểu cô nương kia, lúc này sao lại còn có thể nhớ lại, thật ngoài ý muốn.

Tiểu cô nương có đôi mắt đen, tóc đen, thoạt nhìn rất giống với nàng, nhưng các nàng có một điểm khác nhau, chính là ánh mắt! Ánh mắt tiểu cô nương kia tinh khiết ngây thơ, so với ánh mắt yêu tà, âm độc của nàng khác nhau một trời một vực. Các nàng rất khác nhau, nàng không thể tưởng tượng được sẽ có ngày bản thân sẽ trở về hồn nhiên, việc này đối với nàng mà nói quả thực là ngày thay đêm.

“Ngươi đang khóc sao?” giọng nói của tiểu nam hài truyền từ bên ngoài vào trong kính.

Đầu Lộ chậm rãi chuyển động, thoáng như nặng nghìn cân, nàng bối rối nhìn Khinh Hồng bên ngoài kính, không thể giải thích nổi ý tứ trong lời nói của hắn.

Nàng lại có thể khóc sao? Không có thể nha! Gương mặt tuy là lạnh lẽo, nhưng không có nước mắt, sao hắn lại nói nàng khóc chứ?

“Ta nói là trái tim ngươi.” Khinh Hồng chỉ vào ngực mình.

Trái tim của nàng? Nàng có trái tim sao? Nàng là một người vô tâm, sao có thể khóc chứ? Ở trong kính lâu, đầu óc hoạt động càng lúc càng chậm, tà ma pháp trên người dần dần biến mất, mà nàng cũng không có sức mà tự hỏi, nàng đã trở thành người vô dụng chưa.

“Ta xem thấy trái tim của ngươi đang gào thét, khóc thảm.” Khinh Hồng bình tĩnh phát biểu ý kiến, cũng không phải là có ý muốn rình nội tâm của nàng, mà là ở chỗ sâu trong lòng nàng truyền đến buồn đau làm hắn không thể coi thường.

Trái tim của nàng đang gào thét, khóc thảm sao? ! Đây là chuyện cười hài hước nhất mà nàng nghe thấy trong đời, Khinh Hồng còn không biết nàng đã là người vô tâm sao?

“Ngươi và sư phụ của ngươi như nhau, cuối cùng nói gì ta cũng không hiểu được.” giọng nói của nàng khàn khàn khẽ như lẩm bẩm, đã không còn sức lực để nói giọng như bình thường.

“Ngươi hận sư phụ ta sao?” Hắn hỏi lại.

“Ta trở thành như ngày hôm nay, tất cả đều không phải là nhờ hắn ban tặng sao, ngươi cho rằng ta sẽ không sao?” Nàng lạnh lùng cười. Thống khổ trên người nàng không hề giảm bớt chút nào, nhưng nàng đau đến mất cảm giác, cũng không có khả năng chống cự lại.

“Ta không hy vọng ngươi hận sư phụ.” Biết rõ không nên thông cảm cho nàng, Khinh Hồng vẫn là nhịn không được đồng cảm, vừa rồi hắn nhìn thấy hồi nhỏ nàng bị đối xử ra sao, chẳng trách sau khi lớn nàng lại trở nên lãnh huyết vô tình, đây tất cả là do hoàn cảnh đưa đẩy, có thể tất cả đây đều là oán hận của nàng.

Chẳng biết sao, gần đây năng lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, đã từ từ có thể xem trộm lòng người, cho nên hăn có thể thấy trái tim nàng tràn đầy vết thương và vô cùng cô đơn.

“Ngươi là đồ đệ của hắn, đương nhiên là mong muốn như vậy .” Nàng đùa cợt nói, mệt mỏi nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:

“Ta hận hắn.”

Bây giờ nàng dựa vào oán hận mạnh mẽ để chống lại đau đớn, nếu không phải vô cùng hận hắn, nàng e rằng sẽ điên mất.

“Sư phụ cho rằng đối với ngươi như vậy mà mới là hay nhất.” Không muốn thấy sư phụ bị nàng oán hận, Khinh Hồng vội vàng nói dùm Tịch Ân.

“Thật sao?” Nàng nhếch mông mày châm chọc. Nếu như đây là Tịch Ân đối xử tốt với nàng, vậy nàng hoàn thật không dám tưởng tượng nếu hắn đối với nàng không tốt thì khi ấy nàng sẽ trở thành cái dạng gì

“Căm hận cũng không thể giải quyết được vấn đề.” Khinh Hồng khuyên nhủ nàng.

“Căm hận có thể làm ta sống lâu thêm một chút.” Từ lâu nàng đã không biết cách bỏ căm hận xuống như thế nào.

“Ta không hề cho rằng như thế, chỉ có yêu thương mới có khả năng cứu vớt lòng của ngươi.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây