"Sư phụ, thật sự không sao chứ ạ…" Hạ Mễ Chúc ôm đứa nhỏ đã được cậu chăm sóc chu toàn, trắng trẻo sạch sẽ đưa cho Mạc Thanh, lo lắng hỏi lại lần thứ n. "Thật sự không sao, cứ giao cho ta." Mạc Thanh vạn phần bất đắc dĩ ôm đứa nhỏ trong ngực, lại lần nữa đảm bảo với Hạ Mễ Chúc. Hạ Mễ Thụy nắm tay nhỏ nắm lấy vạt áo Mạc Thanh theo bản năng, chỉ có đôi mắt đen lúng liếng không ngừng nhìn Hạ Mễ Chúc, không khóc không nháo, nhượng người yêu thương.
Hạ Mễ Chúc dù không nỡ cũng không biết làm sao, cậu cần phải đi học, cậu không thể mang nó theo được. Nếu đứa nhỏ khóc nháo lại bám dính lấy mình thì có khi Hạ Mễ Chúc cũng không khó chịu.
Nhưng chính là nó ngoan ngoãn như vậy… Đứa nhỏ mới được mười tháng thôi… Sao lại khiến người yêu thương như vậy chứ. "Ba ba sẽ sớm đến đón con, ngoan nhé bảo bối." Hạ Mễ Chúc vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, mềm giọng nói. Hạ Mễ Thụy dụi đầu vào tay cậu, nhẻm miệng nhỏ hồng hồng cười với cậu. "Vậy sư phụ, con đi đây." Hạ Mễ Chúc nén nhịn cảm xúc muốn ôm nó về, nói với Mạc Thanh một tiếng rồi quay lưng rời đi. Mạc Thanh nhìn bóng lưng Hạ Mễ Chúc mặc đồng phục màu xanh lá của trường đại học quân đội, lại nhìn đứa nhỏ im lặng dùng đôi mắt đen xinh đẹp dõi theo bóng dáng của thiếu niên đang đi xa mà thở dài thật sâu. Ông lắc lắc đầu vài cái, ôm đứa nhỏ đi về hướng ngược lại. ... Hạ Mễ Chúc ngơ ngác nhìn người đàn ông vĩ ngạn đang đứng trên đài phát biểu xa xa phía trước, thật lâu cũng không có phản ứng. "Lộ trung tướng thật đẹp trai nha…" "Thật không ngờ ngài ấy lại được mời đến.
A… Ước gì được ngài ấy nhìn thấy." Hạ Mễ Chúc đờ đẫn dần hạ mắt xuống, cúi đầu thật sâu, cũng giấu đi tình tự phức tạp trong ánh mắt.
Đối với những lời bàn tán lại hâm mộ xung quanh, cậu một chút cũng không hiểu được xúc động của họ.
Ngược lại, cậu chỉ muốn đứng dậy bỏ chạy thật nhanh. "A! Trung tướng nhìn đến đây rồi! Tôi kích động chết mất!" Xung quanh bỗng nhiên vang lên nhiều tiếng hô đè nén khó giữ khiến cho Hạ Mễ Chúc toàn thân run lên.
Cậu giống như cảm nhận đến ánh mắt đầy áp bách của người kia mà theo bản năng co rúm lại, giống như làm vậy thì người kia sẽ không phát hiện ra cậu. Hiển nhiên… Lộ Nguyên Hầu chỉ là vô tình nhìn đến đây, hắn cũng không nhìn lâu mà lập tức dời mắt đi. Khi hắn dời tầm mắt, Hạ Mễ Chúc giống như trút được gánh nặng mà thả lỏng toàn thân, mồ hôi đổ như suối, dính ướt cả đồng phục, khuôn mặt cũng có chút trắng bệch.
"Tiểu Hạ này, cậu không sao chứ?" "A!..." Hạ Mễ Chúc bị người bên cạnh vỗ một cái, theo bản năng mà nhảy dựng lên, làm cho đối phương cũng giật cả mình. Giang Tấn ngờ vực nhướng mày nhìn cậu.
Hắn đối với người bạn vừa mới làm quen được này có thật nhiều điều khó hiểu nhưng lại không tiện hỏi thăm.
Trong mắt hắn, Hạ Mễ Chúc một chút cũng không giống một quân nhân tương lai đạt chuẩn.
Nếu Hạ Mễ Chúc chọn chuyên ngành là quân y thì hắn còn hiểu được, nhưng cậu lại chọn bộ binh… Với cái thân hình kia của Hạ Mễ Chúc, làm sao chịu được khóa học nặng nề dành cho bộ binh chứ? Hạ Mễ Chúc sợ bóng sợ gió không chú ý ánh mắt khác lạ của đồng học, cậu theo bản năng đưa mắt nhìn lên bục giảng, thấy người kia đi rồi lại thở ra một hơi nữa.
Lúc này cậu mới đưa mắt nhìn qua Giang Tấn, đồng học Alpha mà cậu mới quen biết không lâu.
Nhưng chưa đợi cậu lên tiếng thì đã nghe hắn nói: "Dù biết là không thể trách cậu phản ứng như thế, nhưng cũng không đến mức mặt mày trắng bệch vậy đi.
Trung tướng cũng không có thả ra uy áp a?" Tuy Hạ Mễ Chúc là Beta, sẽ không bị pheromone của Alpha công kích nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi uy áp của đối phương.
Có điều Lộ Nguyên Hầu ngài ấy cũng không có khả năng công khai chèn ép sinh viên mới vào trường a.
Chưa kể, Hạ Mễ Chúc và trung tướng, nhìn sao cũng không có khả năng dính dáng gì với nhau được. Hạ Mễ Chúc nghe hắn nói thì biết hắn hiểu lầm, nhưng cậu cũng không giải thích, đối với ánh mắt quái lạ của hắn chỉ lắc đầu.
"Trung tướng Lộ không phải nói rất lạnh lùng khó mời sao?" Cậu cứ tưởng sẽ khó mà nhìn thấy người kia, vậy mà vừa mới nhập học… Cậu cũng mới đến Tây Hoang được một tháng mà đã… "Đúng là vậy.
Thân là Alpha cấp S, quân hàm trung tướng, còn là lãnh đạo cấp cao của khu quân sự Tây Hoang, ngài ấy thật sự là rất khó mời.
Lần này đến phát biểu một chút trong buổi lễ khai giảng của trường cũng là quá khó được, cậu nên cảm thấy may mắn a.
Có khi cả đời cũng không được nhìn thấy đâu." Giang Tấn vỗ bộp bộp vào vai cậu, giọng không lớn nhưng cũng hùng hồn, sang sảng.
Hạ Mễ Chúc bị hắn vỗ đến đau, nghiêng người né tránh, trong lòng lại phun tào sự may mắn mà hắn nói.
Cậu mới không thấy may mắn, cậu ước gì cả đời này cũng không nhìn thấy lại người kia. Hạ Mễ Chúc sinh ra trong một gia đình hạ trung lưu ở vùng nông thôn, nơi biên giới của Tây quốc. Thời đại phát triển, dù là nông thôn thì cũng không đến nổi nuôi không được một nhà ba đứa nhỏ.
Đó là chưa nói chính sách hỗ trợ của Tây quốc, mỗi đứa trẻ trước khi phân hóa vào năm mười sáu tuổi đều được trợ cấp nuôi nấng, không giới hạn số lượng con cái. Thế nhưng, xã hội chưa từng công bằng tuyệt đối.
Alpha đứng đầu chuỗi quyền lực, Omega sinh ra là đã được ưu tiên cưng chiều, Beta… Xứng danh là giới tính nằm ở dưới đáy xã hội.
Dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng, B vẫn là không được yêu thích như vậy. Tuy nhiên, không phải gia đình nào cũng phân biệt đối xử như vậy.
Trách thì trách, Hạ gia không nằm trong phần khác biệt đó, mà Hạ Mễ Chúc cũng giống như cái tên của cậu, chỉ có thể là một chén cháo kê loãng đến không thể loãng hơn, không được người thích như vậy. Người ở nông thôn vốn là cổ hủ, trọng nam khinh nữ chưa nói, trọng trưởng khinh thứ, trọng A khinh B, thật nhiều bất công nói không hết được. Hạ Mễ Chúc là nam, nhưng cậu lại là con thứ, trên cậu còn có một người anh trai.
Bởi vì mang thai cậu gặp sự cố mà Hạ mẫu bị sảy thai, Hạ Mễ Chúc mới bảy tháng tuy không chết non nhưng được nuôi dưỡng trong lòng kính lại ốm yếu gầy còm, một chút cũng không cường tráng khỏe mạnh như anh trai Hạ Trọng Tấn của cậu.
Đã ốm yếu không nói, cậu còn lầm lì ít nói, không hoạt bát đáng yêu như anh trai.
Người nông thôn coi trọng thân thể, nhìn cậu như thế, đến khi phân hóa làm sao mà phân ra được Alpha cường tráng.
Mà Omega nam lại càng thêm hiếm hoi, mười người chưa chắc có một.
Cứ như vậy, Hạ gia chính thức bỏ rơi Hạ Mễ Chúc.
Đến khi em gái cậu sinh ra, Hạ Mễ Chúc cuộc sống càng thêm khốn đốn, thiếu ăn thiếu mặc, ốm yếu gầy còm.
Tiền trợ cấp mà đế quốc cho đều bị phụ mẫu đắp lên trên thân anh trai và em gái. Nếu không phải có sư phụ cậu từng chút bồi dưỡng, làm sao cậu có thể mang thai Hạ Mễ Thụy, càng đừng nói an toàn sinh nó ra. Hiện thực đúng là tàn khốc như vậy... Nhưng phân hóa thành Beta Hạ Mễ Chúc một chút cũng không bất ngờ.
Vốn đã quen làm việc nặng nhọc, quen nghe mắng chửi, quen bị phân biệt đối xử, nhưng cậu vẫn mang chút hy vọng được phụ mẫu yêu thương.
Cứ thế mà quyết định không đi cùng sư phụ rời khỏi nơi này....