Tiểu Văn vẫn luôn chiếu cố mẹ nàng đến khi xuất viện, sau đó Lý Giai tới đón nàng quay về, phụ mẫu Lý Giai cùng đã đi về quê hương, chuyện tỷ tỷ Tiểu Văn, các nàng cũng không có biện pháo giúp đỡ, chỉ có thể chờ sự nghiêm trị của pháp luật. Lý Giai cùng Tiểu Văn quan hệ ngày so với trước đây càng trở nên tốt hơn, cho dù vội vàng bận rộn, hai người trước khi ngủ cũng sẽ hảo hảo tâm sự, Tiểu Văn sẽ tiến vào trong lòng Lý Giai nghe nàng nói chút chuyện của công ty cùng vài sự tình khác, có gì không hài lòng, cũng sẽ cùng Tiểu Văn chia sẻ, để nàng phân tích giúp đỡ nên giải quyết thế nào, nhiều khi Tiểu Văn đều có thể dẫn dắt Lý giai, nàng đã thật trưởng thành, không còn là một hài tử chỉ biết nũng nịu.
Năm tháng không buông tha con người, mỹ nhân đều cung phải đi chăm sóc sắc đẹp, Tân U đi đến một tiệm spa, cũng cấp Lý Giai mang theo, kết quả rước lấy sự vô cùng bất mãn của Tiểu Văn cùng Seven, hai người hiếm khi nhất trí oán giận "Vì cái gì không có chúng ta?"
Tân U nhìn Seven một cái, đi đến nắm lấy khuôn mặt nàng nhẹ nhàng thi lực nhéo, "Ai nha... nhẹ tay... lão bà đại nhân... ngươi nhẹ tay..."
"Hừ, ngươi còn muốn làm đẹp, ta đem mặt của ngươi xé ra từng mảnh, nhìn ngươi như thế mà còn đi câu dẫn tiểu cô nương." Tân U cười nói, sau đó đến bên Tiểu Văn "Về phần Tiểu Văn a, ngươi không cần làm đẹp, ngươi cùng Lý Giai đều không cùng tuổi."
Ách !! Tiểu Văn nghe xong lập tức làm ra vẻ bừng tỉnh, sau đó vội vã ôm lấy Lý Giai,làm ra một vẻ mặt yêu thương, "Giai Giai, ngươi đừng sợ, ngươi có lão ta cũng sẽ không vứt bỏ ngươi đi, ngoan, ngoan.." biểu tình dễ thương kia đem Lý Giai cười đến nghiêng ngả, ôm lấy nàng hôn mấy cái. Seven thấy các nàng vui đùa hôn thân thiết, cũng tiến đến bên cạnh Tân U muốn lén hôn nàng một cái, kết quả thoáng cái bị Tân U đẩy ngược trở về, "Thẩm phán đại nhân, ta kháng nghị, ta cũng muốn được hôn!" Seven bất mãn giơ tay lên.
"Kháng nghị vô hiệu, duy trì nguyên phán!" Tân U hai mắt nhìn thẳng về phía vẻ mặt đau khổ của Seven, vừa bực mình lại vừa buồn cười.
*********************
Trong nháy mắt năm mới lại đến, khó có khi được nghỉ phép, bốn người bàn bạc, quyết định đi ra ngoài du lịch thư thả, chọn thật lâu, cuối cùng quyết định đi Cáp Nhĩ Tân để trượt tuyết.
Máy bay bay ngang qua bầu trời xanh trong, đáp xuống một mảnh tuyết, đi ra sân bay, bốn người đều lạnh đến run lập cập, a, đến độ nói cũng thở ra hơi khói trắng, mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân đặc biệt mỹ lệ, ven đường có chút những bức tượng nhỏ được khắc từ băng, trông sống động như thật, tài năng cùng trí tuệ nhân loại, thực sự không thể khinh thường. Bốn người hưng phấn đi tới làng du lịch, đến một khách sạn tốt, Tiểu Văn miễn cưỡng nằm đến trên giường mềm mại.
" hô... mệt quá a, lạnh chết mất" Lý Giai đem bàn tay nhỏ bé của nàng nhét vào trong quần áo của mình, hôn nhẹ khuôn mặt Tiểu Văn vì lạnh nên đã đỏ bừng lên, nói "một hồi đi chơi thì tốt rồi."
Các nàng sau khi cất hành lý thì vội vàng muốn đi trượt tuyết, Seven cùng Tân U thuê lấy dụng cụ trượt tuyết, mà Lý Giai cùng Tiểu Văn chỉ là muốn chơi tuyết mà thôi, Tiểu Văn không thể trượt tuyết, Lý Giai đương nhiên không thể bỏ lại nàng một mình mà đi chơi. Bốn người ngồi cáp đến đỉnh núi, Tân U cùng Seven toàn bộ vũ trang, chăm chú nghe huấn luyện chỉ dẫn, Lý Giai mang Tiểu Văn đi khắp nơi dạo, đột nhiên phát hiện ta ở nơi này còn có một hoạt động trượt tuyết khác, gọi là trượt khe núi, chính là từ đỉnh núi đến dưới chân núi một đường khe trượt hình cung thật dài, người có thể ngồi ở một loại na ná như xe trượt, ừ trên cao trượt xuống, giống như là trượt cầu tuột, phi thường kích động, rất hảo để vui đùa, đồng thời không cần người khống ché cũng không cần nhìn đường đi thế nào.
Lý Giai cùng Tiểu Văn nóng lòng muốn thử, Tiểu Văn trước tiên ngồi vào một cái ván trượt, Lý Giai nghìn vạn lần dặn nàng phải nắm chặt lấy ván trượt, tuyệt đối không được buông ra, Tiểu Văn cười cười, nói Lý Giai yên tâm. Tiểu Văn trước tiên trượt xuống, sau đó Lý Giai vội vàng theo sau, tốc độ trượt cực nhanh, vô cùng kích động, đặc biệt là với một người không nhìn thấy gì như Tiểu Văn, chỉ cảm thấy được gió đang vù vù bay qua mặt nàng, thân thể như bay nhanh về phía trước, nàng liều mạng thét chói tai, làm cho Lý Giai phía sau sợ đến điếng người, chỉ lo Tiểu Văn xảy ra chuyện gì, nhưng mà thứ này nửa đường không hề dừng lại được, nàng chỉ có thể để trái tim sợ đến muốn nhảy lên tới cổ họng, lo lắng suốt hành trình, sau khi trượt xong, Lý Giai vội vàng chạy đến bên cạnh Tiểu Văn xem nàng có bị làm sao không kết quả, Tiểu Văn vẻ mặt hưng phấn, ôm lấy Lý Giai vui vẻ nói "Hảo ngoạn, muốn chơi nữa."
Hô... Lý Giai thở dài một hơi, lại một chuyến trượt xuống nữa, Tiểu Văn thật ra không sao, nhưng làm Lý Giai sợ đến hoảng hồn, làm trái tim nàng cứ như thế bị dằn vặt làm cho kinh sợ.
Bên này, Tân u cùng Seven cũng đang vui vẻ chơi đùa, hai người đều ngốc nghếch học, so với ai khác còn muốn tính tình trẻ con hơn.
Các nàng vẫn cứ thế chơi đùa đến chạng vạng, sau đó toàn bộ ngồi khe trượt trượt xuống núi, tại trong khách sạn cùng nhau dùng bữa, rồi tự mình trở về phòng, vui vẻ chơi đùa cả ngày, thân thể vốn không còn tuổi trẻ đã sớm có chút mệt mỏi. Lý Giai cùng Tiểu Văn mở hệ thống sưới ấm, rồi bên trong đi tắm rửa một cái, Tiểu Văn khoác lên áo tắm, mở ra hai tay, cái miệng nhỏ nhắn dễ thương mong chờ, " Muốn Giai Giai cõng"
"Hảo, cõng , đến đây đi." Lý Giai tại trước mặt Tiểu Văn ngồi xổm xuống, Tiểu Văn từ từ cúi xuống lưng nàng, Lý Giai cũng ôm lấy nàng, sau đó đứng lên. Tiểu Văn vui vẻ nằm úp trên lưng Lý Giai, chân lung lay ở giữa không trung, dán đến bên tai Lý Giai nhỏ giọng nói "Giai Giai, nếu có một này ngươi không thể cõng ta nữa thì sao bây giờ ?"
"Ta sẽ mua một xe đẩy, đẩy ngươi."
"Đừng, ngồi ở xe đẩy không cảm nhận được Giai Giai, ta muốn cùng Giai Giai tay trong tay, luôn luôn cùng một chỗ."
"hảo, ngươi tay trong tay thì tay trong tay." Lý Giai đem Tiểu Văn đặt trên giường, xoay người hôn nhẹ nàng, Tiểu Văn hai tay nhỏ bé bắt đầu trên người Lý Giai sờ loạn, kết quả bị Lý Giai bắt lấy, "Ngươi bại hoại, không được làm chuyện xấu."
Thấy Lý Giai ngăn cản, Tiểu Văn bắt đầu tiến hành câu dẫn, nàng động tác dễ thương đem đồ ngủ kéo xuống phía dưới, lộ ra nửa bờ vai trắng, kết quả chỉ nghe tiếng cười của Lý Giai, thế là ngay sau đó Tiểu Văn kiên trì nỗ lực đem toàn bộ áo ngủ cởi ra hết, sau đó Lý Giai còn cười lớn hơn, Tiểu Văn lập tức ra vẻ thương tâm, hai tay che mặt, lắc lư người đáng thương nói "Giai Giai hư hỏng, ngươi thay lòng đổi dạ, ngươi đã đối với ta không còn hứng thú, thật xấu, ô ~~~~"
Lý Giai cười nhào về phía trước, lấy hai tay Tiểu Văn ra, phát hiện nàng kỳ thực là đang cười trộm, "hảo, ngươi giả khóc, bại hoại, ta phải trừng trị ngươi." Nàng cúi đầu tại trên cổ trơn nhẵn của Tiểu Văn gặm gặm, Tiểu Văn cười hì hì nói "Giai Giai cắn ta, ta cũng cắn ngươi..."
Hai người trở mình lăn qua lăn lại, tại trên giường náo loạn hồi lâu, sau đó thì đều tiến vào trong chăn, Tiểu Văn vẫn như cũ tiến vào trong lòng Lý Giai, ngửi lấy hương thơm trên người nàng, đem khuôn mặt đến trước ngực mềm mại của Lý Giai từ từ cọ xát. Lý Giai thì lại nhẹ nhàng hôn trán Tiểu Văn, gắt gao ôm nàng, nhìn Tiểu Văn trong lòng, lại nhìn gian phòng đẹp đẽ xa hoa, đều tràn ngâp hơi thở vui sướng của năm mới, Lý Giai đột nhiên cảm thấy mắt mình có chút ướt át, có lẽ là do bầu không khí đón chào năm mới tổng hội làm cho người ta có chút trở nên đa sầu đa cảm, nhớ tới tự mình đã từng như thế ôm nàng, tại một căn phòng nhỏ.
Hôm nay thoáng cái đã trải qua hơn chục năm, tất cả bên cạnh đều thay đổi, duy độc không thay đổi là người nàng vẫn luôn ôm trong lòng. Trong phòng bầu không khí rất an tĩnh, dòng không khí yên lặng di chuyển không cố định, dường như có thể nhận được sự biến hóa tình cảm trong Lý Giai, Tiểu Văn lại tử trên người Lý Giai cọ xát, hai tay cũng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói "Giai Giai, ta yêu ngươi.."
Lý Giai nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, rơi trên gối, ai từng nghĩ được, đương niên nhất thời kích động nhưng lại đổi được một tình yêu cùng hạnh phúc trọn đời, chuyện thế gian, ai có thể nói rõ ràng, sáng tỏ. Tân U từng nói qua, gặp được Lý Giai là may mắn nhất của Tiểu Văn, nếu không có Lý Giai, Tiểu Văn đã không có ngày hôm nay, nhưng kỳ thực, Tiểu Văn cũng đồng dạng cải biến số phận Lý Giai, ai yêu nhiều hơn, ai may mắn hơn, gặp nhau đối với hai người bọn họ mà nói, là ân huệ lớn nhất của ông trời ban tặng.
Tiểu Văn đưa tay vuốt lấy gương mặt Lý Giai, phát hiện thấy nước mắt, nàng vội vàng hướng mặt lên, hôn lên gương mặt Lý Giai, "Giai Giai, không được khóc, chưa có người nào ở năm mới lại khóc, nếu ngươi khóc ta sau này cũng khóc." Lý Giai không nói gì ôm nàng vào lòng, hai người thân thế gắt gao quấn lấy nhau cùng một chỗ, một giây cũng không nguyện xa nhau.
Không biết nhân sinh các nàng ấy còn lại bao lâu, 1 năm hay 10 năm, nhưng vô luận là bao lâu, chỉ cần nơi nào có Lý Giai sẽ có Tiểu Văn ở đó, nơi nào có Tiểu Văn sẽ ngược lại có thân ảnh Lý Giai nơi ấy.
Các nàng vẫn luôn yêu nhau, yêu đến phút cuối cùng của sinh mệnh mình.
<<<<<<<<