Mắt Bão - Đàm Thạch

39: Hiện Tại 10


trước sau


Lâm Ngạn thấy sắc mặt Tào Diệp khác thường, ghé lại gần nhìn giao diện điện thoại của cậu, liếc mắt đã nhận ra, “Ơ đây chẳng phải Lương Tư Triết à?”
“Ừm.” Tào Diệp đáp một tiếng, sau đó nhấn tắt màn hình.
Lâm Ngạn vội vàng liếc mắt nhìn đến hai chữ cuối cùng: “Ngủ với tôi? Ngủ với tôi gì cơ? Lương Tư Triết muốn mày ngủ với nó???” Giọng nói của hắn giảm xuống rất nhỏ, sợ có hại đến uy nghiêm của mình trước mặt nhân viên, nhưng trong giọng điệu khó nén được sự hóng hớt đang trào dâng kia.
Tào Diệp liếc hắn một cái: “Anh cho rằng ai cũng giống như anh hả?” Trong lúc nói chuyện Lương Tư Triết lại gửi một tin nhắn thoại đến, nhấn mở ngay trước mặt Lâm Ngạn không tiện lắm, Tào Diệp đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi đến cửa phòng chiếu phim.
“Ê mày đừng đi vội mà!” Lâm Ngạn đi theo.
Giám đốc phụ trách sản xuất dự án ở ghế sau đứng lên gọi một tiếng “Sếp Lâm”, Lâm Ngạn vung tay lên với anh ta: “Lát nữa đến phòng làm việc của tôi nói, anh trao đổi với mọi người trước đi.” Nói xong nhanh chân đuổi theo Tào Diệp, “Mày cũng cho vài ý kiến đi, nội dung phim gốc tiết lộ cho mày hết rồi, mày không thể xem chùa đâu…”
“Đợi em về nghĩ đã, sửa xong gửi cho anh.” Tào Diệp vừa đi vừa nói.
“Được.” Lâm Ngạn nói chuyện chính xong, vẫn không quên tiếp tục hóng chuyện, “Này mày đi vội thế làm gì? Đi ngủ với Lương Tư Triết hả?’
Tào Diệp quay sang nhìn hắn, “Anh có bị điên không Lâm Ngạn?”
“Này này này, lại nổi khùng,” Lâm Ngạn cố ý trêu cậu, “Chậc, ngủ với Lương Tư Triết không lỗ, mày ngủ không, không ngủ nhường cho anh?”
“Chẳng phải anh nói không thích Lương Tư Triết à?”
“Lúc cậu ta không sĩ diện anh rất thích cậu ta, cậu ta cũng không thể lên giường còn khoe mẽ chứ?”
“Anh phắn đi, đừng buồn nôn như thế được không?”
“Ha ha ha mày giả vờ đơn thuần gì chứ sếp Tiểu Tào…” Lâm Ngạn cười to, “Nói nghiêm túc, chúng mày làm lành rồi?”
Phòng chiếu phim nằm ở tầng một của Đông Thịnh Media, đi ra vài bước đã tới đại sảnh, Tào Diệp bước nhanh đi xuống mấy bậc thang ở cửa, đi đến bên cạnh xe mở cửa ngồi vào: “Vừa kết bạn được chưa? Anh ta tìm em có việc.”
“Ơ, muộn thế này có thể có chuyện gì?”
“Anh Ngạn,” Tào Diệp nhìn hắn, nói rất chân thành, “Lúc cô dọn vệ sinh của công ty em hóng chuyện, giống y hệt vẻ mặt bây giờ của anh.”
“Đệt, mày biến đi.”
Tào Diệp đóng cửa xe, hạ cửa kính xuống cười với hắn: “Trở về em chụp tấm ảnh gửi cho anh so sánh, giống lắm, thật đấy.”
“Mày dám gửi!” Lâm Ngạn nhìn cậu chòng chọc.
Tào Diệp cười to, khởi động xe nghênh ngang rời đi.
Sau khi lái ra khỏi khu vực, Tào Diệp giảm tốc độ xe, sờ lấy điện thoại bấm mở tin nhắn thoại Lương Tư Triết gửi đến.
Điện thoại tự động kết nối với Bluetooth trong xe, giọng nói của Lương Tư Triết khuếch tán trong xe: “Làm sao đây? Tôi mang cậu ta về?” Nghe vào hơi lệch, tiếng nói hơi trầm, giọng điệu lại có phần ngả ngớn, Tào Diệp không nhớ trước kia Lương Tư Triết từng dùng giọng điệu này nói chuyện với mình.
Cho nên mấy ngày nay Tào Tự Ninh không phải đang tán gái, Tào Diệp nhớ đến tiếng ồn ào truyền vào trong điện thoại ngày đó – mà là đi tán Lương Tư Triết?
Lúc này Tào Diệp vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi khiếp sợ, cậu không ngờ Tào Tự Ninh năm lần bảy lượt quấn lấy mình đến xem Lương Tư Triết, là xuất phát từ quan hệ nam nữ… À không đúng, kiểu thích của quan hệ nam nam.

Cậu tưởng rằng chỉ là theo đuổi thần tượng đơn giản thôi chứ, dù sao bây giờ trên thế giới này người muốn sống muốn chết vì Lương Tư Triết nhiều lắm.

Cậu không ngờ Tào Tự Ninh lại sinh ra ý muốn ngủ với Lương Tư Triết, thực sự là… tuổi thì nhỏ, mà dã tâm không nhỏ.
Tào Diệp đang suy nghĩ cậu nên trả lời tin nhắn này như thế nào, Lương Tư Triết nói mang Tào Tự Ninh về, mang về đâu? Không lẽ anh ta thật sự muốn ngủ với Tào Tự Ninh? Anh ta không phải bi đâu… đúng không?
Cậu chợt phát hiện hiểu biết của mình về Lương Tư Triết thực sự là ít càng thêm ít, mặc dù lúc đó rất quyết đoán phủ định tin đồn “Lương Tư Triết là bi” mà Tào Tự Ninh nghe được, nhưng bây giờ ngẫm lại, lại cảm thấy không chắc chắn.


Họ chưa bao giờ bàn luận về vấn đề này, cậu cũng không biết xu hướng tính dục của Lương Tư Triết như thế nào.
Tính ra, họ cũng không thân thiết đến vậy, cùng lắm là thuở thiếu thời sớm chiều ở chung trong ba tháng ngắn ngủi tại một con hẻm đổ nát mà thôi.
Ba tháng, chiếm thời gian quá ngắn trong hai mươi sáu năm cuộc đời của cậu, miễn cưỡng được cho là “thời gian như bóng câu qua khe cửa” thôi.
Mà trong hai mươi tám năm thăng trầm của cuộc đời Lương Tư Triết, ba tháng bình thản không có gì lạ kia có lẽ dùng “bóng câu qua cửa sổ” để miêu tả cũng là quá dài.
Tào Diệp nhíu mày lại, cầm điện thoại gọi điện cho Tào Tự Ninh, trong ống nghe vang lên tiếng tút tút một lúc lâu cũng không có ai bắt máy, một hồi lâu giọng nữ máy móc vang lên, nói cho cậu biết “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”.

Cúp điện thoại, cậu gọi đi lần nữa.
Lần này vang được vài tiếng, Lương Tư Triết lại gửi một tin nhắn thoại đến.
Tào Diệp cúp điện thoại bấm mở nghe – “Đừng gọi nữa, cậu ta bị tôi chuốc say rồi.”
Tào Diệp dùng ngón cái đè lên màn hình, nói vào micro dưới đáy, cũng gửi đi một tin nhắn thoại: “Hai người ở đâu? Gửi định vị cho tôi.”
Một lát sau Lương Tư Triết gửi đến tin nhắn định vị, Tào Diệp bấm mở, giọng nói điều hướng xe vang lên, cậu giẫm mạnh chân ga, tốc độ xe nhanh chóng tăng lên tám mươi.
Định vị Lương Tư Triết gửi đến xa hơn trường quay đến lần trước, gần như nằm ở khu vực ranh giới giữa Bắc Kinh và Thiên Tân, hơn chín giờ tối, giờ cao điểm buổi tối vẫn chưa giảm xuống, lẫn trong dòng xe cộ tắc đường, Tào Diệp lái xe có phần bực bội.
Không biết tại sao, đối với chuyện Lương Tư Triết mang Tào Tự Ninh về lên giường, cậu cực kỳ khó chấp nhận, thậm chí đang nén giận.
Lâm Ngạn luôn nói đùa cậu ghê sợ đồng tính, nhưng trên thực tế cậu chỉ nằm ở mức độ mình không thể nào tiếp thu được.

Về phần người bên cạnh rốt cuộc thích người cùng giới hay khác giới, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với cậu, cậu sẽ không để ý cũng không đến mức phản cảm.
Nhưng nghĩ đến chuyện tiếp theo có khả năng xảy ra, đáy lòng cậu không thể chấp nhận được.

Tào Diệp cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn nữa cho Lương Tư Triết: “Anh đừng đụng vào nó, tôi đang trên đường đến.”
Lương Tư Triết không trả lời lại, điều này khiến sự nôn nóng trong lòng Tào Diệp trầm trọng thêm.
Xe lái ra khỏi thành phố, cậu không nhịn được bấm cuộc gọi thoại cho Lương Tư Triết, bên kia không nghe máy.
Tào Diệp ném điện thoại sang bên cạnh, kiên nhẫn lái mười mấy cây số, lại cầm lấy điện thoại gọi một cuộc nữa.
Một lát sau bên kia cuối cùng nghe máy, giọng nói mang theo chút ý cười: “Gấp gáp vậy à?”
“Anh đừng đụng vào nó.” Tào Diệp nói.
“Lý do thì sao?”
“Nó là con trai của Tào Tu Nghiêm, anh sẽ rước phiền phức không cần thiết cho mình.”
“À, cậu sợ tôi gây phiền phức? Một ít phiền phức này với tôi mà nói chẳng là gì nhỉ?”
Đúng rồi, phiền phức lớn hơn nữa anh cũng trêu vào, bây giờ anh là ảnh đế Lương Tư Triết, cho dù là Tào Tu Nghiêm cũng chưa chắc có thể làm gì anh? Tào Diệp nhận ra lý do mình tìm quá vô dụng, cậu lại nói: “Còn có, nó là em họ tôi, anh lên giường với nó sẽ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
“Giống như hai con chó kia đúng không?” Lương Tư Triết lại hỏi, trong giọng nói dường như trộn lẫn ý cười, như thể cố tình trêu cậu.
“Đúng.” Tào Diệp trầm giọng nói, “Giống như hai con chó kia.” Nguyên văn lời nói của mình nhiều năm trước, không ngờ đến bây giờ Lương Tư Triết vẫn còn nhớ kỹ.
“Cậu yên tâm,” Một lát sau Lương Tư Triết lên tiếng, lần này không cười, giọng điệu nghe rất bình thường, trầm thấp, chậm rãi, như là anh đang bình tĩnh độc thoại trong phim, “Tôi không đụng vào cậu ta, cậu lái chậm thôi, tôi chờ cậu đến đón cậu ta đi.”
*
Xe lái đến Thanh Vi đã hơn mười một giờ đêm, Tào Diệp ném chìa khóa xe cho người giữ cửa để anh ta đi đỗ xe, còn mình thì đi vào trong quán từ cửa chính.

Từ sảnh trước đi vào phòng riêng ở phía sau phải đi qua một con đường đá vắng vẻ, quán món Nhật sắp đóng cửa, chỉ còn lại một lượt khách cuối cùng, vườn hoa phía sau yên lặng không tiếng động, đèn đêm nhỏ lấm tấm giữa bụi cỏ tôn lên vẻ âm u của bóng đêm.

Tào Diệp nhìn thấy trên ban công có người đang dùng cùi chỏ chống lan can gỗ, rít từng hơi thuốc lá, đốm lửa màu vàng như ẩn như hiện, khói trắng lượn lờ bay lướt qua bên mặt người theo gió.
Hình ảnh khiến cậu bỗng nhiên nhớ về xế chiều đó, Lương Tư Triết đứng trong hẻm đổ nát, ngẩng đầu quan sát một dãy bảng hiệu, liên tưởng sau mười năm này khiến cậu hơi xuất thần.
Lương Tư Triết như là cảm nhận được ánh mắt của cậu vậy, lúc này quay đầu nhìn về phía Tào Diệp, họ nhìn nhau một lát, Lương Tư Triết đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó dụi tắt thuốc lá trong tay, quay người đi vào trong phòng riêng.
Vừa rồi anh ta đang nhìn gì? Tào Diệp vô thức cũng ngẩng đầu nhìn một cái, đỉnh đầu ngoại trừ bầu trời đêm và mây thì không nhìn thấy gì nữa, nhưng ánh trăng đêm nay rất đẹp, đám mây trên đầu được phản chiếu như đang phát sáng.
Cậu không nhìn nữa, hơi cúi đầu tăng tốc bước chân.

Đi đến hành lang nối đến phòng kia, Tào Diệp đột nhiên cảm thấy lần này mình tới đây đúng là hơi kích động, Lương Tư Triết sẽ ngủ với Tào Tự Ninh? Bình tĩnh suy nghĩ, phỏng đoán này quả thực có phần vô lý, thấy thế nào cũng là Lương Tư Triết thuận miệng nói đùa, mình lại tưởng thật.
Tào Diệp lấy lại tinh thần, điều chỉnh lại cảm xúc hỗn loạn, đẩy cửa đi vào phòng, Lương Tư Triết đang đặt đĩa giấy bạc dùng để đựng tàn thuốc lên bàn, nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía cậu, cười nói: “Đến nhanh vậy, cậu rất quan tâm em họ cậu.”
“Nói thế nào cũng là em họ của tôi.” Tào Diệp đi tới, nhìn thấy trong đĩa giấy bạc chất đống tàn thuốc và đầu lọc thuốc lá, hộp thuốc lá trên bàn đã rỗng tuếch, cậu ngước mắt nhìn Lương Tư Triết, “Chẳng phải anh nói đang cai thuốc à?”
“Phải,” Lương Tư Triết nở nụ cười, trên mặt hình như còn mang theo vẻ bất đắc dĩ, “Xem ra cai thuốc thất bại rồi.”
Xem ra cai thuốc cai rượu gì đó đều là lừa đảo, Tào Diệp thầm nghĩ, bây giờ tất cả lời nói của Lương Tư Triết, có lẽ nhiều nhất chỉ có thể tin ba phần.
“Cai thuốc còn mang theo thuốc trong người?” Tào Diệp cười, vạch trần anh.
“Là thuốc của em trai cậu,” Ngón tay của Lương Tư Triết gõ gõ lên hộp thuốc lá rỗng, “Cậu ta lãng phí một đêm của tôi, tôi hút một hộp thuốc của cậu ta cũng không quá đáng chứ?”
Tào Diệp nhíu mày lại: “Tất cả đều là anh hút?”
“Đúng rồi.”
Tào Diệp muốn nói gì đó, nhưng nghĩ ngợi cuối cùng không nói, cậu giơ tay vỗ sau gáy Tào Tự Ninh: “Tào Tự Ninh, dậy.”
Tào Tự Ninh quay đầu nhìn cậu, mắt mở ra, tỉnh táo hơn một chút: “… Anh?!”
“Mau đứng lên đi theo anh.” Tào Diệp giục.
“Không muốn, em buồn ngủ lắm…” Tào Tự Ninh mơ mơ màng màng nói xong, lại nhắm hai mắt.
Lương Tư Triết quay người dựa vào bàn, lúc này nhìn thấy phản ứng của Tào Tự Ninh, anh cười một tiếng.
Tào Diệp nghiêng mặt sang lườm anh một cái.
Lương Tư Triết cười giải thích: “Tôi chỉ nghĩ đến lúc cậu uống say cũng không tốt hơn cậu ta bao nhiêu.”
Anh vừa nói như thế, khiến Tào Diệp nhớ đến lầu đầu tiên mình uống say được Lương Tư Triết cõng về, trên phương diện này cậu thật sự không chiếm ưu thế về miệng lưỡi, chỉ có thể miễn cưỡng cãi lại: “Anh đuổi nó đi là được mà, không cần phải chuốc say nó đúng không?”
“Hôm nay đuổi đi, ngày mai cậu ta sẽ không tới? Dù sao cũng phải tìm người tới đây dẫn cậu ta đi…”
“Anh không chuốc say nó, tôi cũng sẽ tới.”
“Thật không?” Lương Tư Triết cười nhìn cậu, “Nhưng tôi không chuốc say cậu ta, chưa chắc cậu ta sẽ đi theo cậu?”
“Thôi bỏ đi,” Anh nói rất có lý lẽ, Tào Diệp tự giác nói không lại anh, “Anh có lý được chưa?”
“Cậu nhường tôi đấy à?”
“Đúng.”

“Ha ha, Tào Diệp cậu…” Lương Tư Triết cười vài tiếng, lại tiếp lời nói vừa rồi, “Nhưng tửu lượng của em họ cậu tốt hơn cậu nhiều, chuốc say cậu ta tôi cũng mất nhiều công sức.”
“Vậy tôi phải cảm ơn anh rồi.” Tào Diệp dịch cái ghế của Tào Tự Ninh một chút, để nó nghiêng người dựa vào bàn, sau đó cúi người xuống đặt một tay Tào Tự Ninh lên bả vai mình, đỡ nó đi ra ngoài.
Tào Tự Ninh hơn một mét bảy, rất gầy, Tào Diệp đỡ nó xem như thoải mái, nhưng Tào Tự Ninh thấp hơn cậu nửa cái đầu, cậu phải hơi cong lưng xuống cho bằng chiều cao của Tào Tự Ninh.
Lúc sắp đi đến quầy lễ tân, Lương Tư Triết muốn đi tính tiền, Tào Diệp gọi anh lại: “Này.”
Lương Tư Triết dừng bước chân, nghiêng mặt sang nhìn cậu.
“Anh có tiện không?” Tào Diệp quay đầu ra hiệu Tào Tự Ninh trên lưng nói, “Anh đỡ nó giúp tôi một lát, tôi đi thanh toán cho.”
Lương Tư Triết nhướng mày: “Được.”
Tào Diệp buông Tào Tự Ninh ra, để nó đứng dựa vào tường, Lương Tư Triết không khách sáo với Tào Diệp, đi tới dựa lưng vào tường, dùng bả vai đỡ Tào Tự Ninh.
Anh nhìn về phía bóng lưng Tào Diệp, Tào Diệp ghé vào quầy lễ tân tính tiền.

Lễ tân đã đổi nữ nhân viên phục vụ khác, đang nhìn về phía này, có lẽ muốn xin chữ ký, nhưng hình như Tào Diệp nói câu gì đó, chọc cho cô gái kia nở nụ cười, ánh mắt không nhìn tới nữa.
Cái kiểu chọc người thích này thật sự chẳng thay đổi chút nào… Lương Tư Triết thầm nghĩ.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, mặc dù khí chất ngây ngô thuộc về thiếu niên đã mất đi hơn nửa, nhưng bây giờ trên người Tào Diệp có thêm khí chất tản mạn bất cần đời, trong tùy ý lại lộ ra tinh tế thờ ơ, khiến người khác chú ý hơn thời kỳ niên thiếu, bảo sao Lâm Huyễn lại hồi tâm chuyển ý vào mấy năm sau.
Tào Diệp thanh toán xong đi tới, hôm nay cậu mặc áo thun cotton màu xám và quần jeans rách màu sáng.

Trên đường đến có lẽ mở cửa kính xe, tóc bị gió thổi hơi rối, cả người nom rất thoải mái.
Thẩm mỹ cũng mười năm như một không có thay đổi gì, sở thích mặc quần jeans rách năm đó hình như bây giờ cũng không thay đổi, thoạt nhìn nào có dáng vẻ của tổng giám đốc… Lương Tư Triết nhìn cậu nghĩ.
Tào Diệp đi tới, cúi người xuống một lần nữa đỡ Tào Tự Ninh lên, hỏi anh: “Bình thường anh ra ngoài đều không mang khẩu trang và kính râm à?”
“Mang chứ.”
Tào Diệp đỡ Tào Tự Ninh đi tới cửa: “Vậy sao hôm nay không mang?”
“Hôm nay à, tôi hay đến quán này, cho nên mang hay không đều không sao.”
“Anh thường đến?” Tào Diệp quay sang nhìn anh, phản ứng lại, “Vậy vừa rồi anh đi tính tiền cũng không có gì bất tiện?”
“Hửm? Vừa rồi à…” Lương Tư Triết cười nói, “Cậu chủ động nói muốn tính tiền, tôi còn tưởng là trước đó tôi mời cậu ăn món Nhật, lần này cậu muốn mời lại tôi, chẳng lẽ không phải vậy?”
Tào Diệp tin chắc mình không nhớ chuyện này: “Anh mời tôi ăn món Nhật lúc nào?”
“Nhiều năm như thế cậu tính quỵt nợ tôi cũng hết cách,” Trong giọng nói của Lương Tư Triết chứa ý cười, “Nhưng năm đó cậu cà sạch một tấm thẻ của tôi, báo hại tôi cõng một con ma men đi cả đêm, chuyện này tôi nhớ rõ lắm đấy.”
Bước chân Tào Diệp khựng lại, Lương Tư Triết tiết lộ đôi câu vài lời đủ cho cậu xâu chuỗi ký ức đêm kia, cậu khó có thể tin hỏi: “Đêm đó là anh quẹt thẻ?”
“Đúng rồi.” Lương Tư Triết hứng thú nhìn cậu, vẻ khó mà tin nổi trong mắt Tào Diệp khiến anh nhìn mà vẫn thấy sinh động như ngày nào.
“Sao anh chưa từng nhắc đến…” Tào Diệp quay sang, tránh khỏi cái nhìn của anh, “Tôi cũng không biết chuyện này.”
“Chuyện cậu không biết có nhiều lắm.” Lương Tư Triết cười nói.
Trong lúc nói chuyện họ đã đi đến cạnh xe, Tào Diệp duỗi tay kéo cửa xe ra, nhét Tào Tự Ninh vào ghế sau, đứng thẳng người hỏi Lương Tư Triết: “Anh về bằng gì?”
“Không ngại cho quá giang chứ?”
“Vậy lên xe đi.” Tào Diệp kéo cửa ghế trước ra, thấp người ngồi vào vị trí lái, Lương Tư Triết ngồi vào ghế phụ lái bên cạnh cậu.
“Có thể mở cửa sổ không?” Ngón tay của Lương Tư Triết đè lên nút bấm khống chế cửa kính, “Mùi thuốc lá trên người tôi hơi nặng.”
“Tùy anh.” Tào Diệp nói xong khởi động xe.

Một bên cửa kính hạ xuống, Lương Tư Triết hạ cửa kính xuống hết cỡ, Tào Diệp cũng mở cửa kính bên mình ra.
Tào Diệp biết khách sạn đoàn phim ở, mỗi lần công ty dự tính một khoản ngân sách lớn cuối cùng đều cần cậu ký tên xác nhận, không cần Lương Tư Triết nói tên khách sạn, Tào Diệp đã mở bản đồ hướng dẫn ra xem tuyến đường, sau đó đánh vô lăng lái vào đường cái.

Xe chạy, đường cái ở ngoại ô thành phố được xây rất rộng, trên đường người xe thưa thớt, xe chạy thông suốt cả một đường.
Đầu tháng sáu, cái nóng vẫn không tính là gay gắt lắm, gió đêm thổi vào khiến người ta thoải mái.
Có một lúc hai người đều không nói chuyện, Tào Diệp nghe thấy âm thanh điện thoại rung lên, cậu nhìn lướt qua điện thoại mình đặt trong cái rãnh dưới bảng điều khiển, không phải của mình, chắc là của Lương Tư Triết.

Âm thanh rung kia không dừng phút nào, nhưng Lương Tư Triết nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ, lại không có ý định lấy ra nhìn, không biết là không nghe thấy hay là không muốn nghe máy.
“Điện thoại của anh đang rung kìa.” Tào Diệp mở miệng nhắc nhở anh.
Có lẽ là âm thanh gió lọt vào tai to quá, Lương Tư Triết không nghe rõ lời nói của Tào Diệp, quay đầu nhìn cậu “Hửm?” một tiếng, duỗi tay đóng cửa kính lại.
“Điện thoại của anh,” Tào Diệp nhắc lại lần nữa, “Đang rung.”
“À, về rồi xem.” Lương Tư Triết cầm điện thoại lên nhìn một cái.
Tào Diệp liếc thời gian trên màn hình trong xe, ngày 03 tháng 06, không giờ sáng, chẳng trách điện thoại rung liên tục, có lẽ hơn phân nửa ngành giải trí đều gửi lời chúc mừng sinh nhật cho Lương Tư Triết vào giờ này.
“Tào Diệp.” Lương Tư Triết mở miệng gọi tên cậu.
“Làm sao?” Tào Diệp lái xe, ánh mắt nhìn thẳng con đường phía trước.
“Tôi nghĩ mùi khói trên người bay hết rồi, cậu đóng cửa kính đi, chúng ta trò chuyện một lát?”
Tào Diệp lái về phía trước một lúc nữa, một lát sau theo lời đóng cửa kính lại: “Được rồi, nói chuyện gì?”
Lương Tư Triết không lập tức nói chuyện, hương cuối mùi gỗ của nước hoa nam rất nhẹ, trộn lẫn với mùi thuốc lá như có như không tràn ngập trong xe.

Tào Diệp không chắc mùi kia đến từ Lương Tư Triết hay đến từ mình, trên đường đến cậu cũng hút hai điếu thuốc.
Không gian trong xe kín mít, Tào Diệp giơ tay mở điều hòa và dàn âm thanh, nhạc không lời sẽ không quá ồn ào, cũng có thể làm dịu bầu không khí xấu hổ trong xe.
Lúc hai người không nói chuyện dường như thời gian trôi qua rất chậm.

“Không phải muốn trò chuyện một lát à?” Đợi một lúc, Tào Diệp nghiêng mặt sang nhìn anh một cái.
“Phải,” Lương Tư Triết cười một cái nói, “Nhưng nhiều năm như vậy không trò chuyện với cậu, nhất thời tôi cũng không biết nên nói gì, nếu không… tiếp tục lần trước đi, ngày đó cậu chưa chúc tôi sinh nhật vui vẻ đúng không?”
Tào Diệp không nói chuyện, dáng vẻ tập trung lái xe giống như không nghe thấy.
“Có phải tôi hết chuyện để nói rồi không?” Lương Tư Triết lại cười một tiếng.
Âm thanh rung trong xe hết đợt này đến đợt khác, lấp vào chỗ trống lúc hai người không nói chuyện.

Có thân quen hay không, có thật lòng hay không, sự dìu dắt của trưởng bối, lời chúc phúc của người cùng trang lứa, sự kính ngưỡng của thế hệ sau, tất cả đều giấu trong tiếng rung này, nhưng Lương Tư Triết cứ khăng khăng đòi một câu sinh nhật vui vẻ quá thời hạn từ chỗ cậu.
Một lúc lâu Tào Diệp mở miệng nói: “Có rất nhiều người chúc mừng sinh nhật anh, chắc không thiếu một người là tôi đúng không?”
“Thiếu đúng một mình cậu,” Lương Tư Triết dựa vào ghế sau lưng, hơi nghiêng mặt sang nhìn bên ngoài cửa sổ xe, “Nếu không nửa đêm nửa hôm, tại sao tôi phải gọi cậu tới đây?” Thái độ và giọng điệu đòi lời chúc của anh lộ vẻ tùy ý và thả lỏng, còn lâu mới hống hách như nội dung anh nói chuyện.
“Tào Diệp,” Lương Tư Triết dựa vào thành ghế, quay sang nhìn cậu, “Tôi lấy em họ cậu để câu cậu, cậu thông minh như thế, chẳng lẽ không nhìn ra?”
Tào Diệp im lặng một lát, cười “Xùy” một tiếng: “Sao anh biết tôi không dùng nó câu anh?”
“Cậu sẽ không.”
“Tại sao sẽ không? Chẳng phải anh chủ động bỏ sự kiêu ngạo đến tìm tôi làm lành à?”
“Tôi chủ động tìm cậu làm lành, nhưng cậu sẽ không đâu Tào Diệp, theo hiểu biết của tôi về cậu, cậu sẽ không lợi dụng người khác làm chuyện gì đó.”
“Đừng nói tôi như thánh nhân vậy,” Tào Diệp lại xem thường cười khẽ một tiếng, “Vậy còn anh, anh lợi dụng Tào Tự Ninh thì tính là chuyện gì?”
“Tôi à…” Lương Tư Triết nhìn ngoài cửa sổ, khẽ nói, “Tôi là người xấu, làm gì cũng là chuyện đương nhiên.”




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây