—— Đêm xuân vui sướng. Hai giờ sáng, Tào Diệp xoay người ngồi dậy từ trên giường, toan xuống giường thì Lâm Huyễn nằm trên giường nhắm mắt hỏi: “Muốn đi tắm rửa?” Tào Diệp “Ừ” một tiếng. “Người trẻ tuổi thể lực tốt thật,” Giọng Lâm Huyễn lười biếng, “Cậu đi tắm đi, tôi nghỉ một lát, không muốn động đậy tí nào.” “Người trẻ tuổi gì,” Tào Diệp cười một tiếng, “Chị chỉ lớn hơn tôi hai tuổi thôi.” “Chênh lệch hai tuổi không ít đâu?” “Thật không?” Tào Diệp bỗng nhiên hơi hứng thú, dừng lại động tác bước xuống giường, quay đầu nhìn cô hỏi, “Chênh lệch ở đâu?” “Chênh lệch ở đâu à…” Lâm Huyễn uể oải, nghiêng đầu, hơi híp mắt nhìn về phía cậu, “Hai chúng ta giới tính khác nhau, không so sánh được.” “Vậy chị cũng từng ngủ với người cùng tuổi chị đúng không?” “Ừm… để tôi nghĩ lại, hai năm này thật sự chưa ngủ, trước kia thì có.” “Ai?” Trong đầu Tào Diệp hiện lên một cái tên, nghĩ đến liền hỏi, “Lương Tư Triết?” Lâm Huyễn cười với cậu, không nói gì. “Đúng không?” Tào Diệp áp sát về phía cô, bóp cằm cô, “Chị từng ngủ với Lương Tư Triết?” “Cậu nhẹ thôi,” Lâm Huyễn quay đầu tránh tay cậu, cười nói, “Bảo đi tắm kia mà? Mau đi đi.” “Tôi hỏi chị,” Tào Diệp không buông tay, kéo cằm cô về, đại não co lại, hỏi ra suy nghĩ lóe lên trong đầu, “Lương Tư Triết và tôi, ai giỏi hơn?” “Ôi chao cậu hỏi cái này làm gì, có ngây thơ không hả.” Lâm Huyễn né tránh cậu, kéo chăn vùi mặt xuống. “Nói đi.” Tào Diệp thò người qua kéo chăn của cô. Lâm Huyễn không ngừng rụt lại vẫn không tránh được cậu, cuối cùng hết cách đành phải luôn miệng nói: “Cậu giỏi cậu giỏi…” Tào Diệp ồn ào với cô thêm vài phút đồng hồ, cũng cảm thấy hơi nhàm nên buông cô ra xoay người xuống giường. Vừa đi được hai bước, Lâm Huyễn lộ mắt ra khỏi chăn, nháy mắt nhìn cậu: “Thật ra vẫn là Lương Tư Triết giỏi hơn.” Nói xong lại nhanh chóng trốn vào trong chăn. “Phắc,” Tào Diệp thốt ra, “Thật hay giả?” Lâm Huyễn trốn trong chăn trầm giọng cười: “Cậu mau đi tắm đi.” Lần này Tào Diệp không kéo chăn của cô nữa, chỉ ngồi bên giường, nằm nghiêng xích lại gần nói: “Chị thật sự từng ngủ với Lương Tư Triết?” “Cậu quản tôi.” Lâm Huyễn nói. “Tôi không tin.” Tào Diệp dứt lời đứng lên xuống giường, hơi không vui đi về phía phòng tắm. Lúc xả nước, Tào Diệp cảm thấy vừa rồi mình nhất định là não tàn. “Tôi và Lương Tư Triết, ai giỏi hơn ai?”
—— Sao lại hỏi ra vấn đề này? Chỉ nghĩ đến việc Lương Tư Triết từng ngủ với một người phụ nữ, suy nghĩ này đã khiến người ta… Ngạt thở? Buồn nôn? Ngán tận cổ? Hình như đều không phải… Lương Tư Triết ở trên giường sẽ như thế nào? Móa, khoan đã, sao lại nghĩ đến phương hướng này? Tào Diệp vội vàng quét sạch hình ảnh trong đầu, cậu chưa từng có hứng thú tưởng tượng biểu hiện trên giường của một người đàn ông khác. Nhưng, câu nói kia của Lâm Huyễn, vẫn là Lương Tư Triết giỏi hơn, không thể là thật đúng không? Thôi, tại sao lại nhớ đến vụ này, đã không thôi đi lại còn… Tào Diệp mất hứng cầm khăn tắm, qua loa lau khô cơ thể. Lúc đi ra từ phòng tắm, Lâm Huyễn vẫn duy trì tư thế nằm ở trên giường, dáng vẻ lười biếng chưa trở lại bình thường, nghe được tiếng bước chân đến gần, cô mở mắt nhìn về phía cậu: “Giờ định đi à?” “Đã hai giờ sáng rồi.” Tào Diệp nói. “Ở lại qua đêm đi.” Lâm Huyễn nói vậy, nhưng cô biết Tào Diệp sẽ không ở lại.
Tào Diệp chưa bao giờ qua đêm, làm xong thì đi, chưa từng có ngoại lệ. “Thôi, tôi không quen ngủ cùng người khác,” Quả nhiên Tào Diệp từ chối không cần nghĩ ngợi, cúi người nhặt chiếc quần jean rách của cậu lên, “Sẽ không ngủ được.” “Được rồi.” Lâm Huyễn nói, cũng không giữ lại thêm mà bắt đầu nói sang chuyện khác, “Tối nay các cậu ăn cơm với Lương Tư Triết, vì bộ phim ‘Lựa chọn tuyệt vọng’ kia à?” “Không thì sao.” Tào Diệp nói. “Bàn bạc sao rồi? Lương Tư Triết có diễn không?” “Chưa chắc chắn, đợi tin tức đi.” “Nếu không…” Lâm Huyễn dừng một lát, nhìn cơ thể Tào Diệp một cách trắng trợn, nói chính xác, phải là thưởng thức.
Không thể không nói, thân hình trẻ tuổi này thoạt nhìn thật sự khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Vân da rõ ràng, đường cong mượt mà, lại không thiếu cảm giác mạnh mẽ, cô thử đề nghị, “Có cần tôi đi làm thuyết khách giúp cậu không?” Tào Diệp mặc quần xong, để trần thân trên nhìn cô: “Chị làm thuyết khách? Tôi không biết quan hệ của hai người lại vững chắc như thế cơ đấy.” “Top 1 CP làng giải trí khiến người khó quên nhất,” Lâm Huyễn cười nói, “Cậu cho rằng chỉ là nói đùa?” “Không lẽ chị thật sự đã ngủ với Lương Tư Triết?” Tào Diệp nhíu mày lại. “Cậu đoán xem.” Lâm Huyễn nghiêng đầu nhìn cậu. “Đoán gì mà đoán, đừng học theo Lương Tư Triết.” Tào Diệp nói xong, tròng áo len màu đen lên đầu, mấy giây sau, lại thấp giọng bổ sung một câu, “Tốt nhất là đừng, nghĩ thôi đã thấy ngán.” “Nói ‘cậu đoán xem’ là học theo Lương Tư Triết à… Này, cậu biết không,” Lâm Huyễn bỗng nhiên lên tinh thần, “Lương Tư Triết còn từng đóng vai nữ đấy, lúc ấy có người xem phim xong nói, trang phục nữ của Lương Tư Triết sao nhìn quen mắt thế nhỉ? Giống ai đây, nghĩ tới nghĩ lui, có người vỗ đầu một cái nhớ ra, giống Lâm Huyễn!” Lâm Huyễn cười không ngừng, “Tôi còn cố ý xem mà, thật sự rất giống! Cậu đã xem chưa?” “Chưa xem, giống chỗ nào?” Tào Diệp nhìn Lâm Huyễn nói. “Không nói được, nhưng rất giống.” Lâm Huyễn vẫn đang cười, “Buồn cười lắm.”
“Phim gì?” “Hồng nam hồng nữ, bố cậu quay, thế mà cậu chưa xem?” “Mắc mớ gì mà bố tôi quay tôi phải xem hả?” Tào Diệp mặc quần áo xong, cầm lấy điện thoại bên gối, “Đi đây.” “Đi thật à?” Lâm Huyễn hơi nhổm dậy, thấp Tào Diệp đi đến bên cửa cô gọi cậu lại, “Này Tào Diệp, cậu đợi đã.” “Còn chuyện gì nữa?” Tào Diệp nắm lấy chốt cửa, cũng không quay đầu lại, miễn cưỡng hỏi. “Sao đêm nay cậu cứ hỏi tôi chuyện của Lương Tư Triết vậy? Có phải ghen không?” Lâm Huyễn ngồi dậy, chăn che khuất trước ngực, mái tóc xoăn dài màu nâu rơi xuống, nhìn như vậy lại không giống báu vật trong màn ảnh, ngược lại có nét đơn thuần, “Nếu cậu không muốn để tôi và Lương Tư Triết gặp nhau, sau này tôi sẽ cố gắng tránh anh ta.” Tào Diệp cười, xoay người lại nhìn cô, biểu cảm thoạt nhìn không quan tâm: “Tôi quản việc này của chị khi nào? Tự do một chút rất tốt.
Hơn nữa, hai người đều lăn lộn trong giới giải trí, tránh tới tránh lui rất phiền phức.” “Ơ kìa, cậu ghen chứng tỏ cậu thích tôi đấy,” Lâm Huyễn rất thẳng thắn, “Nếu không vậy đi, hai ta kiềm chế lại, thử xem sao?” “Chị Huyễn,” Cửa được mở ra một khe nhỏ, Tào Diệp nghiêng người dựa vào khung cửa, khóe miệng chậm rãi cong lên, nom cà lơ phất phơ, “Chị có biết chị đang nói gì không? Đi ngủ sớm đi, ngoan.” Nói xong nhấc chân bước ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại, không mảy may lưỡng lự. Chiếc gối màu trắng im lặng đập phía sau cánh cửa khép lại, nhưng Tào Diệp hoàn toàn không biết chuyện này. Bước chân Tào Diệp rất nhẹ nhàng, lời Lâm Huyễn nói lúc nãy vốn không tạo thành gánh nặng trong lòng với cậu. Cậu tin giờ phút này trong lòng Lâm Huyễn cũng rõ ràng, giữa họ hoàn toàn kết thúc rồi.
Quy tắc chính là như thế, trong mối quan hệ này không được có mảy may nghiêm túc nào, điều này không ai cần nói rõ với ai. Nếu nhất định phải nói có rung động gì trong lòng, đó là Tào Diệp cảm thấy hơi phiền phức.
Phiền phức ở chỗ, cậu lại phải tìm kiếm bạn giường mới.
Quá trình này khiến cậu khó chịu. Phải nói, Lâm Huyễn thật sự là một bạn giường lý tưởng, kỹ thuật giỏi, ít chuyện lại không dính người, ngoại trừ việc dễ bị chụp lén ra thì chẳng có phiền phức cành mẹ đẻ cành con nào hết. Nhưng, nguyên việc chụp lén đã đủ khiến người ta bực mình rồi.
Lần chụp lén nửa tháng trước, đã khiến Tào Diệp sinh ra ý muốn kết thúc quan hệ.
Cậu ghét phiền phức, ghét phức tạp hóa một chuyện đơn giản. Lên giường – hành vi tuân theo bản năng này mà còn phải tránh né phòng ngừa bị chụp lén, chẳng phải là phản nhân loại sao? Chuyện hai bên tình nguyện lại làm giống như thông dâm… Khúc nhạc dạo như thế, nội dung chính dù sục sôi đến mấy cũng khiến lòng người ủ rũ. Nhưng, cậu cũng chẳng phải không hiểu được sự cẩn thận của Lâm Huyễn. Thói đời này yêu cầu với diễn viên nữ rõ ràng hà khắc hơn diễn viên nam nhiều.
Nếu như Lâm Huyễn thật sự giống như Lương Tư Triết, dăm bữa nửa tháng lại truyền ra một scandal, e rằng đánh giá sẽ rớt xuống ngàn trượng. Khán giả thích kiểu dư luận hoan lạc này, nhưng lại cũng không thích người bị đẩy lên ngọn sóng của dư luận.
Điểm này, ngay cả Lương Tư Triết cũng không ngoại lệ. * Đám paparazzi quả nhiên không thể chờ được tin tức nóng hổi của đêm nay. Lương Tư Triết lái xe thẳng đến cửa câu lạc bộ của giải trí Vân Sơ, nhìn là biết anh tìm đến Hứa Vân Sơ bàn công việc. Đi đến cửa câu lạc bộ, Lương Tư Triết giơ tay kéo mũ trùm xuống, giơ mặt về phía hệ thống quét mặt, cửa cảm ứng ngay sau đó chậm rãi mở ra.
Anh nhấc chân rảo bước vào cửa lớn, vòng qua phòng tiếp khách rộng rãi, rẽ vào khu làm việc riêng của Hứa Vân Sơ ở phía trong cùng, giơ tay gõ cửa. Cộc cộc cộc. “Vào đi.” Bên trong vang lên âm thanh. Lương Tư Triết đẩy cửa đi vào. Hứa Vân Sơ đang ngồi sau bàn làm việc, đối mặt với máy tính, ngón tay di con lăn của chuột, thoạt nhìn giống như đang xử lý công việc, nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu lên. “Vừa xuống máy bay đã tới công ty?” Lương Tư Triết đi đến đối diện bàn làm việc của cô, thò người qua nhìn nội dung trên màn hình, “Vân Sơ, chị luôn luôn kính nghiệp thế này,” Nói đoạn anh ngồi vào ghế xoay, lưng khẽ dựa vào thành ghế, hai chân dài vắt chéo, tư thế thả lỏng. Lúc này Hứa Vân Sơ mới ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Dựa theo kế hoạch ban đầu, hiện tại tôi nên tắm nắng trên bờ biển.” Lương Tư Triết cười gật đầu: “Quấy rầy kế hoạch nghỉ phép của chị, tôi rất áy náy, nói thật, chuyện này giao cho Tiểu Tống xử lý là được, vốn không cần sếp Vân đích thân trở về.” “Thôi đi Lương Tư Triết, đừng dùng điệu bộ đối phó với truyền thông để đối phó với tôi,” Hứa Vân Sơ gần như bị anh chọc giận đến bật cười, “Chừng nào thì cậu thật sự cảm thấy áy náy với tôi?” “Chị muốn nghe lời nói thật?” Lương Tư Triết nhướng mày một cái, hơi nghiền ngẫm một lát, ngước mắt nhìn về phía cô, “Hừm… thường xuyên.” “Tôi không tin đâu, đừng có dùng ánh mắt này nhìn tôi, đã nhiều năm vậy rồi, cậu cho rằng tôi vẫn chưa sinh ra miễn dịch với cậu?” “Lời này của chị khiến em đau lòng quá.” Lương Tư Triết không nhìn nữa, cười một tiếng rồi đứng lên đi đến trước tủ rượu kéo cửa ra, ngón tay chạm vào chai rượu, “Trở về vội vàng thế này cũng không quên mang theo rượu à…” “Đừng nói sang chuyện khác, cậu nói thật với tôi, tại sao muốn nhận lời mời quay thế “Lựa chọn tuyệt vọng”? Lúc Hoàng Thiên Thạch vừa xảy ra chuyện họ có đến tìm tôi, lúc ấy tôi đã từ chối, không ngờ ngày hôm sau họ lại vòng qua tôi trực tiếp đến tìm cậu.
Tư Triết cậu có biết điều này nghĩa là gì không?” Hứa Vân Sơ nhìn bóng lưng Lương Tư Triết nói, “Nghĩa là, trong cái giới này ai ai cũng biết tôi không có năng lực.” Lương Tư Triết cầm một chai rượu trong đó, đang định lấy ra, nghe vậy động tác dừng lại: “Sao lại như thế?” “Sự thật chính là như thế, hơn nữa cậu thật sự nhận lời mời phim này.”
“Xin lỗi, tôi không cân nhắc đến điểm này.” “Không không không, cậu không cần cảm thấy có lỗi với tôi.
Tôi không có năng lực hay không không phải trọng điểm, tôi chỉ muốn biết tại sao cậu muốn nhận phim này.
Nhìn từ góc độ người đại diện của tôi, cậu chẳng có bất kỳ lý do gì để nhận bộ phim này.
Nhặt thừa hay thế thân gì đó, chúng ta không nhắc lại lời nói của những người ngoài nghề xem náo nhiệt.
Thứ nhất, nó là quay thế, nghĩa là bất kỳ sự phát huy nào của cậu đều bị hạn chế bởi phim hoàn thành trước mắt, phần lớn cảnh quay của cậu chỉ có thể đối diễn với phông xanh và thế thân.
Thứ hai, lúc đó Hoàng Thiên Thạch tiến vào trong nước, mua nhiều thông cáo báo chí nói rằng sẽ dần dần xâm chiếm thị trường của cậu, bây giờ hắn vừa bị bắt cậu đã tuyên bố sẽ nhận nhân vật của hắn, lúc này sẽ cho người khác ấn tượng gì? Sẽ khiến họ cảm thấy cậu rất để ý đến lời tuyên bố lúc đó…” Lương Tư Triết tìm được đồ khui rượu trên kệ đồ bên cạnh, đang cúi đầu tập trung dùng răng cưa vuông vức mở nút cao su của chai rượu, nghe đến đây anh mở miệng ngắt lời cô: “Tại sao tôi không thể để ý?” “Bởi vì cậu chưa bao giờ để ý tội bị đặt vô căn cứ[1] tại sao cứ úp lên đầu mình? Ngoài ra, cậu nói ‘báo ơn’ ở sân bay là có ý gì, chỉ vì muốn báo ơn cho Tào Tu Viễn hả?” [1] gốc là có lẽ có – 莫须有: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”.
Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ. “Không phải,” Lương Tư Triết rót rượu vang vào ly đế cao, nhận ra Hứa Vân Sơ đang chờ anh nói tiếp, anh đặt chai rượu vang lên bàn, nhìn vào mắt cô thẳng thắn nói, “Được thôi, là Tào Diệp.” “À, con trai của Tào Tu Viễn.” Hứa Vân Sơ không cảm thấy kinh ngạc, “Cho nên chỉ vì Tào Tu Viễn có ơn tri ngộ với cậu, mười tám đời tổ tiên của ông ấy, sau này chỉ cần có việc nhờ cậu, cậu dự định bao hết tất cả đúng không?” “Được rồi, đừng nóng giận, chuyện này do tôi suy xét không chu toàn,” Lương Tư Triết đẩy rượu đã rót đến trước mặt cô, nửa người trên cúi xuống, cánh tay chống lên mặt bàn, dùng ánh mắt an ủi nói với Hứa Vân Sơ: “Uống ly rượu này, sau đó tôi lái xe đưa chị về nhà nghỉ ngơi, đợi chị thích ứng với lệch múi giờ xong chúng ta lại bàn chuyện này.” Giọng nói trầm thấp, giống như mê hoặc lòng người.
Anh có trò đối phó với truyền thông, cũng có trò khác đối phó với Hứa Vân Sơ. Giọng điệu của anh quá đỗi dịu dàng, cho dù Hứa Vân Sơ đã miễn dịch với anh, lúc này cũng không nổi cáu được, cô chống cùi chỏ xoa huyệt thái dương nói: “Tư Triết, lúc nào thì cậu mới có thể không tùy hứng như thế?” “Đây là lần cuối cùng.” “Tôi đã nghe câu nói này mấy trăm lần rồi?” Hứa Vân Sơ cười khổ. “Nếu chị thật sự muốn biết, đêm nay tôi thức đêm tính cho chị.” “Cậu giả ngoan à.” Hứa Vân Sơ đau đầu nói.
Cô cúi đầu im lặng vài giây đồng hồ, giống như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau lại hết cách lắc đầu, cầm lấy ly rượu Lương Tư Triết đã rót, ngửa đầu uống hết trong cái nhìn của anh. Cô không có cách nào bắt bí Lương Tư Triết. Điểm này, người trong giới và quần chúng không ai không biết.