Edit: Jiang Beta: Cỏ Cua Việc bà nội của Chu An mất tích chính là do dì hàng xóm bên cạnh báo cảnh sát.
Người già thường tiếp thu tin tức chậm, bình thường nếu dì hàng xóm nghe ngóng được tin tức gì đều chạy qua nói với bà nội Chu An, có món gì ngon cũng thường xuyên đem qua cho bà, coi như chăm sóc bà lão già yếu neo đơn này chu đáo. Hơn nửa năm trước, dì hàng xóm đưa bà nội Chu An tới bệnh viện khám bệnh, bà cụ được chuẩn đoán mắc bệnh Alzheimer.
Vốn dì ấy muốn đợi đến khi Chu An về nhà thì sẽ bàn bạc hướng giải quyết, nhưng bà nội Chu An khăng khăng không cho, còn muốn cô hỗ trợ với bà để lừa Chu An. Bà cụ nói người già mắc bệnh này không có gì là lạ, cũng không phải chỉ còn sống được nửa năm hay một năm nữa, bà cụ chỉ cần chú ý sức khỏe là có thể kéo dài được. Nửa năm nay, chứng bệnh này của bà càng trở nên nghiêm trọng. Lúc cảnh sát đến đây, hàng xóm xung quanh đang tụ tập trong sân nhà Chu An thảo luận về việc này. Cảnh sát đến hỏi dì hàng xóm: “Người thân của bà lão đâu rồi?” Dì hàng xóm: “Bà ấy chỉ có một đứa cháu gái, đang học đại học ở thủ đô.
Đây là số điện thoại của cô bé, tôi gọi mãi nhưng không có ai nghe máy.” Người đứng bên cạnh cũng sốt ruột thay: “Thời khắc mấu chốt thế này sao lại tắt điện thoại cơ chứ!” Trong đám đông có người chỉ về phía đầu thôn, nói to: “Đến rồi đến rồi! Mọi người nhìn xem có phải cô bé ở bên kia không!” Tất cả mọi người nhìn qua bên đó, đầu tiên là kích động nói Chu An đi nhanh lên, nhưng sau đó lại phát hiện ánh mắt của Chu An khác thường, bọn họ kinh ngạc nhìn nhau. Mọi người thấp giọng thảo luận: “Có phải con bé bị mù không?” “Có vẻ như là không nhìn thấy thì phải.” “Trời ạ, lên thành phố học đại học sao lại thành cái dạng này rồi!” Đợi Chu An đến gần, vài người tiến lên hỏi thăm cô: “An An, mắt cháu bị sao vậy?” Chu An như không nghe thấy, cô mấp máy môi, nói theo bản năng: “Cảnh sát….
Cảnh sát….” Viên cảnh sát hắng giọng, đi đến trước mặt cô, tường thuật lại tình huống của bà cụ cho cô nghe: “Chợ cách nhà cô khoảng 5km, cạnh đó còn có vài xóm nhỏ.
Rất có thể trong trạng thái mơ, hồ bà nội cô đã đi nhầm đường hoặc là lên nhầm xe buýt đi đến thôn khác.
Cảnh sát chúng tôi sẽ nhanh chóng cử người đi điều tra camera.
Nhưng mà…” Hai chữ “nhưng mà” này của viên cảnh sát khiến nhịp tim của Chu An như ngừng đập.
“Nhưng mà, thị trấn nhỏ này của chúng ta có rất nhiều nơi không có camera giám sát, cũng có rất nhiều camera do không được tu sửa thường xuyên nên xuất hiện tình trạng hư hỏng.” Cảnh sát rất bất đắc dĩ, anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu có thể, tôi hy vọng cô có thể giúp đỡ tìm thử một chút.
Mới qua vài ngày, khả năng tìm thấy bà cụ rất cao.” Thời gian càng dài, những người già mắc chứng bệnh về trí nhớ như bà cụ rất có thể sẽ đi đến thị trấn khác.
Hơn nữa lỡ như bà cụ đi đường chẳng may bị té ngã.
Ở độ tuổi xương cốt có thể dễ dàng gãy bất cứ lúc nào, nếu như bà không kịp thời được chữa trị sẽ rất nguy hiểm. Chu An tưởng tượng cảnh bà nội cô đi một mình trên đường, mãi không tìm thấy nhà, đột nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Nhất định phải nhanh chóng tìm bà nội trở về. Nhưng cô…..
Không có gì cả. Chu An nhớ tới Phó Minh Sâm.
Trong thế giới của cô, Phó Minh Sâm chính là đại diện cho hai từ quyền lực, người có năng lực nhất mà cô có khả năng tiếp xúc cũng chỉ có anh. Tìm anh Phó nhờ giúp đỡ, liệu anh ấy có đồng ý không? Tia hy vọng cuối cùng còn sót lại, Chu An bỏ đi tất cả sự tôn nghiêm của bản thân, tìm sự giúp đỡ của Phó Minh Sâm. Hiện giờ Phó Minh Sâm đang ở trong phòng của Chu An, ánh mắt nửa mơ nửa tỉnh chìm vào trong giấc mơ. Giữa sân khúc côn cầu có một nguồn sáng.
Lúc còn nhỏ anh ta hay quỳ gối ở trước nguồn sáng đó, mặc quần áo ngắn quỳ trên sàn băng lạnh lẽo.
Từ tay tới chân đều có những vết sẹo xanh đen. Trong tay anh ta cầm một đóa hoa màu vàng, nâng niu nó như một báu vật. Một gậy khúc côn cầu đánh tới, tạo thêm một vết thương dài trước lồng ngực gầy yếu của anh ta.
Bởi vì lực của gậy khúc côn cầu nên đóa hoa trong tay bị văng ra. Anh ta không biết làm sao để giữ lại đóa hoa đó, cho dù có bò sát xuống mặt đất, anh ta cũng không thể nắm được đóa hoa. Một gậy lạnh lẽo như băng lại rơi xuống lưng, khiến anh ta đau đến mức òa khóc……. Tiếng khóc dần dần biến thành tiếng chuông điện thoại. Phó Minh Sâm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh ta mở mắt ra, đầu óc anh ta choáng váng một hồi, nhìn chưa rõ tên người gọi đã bắt máy, khó khăn mở miệng: “Alo?”
Giọng nói của Chu An mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh Phó, là em.” Phó Minh Sâm bật dậy ngay tức khắc, tay không tự giác nắm chặt điện thoại.
Anh ta nhận ra giọng điệu khẩn trương của Chu An. Chu An cầu xin anh ta. Anh ta cố gắng không hỏi cô bị làm sao, giả bộ bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì? Không phải em quyết định rời khỏi anh rồi sao.” Biết bà nội Chu An gặp chuyện không may, sâu thẳm trong ánh mắt của Phó Minh Sâm hiện lên vẻ vui sướng.
Tuy rằng nghĩ như vậy khiến anh ta cảm thấy mình quá đê tiện.
Nhưng đây là lý do hợp lý nhất để Chu An cam tâm tình nguyện trở về bên cạnh anh ta một lần nữa.
Đây chính là sự ưu ái mà ông trời dành cho anh ta. Anh ta nắm chắc cơ hội này, tung mồi nhử về phía Chu An. Chu An nhất định sẽ cắn câu. Quả thật Chu An không do dự chút nào, lập tức đồng ý điều kiện của anh ta. “Được, em sẽ trở về.” Tâm trạng của Phó Minh Sâm đột nhiên chuyển từ u ám sang vui vẻ, anh ta nhanh chóng đứng dậy mặc áo vest vào, sau đó nói với đầu dây bên kia: “Chờ anh tới đón em và bà nội.” Phó Minh Sâm gọi điện cho trợ lý đắc lực nhất của anh ta, bảo bọn họ lập tức bắt tay vào xử lý. Sau khi nghe Phó Minh Sâm nói tiền không thành vấn đề, bọn họ và những người bán cá ở địa phương bàn bạc, sau đó thuê rất nhiều thanh niên phối hợp với cảnh sát để tìm người. Chưa đến một ngày đã tìm thấy bà nội Chu An. Lúc bà nội từ xe cảnh sát đi xuống, mái tóc búi gọn gàng mọi ngày đã xõa xuống, trên giày và ống quần dính nhiều bùn đất.
Bà cụ xách một chiếc giỏ đan bằng tre đựng đầy rau xanh, lẩm bẩm nói với cảnh sát: “Cảm ơn các anh đã đưa tôi về nhà.
Tôi còn phải làm cơm chiều cho An An.
Sau khi tan học về nhà mà vẫn không có cơm ăn, con bé sẽ chết đói mất.
Nếu hai vị không chê phiền thì ở lại nhà tôi ăn cơm tối luôn nhé! Tôi chẳng có gì quý giá để cảm ơn hai người, nên hai người ở lại ăn bữa cơm nhé!” “Đều tại tôi,” Bà cụ vò đầu, chán nản nói: “Sao tự nhiên lại không nhớ đường về nhà cơ chứ, làm phiền mọi người rồi.” “Bà nội!” Chu An nghe được giọng của bà nội nên lập tức đi tới phía bà cụ.
“Sao cháu lại gọi bà là bà nội?” Bà nội Chu An kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Chu An: “Bà chỉ có một đứa cháu gái.
Cháu gái bà năm nay mới học lớp 12.
Nó còn nhỏ, không lớn như cháu đâu.” Tuy rằng cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lần đầu tiên gặp bộ dạng mất trí nhớ của bà nội, Chu An vẫn không nhịn được nước mắt.
Khuôn mặt cô đẫm nước mắt, khiến hai vị cảnh sát mềm lòng. “Nhưng mà cháu….” Bà nội Chu An nhìn đôi mắt không có tiêu cự của Chu An, nhỏ giọng nói: “Có phải cháu cũng không tìm được đường về nhà không?” Chu An bất lực gật đầu. “Không khóc, không khóc nhé.” Bà nội nắm lấy tay của Chu An bỏ vào túi áo mình: “Cháu gái đừng sợ nhé, mấy ngày nay cháu cứ ở tạm nhà của bà.
Bà chăm sóc cháu.
Trong nhà bà vẫn còn một ít đồ ăn được.” “Vâng ạ.” Chu An lau nước mắt, gật đầu liên tục, sau đó đi theo bà nội vào trong nhà. Cô dỗ bà nội đi ngủ, sau đó đi ra ngoài sân nói cảm ơn với cảnh sát: “Cảm ơn các vị, nếu như không có mọi người, cháu thật sự không biết phải làm thế nào.” “Cô Chu đừng khách sáo.” Cậu cảnh sát cười ngây ngô, nói: “Có thể tìm được bà nội cô, hơn một nửa là do người của bạn trai cô tìm giúp, lực lượng cảnh sát chúng tôi có hạn.
Người của bạn trai cô tìm được bà nội cô, chúng tôi chỉ đưa bà ấy trở về thôi.” “Hành động vĩ đại” của Phó Minh Sâm lập tức lan rộng trong trấn Lê Hoa.
Mọi người đều hâm mộ Chu An có người bạn trai vừa có tiền vừa đối xử tốt với cô.
Tối hôm đó, Phó Minh Sâm sai trợ lý mời toàn bộ cảnh sát và người dân trong thôn tới khách sạn tốt nhất trong trấn để ăn cơm, mọi người lại khen anh ta không dứt lời. “Cô Chu, Phó tổng dặn cô sắp xếp tốt mọi chuyện bên này, sau đó sáng ngày mai, cô và bà nội cùng với chúng tôi lên máy bay trở về thủ đô.” Trợ lý của Phó Minh Sâm tiến lên nói với Chu An, giọng điệu rất lễ phép. Chu An im lặng gật đầu, trở về phòng gọi bà nội dậy ăn cơm. “An An vẫn chưa về,” Bà nội lo lắng nhìn ra phía cửa: “Đã trễ thế này rồi, con bé còn đi chơi ở đâu nữa chứ.
Cháu gái, cháu cứ ăn trước đi, bà không đói bụng.” Chu An nhẹ nhàng tới cạnh bà, nói: “Cô giáo của An An dẫn cô ấy lên thủ đô chơi, đêm nay cô ấy không về đâu ạ.
Ngày mai chúng ta đi tìm cô ấy được không ạ?” Bà nội nghi ngờ một lát, sau đó nhớ mang máng hình như tiểu An An có nói với bà sẽ đi chơi với cô giáo.
Bà cụ gật đầu, sau đó lấy một xấp tiền từ dưới gối ra đưa cho Chu An: “Vậy phiền cháu gái đi mua giùm bà một vé xe, nhiêu đây tiền có đủ không? Nếu không đủ thì bà không đi đâu, cháu đưa số tiền này cho An An, bảo con bé ăn ngon một chút.
Nếu còn dư thì đưa con bé tới công viên chơi trò chơi nhé, con bé chắc sẽ thích lắm đó.” Mũi Chu An chua xót, cô cúi đầu sờ những tờ tiền mỏng manh, nói: “Đủ, đủ ạ.”
Chu An vỗ nhẹ ngực của bà cụ, giọng điệu như đang dỗ một đứa trẻ: “Bà nội, đi ngủ thôi ạ.” Bà cụ dường như nhớ tới cái gì đó, xốc chăn xuống giường, đi đến phía nhà vệ sinh: “Để bà điều chỉnh nhiệt độ nước cho cháu rửa chân, mắt cháu không nhìn thấy đường, sẽ bị phỏng mất.” “Vâng.” Chu An quay đi hướng khác lau nước mắt, sau đó thấp giọng nói: “Được ạ.” Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Minh Sâm cử xe tới trước cổng thôn.
Tài xế mặc vest thẳng thớm cùng với chiếc xe sang trọng đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Dưới sự giúp đỡ của dì hàng xóm, Chu An sắp xếp đơn giản vài bộ quần áo cho bà nội, sau đó cầm theo bệnh án của bà nội, nắm tay bà lên xe. “An An có bạn trai tốt như vậy, sau này nhất định phải chăm sóc bà nội cháu thật tốt, để bà nội cháu yên tâm an hưởng tuổi già.” Dì hàng xóm cười nói. Chu An biết dì ấy chỉ hy vọng cô sống thật tốt nên đành nuốt sự chua xót xuống, gật đầu đáp: “Vâng ạ.
Dì bảo trọng nhé.” Vốn dĩ Chu An còn lo lắng bà nội sẽ không thích ứng khi đi máy bay, nhưng vừa lên máy bay bà nội đã nhắm mắt ngủ.
Cả đoạn đường, bà cụ ngủ rất yên ổn, Chu An để đầu bà tựa vào vai mình, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau khi xuống máy bay, Phó Minh Sâm phái người đến sân bay đón hai người bọn họ. Đường đi khá xa, Chu An ngồi ghế phía sau mở miệng: “Chúng ta đang trên đường quay về biệt thự Gia Ninh sao?” “Không phải, chúng ta đưa bà cụ tới viện dưỡng lão trước.” Lái xe ở phía trước nhìn vào gương chiếu hậu nói: “Phó tổng đã sắp xếp cho bà cụ ở viện dưỡng lão tốt nhất thủ đô, mời bác sĩ giỏi và chuyên nghiệp nhất, mong cô yên tâm.” Xe vừa dừng lại, nhân viên chăm sóc trong viện dưỡng lão ân cần vây quanh, lấy xe lăn ra, dìu bà nội Chu An ngồi lên trên. Đưa bà nội vào trong phòng bệnh VIP, sau đó bác sĩ giới thiệu với Chu An về phương pháp trị liệu của bọn họ. Bất kể là phương diện nào đi chăng nữa, tất cả đều vượt qua tưởng tượng của Chu An, cô không tìm ra được nửa điểm không hài lòng. Chỉ là phục vụ quá tốt, Chu An cảm thấy gánh nặng lại càng lớn hơn. Cô là một người mù, có tài đức gì mà Phó Minh Sâm đối xử tốt như vậy chứ.
Những thứ cô thiếu nợ Phó Minh Sâm, cô phải trả đến bao giờ mới đủ đây. Lúc Phó Minh Sâm từ công ty chạy tới, Chu An vừa ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ. “An An!”.
Từ phía hành lang bên kia, Phó Minh Sâm đi đến trước mặt Chu An.
Hai ngày không gặp, trong lòng anh ta tràn ngập nhớ mong, anh ta cúi đầu nắm tay Chu An, thấp giọng nói: “Anh đến đón em về nhà.
An An, theo anh về biệt thự Gia Ninh đi.” Chu An tùy ý để anh ta nắm tay, cô ngẩng đầu, cười cực kỳ dịu dàng: “Được.” Giờ khắc này, cô cực kỳ rõ ràng, biệt thự Gia Ninh chính là chiếc lồng vàng mà Phó Minh Sâm xây dựng cho cô từ trước.