Edit: Jiang Đêm hôm khuya khoắt, Chu An nằm trong chăn, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên mặt cô.
Nếu muốn đến nhà Thẩm Chu Niên ăn Tết thì cũng không thể đi tay không đến được. Chu An do dự một lát rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Chu Niên:【Nhà anh có mấy người thế? Chú dì thích gì thế?】 Thẩm Chu Niên:【Tra hộ khẩu đấy à.】 Chu An:【… Em muốn mua chút đồ tặng cho họ.】 Vài giây sau, Thẩm Chu Niên gửi một đoạn voice chat qua, giọng điệu chậm rãi nhẹ nhàng, còn mang theo chút ý cười: “Em có biết bây giờ em giống gì không, ừm, con dâu lần đầu gặp mặt bố mẹ chồng đó.” Mặt Chu An đỏ bừng lên, vội vàng tắt đoạn voice chat đi, nhưng lòng lại càng bối rối.
Giọng nói trầm thấp của Thẩm Chu Niên vang trong phòng khiến cô càng ngượng ngùng. Cái người này, thật là càng ngày càng không biết xấu hổ là gì. Chu An:【Ngủ ngon!】 Cô thật sự tắt điện thoại, không trả lời anh nữa, nhắm mắt ngủ. Thẩm Chu Niên thấy câu chúc ngủ ngon của Chu An thì không thể nhịn cười.
Anh có thể cảm nhận được thái độ của Chu An đối với anh đã có chút thay đổi, nên anh bắt đầu thử cô. Kết quả khiến anh cười đến híp cả mắt. Thẩm Chu Niên sau khi tán gẫu với Chu An xong thì tâm trạng rất vui vẻ, anh bật đèn trong phòng khách lên, xuống giường uống một cốc nước đá lớn.
Lúc đi ngang qua ổ của Nhị Bạch, tâm tình còn tốt đến nỗi xoa đầu nó một chút. Nhị Bạch mở đôi mắt còn ngái ngủ ra, nhìn thấy anh thì nghiêng đầu sang hướng khác rồi ngủ tiếp, mông hướng về người đàn ông còn giống chó hơn cả mình. Lúc Thẩm Chu Niên lái xe đến phòng trọ, Chu An đang cùng với bạn cùng phòng làm sủi cảo.
Cô dạy mọi người làm sủi cảo, những chiếc sủi cảo của Julio nhìn rất thê thảm.
Nhưng mà mọi người cũng không quá để ý đến hình dạng của chúng. Họ đã ở cùng với nhau được một năm rưỡi, Laura cùng với Julio cũng đã gặp mặt Thẩm Chu Niên vài lần.
Nghe được âm thanh động cơ quen thuộc, Julio liếc mắt qua cửa sổ trong phòng bếp một cái, rồi quay đầu nói với Chu An: “Ồ, An, bạn của cậu đến rồi!”
Chu An xoa xoa tay rồi đi qua xem thử.
Người đàn ông yên lặng ngồi trong xe, hạ cửa sổ xuống, yên lặng chờ đợi. Cái gì thế, đến cũng không báo trước một tiếng. Chu An lấy muỗng múc toàn bộ sủi cảo trong nồi ra, bỏ vào một cái đĩa rồi bưng ra ngoài. “Mình về nhé, hẹn gặp lại!” Cô nói xong cũng không ăn, vội vội vàng vàng trở về phòng kéo hành lý ra rồi chạy ra thang máy. Julio cùng Laura nhìn nhau, Laura xòe tay ra trước mặt Julio: “An đã như vậy rồi, cậu còn không chịu thừa nhận là tớ thắng à?” Julio cười cười, lấy hai mươi euro từ trong túi áo ra đưa cho Laura: “Bây giờ tớ cũng cảm thấy, chắc chắn bọn họ đang yêu đương vụng trộm.” Thẩm Chu Niên nhìn thấy Chu An vội vàng chạy về phía anh, mỉm cười bước xuống xe, cầm lấy vali trong tay cô: “Hôm nay em thức dậy sớm hơn bình thường.” “Không dậy sớm thì em sẽ không biết anh lại đến sớm như vậy.” Chu An cười, nhìn anh cất hành lý, đứng cách anh khoảng hai mét, hít thở ổn định, tim đập cực kỳ nhanh. Cô cảm thấy mình sắp mất kiểm soát đến nơi. “Anh dậy sớm, chờ em thú vị hơn nhiều so với ở một mình.” Thẩm Chu Niên nói xong, rất tự nhiên dang rộng hai tay: “Ôm nào. Từ khi thời gian ôm của bọn họ lên đến hai mươi phút thì bắt đầu đổi phương pháp.
Không canh thời gian nữa mà muốn ôm là ôm. Nhưng mà người mở miệng yêu cầu nhiều hơn vẫn là Thẩm Chu Niên. Kiểu ôm bất ngờ này thường khiến Chu An cảm thấy rung động. Chu An tiến lên phía trước, rúc vào trong ngực của Thẩm Chu Niên, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Hơi thở đều đều của cô lướt qua cổ và cằm của Thẩm Chu Niên. Thẩm Chu Niên hưởng thụ cảm giác ngứa ngáy như bị một chiếc lông vũ lướt một lát rồi mới buông cô ra. Chu An ổn định lại nhịp tim, mở cửa xe rồi ngồi vào trong. Bên ngoài sân bay thủ đô, nhà họ Thẩm cử một chiếc xe đặc biệt đến đón họ.
Lúc nhìn thấy Thẩm Chu Niên và Chu An từ phía cửa đi ra, Thẩm Quan Văn vội vàng tiến lên nhận lấy hành lý trong tay họ, quay đầu mỉm cười chào hỏi họ: “Anh trai, chị dâu năm mới vui vẻ!” Chu An quay đầu nhìn về phía Thẩm Chu Niên. “Cậu ấy nói bừa thôi.” Thẩm Chu Niên bảo vệ Chu An khỏi dòng người đông đúc, nhân tiện giẫm lên đôi giày thể thao của Thẩm Quan Văn một cước.
Thẩm Quan Văn đau đến mức suýt chút nữa không thở nổi. Đôi giày thể thao số lượng có hạn của anh…
Thẩm Quan Văn quay đầu, vẻ mặt tủi thân nói: “Rõ ràng em là trợ thủ của anh, thế mà anh lại còn trút giận lên người em.” Thẩm Chu Niên nhíu mày, không nói lời nào. Chưa rước thêm phiền phức cho anh là may lắm rồi. Bên trong xe Lincoln, Chu An ôm bó hoa muốn tặng cho mẹ của Thẩm Chu Niên, cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Thẩm Chu Niên nói ba mẹ anh không thích mọi người tặng những món quà đắt tiền, Chu An cũng biết cô không thể mua nổi những món quà mà họ thích, nhưng cô cũng không thể nào đi tay không tới được, vì thế cho nên sau khi tham khảo ý kiến của Thẩm Chu Niên, cô quyết định mua tặng cho Tần Khanh Vận một bó hoa Gypsophila. Thẩm Chu Niên cúi đầu nhìn những ngón tay đang đan vào nhau của cô, cười bất đắc dĩ nói: “Nhà của anh không phải là chỗ gì ghê gớm.” Thẩm Chu Niên không để ý đến bóng đèn 1000w Thẩm Quan Văn đang ngồi trong xe, tự nhiên lấy một hộp sữa được giữ ấm trong xe ra, nhẹ nhàng vặn mở rồi đưa cho cô, nhẹ nhàng nói: “Anh đưa em về nước là để em có thể thư giãn, sẽ không để em bị rơi vào bất kỳ tình huống khó xử nào, cứ tin anh.” Lòng Chu An khẽ run, mùi bạc hà cùng với hương hoa thoang thoảng quanh chóp mũi.
Như có một dòng nước ấm chảy vào trái tim cô, khiến cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Nhà tổ của nhà họ Thẩm là một sân viện lớn từ thế kỷ trước, vừa khiêm tốn lại vừa trang nhã, mang theo hương vị thời gian. Trước cửa có đèn và hoa, mái ngói lưu ly màu đỏ sậm treo những đèn lồng lớn màu đỏ.
Xe dừng ở bãi đỗ xe lớn trước cổng, hai người gác cổng lập tức nở nụ cười: “Cậu chủ, chào mừng cậu trở về.
Xin chào cô Chu.” Thái họ thân thiện của bọn họ khiến Chu An cảm thấy rất thoải mái. “Xin chào.” Chu An mỉm cười nói. “Anh dẫn em lên phòng trước.” Thẩm Chu Niên không để người khác xách hành lý của hai người họ, Chu An cũng không để anh phải xách hành lý của mình nên hai người mỗi người xách một cái vali đi vào bên trong. Nơi đây có nhiều khúc ngoặt, còn có cả hòn non bộ, hồ nước, sân khấu, Thẩm Chu Niên dẫn cô đến một sân viện độc lập, đi lên lầu hai: “Chỗ này thường là nơi ở của anh, bố mẹ của anh ở sân viện phía trước, bình thường sẽ không có người đến làm phiền, em có thể yên tĩnh ở lại đây mấy ngày.” Chu An ừ một tiếng, đánh giá sơ chỗ này. Không chỉ đẹp mà còn rất sang trọng. Chu An đặt hành lý xuống, sau đó liền cầm hoa đi đến trước cửa phòng của Thẩm Chu Niên. “Có đói bụng không?” Thẩm Chu Niên đi tới hỏi cô. Chu An lắc đầu. “Anh dẫn em đi gặp mẹ anh, bà ấy rất thích em.” Rẽ tới rẽ lui cuối cùng bọn họ đi đến một đình viện.
Nhìn qua đây chính là khu giải trí của nhà họ Thẩm, kiến trúc cũng kín đáo như các chỗ khác, cũng có cửa sổ sát đất và những bức tường cao, có thể thấy bên trong có năm sáu người đang đánh bài. “Ây da, An An trở về rồi!” Dì Hai của Thẩm Chu Niên ném bài, vui vẻ kêu lên. Tần Khanh Vận cũng vui vẻ nhìn qua, không quên nhắc nhở: “Con trai chị đã đổi tên thành Chu Niên, em lại quên rồi sao.” “À đúng rồi, cô gái kia mới tên là An An.” Thẩm Chu Niên đẩy cửa ra, để Chu An bước vào trước, còn mình thì đi sau cô. Năm sáu cặp mắt đồng loạt dừng trên người bọn họ, ánh mắt vừa thân thiện vừa xen chút tò mò. Thẩm Chu Niên giới thiệu từng người một với Chu An, Chu An cũng chào hỏi từng người một.
Cuối cùng lúc giới thiệu đến Tần Khanh Vận, không đợi Thẩm Chu Niên nói, bà đã tự mình đi đến trước mặt Chu An, đôi mắt hơi ướt, cười nói: “An An, bó hoa này là tặng dì sao?” Bị gọi nhũ danh, Chu An gật đầu cười nói: “Anh Chu Niên nói dì thích loại hoa này ạ.” Tần Khanh Vận nhướng mày nhìn về phía Thẩm Chu Niên, ánh mắt kia như đang nói: con bé gọi con là anh trai nha. “An An có lòng rồi.” Tần Khanh Vận nhận lấy hoa, đưa cho người giúp việc bên cạnh cắm vào trong bình, giọng điệu oán trách: “Thằng nhóc thối này sợ người trong nhà đến đón nhiều quá sẽ làm cháu sợ hãi nên không nói cho chúng ta biết khi nào thì trở về, lão Thẩm vừa mới ra ngoài câu cá cùng với bạn rồi, để dì gọi ông ấy trở về.” Chu An cảm nhận được sự nhiệt tình của bà, vội vàng nói: “Không cần phiền phức thế đâu ạ.” “Chị như vậy sẽ khiến cô gái nhỏ cảm thấy khó xử đấy.” Chị em của Tần Khanh Vận không đồng ý nói: “Hơn nữa chị đi rồi thì ai đánh bài cùng với bọn em đây?” “An An biết đánh bài không?” Chu An ngượng ngùng nói: “Chỉ biết một chút thôi ạ.” “Không sao, nào, luyện thêm thì sẽ biết thôi!” Một người dì nào đó của Thẩm Chu Niên kéo Chu An đến ngồi vào chỗ của mình: “Để dì chỉ cháu chơi một ván.” Kỹ năng đánh bài của Chu An thật sự rất tệ, lúc còn nhỏ cô cũng thường chơi với anh chị trong xóm vào dịp Tết, nhưng mỗi lần chơi đều thua. Cô quay sang cầu cứu Thẩm Chu Niên, anh đi tới phía sau cô, cảm thấy cô không phải không được tự nhiên mà là sợ thua, anh liền kề tai cô, nhỏ giọng nói: “Thua thì tính cho anh.” Tai Chu An nóng lên, cô mím môi. Dì Thẩm cười cười rồi đi đến phía sau Tần Khanh Vận, vừa xem vừa cắn hạt dưa. Tần Khanh Vận kiêu ngạo hừ một tiếng, nói với dì hai của Thẩm Chu Niên: “Cho dù em có để An An chơi thì chị cũng không mềm lòng đâu, vận may của chị hôm nay rất tốt đó.” Qua một nửa ván bài, trong bốn người thì Tần Khanh Vận chỉ còn hai lá bài trong tay, ngược lại Chu An còn rất nhiều bài.
Cho dù cô có xếp bài như thế nào đi chăng nữa thì bài cũng không tốt hơn được. Dì Hai thoát thân thành công rồi. Đến lượt Chu An ra bài, cô do dự, cuối cùng rút ra một quân bài.
Thẩm Chu Niên đè tay cô lại, đặt lá bài lại vị trí rồi đánh ra một đôi, ngực anh phập phồng phía sau Chu An, giọng nói trầm thấp: “Đánh cái này.” Kết thúc một ván, Thẩm Chu Niên giúp Chu An lật ngược tình thế, lấy được một bao lì xì đỏ từ chỗ Tần Khanh Vận. Chu An ngượng ngùng lấy tiền của trường bối, Tần Khanh Vận lại dúi tiền vào tay cô, giống như một đứa trẻ đang đánh cược: “Dì sẽ thắng lại.” Ván thứ hai, ván thứ ba….
Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Chu Niên, Chu An thắng liên tiếp, kiếm được không ít tiền.
“Thằng nhóc thối này, kỹ thuật đánh bài của cháu tốt như vậy, sao lúc trước không thể hiện ra chứ hả!” Một vị trưởng bối trên bàn phàn nàn với Thẩm Chu Niên.
Tuy nhiên những thứ đó dường như không ảnh hưởng chút nào tới Chu An, thậm chí cô còn thắng được nhiều tiền hơn. Chu An cầm một xấp tiền, muốn trả lại cho bọn họ. “Anh thắng được tiền mừng tuổi cho em, em không cần à?” Thẩm Chu Niên ngậm kẹo bạc hà, mỉm cười nói: “Anh suy nghĩ rất mệt đó.” Chu An: … “Thằng nhóc thối không biết xấu hổ.” Tần Khanh Vận cười mắng anh, lấy một bao lì xì đỏ từ ngăn kéo bên cạnh ra, nhét tiền trong tay cô vào bao lì xì rồi bỏ vào trong túi áo khoác của Chu An: “Đây là tiền tiêu vặt các dì cho con, con cứ cầm lấy tiền này mà ra ngoài chơi với thằng nhóc thối này.” Tần Khanh Vân liếc nhìn Thẩm Chu Niên một cái, anh khẽ cười, sau đó nắm chặt cổ tay Chu An dẫn cô ra ngoài chơi. Tối nay ở công viên giải trí gần đó có bắn pháo hoa, lúc nãy khi Thẩm Chu Niên ra khỏi cửa đã được mẹ nhắc nhở. Thẩm Chu Niên tắt điện thoại, đưa Chu An qua đó đi dạo. Lúc đi tới công viên trò chơi thì đã qua 0 giờ.
Tuyết trắng phủ đầy trời, tiếng chuông điểm giao thừa cũng vang lên cùng lúc. Chu An cùng Thẩm Chu Niên thong thả bước đi trong con ngõ nhỏ, áo lông vũ trắng của cô có mũ, nhưng Thẩm Chu Niên lại mặc áo bành tô, tuyết trắng rơi xuống rồi đọng lại trên đỉnh đầu anh. Chu An quay đầu nhìn mái tóc màu hoa râm của anh, cười híp mắt. “Anh cúi đầu xuống.” Chu An bình tĩnh kéo kéo cổ áo măng tô của Thẩm Chu Niên. Thẩm Chu Niên hiểu ý, anh cũng không bỏ qua sự dịu dàng và ngượng ngùng trong mắt cô, từ từ cúi đầu xuống trước mặt Chu An, khóe miệng dần cong lên. Chu An kiễng chân, cởi găng tay ra, nhẹ nhàng phủi tuyết trên đầu Thẩm Chu Niên. “Được rồi.” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, ở trong đêm tuyết lại càng thêm phần dịu dàng. Thẩm Chu Niên ngẩng đầu một lần nữa, nhìn ánh sáng trong mắt Chu An, anh bỗng vươn tay ôm Chu An vào ngực, thấp giọng nói: “Hôm nay làm trị liệu.” Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, bông tuyết tung bay, hai bóng người một cao một thấp lẳng lặng đứng đó, hai chiếc bóng đổ dài trên mặt đất hòa vào cùng một chỗ, không thể phân biệt được là của ai. Một bông tuyết rơi trên lông mi của Chu An, khiến hàng lông mi dài của cô run rẩy. Trở lại phòng, Chu An cởi áo khoác lông.
Hai bao lì xì đỏ rơi ra từ trong túi.
Trong đó có một cái là của Tần Khanh Vận cho, cái còn lại… Chu An nhìn bao lì xì dày cộp liền mở ra xem.
Bên trong là nét chữ mạnh mẽ hữu lực: — An An, năm nào cũng bình an.