Cách mạt thế vẫn còn nửa tháng, Tiêu Lạc cũng đã đến thành B.
Cậu thuê một căn chung cư ở gần khu biệt thự Thượng Cẩm, chỉ cách có một con đường.
Hẳn là lúc này nam chính và bạn của anh ta đang tụ tập ở một căn biệt thự nào đó trong khu Thượng Cẩm.
Không biết tại sao nhưng Tiêu Lạc lúc này cảm giác bồn chồn khó yên.
Có lẽ mạt thế sắp tới, cốt truyện cũng bắt đầu.
Những câu chữ cậu từng đọc qua sẽ trở thành hiện thực, những nhân vật trong sách cũng sẽ trở thành những con người chân thật, có cảm xúc và tư duy.
Cậu sẽ tận mắt chứng kiến bọn họ quằn quại, sợ hãi chạy trốn, chứng kiến sự điêu tàn máu tanh của thế giới cũng như sự tha hóa đang bộc lộ dần trong bản chất con người.
Tiêu Lạc chưa từng trải qua giết chóc thật sự nên không có sự thị huyết, không thể lãnh tâm mà đứng nhìn như một kẻ ngoài cuộc.
Trái lại cậu cũng biết sợ hãi trước những thứ sắp xảy đến.
Có lẽ sẽ giống như trên phim ảnh về zombie, cũng có lẽ sẽ tàn khốc hơn nhiều.
Mà cậu mang cái danh biết trước nhưng lại không thể thay đổi được gì.
Bản thân cậu vẫn còn đang chống lại cốt truyện, lo lắng sẽ chịu kết cục như truyện miêu tả, cũng đang vật lộn cầu sinh thôi.1 Cái loại tâm lý này thật phiền phức, nó làm cậu không sao tu luyện được.
Không còn cách nào khác ngoài việc xuất môn giải sầu.
Thôi thì coi như hưởng thụ những giây phút bình yên cuối cùng trước mạt thế vậy.
Tiêu Lạc mặc một chiếc quần bò ống rộng, gấu quần xăn lên trên mắc cá, bên trên mặc một chiếc hoodie trùm kín đầu, đeo thêm khẩu trang và kính râm.
Cậu vẫn là không dám để bộ dạng bị bệnh bạch tạng của mình ra trước người khác, hứng chịu những ánh nhìn kì lạ kia.
Sau khi trùm kín cả người, cậu mới dám ra ngoài.
Bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu gì, mọi người vẫn làm việc, vẫn sống như bình thường, cười nói vui vẻ.
Mà đâu hay rằng người trước mắt cùng mình nói chuyện lúc này lúc sau sẽ biến thành tang thi, gặp người là cắn như chó dại.
Trong số những người chen vai nối gót ở đây, liệu có mấy ai còn được an ổn mà sống.
"Này, cậu đi đứng kiểu gì thế hả, muốn chết à?" Một giọng nam hùng hậu vang lên, hàm chứa tức giận làm thức tỉnh Tiêu Lạc đang mê mang suy nghĩ.
Cậu phát hiện mình lúc này thế mà đứng dưới lòng đường, trước một đầu xe việt dã.
"Này, cho dù cậu có muốn chết thì cũng đừng tìm phiền phức cho chúng tôi chứ." Người đàn ông thấy cậu không phản ứng gì, quát: "này cậu có nghe tôi nói không hả?" Tiêu Lạc: "À, có nghe" Người đàn ông: "............" "Có chuyện gì vậy?" Một giọng nam trầm thấp đầy từ tính đột nhiên vang lên, theo đó một người đàn ông bước xuống từ trên xe việt dã.
Khí tràng của người đàn ông này cực kì lạnh và trầm lắng, bất động như một núi băng kiên cố, vĩnh viễn không đổ.
Trong mắt Tiêu Lạc người đàn ông mới tới này quả thật như một ngọn núi, anh ta cao hơn cậu hẳn một cái đầu, bên ngoài mặc âu phục đĩnh đạc vẫn không che dấu hết cơ bắp cường tráng bên trong.
Anh ta chỉ đứng đó thôi mà cậu cũng thấy mình bị ép cho khó thở rồi huống chi ngẩn đầu lên nhìn mặt anh ta.
Người này, hẳn cũng là một quân nhân.
"A Sở ca, anh xuống đây làm gì vậy? Chỉ là bị một tên thần kinh thích tìm chết chặn đường, suýt nữa gây tai nạn, đúng là xúi quẩy." Người đàn ông ăn mặc thư sinh, mở miệng ra là này này ban nãy thẳng thừng bốc phốt.
Tiêu Lạc: "anh nói ai thần kinh hả?" Người đàn ông thư sinh: "cậu còn không biết tôi đang nói cậu sao? Ăn mặc như một thằng trộm chó, nếu cậu không thần kinh thì cũng là tâm lý bất chính, có ý đồ xấu xa." Tiêu Lạc nhìn lại bản thân mình từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, rồi lại nhìn xung quanh chẳng thấy ai ăn mặc như mình, không phục nói: "tôi bảo vệ tấm thân ngọc ngà của tôi thì có gì sai sao.
Con mắt nào của anh nhìn thấy đây là đồ trộm chó, đây là linh bảo tiên y, có tác dụng chống nắng chống biến thái cực kì hiệu quả đó."1 Người đàn ông thư sinh: "............" mẹ bà, gặp đối thủ rồi.1 Hắn vừa tức vừa buồn cười, cái gì mà tấm thân ngọc ngà, linh bảo tiên y, tên nhóc nấm lùn này tưởng mình là thần tiên hạ phàm đấy à, còn có cái công dụng dở hơi gì đây.
Mới đọc tiểu thuyết xong hả.
Mà vấn đề trọng tâm bị bẻ lái đi đâu rồi nhỉ.
Bên cạnh, người đàn ông mặc âu phục khí tràng cực mạnh thảnh thơi dựa lưng vào thân xe, châm một điếu thuốc vừa hút vừa xem hai tên dở hơi đang đấu khẩu ai cũng không chịu thua ai.
Nhìn qua giống như Tiêu Lạc và người đàn ông thư sinh đang diễn tuồng hay cho hắn xem vậy.
Người đàn ông không nhận thức được rằng khóe miệng mình vô thức nhếch lên, tạo thành một đường cong quyến rũ.
Hắn thế mà lại cười.
Về phần Tiêu Lạc cũng không nghĩ tới mình nhập tâm suy nghĩ một hồi mà suýt nữa gây ra tai nạn, bản thân cậu sẽ không sao nhưng chắc chắn vẫn gây rắc rối không nhỏ.
Kể từ sau khi cậu bắt đầu tu luyện, những chuyện tương tự thế này rất hiếm khi xảy ra.
Mà hiện tại mạt thế sắp đến rồi, tu vi của cậu còn chưa hồi phục hoàn toàn, nếu như chuyện này vẫn còn tái diễn, cậu thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
Có lẽ cậu cần phải chấn chỉnh lại tinh thần, không thể lơ là như vậy được.
"Này nhóc, cậu không có gì muốn nói với chúng tôi à?" Người đàn ông thư sinh nhịn không được nói.
Trong thanh âm mơ hồ hàm chứa lửa giận.
Đến nước này rồi cũng không thể phủ nhận hành động của mình đã gây rắc rối cho người ta, nên Tiêu Lạc cũng thẳn thắn nhận lỗi, không cà rỡn nữa.
"Xin lỗi nhé, tôi suy nghĩ nhập tâm, không cẩn thận đi xuống lòng đường.
Nếu được tôi mời hai anh một bữa cơm xem như tạ lỗi." Người đàn ông thư sinh đột nhiên cười khẩy, hai tay chống hông, thần thái đểu cáng như dân chợ búa, "cậu nghĩ chúng tôi thiếu thốn một bữa cơm à? Nhìn cậu nghèo kiết hủ lậu, cậu nghĩ cậu là ai mà có thể mời được chúng tôi." Anh ta bóp tay răng rắc "mẹ nó, chẳng phải nảy giờ cậu đáp lại tôi trôi chảy lắm sao, sao bây giờ lại xin lỗi rồi.
Cậu nghĩ một bữ cơm là có thể giải quyết xong chuện hả, có biết chúng tôi là ai không hả?" Tiêu Lạc trên trán mù mờ rớt xuống ba vạch hắc tuyến.
Quả nhiên sư phụ nói cấm có sai, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Lộ hết rồi kìa thanh niên.
Bên ngoài rõ đạo mạo, thư sinh như vừa mới bước ra từ giảng đường, nhưng bên trong lại khiến người ta nhìn không nổi a nhìn mà không muốn nhìn nữa.
Hẳn người đàn ông mặc âu phục bên cạnh cũng đã phát hiện cái tên đi cùng mình lại giở chứng côn đồ lưu manh.
Hắn nhíu mày một cái, cũng không muốn nói gì.
Ném cho Tiêu Lạc một tấm bìa nhỏ cưng cứng rồi nắm cổ tên thư sinh về xe.
Ánh mắt thâm trầm liếc tên thư sinh một cái khiến tên thư sinh phải co đầu rụt cổ, không dám hó hé một lời.
Một lát sau tên thư sinh mới dám the thé nói: "xin lỗi Sở ca, em lại dở chứng rồi, suýt nữa làm mất mặt anh.
Lần sau em sẽ kiểm soát thật kĩ tác phong của mình." "Tôi nghĩ cậu nên kiểm soát năng lượng bên trong cơ thể cậu, đừng để nó làm ảnh hưởng tâm tình." "Dạ em biết rồi Sở ca" "Lái xe đi" Trong khoảnh khắc xe việt dã lăn bánh rời đi, hắn liếc mắt nhìn về phía thiếu niên vẫn còn đứng chôn chân trên lề đường, nhìn tấm thẻ danh thiếp trên tay chăm chú.
Có vẻ như việc Thẩm Quân Lâm vừa rồi bị năng lượng hỏa thuộc tính trong cơ thể tác động tâm tình mà nổi nóng, không hề ảnh hưởng đến cậu ta dù chỉ một chút nào.
Nếu có thể hắn thật sự muốn vạch cái lớp khẩu trang trên mặt của cậu ta xuống để nhìn cho rõ, người này thật sự không quan tâm hay là giả vờ trấn định.
Về phía Thẩm Quân Lâm, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ.
Người có hỏa linh căn đều rất nóng nảy, dễ dàng xao động.
Nếu không cẩn thận, có thể sẽ vì một vấn đề nhỏ cũng có thể dẫn phát vụ nổ to.
Khi trở về cần phải thiết lập kế hoạch huấn luyện mới cho cậu ta, miễn cho sau này vì tâm tình không ổn định mà gây ra rắc rối..