Nhìn ra cánh đồng hoang vu đã không còn màu mỡ, phía chân trời xa xôi, một dải đen đặc những thứ gì lúc nhúc như dòi bọ đang ngày một tiến gần.
Nhiều đến mức khiến sống lưng ớn lạnh. Lục Cao: "Du Hoa, nả pháo đi." Du Hoa đáp một tiếng, khởi động đại bác.
Đây là đại bác tiên tiến nhập từ nước M, có cơ chế nạp đạn tự động và có thể bắn một lần 10 viên/ phút.
Loại này có thể điều chỉnh tầm bắn theo ý muốn. Đạn liên tục bay về phía dải đen kia, đất đai hòa cùng lửa và khói đen theo tiếng nổ rung trời bốc lên cao tạo thành những cột vật chất màu đen cao đến tận 10 mét rồi văng tung tóe ra.
Theo tia lửa cùng đất cát văng còn có mảnh tứ chi đứt đoạn của tang thi nữa. Du Hoa: "đây là đại bác có hỏa lực cao nhất mà tôi cải tiến từ đại bác của nước M, không tồi chứ?" Nhìn những cột vật chất màu đen liên tục văng tung tóe lên, Lục Cao đáy mắt có một tia tán thưởng, gật đầu: "Không tồi." Hàn Vân Đào: "thứ này không biết gây bao nhiêu sát thương cho tang thi dị năng đây.
Sức chống chịu của chúng tốt hơn tang thi bình thường mà." Du Hoa cười cười: " Tang thi cấp 1 cấp 2 mặc dù khá hơn tang thi bình thường nhưng dưới hỏa lực này có khi phải khóc thét rồi.
Còn trên cấp 2 thì bọn nó đương nhiên không chịu đứng yên cho đánh." Tang thi cấp bốn trở lên đã dần dần lấy lại trí tuệ như con người bình thường.
Tang thi cấp ba mặc dù chưa lấy lại được trí tuệ nhưng ít nhiều cũng có được khả năng cảm ứng được nguy hiểm ở mức độ của dã thú mà tránh né, chứ không hoàn toàn vô tri như tang thi cấp dưới ngoài một đường thẳng xông lên thì không biết gì nữa cả. Nên Ở đây nếu có tang thi cấp 3 cấp 4 thì nó cũng sẽ biết có nguy hiểm mà tránh đi chỗ khác, chứ không thể nào đứng yên đợi đạn pháo nả vào mình được. Mà mục tiêu chính của mấy người Lục Cao chính là những con tang thi cấp cao này. Thẩm Quân Lâm bẻ bẻ ngón tay, ngứa ngáy nói: "không biết có tang thi cấp 5 không, tôi muốn thử đánh với nó một trận." Đánh với Sở Nam Phong thật sự không có chút gì gọi là luận bàn, mà chính là đơn giản thô bạo đơn phương bị đòn.
Hắn không thấy mình từ trận chiến với Sở Nam Phong có gì tiến bộ cả, hẳn là vấn đề của đối thủ đi, hai bên đẳng cấp quá chênh lệch, càng đánh càng thấy mình bị ngu, thích ngược mới đi đánh với người này. Hàn Vân Đào: "Tang thi thăng cấp nhanh hơn nhân loại, hẳn cấp 5 bây giờ trong bọn chúng không còn quý hiếm gì nữa, chỉ mong đó là điểm cuối, đừng xuất hiện cấp 6, nếu không thì toang lắm." Khoảng cách dải đen ở phía chân trời với đội ngũ rất nhanh thu hẹp dần.
Hình bóng tang thi hiện ra ngày một rõ ràng hơn.
Những thây ma xiêu xiêu vẹo vẹo, thân thể cứng ngắt bước đi nhanh tới.
Làn da trắng bệch như giấy nhìn mà phát lạnh.
Hai mắt trợn trừng trắng dã.
Cái miệng đen ngòm há ra, phát những thanh âm gào rú ghê rợn như dã thú đói khát, từ miệng của chúng chảy ra chất dịch nhờn đen gớm ghiết.
Thân thể của chúng không con nào là lành lặn cả, nơi vết thương đen kịt có giòi bò lúc nha lúc nhúc, phi thường ghê tởm.
Thê thảm nhất thì mất tay mất chân, sức mẻ đâu đó, còn ngon lành nhất thì thân thể nguyên vẹn, chỉ có mấy vết cắn màu đen. Mùi thối rửa tanh tưởi theo gió xộc thẳng tới khiến những người ở đây đều có cảm giác bao tử sôi trào, muốn đem một vài thứ trong bụng phun ra ngoài. Những cô gái có sức chịu đựng kém hơn sắc mặt đều xanh mét, mọi người có ý tốt nhường cho các cô lùi lại phía sau, để các cô đảm nhiệm công tác chữa trị.
Một số cô gái có dị năng hoặc tự tin vào kĩ năng chiến đấu của mình thì cùng những người trong đội xông lên, trong đó có Lục Vân và Thẩm Hân Hân. "Hân Hân, cẩn thận vào, nhắm không trụ nổi thì chạy về, anh mày bận, không để mắt tới mày được đâu." Thẩm Quân Lâm hướng Thẩm Hân Hân nhắc nhở.
Dù đứa em gái này bình thường không thấy nhưng cũng là anh em.
Mặc dù nó cũng thuộc phường bạo lực giống mình đó nhưng không mạnh bằng, nếu nó bị tang thi hành, người làm anh như hắn cũng khó chịu. Thẩm Hân Hân không thèm nhìn anh trai mình, trực tiếp đưa ngón giữa qua đó: "hừm, ông mới là người nên cẩn thận, nếu để bị tang thi ăn hiếp, tôi mất mặt lắm." Thẩm Quân Lâm nhìn đứa em gái nhà mình, nhếch miệng chọc ngoáy: "câu này mày lên cấp 5 như anh rồi nói." Thẩm Hân Hân phồng má trừng mắt, khoanh tay phụng phịu.
Một số người có trí tưởng tượng phong phú sẽ nhìn thấy trên đầu cô bé bốc ra mấy cột khói. Ngay lúc cô định cạnh khóe đáp trả lại thì Sở Lan Hinh tiến lên vỗ vai cô một cái, nhẹ nhàng nói: "được rồi, đừng giận, anh cậu đang lo lắng cho cậu đó." Rồi cô thở ra một hơi: "cậu nếu thấy không ổn nhất định phải trở về, đừng cậy mạnh." Thẩm Hân Hân như bị tạt một gáo nước lạnh, lửa nóng ngay lập tức bị tạt tắt đi.
Cô nhìn Sở Lan Hinh, cười tươi gật đầu một cái: "ưm, tôi sẽ cẩn thận." Rồi cô nhanh chóng quay mặt đi, hai bên tai ẩn ẩn phát hồng.1 Thẩm Quân Lâm xéo xắc: "Chật, anh trai không bằng một câu nói của người ngoài, có đứa em đáng đồng tiền bát gạo đấy." Thẩm Hân Hân làm mặt quỷ với hắn: "Tiểu Hinh không phải người ngoài." "Ừ thì không phải người ngoài." Thẩm Quân Lâm bĩu môi quay mặt đi.
Sắc diện khó ở hiếm khi nhu hòa một chút.
Mấy người Hàn Vân Đào trong lòng thầm than: đúng là dòng dõi của nhau, khốn nạn y hệt. Hai cái người này, bình thường quá đỗi muộn tao, đều nóng nảy như lửa, nhưng thực chất chỉ là không biết cách thể hiện cảm xúc ra ngoài sao cho hợp lí, ngay cả khi đối với người thân của mình cũng vụng về, lúng túng không nói được câu nào ra hồn.
Người không quen chỉ thấy bọn họ nóng nảy, vô lí, khó gần, luôn hiểu lầm họ.
Nhưng một khi thấu rõ thì lại thấy họ đơn giản, thuần chân vô cùng. Và có một điều không thể phủ nhận, hai anh em nhà này cãi nhau nghe mắc cười vãi. Các anh em đồng chí khác trong đội mặc dù cũng rất buồn cười nhưng tâm trạng nặng nề quá nên vẫn là thôi không cười đâu. Bọn họ không mạnh như mấy vị ấy, sắp đánh lộn rồi còn có tâm trạng tấu hề tiếu lâm. Chúng tôi còn non và xanh lắm, không đủ trình nên chỉ nhìn nhìn thôi chứ không tham gia được. Lục Cao đúng lúc lên tiếng: "Được rồi, tang thi sắp tràn tới nơi, Thẩm Quân Lâm, chuẩn bị đi." "Được." Dải đen phía xa dần kéo gần lại, một dải lúc nhúc tang thi như một tấm lụa đen hắc ắm trải lên cánh đồng khô hoang vu nứt nẻ, khơi dậy lên nỗi sợ hãi và ám ảnh ẩn sâu dười đáy lòng của con người. Du Hoa vẫn đứng bên cạnh đại bác, nạp đạn, điều chỉnh tầm bắn, tranh thủ khoảng cách chưa quá gần thì nả được thêm phát đạn nào thì hay phát ấy, giết thêm được một mớ tang thi, giảm bớt gánh nặng cho đồng đội.
Nhưng tang thi một khi đến quá gần thì không thể bắn được nữa, như vậy không chỉ có tang thi mà ngay cả đồng đội cũng phải chịu ảnh hưởng. "Lên thôi." Lục Cao và Thẩm Quân Lâm đồng thời phóng nhanh về phía trước, tung ra dị năng phủ đầu đám tang thi đi đầu. Lục Cao dị năng hệ khí, có thể nén không khí trong không gian thành một quả bom tang hình rồi cho nó phát nổ, một quả bom không khí có thể một lúc giết chết ba tang thi cấp 2 ngay lập tức, một tang thi cấp 3 gần đó thì bị ảnh hưởng không lớn.
Hắn lại nén ra thêm vài quả bom không khí nữa, ném vào giữa bầy tang thi rồi cho nổ.
Trong thoáng chốc tang thi đổ xuống dày đặt quanh chân hắn. Thẩm Quân Lâm thì biến ra hỏa tiễn, chuẩn xác xiên qua đầu của tang thi.
Cũng như Lục Cao, hắn chỉ dùng dị năng để giải quyết tang thi dị năng, còn tang thi bình thường hoặc cấp 1 thì dùng đao chém, để không bị lãng phí tinh thần lực. Thế nhưng số tang thi ngã xuống dưới chân hai người so với số lượng tang thi hiện có chẳng khác nào muối bỏ biển, ít ỏi không đáng nhắc tới. Những người phía sau cũng theo lên, tham gia vào vòng chiến. Trận chiến này không khác mấy trận chiến với nhóm cướp của Dạ Tu đêm đó, đều bị áp đảo về số lượng và thực lực.
Mà lần này có khi còn ác liệt hơn nữa khi đối phương có số lượng lên tới nghìn con trong khi bọn họ chỉ còn 30 người.
Dù dị năng giả chiếm nhiều nhưng vẫn như cũ là một con thuyền nan giữa biển cả dậy sóng vỡ bờ. Với cái khốn cảnh gần như tử lộ này, bọn họ cũng chỉ có thể quyết tâm liều mạng, có chết cũng phải kéo theo nhiều nhiều cái đệm lưng. Đâu đó cũng còn một số người hy vọng hai người Sở Nam Phong và Tiêu Lạc có thể thức tỉnh kịp lúc để giải nguy cho bọn họ, nhưng nhìn lại linh khí vẫn còn dày đặc trong không gian liền từ bỏ cái suy nghĩ này. Dưới bầu linh khí dày đặc như bùn lầy này, không chỉ hoạt động của con người bị trì trệ mà cả tang thi cũng không tránh khỏi chịu chung số phận.
Chúng vừa bước chân vào vùng có linh khí tích tụ, tính linh hoạt liền như bị cầm cố khiến chúng trở nên chậm chạp và vụng về hẳn.
Vả lại khả năng chiến đấu của tang thi vẫn còn ngây ngô, chưa có kĩ xảo gì đặc biệt nên đây cũng coi như là cho Kình Thiên đội một mối an ủi lớn nhất lúc này. Người trong Kình Thiên không ai là chưa từng trải qua tôi luyện thực chiến, chưa từng thương tích đầy mình, cả trên thể xác lẫn linh hồn.
Những thương tích đó cùng trải nghiệm dạn dày sương gió đã tích lũy cho mỗi cá nhân một tinh thần thép, cứng rắn và táo bạo, thậm chí điên cuồng. Nếu tang thi không chết, bản thân sẽ chết. Tang thi điên cuồng, người càng phải điên hơn. Đôi khi vung đao chỉ là bản năng, bản năng chống lại tử thần, tìm cho mình một lối thoát.
Nếu không còn lối thoát thì phải làm cho cho con đường đến hoàng tuyền trở nên nhộn nhịp hơn. Với cái tâm thế này khiến cho con người dường như quên đi mọi gánh nặng trên thân thể do linh khí gây ra.
Người vung đao cứ vung, người phóng dị năng cứ phóng, động tác bất tri bất giác ngày một liền mạch lưu loát.
Bởi trong đầu bọn họ lúc này cũng chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: đánh, đánh và đánh. Vì sinh tồn. Nhưng cho dù là vậy, thân xác máu thịt, không phải bất tử, vẫn có người trụ không nổi mà ngã xuống, trước ánh mắt bi thương của đồng đội, trước sự dẫm đạp cắn xé của tang thi. Những người ngã xuống ấy trước khi mất đi ý thức đều ăn ý tự cho mình một phát đạn hoặc một phát dị năng vào đầu. Máu tươi bắn ra, tang thi càng thêm điên cuồng.
Kình Thiên đội lại mất đi một chiến hữu. Ngay từ ban đầu mỗi người trong đội đều mang theo bên mình một khẩu súng.
Có nhiều hoặc ít đạn trong đó, dùng nhiều hay ít đều để lại một viên cuối cùng không dùng tới. Bởi vì viên đạn cuối cùng ấy có thể sẽ dành cho bản thân.
Ngăn cản chính mình biến thành tang thi, cùng kẻ thù mà mình căm ghét thành đồng loại, ngày ngày kiếm tìm đồng bạn đòi thịt đòi máu. Ngăn chặn bản thân trở thành thứ mà mình ghê tởm. Nếu cuộc sống này không còn chỗ cho ta, thì cũng phải cho ta giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng. Đôi khi sự hy sinh của vài người lại làm thức tỉnh những người khác.
Rằng ở mạt thế này cái gì cũng có thể có, riêng 2 chữ bình yên thì không. Có lẽ sẽ có người oán trách Tiêu Lạc và Sở Nam Phong biến mất khi bọn họ gặp nguy hiểm.
Nhưng suy cho cùng cũng là cái eo của mệnh số.
Biến cố này không ai lường được, càng không ai muốn. Nếu có trách phải tự trách chính mình.
Bởi vì bọn họ đã quá dựa dẫm vào người khác.
Lầm tưởng đứng dưới cây đại thụ to thì sẽ tránh được gió lớn, mà quên rằng tính mạng của bản thân ngoài bản thân mình nắm giữ, người khác không có trách nhiệm thay mình thủ hộ. Trách bản thân mình không đủ năng lực. Và cái giá cho sự thức tỉnh ấy là quá đắt.