Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

102: Chương 102


trước sau

Trên bờ biển một trận lại có tiếng gầm gừ rống giận rung trời khiến người ta phát điếc, khu chữa bệnh cách chiến trường không quá xa từ lúc chiến tranh bắt đầu, cũng dần dần công việc lu bù lên. Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc nâng một cái lại một cái cáng ra ra vào vào, thỉnh thoảng cũng có cái cáng đắp vải trắng bị hộ sĩ mặt không đổi sắc nâng ra.

Tiến hóa giả hy sinh dần dần tăng nhiều, nhưng số lượng thú biến dị tử vong càng kinh người

Toàn bộ khu vực hướng đông từ giữa bộ căn cứ S thị, trừ bỏ chiến trường hải vực máu tươi đầm đìa kia cùng khu chữa bệnh bận rộn, cơ hồ nhìn không thấy những người khác. Nhân viên không liên quan sớm đã bị rút khỏi đến khu vực cách ly an toàn bảo hộ, trừ bỏ nghiên cứu viên giống giao sư Tề đã quyết tâm muốn cùng căn cứ cộng sinh cộng tử, chỉ có Kỳ Dương một người mang theo tiểu tổ thủ hạ như cũ không muốn rút lui khỏi.

Nhưng bọn họ cũng không có đi ra tiền tuyến, ngược lại như trước đứng ở phòng thí nghiệm tầng ba dưới đất, một khắc không dám lơi lỏng mà tiến hành nghiên cứu.

“Giá trị Pr-h hơi cao ” Trương Bổn Đan dáng vẻ phức tạp, cao giọng hô.

Một nữ trợ thủ tuổi còn trẻ lập tức gật đầu, dùng ba bốn loại chất lỏng bất đồng độ dày bắt đầu phối trí dung dịch, không quá một khắc đã đổ toàn bộ vào đồ vật bên trong thủy tinh phòng hộ cách ly.

Trong ba tầng thủy tinh chống đạn, là một vật thể đại loại là kim loại hình viên cầu nhìn qua chỉ có bằng nắm tay.

Mặt ngoài nó như là một tầng chất lỏng bán hòa tan, tựa hồ còn đang không ngừng lưu động. Cái loại cảm giác sáng bóng lạnh như băng kim loại phản xạ ra, hơn nữa chẳng biết tại sao vật bén nhọn nhô ra như con nhím, khối hình cầu này như cũ không ngừng động, giống như thập phần không ổn định.

Kỳ Dương mang khẩu trang vô khuẩn, hắn nghiêm túc quan sát quả banh kia hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu cùng Trương Bổn Đan nhìn nhau một cái. Hai người thời gian đối diện quá ngắn, nhưng đã có một loại đối thoại không tiếng động rất nhanh tiến hành, đến cuối cùng, là Trương Bổn Đan bại trận trước.

Trương Bổn Đan nói:”đạn pháo Stab-3 đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, nòng súng của tổ A các người cải tạo nâng cấp tiến hành thế nào rồi?”

Trong phòng thí nghiệm tổng cộng có hai cái bàn thực nghiệm, bên kia nghiên cứu viên tinh anh dẫn đầu nghe vậy lập tức ngẩng đầu, hồi báo: “Lấy sức nổ của Stab-2 cho stab-3 đã thành công, Trương Tư Tĩnh đang tiến hành lần phân tích cuối cùng, hiện nay kết quả phân tích trên máy tính thập phần ổn định, có thể sử dụng.”

Trương Bổn Đan nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó trầm mặc ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông mặc áo blouse trắng đối diện.

Kỳ Dương đã chậm rãi tháo xuống bao tay trên tay, hắn giờ phút này đang cắm hai tay trong túi áo, rũ con ngươi hẹp dài tuấn tú, mặt không đổi sắc nhìn khối cầu như con nhím. Đạn pháo Stab-3 đạn pháo đã hoàn toàn vượt qua ranh giới phạm trù vũ khí sinh hóa (vũ khí sinh học và hóa học phổ thông, lấy loại biểu hiện của Stb-3 mà nói, nó đã có được năng lực phản xạ tế bào cơ bản nhất, có thể tránh xác suất hỏng. (…, thật sự, không hiểu gì cả. TT^TT

Trương Bổn Đan do dự trong chốc lát, cuối cùng hỏi: “Kỳ Thiếu giáo, chúng ta hẳn là bắt đầu một bước cuối cùng đi.”

Đợi hồi lâu đều không đợi được Kỳ Dương trả lời, Trương Bổn Đan đang tính mở miệng hỏi lại một lần, đột nhiên nghe được trong cổ họng Kỳ Dương phát ra một trận tiếng cười thấp thấp, sau đó nói: “Cuối cùng dịch nâng cấp để tôi tiêm vào, các người đi ra ngoài trước đi. Phạm vi nổ của nó trên lý thuyết là trong vòng đường kính mười thước, dù cho thực nghiệm thất bại, chỉ cần rời khỏi đây, các người có khả năng tám phần còn sống.”

“Kỳ Thiếu giáo”

“Giáo sư Kỳ”

“Kỳ Thiếu giáo”



Nhóm trợ thủ cùng nhóm nghiên cứu viên đều tháo khẩu trang xuống, lo lắng hô ra tiếng. Nhưng Kỳ Dương lại không lên tiếng, ngẩng đầu, dùng tầm mắt thâm trầm phức tạp nhất nhất đảo qua mặt bọn họ, làm cho toàn bộ bọn họ đều cấm thanh.

Loại vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc này của Kỳ Dương, là đám trợ thủ bọn họ mỗi ngày gặp đều cực hiếm nhìn thấy. Giống như là đưa diện mạo mỗi người bọn họ đều điêu khắc thật sâu ở trong lòng, giống như ngay sau đó liền sẽ vĩnh viễn không thấy được. (ô ô Ta muốn khóc dồi (TT^TT ngược gì ngược Kỳ Kỳ của ta dữ vậy Mẹ kế, mụ là mẹ kế ô ô ô (ಥಥ (ಥಥ (ಥಥ (Khúc gei cấn còn chưa tới đâu. =

Trương Bổn Đan nghẹn ngào cổ họng, thấp giọng hô: “Kỳ Thiếu giáo…”

Kỳ Dương nhẹ nhàng lắc đầu: “Các người đều đi ra ngoài đi, người không tin nghiên cứu của tôi, bây giờ còn có thể lưu lại.”

Lời như thế đối với loại người cao ngạo tự phụ như Kỳ Dương nói ra, giống như một đạo lệnh đuổi khách. Mọi trợ thủ đều do dự một khắc, cuối cùng không biết là ai xoay người rời đi trước, sau đó liền là một đám người xoay người từ trong cửa điện tử đi ra, thuận tay mang đi hamster biến dị đang mệt mỏi muốn ngủ.

Khi trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại có Kỳ Dương cùng Trương Bổn Đan hai người, Kỳ Dương lạnh lùng nâng mâu, hỏi: “Cậu như thế nào không đi?”

Trương Bổn Đan nhìn tình hình như vậy, lại nhịn không được mà nở nụ cười: “Kỳ Thiếu giáo, tôi trước kia đợi ngài nhiều như vậy van cầu ngài nhanh chóng rút lui khỏi, ngài đều không nguyện ý đi. Như thế nào, lần này là muốn đuổi tôi đi?”

Kỳ Dương nghe vậy cười lại: “Trương ngu ngốc (Trương Bổn Đản, miệng lưỡi cậu lúc nào thì lưu loát như vậy?”

Sau khi quen biết người đàn ông biến thái quỷ dị này, Trương Bổn Đan cũng đã đối với cái “xưng hô thân mật” đối phương đặt cho mình không có chút khó chịu nào, hoặc là nói rõ ràng là quen rồi. Cậu ta vuốt tay, cười nói: “Thiếu giáo, tay phải ngài không có tiện, tôi đến giúp ngươi tiêm vào đi.”

Kỳ Dương khơi mào một mi: “Nếu như thất bại?”

Trương Bổn Đan hỏi lại: “Ngài không tự tin với bản thân như vậy sao?”

“…”

Kỳ Dương lần đầu tiên trước một người không phải Kỷ Xuyên Trình, thất bại hoan toàn

Trương Bổn Đan đương nhiên căn bản không có ra vẻ ta đây, cậu ta nhìn Kỳ Dương nét mặt cổ quái, bên môi nổi lên một tia cười khổ: “Kỳ Thiếu giáo, trước kia tôi đi theo giáo sư Tề, liền từng nghe nói qua tên của ngài. Không, hẳn là nói như vậy, toàn bộ viện nghiên cứu quân khu Hoa Hạ là không có một người không biết ngài.”

Kỳ Dương nhướn mày, không ra tiếng sắc mà nhìn Trương Bổn Đan.

“Thanh danh ngài rất vang dội, ngài cống hiến cũng rất nhiều, có thể nói tôi là nghe thành quả nghiên cứu của ngài mà lớn lên. Ngay từ đầu được giáo sư Tề an bài làm trợ lý của ngài, tôi thật sự rất vui. Ngài là người trong lòng tôi vẫn luôn tôn kính nhất.”

Kỳ Dương như trước là bộ dáng cà lơ phất phơ kia, nhưng ánh mắt lại thập phần nghiêm túc nhìn Trương Bổn Đan.

Trương Bổn Đan tiếp tục nói: “Giáo sư Tề ngay từ đầu phái tôi bên người ngài, là hy vọng tôi có thể giúp ngài quen thuộc sở nghiên cứu S thị chúng ta. Cái nhiệm vụ này to6i làm cũng không tốt, nhưng tôi lại có thể cam đoan, chính là tại một khắc cuối cùng, tôi cũng sẽ không bỏ ngài một mình một người rời đi.”

Kỳ Dương nghe vậy nhăn chặt mày, hắn mới vừa tính mở miệng nói cái gì đó, đã bị Trương Bổn Đan đánh gãy: “Thiếu giáo, để tôi tiêm vào đi.”

Thanh âm Trương Bổn Đan thập phần thành khẩn, âm cuối đang run rẩy, tựa hồ dẫn theo chút ý tứ hàm xúc khẩn cầu. Cái trợ lý này trong lòng Kỳ Dương vẫn luôn đều là đơn thuần đến có chút vờ ngớ ngẩn, vào giờ khắc này biểu hiện giống như vô số quân nhân vùng cấm hắn đã từng gặp.

Biết rất rõ ràng kết quả thực nghiệm là không có chắc chắn, nhưng những quân nhân bị thương như trước thẳng lưng, phẳng phiu nằm trên giường dài kim loại lạnh như băng, yên tâm tín nhiệm giao phó sinh mệnh của mình cho hắn tiến hành thực nghiệm.

Nơi cổ họng Kỳ Dương cảm thấy một tia chua xót.

Kia kết quả… là cái gì đây?

Dưới tay của hắn, xuất hiện một khối lại một khối thi thể lạnh như băng. Dù cho hắn nhiều lần nộp lên tài liệu kết luận thực nghiệm dị năng, cũng bị những người cấp trên tiếp tục phản bác. Hắn chỉ có thể kiên trì không ngừng tiến hành thực nghiệm, sau đó lần lượt thất bại, lần lượt hỏng mất.

Nếu không là tâm tính kiên nghị từ nhỏ bồi dưỡng ra, thế giới tinh thần hắn chỉ sợ sớm đã nát thành mảnh nhỏ, không thể bảo toàn.

Kỳ Dương trầm mặc hồi lâu, ngay khi Trương Bổn Đan lo lắng nghĩ lần thứ hai vì mình tranh thủ, Kỳ Dương lại bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Trương Bổn Đan, cậu đã nhất định phải kiên trì, vậy… Tôi tin tưởng cậu cũng có năng lực như thế, làm tốt mọi chuyện.”

Trương Bổn Đan đột nhiên ngẩn ra, sau một lúc lâu mới hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Trong mắt của cậu ta nhất thời nóng lên, sau đó liều mạng gật đầu, thật cẩn thận rót chất lỏng đã điều phối tốt đang sủi bọt ồ ồ trong ống nghiệm vào trong ống tiêm to, trong tầm mắt trầm mặc của Kỳ Dương, từng bước một đến gần cái cầu kim loại không ổn định kia.

Chất lỏng trong ống tiêm là màu đỏ sậm thâm trầm u tĩnh, còn có một chút bọt khí lớn nhỏ quay cuồng. Trong chất lỏng này có dịch tuỷ sống của sáu biến dị thể cấp S, dịch chiết từ gien Cá voi hổ biến dị cấp SS, cùng với tế bào hoạt tính của hamster biến dị cấp S, còn có chiếm cứ trong đó nhiều nhất ——

Máu Kỳ Dương.

Trương Bổn Đan cảm giác ống tiêm trong tay mình tựa hồ có ngàn vạn cân nặng, cậu ta miễn cưỡng khống chế mình cầm chắc, liền nhìn cái cầu kim loại như sinh mệnh đang hô hấp, chậm chạp không xuống tay.

“Bắt đầu đi.” Tiếng thở dài của Kỳ Dương trong phòng thí nghiệm an tĩnh có vẻ hết sức xa xăm.

Thanh âm này cho Trương Bổn Đan cổ vũ lớn, cậu ta mãnh liệt gật gật đầu, sau đó ngừng thở, dùng sức tiêm chất lỏng trong ống tiêm vào một cái ống nhỏ trong ống thủy tinh, nhìn chất lỏng thâm sắc theo ống dẫn trong suốt thẳng tắp chảy vào bên trong Stab-3, dần dần… Hòa hợp một thể.

Bạch quang, đột nhiên sáng lên

———-

Chiến cuộc nơi Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình này đã tiến vào giai đoạn gay cấn.

Không khí trên bờ biển đã bị vị tanh hôi của dã thú cùng vị rỉ sắt của máu chiếm cứ, trong đó ngẫu nhiên hỗn loạn một chút mằn mặn của gió biển, rồi lại trong thú biến dị cùng một đám tiến hóa giả ngã xuống, bị mùi máu vô biên vô hạn tràn đầy.

Trên người Cá voi hổ đã xuất hiện không ít vết thương, thể lực nó tiêu hao thập phần lớn, thậm chí với đến lúc sau ngay cả sử dụng dị năng cũng ít ỏi không có mấy. Dù sao cũng là bị dị năng Kỷ Xuyên Trình cùng Cảnh Hạ hạn chế rất nhiều, Cá voi hổ biến dị trạng thái hiện nay cũng không tốt, thậm chí có chút rơi xuống hạ phong.

Nhưng Kỷ Xuyên Trình cùng Cảnh Hạ cũng không có thả lỏng cảnh giác.

Địch nhân biết rất rõ ràng Cá voi hổ biến dị có thể bị hai tiến hóa giả bên mình nơi này hạn chế thực lực, vì cái gì còn muốn phái riêng nó làm đại tướng công kích? Loại hành động này, cho dù là Ngô Kế Thanh – loại người không có đầu óc, cũng sẽ không đi làm.

Trên thực tế, ngay tại khi Cảnh Hạ giơ lên kiếm băng sắp đâm vào đuôi dài của Cá voi hổ, bỗng nhiên liền nghe được một thanh âm hoảng sợ trên bờ biển vang lên: “Đó… Đó là cái gì ”

Cái thanh âm này làm Cảnh Hạ nhất thời xuất thần, động tác trong tay ngưng lại, cho Cá voi hổ biến dị thuận thế đào thoát.

Không lâu, tiếng kinh hô lớn nhỏ từ chung quanh bãi biển đồng loạt vang lên.

“Đó… Những cái đó đều là thú biến dị sao”

“Này, này, thú biến dị nhiều như vậy, làm sao có thể đối phó ”

“Đó là Conger Tôi biết nó”



Cảnh Hạ lập tức quay đầu nhìn lại, rõ ràng chỉ thấy, Conger biến dị xấu xí dữ tợn kia đang theo gió vượt sóng bay nhanh về phía bãi biển, khủng bố cười lớn: “Ha ha ha ha, bọn sâu bọ tụi bây Chịu chết đi”

Hoàn

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây