Mạt Thế Xâm Nhập

55: Chương 55


trước sau

“Phần cứng của tôi!” Phó Sử Ngọ vội chộp lấy phần cứng, y vuốt vuốt cái lõm đau lòng hỏi: “Có bị hư không?”

Miêu Gia thấy y coi trọng vậy, đồng tình nói: “Trong này có số liệu quan trọng gì không anh? Hư thì hư chắc rồi, nhưng số liệu bên trong có lẽ còn lưu lại một phần.”

Phó Sử Ngọ giương mắt nhìn cậu, mắt sáng bừng lên, vội hỏi: “Miêu Gia! Máy tính em cừ vậy, giúp anh nhìn coi có thể sửa được không?”

Miêu Gia do dự một chút, mấy dạng như vầy, trực tiếp đập nát rồi vứt luôn cho rồi, dù là cậu cũng không phải toàn năng. Nhưng thấy Phó Sử Ngọ gấp vậy, Miêu Gia vẫn cầm phần cứng lại, tìm ra một sợi dây số liệu.

“… Kết cấu bên trong đều đứt rồi.” Miêu Gia tiếc nuối lắc đầu.

Phó Sử Ngọ ảm đạm, y thì thào nói: “Trong này có một phần mềm, có thể liên lạc với cha mẹ, không có phần mềm đó liền không cách nào nói chuyện với họ nữa.”

Đường Húc Hải bất ngờ, hắn từ kính chiếu hậu liếc nhìn Phó Sử Ngọ một cái: “Cậu nói cách liên hệ kia thì ra là trong phần cứng này?”

“Đúng.” Phó Sử Ngọ uể oải gật gật đầu.

Đường Húc Hải nghĩ nghĩ, an ủi y: “Đừng có gấp, chờ lúc nghỉ ngơi, tôi giúp cậu khôi phục phần cứng lại, chỉ cần bộ phận kim loại ghi số liệu phục hồi, nói không chừng phần mềm kia cũng có thể tìm về.”

Lòng Phó Sử Ngọ lại dấy lên hy vọng, y nói: “Ừ, chỉ mong đi.”

Miêu Gia nhìn nhìn hai người, muốn nói lại thôi, cho dù con chip bên trong có được phục hồi, số liệu cũng không có khả năng khôi phục như lúc đầu a!

Dọc đường Phó Sử Ngọ lo lắng không thôi, cứ cảm thấy thời gian trôi chậm muốn mạng người. Chờ trời sắp tối bọn họ mới cắm trại tạm thời ở một ụ đất khá cao.

Bởi vì phía sau còn theo hơn vạn người, những người này kéo dài đội ngũ. Tuy đi mãi không ngừng nghỉ chút nào, nhưng rốt cuộc cũng thua người ngồi xe.

Đường Húc Hải xuống xe, hắn cầm ra ba cái lều lớn từ kho hàng của Sử Chính, hơn nữa bọn họ đã tìm về được túi ngủ, buổi tối ngủ không cần lo mưa gió rét lạnh gì.

Phó Sử Ngọ hỗ trợ nhóm lửa trại, dụng cụ cắm trại của họ đều bị phá hư, nhưng cũng được Đường Húc Hải sửa lại rồi, Hoắc Ân Đình cung cấp nước dùng, trực tiếp nấu một nồi cháo loãng.

Lưu Bội Kỳ cũng không biết trên xe bọn Phó Sử Ngọ xảy ra chuyện gì, ngồi xe nửa ngày, hắn đi xuống hoạt động tay chân, duỗi duỗi tay đá đá chân.

Trong hai ngày một đêm nay hắn cơ bản cũng chẳng tốn sức gì nhiều, cũng không bị thương nặng hơn người khác, trong lòng không an ổn hắn liền quyết định đi chuẩn bị thức ăn sơn dã cho mọi người.

Lưu Bội Kỳ mặc dù lớn lên tại thành phố, nhưng quê nội lại ở nông thôn, ông nội còn là một thợ săn tài ba, lúc nhỏ Lưu Bội Kỳ cũng theo ông học cách bẫy thỏ bắt gà rừng.

Mùa thu thảm thực vật sơn dã vì phân tử Nguyên mà sinh trưởng tươi tốt lạ thường. Cộng thêm giảm bớt hoạt động phá hoại của con người, hoàn cảnh dã ngoại nhanh chóng khôi phục, năng lực sinh sản của thỏ lại cực mạnh, tốc độ sinh trưởng cũng nhanh.

Trên sườn núi, mắt Lưu Bội Kỳ sắc bén phát hiện tung tích thỏ hoang, tay hắn nắm công cụ tự chế, rón ra rón rén tới gần con thỏ, đáng tiếc độ chuyện nghiệp của hắn cũng không thể so với ông nội, con thỏ kia nhạy bén chạy biến mất tăm.

“Đệt!” Lưu Bội Kỳ há hốc mồm nhìn con thỏ như gắn phong hỏa luân dưới chân, fml đây còn là con thỏ không? Hay là thỏ thành tinh rồi?!

Lưu Bội Kỳ tuyệt đối dí không kịp con thỏ, nhưng nơi này thỏ hoang không ít. Không bao lâu hắn lại phát hiện một con, nhưng con này cũng đem đến cho hắn đả kích không nhỏ, chờ hắn tóm lấy lỗ tai bắt được nó, lại bị nó cường tráng hữu lực dùng chiêu đá hậu đạp hự một phát vào ngực, thiếu chút nữa ngậm hờn mà tẻo luôn rồi.

Bị thỏ tập kích trúng, hắn không thể không buông tay, vì thế con này cũng chạy thoát.

Bị thỏ sĩ nhục Lưu Bội Kỳ triệt để nổi giận, thỏ mà cũng biến dị, có để cho người ta sống không hả?

Không thể dùng lực, vậy dùng trí.

Vì thế, Lưu Bội Kỳ bắt đầu thiết trí bẫy trên cỏ. Bẫy hắn làm cũng đơn giản, chỉ cột cỏ lại thành bụi, đuổi con thỏ theo hướng này, chờ nó không cẩn thận đạp vào bẫy, cổ bị gắt gao siết chặt.

Cuối cùng hắn cũng thành công.

Cứ như thế, kết quả hắn bắt được thỏ, trừ đó ra, còn thu hoạch một đống hạt cỏ.

“Thỏ!” Lưu Chiêu nhìn Lưu Bội Kỳ hai tay xách hai con thỏ to mọng trở lại, nước miếng đều chảy dài.

“Ở đây cũng có thỏ?” Đường Húc Hải bất ngờ, hắn nói: “Đúng lúc, tôi cũng đi bắt hai con, tối liền ăn thịt thỏ nướng, tẩm bổ một bữa cho mấy người bị thương các anh.”

“Tuyệt a!” Lưu Chiêu hưng phấn, hắn cũng là người bệnh, vậy là có lộc ăn rồi.

Phó Sử Ngọ ôm phần cứng tựa vào cửa, chờ Miêu Gia đến xem xét cho y.

Đường Húc Hải bảo y: “Con chip bên trong hẳn không thành vấn đề, bảo Miêu Gia làm cho cậu thử coi.”

Phó Sử Ngọ gật gật đầu, Đường Húc Hải nhấc mã tấu bước đi, hiện tại hắn đều thu long cốt và cự kiếm vào trong thân thể, từ khi phát hiện cách thức tiện lợi này, hắn liền triệt để đỡ phiền.

Hollande lúc này cũng đi tới, thấy Phó Sử Ngọ cảm xúc không cao liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Phó Sử Ngọ ôm phần cứng, kéo kéo khóe miệng: “Không sao.” Sau đó y nghĩ nghĩ lại: “Không liên quan gì đến anh.”

Chuyện phần cứng vốn là chuyện của mình y, để Hollande khỏi lo, y mới cố ý bồi thêm một câu.

Những lời này, cho dù là Hollande giỏi giao tiếp thế nào cũng có chút nghẹn họng không nói nên lời.

Lúc này Miêu Gia đã tới, thằng nhóc này chạy tới quấn Hoắc Ân Đình muốn gội đầu, rồi sạch sẽ khoan khoái trở lại.

“Anh Phó, cho em xem đi.” Miêu Gia sảng khoái vươn tay lấy phần cứng của Phó Sử Ngọ, bất quá cậu vẫn nói trước một câu: “Nhưng em nói nha, anh Phó anh phải chuẩn bị tâm lý.”

Phó Sử Ngọ hít mạnh một hơi nói: “Ừ, anh biết.”

Hollande đứng kế bên tò mò nhìn, Miêu Gia kéo cái lap ra, cắm dây kết nối vào, thao tác một hồi.

“Anh Phó, số liệu trong này đa số tiêu rồi, toàn bộ phần mềm đều rã.” Miêu Gia tiếc nuối.

“Vậy… Em có thể căn cứ những phần còn sót lại, biên soạn lại lần nữa không?” Phó Sử Ngọ hỏi.

Mặt Miêu Gia lộ vẻ khó khăn: “Em căn bản không biết kết cấu phần mềm này… Chỉ có một phần bộ phận biên trình còn sót lại, là không có cách nào biên ra trình tự y chang được. Đương nhiên, anh Phó anh nói đây là phần mềm video dùng để liên hệ với cha mẹ, chắc không khó. Nhưng trong phần cứng này em còn phát hiện một phần công năng cảnh giới tự hủy, phần mềm và mấy thứ này kết hợp hoàn mỹ với nhau. Nếu chưa thấy qua hàng mẫu, không đạt được hiệu quả như vậy, liền không thể liên hệ với cha mẹ anh.”

Miêu Gia đã khó xử nói thế, Phó Sử Ngọ mất mát cúi đầu.

Hollande lúc này nhịn không được bảo: “Là thứ rất quan trọng sao? Nếu không tôi giúp anh nhìn coi, công ty trước kia tôi làm là phần mềm, tôi cũng biết lập trình máy tính.”

Miêu Gia bất mãn nhìn hắn một cái, không phục nói: “Kỹ thuật của anh lợi hại hơn tôi được à? Vậy anh coi thử coi.”

Hollande vẫn hảo tính tình cười cười trước sự khiêu khích của Miêu Gia, hắn nhìn Phó Sử Ngọ nói: “Nói không chừng tôi có thể nghĩ ra biện pháp.”

Phó Sử Ngọ không tiện từ chối, tuy y cũng biết cả Miêu Gia còn không có cách, những người khác có thể thế nào.

Miêu Gia ôm cánh tay, đối với dạng tính cách đặc biệt tự tin về kỹ thuật của Hollande này, cậu có chút không vừa mắt.

Cái này cũng không thể trách, dù sao về một ít kỹ thuật, quốc gia Hollande sống quả thật đi trước những quốc gia khác, mà Hoa Hạ phát triển cũng trễ hơn rất nhiều năm.

Không bao lâu, Hollande liền nhăn mày, xấu hổ xin lỗi nhìn Phó Sử Ngọ: “Thật đáng tiếc, quả thật không có cách cứu lại.”

Phó Sử Ngọ đáy lòng thở dài, trên mặt không có biểu tình gì đẩy đẩy kính, thản nhiên nói: “Không sao đâu.”

Miêu Gia nghẹn cười, cậu coi như đã hiểu Phó Sử Ngọ cơ bản là một mặt than, có lẽ y thật sự cảm thấy không liên quan đến Hollande, nhưng thái độ này nhìn thế nào cũng không giống a.

Hoàn hảo ngay lúc này Đường Húc Hải trở lại, thu hoạch của hắn thực phong phú, hai con thỏ hoang, một con gà rừng.

Buổi tối, nhóm lửa trại, bọn họ ăn món nướng đồng quê, uống cháo nấu đặc sệt, cảm thấy cả người mỏi mệt cũng tan biến theo.

Lúc này người sống sót lục tục đuổi tới phía sau xúm lại dựng trại, nhưng tụ sát đến đâu, cũng không đủ chỗ trên bình nguyên này, vẫn phải phân ra mấy đỉnh núi khác.

Một lát sau, vài người trẻ tuổi đi tới.

Chân Tử thấy bọn họ liền đứng lên: “Có chuyện gì không?”

Người nọ xấu hổ vuốt cổ, bất an nói với Đường Húc Hải: “Tôi tới là muốn hỏi một chút, buổi tối an bài phòng thủ thế nào.”

Tuy Đường Húc Hải đã nói yêu cầu tự họ bảo vệ mình, mà họ nhiều người như vậy cũng không thể trông cậy vào mười một người có thể che chở cho họ.

Đường Húc Hải hiểu rõ gật gật đầu. Tuy nói không phụ trách sinh mệnh an toàn của họ, nhưng một ít kế hoạch phòng hộ tất yếu vẫn phải làm, dù sao nếu nhóm người này lộn xộn, họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Đường Húc Hải ngoắc mấy người này lại, bảo bọn họ tụ đến đây, hắn san phẳng mặt đất, vẽ phác thảo bản đồ địa hình phụ cận.

“Địa thế phụ cận là thế này.” Hắn ngẩng đầu nhìn những người này, đều là nam, có trung niên cũng có thanh niên, căn cứ quan sát của Đường Húc Hải, những người này đại khái đều là thành viên trước của bang dã lang, bị bức gia nhập phe Sử Chính làm xằng làm bậy. Họ tốt xấu gì đều có kinh nghiệm tác chiến với alien, cũng không khiếp đảm.

Hắn nói với họ: “Giới thiệu các anh một chút.”

Trong đó một người đàn ông hơi lớn tuổi nói: “Tôi là Chu Vĩ Hoa, điện hệ.”

“Thiệu Nhạc, phong hệ.” “Vi Chúc Đình, hỏa hệ.” “Lục Vũ, thạch hệ.” “Ma Chí Viễn, thổ hệ.”

Phó Sử Ngọ ngồi một bên, bất động thanh sắc nhìn những người này, xem ra thủ hạ của Sử Chính đều là dị năng hệ công kích được khai quật ra ban đầu. Thủy hệ, mộc hệ năng lực công kích sau này mới phát hiện lại không một ai. Điều này cũng chứng tỏ, Sử Chính quả thật không có con đường đạt được thành quả nghiên cứu mới nhất.

Đường Húc Hải gật gật đầu với họ: “Đường Húc Hải, kim hệ.” Nói xong, hắn liền cúi đầu, chỉ vài đỉnh núi bên cạnh: “Người của các anh, các anh tương đối quen thuộc, tự phân tổ. Chia người có thể chiến đấu thành bốn tổ. Phân biệt an bày tại nơi này, nơi này, nơi này, cuối cùng là nơi này.”

“Vị trí của chúng tôi thì ở giữa, buổi tối an bài cho người trực đêm, phân ca tối thiểu 2 giờ một tổ, như vậy sẽ không xuất hiện tình huống mất tập trung. Một khi xuất hiện alien không đối phó được, các anh liền bật tín hiệu. Trong tay có đèn pin hết chưa?” Đường Húc Hải hỏi.

Vài người gật gật đầu, so le không đồng đều nói: “Có.”

“Tốt lắm, đến lúc đó các anh bật tín hiệu như vậy.” Đường Húc Hải cầm lấy đèn pin của họ, đè chốt mở liên tiếp ba cái: “Hai dài một ngắn, nhớ kỹ chưa?”

Những người này thấy Đường Húc Hải an bài đâu vào đấy liền sôi nổi đáp: “Nhớ kỹ.”

Đường Húc Hải ừ một tiếng nói tiếp: “Trừ phi tôi kêu người trợ giúp, nếu không đừng tự tiện rời khỏi vị trí phòng thủ của mình, chúng tôi ở chính giữa ngay vị trí cơ động, sẽ đi viện trợ tổ bắn tín hiệu.”

Nghe Đường Húc Hải xác định sẽ không bỏ mặc, bọn họ lúc này mới an tâm. Tuy họ từng trực diện alien cao đẳng, thậm chí cũng giết vài con, nhưng không có ai đáng tin, những người chỉ biết phục tòng mệnh lệnh của Sử Chính ngược lại thấy mờ mịt bất an.

Đường Húc Hải có kinh nghiệm tác chiến phong phú, rất nhanh liền an bài xong vị trí phòng thủ giao nhau giữa các tổ, tiết kiệm nhân lực, cũng sẽ không xuất hiện góc chết điểm mù. Cả vị trí nghỉ ngơi của người thường cũng thuận tay hoàn thành luôn.

Đường Húc Hải ngôn ngữ ngắn gọn, giọng điệu bình tĩnh, tràn ngập cường đại tự tin, khiến người ta không khỏi tin phục an bài của hắn, chút lo sợ bất an trong lòng những người phải lần đầu nghỉ ngoài dã ngoại này cũng chậm rãi tan biến.

Đuổi bọn họ đi xong, Đường Húc Hải an bài người của bọn họ gác đêm theo ca, tuy cũng có người sống sót Bình Nam xúm lại bên họ để ngủ, nhưng Đường Húc Hải cũng không có ý cho họ trực đêm. Dù sao hắn không rành những người này.

Phó Sử Ngọ được cho gác vào ca thứ ba, vì thế y liền chui vào túi ngủ sớm, y mở to mắt thấy đỉnh lều, trong lòng từng đợt khổ sở.

Không có phần cứng, về sau y làm sao liên hệ với cha mẹ? Y đã sớm không nhớ rõ vị trí trụ sở đó, giờ cũng rời đi nhà ở Vân thành, cha mẹ cũng không có cách nào gởi thư.

Nhưng mà… trụ sở của họ cũng có sĩ binh, hẳn sẽ không nguy hiểm đâu…

Mơ mơ màng màng Phó Sử Ngọ liền ngủ, có lẽ là vì trước ngủ còn suy tư, khiến y vốn ngủ lúc nào cũng ngon rất ít khi nằm mơ lại mơ thấy chuyện lúc nhỏ.

Lúc ấy thật hạnh phúc a. Y vui vẻ chơi đùa với nhóm bạn nhỏ, tuổi của họ cũng không lớn, tay chân mũm mĩm cứ như ngó sen, trên mặt còn mang theo nét phúng phính trẻ con.

Phó Sử Ngọ đang chơi với mấy bạn, Phó Sử Ngọ đột nhiên nhớ ra cái gì đó muốn đi tìm cha mẹ, nhưng bạn của y lại lôi kéo không cho y đi.

Sau đó giấc mộng bắt đầu làm y không thoải mái, y đột nhiên từ trụ sở chuyển tới một góc âm u, bên tai truyền đến tiếng châm chọc chua ngoa, hệt như hồi tiểu học bị xa lánh, bị các nam sinh ép vào trong góc khi dễ.

Lúc này có người đánh y, Phó Sử Ngọ ngã lăn ra đất, có người nắm lấy cổ áo thun của y.

Áo thun? Sao y lại mặc áo thun? Từ trước tới giờ y không mặc mà, bởi vì…

Đúng! Hình như chính là vì lần đó…

Y bị người ta ngồi trên lưng đè không dậy nổi, người trên lưng nắm cổ áo y không buông, cổ áo thun con nít mặc luôn khá bó, rất nhanh y liền hít thở không thông.

“Không cho đánh cậu ấy! Tớ gọi người đến bây giờ nè ~~~ mau buông tay!” Nơi xa xăm có tiếng một cô bé truyền đến, áp lực đặt trên lưng y lập tức mất đi.

Y có thể thở, chẳng qua vì suýt nữa đã chết nên khủng hoảng dữ dội, y phát sốt thật lâu, có người luôn chiếu cố y… Hình như là dì bảo mẫu?

Đường Húc Hải đi vào lều đánh thức Phó Sử Ngọ.

“Cậu thấy ác mộng à? Đỗ mồ hôi đầy người rồi nè.” Đường Húc Hải ôm cánh tay nói.

“… Ừm, chắc là ác mộng.” Phó Sử Ngọ đưa tay sờ cổ họng mình, tình hình trong mộng thật đáng sợ, y vừa rồi cứ như sắp chết mất.

Lúc đó tuổi còn nhỏ, ký ức lại quá khủng bố, cho nên ký ức đó bị não y tự động xóa đi.

Cũng khó trách y ghét mặc áo thun, dù là ai thiếu chút nữa bị áo thun siết chết cũng sẽ tự đáy lòng bài xích nó thôi.

Phó Sử Ngọ ngồi dậy, chuẩn bị ra khỏi lều.

Đường Húc Hải vươn tay đè vai y lại: “Chờ mồ hôi trên người khô đi, hiện tại bên ngoài thật lạnh, đi ra như vậy sẽ bị cảm đó.”

Được thân thiết vậy Phó Sử Ngọ liền đứng đó ngại ngùng, ấp úng “A” một tiếng.

Phó Sử Ngọ cầm lấy kính, để lên sóng mũi, bộ dáng còn hơi ngại ngùng vừa rồi lập tức không thấy tăm hơi, Đường Húc Hải cảm thấy thú vị vươn tay vò cái đầu ngốc của y.

“Anh đừng vò đầu tôi hoài chứ.” Phó Sử Ngọ bất đắc dĩ nói.

Y phát hiện gần đây Đường Húc Hải cứ chịu không buông tha dúm tóc trên đầu y. Y từ tức giận, đến giờ cả sức để giận cũng không có, có thể thấy được khoảng thời gian này Đường Húc Hải không gián đoạn mà quấy rối thường xuyên đến cỡ nào.

Đường Húc Hải người này thuộc dạng thích tiếp xúc tứ chi với người thân cận, trước kia cũng thường kề vai sát cánh với tổn hữu. Từ khi hắn xuất ngũ, Phó Sử Ngọ và Ôn Triệu Minh là hai người bạn tốt gần đây, tự nhiên cũng bắt đầu phát triển xu hướng này.

Chẳng qua Ôn Triệu Minh dù sao cũng tàn tật, hắn cũng không tiện quá mức lỗ mãng, nên chỉ còn một mục tiêu là Phó Sử Ngọ.

Phó Sử Ngọ trong ngoài không đồng nhất quá manh, làm Đường Húc Hải hở một cái liền động tay động chân, nhất là dúm tóc chỉ cần đi ngủ liền tự động ngóc đầu dậy trên đầu y, lần nào không sờ tay liền ngứa.

Không thể không nói, Đường Húc Hải lúc nhỏ nhất định là loại trẻ trâu tay đặc biệt tiện kia.

Phó Sử Ngọ bị quấy rối mãi liền bắt đầu thận trọng suy xét, có cần xén đại cái đầu đi cho xong không? Không quản cắt thành đầu đinh nhìn y ngốc cỡ nào.

Mây đen u ám trên đầu y gần như có thể thấy được bằng mắt thường, Đường Húc Hải rất không tự giác vuốt đầu y, bảo: “Đừng lo, cha mẹ cậu nhất định không sao đâu.”

Thì ta hắn cho rằng Phó Sử Ngọ mơ thấy ác mộng, tâm tình không tốt là do phần cứng bị hư không có cách liên hệ với cha mẹ.

Cứ việc có khác, nhưng lời an ủi của Đường Húc Hải vẫn truyền được vào lòng Phó Sử Ngọ.

Y thở sâu: “Ưm.”

Đường Húc Hải luôn rất thân thiết với người hắn đặt trong vòng vây bảo vệ của mình. Đêm nay không gặp phải alien khó giải quyết nào, không có tiến hóa cũng không có cao đẳng, chỉ rơi xuống một nhóm alien bình thường, bởi vì họ tụ quá nhiều người, chúng liền sôi nổi túa lại bên này, bọn Đường Húc Hải động cũng không động một cái, những dị năng giả Bình Nam liền xử lí sạch sẽ lũ đó.

Sau hừng đông, họ lại sôi nổi nhổ trại lên đường, bọn Đường Húc Hải vẫn đi phía trước.

“Đi thêm nửa ngày, có một hồ nước rất lớn.” mắt Miêu Gia sáng rực lên.

Hồ nước này tên là Thủy Kính, là khu phong cảnh cấp 5A của tỉnh H. quang cảnh tuyệt đẹp, quanh hồ còn có một làng du lịch rất lớn.

“Ừm…” Đường Húc Hải nghiêng đầu nhìn nhìn Phó Sử Ngọ, thấy mặt y bình tĩnh vô sóng, quay đầu hỏi Miêu Gia: “Từ hồ Thủy Kính đến căn cứ sinh tồn còn bao xa?”

“Hửm?” Miêu Gia bất ngờ, vốn bọn họ cách căn cứ sinh tồn tỉnh H chỉ có lộ trình một nửa, mặc dù có những người phía sau tha chậm tốc độ, nhưng bọn họ đi đường tỉnh tiết kiệm chặng đường nhiều hơn trước kia, “Nếu tính từ hồ Thủy Kính, thì lộ trình một ngày.”

“Tốt, tối hôm nay chúng ta qua đêm ở hồ Thủy Kính đi.” Đường Húc Hải nói.

“Cái gì?” Ôn Triệu Minh cùng Phó Sử Ngọ giật mình.

Ôn Triệu Minh ngồi thẳng dậy hỏi: “Có mạo hiểm quá không?”

“Không sao, đối với đội chúng ta mà nói không tính nguy hiểm. Tình huống đêm qua tôi thấy là, không có xuất hiện quá nhiều alien cao cấp như hôm màn trời mở ra lần nữa. Tôi thấy sau này tình cảnh xuất hiện alien cao đẳng dày đặc như vậy sẽ không có đâu, trừ phi màn trời lại đóng lại.” Đường Húc Hải bảo.

Miêu Gia nghĩ nghĩ, bắt đầu tiến hành thao tác trên máy tính: “Ưm… Căn cứ công tác thống kê tình huống các nơi đêm qua, quả thật, loại alien da trắng hếu cao đẳng này, không có xuất hiện quá đông nữa.”

“Ừ.” Đường Húc Hải đặc biệt khẳng định gật đầu: “Nếu như alien này ở địa vị lãnh đạo, xuất hiện số lượng vượt qua tỉ lệ nhất định, khẳng định sẽ khiến chúng nó tranh đấu nội bộ, để cướp đoạt tư cách đầu lĩnh của quần thể.”

“Ý này… Giống như cách sư tử độc hành, đi khiêu chiến sư tử có quần lạc!” Miêu Gia giật mình.

“Đúng… Cho nên, không quản sau lưng màn trời là cái gì, chỉ cần đầu óc nó không có vấn đề, sẽ không đánh vỡ cân bằng này.” Mắt Đường Húc Hải nheo nheo.

“Kia có liên quan gì đến chuyện chúng ta dừng lại ở hồ Thủy Kính một đêm đâu?” Phó Sử Ngọ không hiểu hỏi.

Trong suy nghĩ của y, trên chặng đường này quá kinh tâm động phách, thoải mái phập phồng, vẫn là đến điểm kết sớm một chút mới tốt.

Đường Húc Hải trợn tròn trắng liếc xéo, còn không phải thấy cậu tâm tình không tốt! Tôi mới cho cậu đến đó giải sầu à!

Hắn tức giận la lối: “Cậu không suy nghĩ cho mình, cũng phải ngẫm lại cho những dân chúng Thành phố Bình Nam bị áp bách hơn hai tháng đó chứ. Bọn họ bị chà đạp lâu đến vậy, có người thậm chí mất đi thân nhân, trước khi tới căn cứ sinh tồn, cho họ thả lỏng một chút, trợ giúp rất lớn đến sức khỏe tâm hồn của họ. Vào căn cứ sinh tồn có thể không tự tại như giờ, ai rảnh rỗi đâu mà đi với họ ra ngoài giải sầu chớ!”

Phó Sử Ngọ nghe Đường Húc Hải bùng bùng bùng nã pháo liền lơ mơ, nghe hình như rất có lý a.

Đường Húc Hải hầm hừ siết tay lái, thật sự là mị nhãn vứt cho tên mù mà, lãng phí tình cảm của hắn quá!

Cứ việc như thế, chờ đến lúc tới hồ Thủy Kính, tâm tình của Phó Sử Ngọ rõ ràng sáng sủa lên.

“Hồ lớn quá a!” Phó Sử Ngọ sợ hãi cảm thán.

Đường Húc Hải nhìn vào đôi mắt dưới lớp kính của y_ ngạc nhiên trợn lớn, hưng phấn nhìn hồ nước sóng gợn lăn tăn nhìn mãi không thấy bến bờ, liền dào dạt đắc ý hất cằm: “Hừ ~ ” một tiếng.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây