Nói với Hoàng hậu xong, không, hiện tại nàng không còn là Hoàng hậu.
Xử trí Diệp Tư Vũ xong, Sở Hoàng rốt cục chống đỡ không nổi nữa hoàn toàn ngã xuống long sàng.
Thái y vẫn chờ bên cạnh vội vã tiến lên kiểm tra, Sở Hoàng thế nhưng vươn tay ra, yếu ớt vung tay áo nói, "Được rồi, không có chuyện gì, đều lui ra đi." Không ai dám làm trái ý thậm chí chần chờ, hành lễ xin cáo lui xong toàn bộ tẩm cung chỉ còn lại thái y cùng cung nhân thân cận của Sở Hoàng.
Đám người ám vệ Hoàng gia mặc dù có thể nhìn thấy trong đại điện nhưng chẳng hiểu sao cảm giác tồn tại của bọn họ lại cực kỳ thấp.
Mãi đến khi mọi người xin cáo lui mới phát hiện, những người đó chẳng biết từ khi nào đã biến mất không thấy bóng dáng. Diệp Thành Cửu phạm tội mưu nghịch, là trọng tội không thể tha, thi thể vốn là tuỳ ý xử trí, chỉ là Sở Hoàng lên tiếng, tuy rằng không thể mai táng, nhưng cuối cùng cũng còn được một cỗ quan tài. Diệp Tư Vũ im lặng nhìn người mang thi thể Diệp Thành Cửu đi, nàng nhìn một lúc lâu, mãi đến khi Ngự Lâm quân áp giải phía sau thúc giục, lúc này mới thu hồi tầm mắt. Sắc trời đã tối, không ít nơi đã thắp lên đèn.
Sở Trạm đã sớm quyết định hôm nay không hồi phủ, huống chi hiện tại cửa cung đã đóng, nàng cũng có lý do ngủ lại Cảnh Thần cung. Rời khỏi Long Đằng điện, Sở Trạm một mực yên lặng theo sau Diệp Tư Vũ.
Nàng thấp thỏm nhìn người nọ vẫn bộ dáng thong dong, dưới sự áp giải của Ngự Lâm quân bình tĩnh đi về phía không phải Phượng Nghi cung. Trước khi ra khỏi điện, nàng cùng Diệp Tư Vũ mở to mắt nhìn thi thể Diệp Thành Cửu bị hai thị vệ mang đi, người đã chết, nhưng không ai rõ kết cục của Diệp Tàhnh Cửu.
Đoạt cung thất bại chết đi, sau đó chỉ sợ cũng khó được an bình, hắn đã từng được coi là một đời kiêu hùng, nhưng cũng không trốn được số phận như vậy. Có mới nới cũ.
Được chim quên ná, đặng cá quên nơm.
Cho dù Sở quốc đã phồn vinh yên ổn hơn mười năm, nhưng tình huống như vậy vẫn tiếp diễn như trước.
Năm đó giữa những trận đại chiến cướp đoạt thiên hạ, công thần danh tướng nhiều vô số, thế nhưng đến hôm nay, một vị tướng lĩnh khôn khéo cuối cùng cũng không thoát được kết cục này.
Cảm khái chỉ là nhất thời, Sỡ Trạm nhìn hai Ngự Lâm quân thúc giục.
Tuy rằng khách khí nhưng kỳ thực nàng biết, hôm nay Diệp Tư Vũ đã hoàn toàn thất thế, Diệp gia bị huỷ, vị trí Hoàng hậu cũng đã mất.
Tại hoàng cung chỉ có gió chiều nào nghiên chiều ấy này, hai người Ngự Lâm quân kia vẫn còn có thể duy trì một phần khách khí, Sở Trạm xem chừng chính vì nàng vẫn còn đang theo phía sau. Sở Trạm không xa không gần đi theo, nàng sợ nhìn thấy ánh mắt trách cứ thậm chí hận ý của Diệp Tư Vũ, nhưng nàng càng sợ trong lúc vừa bị thất thế Diệp Tư Vũ bị ức hiếp ở một nơi mà bản thân nàng không thấy.
Rõ ràng biết việc hôm nay là Sở Hoàng cố ý, nhưng Sở Trạm vẫn nhịn không được muốn che chở, tận hết khả năng không để nàng chịu bất kỳ uỷ khuất nào. Hoàng hậu vừa bị phế không có tư cách ở lại Phượng Nghi cung, hơn nữa vừa Sở Hoàng có nói muốn nàng đến U Ảnh các.
Hiệu suất làm việc cùng trình độ chấp hành mệnh lệnh trong hoàng cung không cần phải bàn, tuy Sở Hoàng vừa mới dứt câu, nhưng hai Ngự Lâm quân đã áp giải Diệp Tư Vũ trực tiếp hướng U Ảnh các mà đi. Nói thật, năm đó Sở Trạm tuy rằng chịu tang mẫu sống qua những ngày không tốt, nhưng nàng chưa từng đi đến lãnh cung.
Sau đó gặp Diệp Tư Vũ, mỗi ngày đều lo học văn tập võ, không còn thời gian chạy loạn khắp hoàng cung.
Cho nên Sở Trạm sống trong cung mười sáu năm, vậy mà còn rất nhiều nơi nàng xác thực chưa từng đến. Bởi vì có Doãn Quý phi nên hậu cung của Sở Hoàng rất ít.
Những phi tử khác tuy trong lòng tràn đầy đố kị, nhưng tóm lại vẫn an phận thủ thường, cho nên các nàng không có duyên với lãnh cung.
Từ khi Sở quốc được thành lập đến nay, người thực sự sống tại lãnh cung đại khái cũng chỉ có mẫu thân của đại Hoàng tử Sở Trừng.
Cho nên đến bây giờ không có ai vô duyên vô cớ đến nơi này, ngoại trừ Ngự Lâm quân cùng Vũ Lâm vệ phải tuần tra. Sở Trạm không biết U Ảnh các là nơi nào, nàng sống trong cung mười sáu năm thế mà lần đầu tiên nghe được có một nơi như thế.
Sở Hoàng nói trước đó, nàng cũng chỉ suy đoán đấy hẳn là một nơi hẻo lánh, đại khái thuộc phạm vi lãnh cung.
Lúc này nàng cũng chỉ đi theo Ngự Lâm quân phía trước, lập tức phát hiện đã tới nơi nàng hoàn toàn không quen biết. Những năm trước giấu mình, không dám tuỳ ý chạy loạn, sau đó bài vở quá nhiều, không có thời gian chạy xung quanh.
Ngoại trừ Phượng Nghi cung, Cảnh Thần cung, Thượng Thư phòng, Long Đằng điện, Tuyên Chính điện cùng Sùng Đức điện ra, Sở Trạm cũng không biết những nơi khác.
Bao gồm Ngự Hoa viên nàng cũng chỉ biết đường đến vườn mai, cho nên chưa được bao lâu nàng căn bản đã hoàn toàn không biết đường. Diệp Tư Vũ chậm rãi đi phía trước, đại khái bởi vì Sở Trạm đi theo, hai người của Ngự Lâm quân cũng không thúc giục, đoàn người cứ thế không nhanh không chậm hướng về phía U Ảnh các. Sở Trạm nhìn Diệp Tư Vũ, thỉnh thoảng mới chú ý tình huống xung quanh một chút.
Không ngoài dự liệu, một đường này đi càng ngày càng hẻo lánh, xa xa có chút cung điện lầu các và vân vân, nhưng không có nơi nào có đèn, chỉ có ánh đèn mờ nhạt từ đèn lồng mà thị vệ tuần tra mang theo bên người vội vàng lướt qua.
Thị giác của Sở Trạm khá tốt, nương theo ánh đèn lướt nhanh kia cũng có thể thấy được nơi đó cũ nát đến thế nào. Sở quốc là một quốc gia mới thành lập, hơn nữa chính sách trị quốc cùa Sở Hoàng càng nghiên về vô vi nhi trị, một mực giúp đỡ dân chúng yên ổn sinh sống.
*(Dịch nghĩa - không làm mà được an trị là cách trị quốc của Đạo gia, đại khái là nhân từ, thương dân như con, hết lòng vì dân, thuận theo đạo Trời và ý dân mà cai quản đất nước).
Một cái hoàng cung to như vậy đương nhiên sẽ không lập để Hoàng đế hưởng thụ, đây là cung điện của tiền triều, lúc đoạt được đã phồn hoa xa xỉ, cũng không biết Hoàng đế tiền triều kia cuối cùng đã cướp đi bao nhiêu mồ hôi xương máu của bách tích nữa.
Nhân số hậu cung của Sở Hoàng không nhiều lắm, một cái Hoàng cung lớn như thế đương nhiên ở không hết, cho nên đại đa số cung điện liền bỏ trống, thường ngày cũng ít sửa chữa. Sở Trạm một đường đi ngang vô số cung điện lầu các, dưới ánh trăng mới cảm thấy càng đi càng vắng.
Ngự Lâm quân phía trước vẫn tiếp tục đi, đã gần nửa canh giờ, tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng quả thật rất xa.
Sở Trạm càng đi trong lòng càng khó chịu, ở đây hẻo lánh như vậy nàng không biết sao Sở Hoàng lại biết có một nơi như thế. Môi mím chặt, từ xưa đến này đối với người ngoài khoé môi người trước mặt vẫn hơi khẽ nâng hiện nay lại thành một đường thẳng tắp, góc độ còn hướng xuống một chút.
Trái tim Sở Trạm vốn thấp thỏm không yên, hiện tại càng không biết nói gì.
Lúc này nàng không tưởng được mẫu hậu hận nàng ra sao, nàng lo lắng mẫu hậu từ nhỏ đến lớn chỉ sống an nhàn sung sướng làm sao thích nghi được cuộc sống ở đây?
Trong đầu âm thầm nghĩ ngày mai len lén cho người mang vài thứ đến để mẫu hậu có thể sống tốt một chút.
Nàng đương nhiên biết sự tồn tại của ám vệ hoàng gia, nàng muốn thần không biết quỷ không hay gửi đồ đến chính là người si nói mộng.
Bất quá lúc này nàng cũng không quan tâm, đưa thì đưa, cùng lắm thì bị trách phạt, nếu như gặp phải chuyện khác... Sở Trạm hơi híp mắt, trong lòng đã sớm ra quyết định. *********************************************** Vừa ra khỏi Long Đằng điện, Diệp Tư Vũ vẫn biết Sở Trạm đi theo.
Cho dù nàng không quay đầu nhìn, cho dù nàng không nghe được tiếng bước chân rất nhỏ kia, trong lòng nàng vẫn chắc chắn nhất định Sở Trạm sẽ đi theo. Diệp Tư Vũ tự tin rằng Sờ Trạm sẽ không bỏ rơi nàng, tuy rằng nàng mở to mắt nhìn nàng bảo vệ chính mình, vì tranh quyền đoạt vị giết phụ thân của nàng, nhưng nàng vẫn biết, Sở Trạm vĩnh viễn không từ bỏ nàng. Nói thật, lúc này Diệp Tư Vũ tuy biểu hiện chính là bình tĩnh thong dong, nhưng trong lòng nàng đã sớm loạn thành một đoàn, đau thấu tâm can.
Sự bình tĩnh kia dường như đã ăn sâu vào xương máu, tựa như khi một người bị doạ sợ sẽ đờ ra, trong khi đó, phản ứng của nàng chính là bình tĩnh. Từ xưa đến nay Diệp Tư Vũ là một người thông minh lý trí, lúc sự việc đột nhiên xảy ra ở Long Đằng điện nàng tuy rằng đã đoán được khả năng kia, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì nàng có chút chấp nhận không nổi.
Trước đó nàng quả thật ép buộc bản thân bình tĩnh, thế nhưng dù không nói nhưng trong lòng nàng vẫn rất hỗn loạn thậm chí mang theo chút oán hận. Một đường này, trong cung một mảnh an bình, lòng của nàng cuối cùng cũng chậm rãi an tĩnh lại.
Tuy rằng trong đầu bị hình ảnh Sở Trạm chính tay đâm kiếm vào ngực phụ thân, phụ thân tắt thở ngả xuống chiếm lấy, nhưng nàng đã có thể miễn cưỡng sắp xếp tâm trạng hỗn loạn kia. Kỳ thực nguyên nhân diễn biến vân vân cũng không khó đoán, dựa vào sự thông minh tài trí của Diệp Tư Vũ thì không có khả năng đoán không được suy nghĩ của Sở Hoàng cùng Sở Trạm thân bất do kỷ.
Có thể trên cơ bản Sở Hoàng cũng không muốn giấu nàng điều gì, hắn cũng biết rõ Hoàng hậu của hắn không phải người ngu ngốc, chỉ là thù giết cha cũng không thể dùng lý trí để nói rõ. Những thứ như bản chất con người, thân ở địa vị cao như Sở Hoàng cho tới bây giờ đều thấy rõ.
Hắn lợi dụng bản chất đó để tính kế gài bẫy, vô số người thông minh rơi vào đó, không phải không có ai nhìn ra, nhưng muốn thoát được quả thực khó khăn.
Thật giống như Diệp Tư Vũ hiện tại, nàng biết lúc đó Sở Trạm làm vậy là do bất đắc dĩ, hơn nữa đây cũng là lựa chọn chính xác nhất, nhưng nếu thật muốn nàng tha thứ, buông xuống chuyện này, hiển nhiên quá khó. Sở Trạm một mực đi theo, Diệp Tư Vũ đi trước, xung quanh càng ngày càng vắng vẻ, tiếng bước chân rất nhỏ phía sau từ từ càng rõ ràng.
Diệp Tư Vũ hơi cúi đầu, viền mắt có chút hồng.
Nàng rất muốn quay đầu lại tức giận mắng vài câu đuổi người kia đi, nhưng bất kể là lý trí hay trái tim đều nói cho nàng biết làm vậy là sai, nàng không nên đối xử với nàng như thế.
Trong lòng mâu thuẫn đến cực điểm, Diệp Tư Vũ hầu như không chú ý đến bản thân bị Ngự Lâm quân dẫn đến nơi nào.
So với Sở Trạm thì nàng càng mờ mịt hơn, vào cung mấy năm nay trên cơ bản đều sống ở Phượng Nghi cung, những nơi khác trong cung đại đa số nàng đều chưa từng đến.
Bất quá chờ nàng hồi phục tinh thần lại nhìn lên mới phát hiện, hoá ra trong hoàng cung rực rõ huy hoàng lầu son gác tía còn có một nơi cũ nát đến vậy. Đi hồi lâu cuối cùng mới đến U Ảnh các, lúc này sắc trời đã sớm chuyển đen.
Hai Ngự Lâm quân cầm đèn lồng trong tay một mực đi về phía trước, thỉnh thoàng liếc mắt nhìn nơi không có đèn phía trước, nhưng tiếng bước chân vẫn chưa từng dừng lại. Tường cao bao bọc, cửa lớn phai màu, mặt đất đầy lá khô, cho dù chưa bước vào cũng thấy được, ở đây và Phượng Nghi cung khác nhau một trời một vực. Diệp Tư Vũ thở dài, nàng biết biết đã hoàn toàn từ giả cuộc sống xa hoa trước đây.
Đối với quá khứ, nàng không lưu luyến chút nào, nhưng đối với thời gian sắp tới, nàng bắt đầu có chút sợ hãi.
Hiện tại nàng còn không biết được tư vị đau khổ khi sống trong lãnh cung, nhưng những việc nàng sắp đối mặt cũng không tốt lành gì, còn nàng, chỉ có thể lựa chọn chấp nhận. Một Ngự Lâm quân tiến lên, cực kỳ không lịch sự đập cánh cửa gần như sập xuống bất cứ lúc nào.
Dù là Sở Trạm hay Diệp Tư Vũ đều có chút nghi hoặc, những cung điện vừa đi qua đều trống rỗng, hiện tại ở nơi cũ nát này chẳng lẽ còn có người ở bên trong sao?.
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên ||||| Đáp án rất nhanh được công bố.
Ngự Lâm quân kia vỗ hai phát xong bên trong cánh cửa đã nghe tiếng trả lời, sau đó một trận tiếng bước chân qua đi, cánh cửa lớn kia được mở ra. Thế giới phía sau cánh cửa còn không bằng cánh cửa, cho dù dưới ánh trăng lạnh lẽo không quá rõ ràng cũng có thể thấy được loáng thoáng bên trong cũ kỹ thế nào.
Nói thẳng ra, chỉ vừa liếc mắt thôi, ngay cả gạch cũng không còn nguyên vẹn. Cửa mở, người bên ngoài có thể thấy được trạng huống bên trong, bất quá hiện tại thu hút ánh mắt mọi người cũng không phải tiểu viện rách nát kia.
Trong nháy mắt cửa mở ra, mọi người đứng ngoài cửa đều thấy rõ người mở cửa-một thân quan phục của thái giám, năm sáu mươi tuổi, tóc hoa râm gọn gàng, làm cho người ta cảm thấy đấy là một người rất tử tế.
Hắn là Lý Bảo Khánh. Suy nghĩ của tác giả: Lý Bảo Khánh là người tốt a, hắn vậy mà đi theo. Ngôn: Tự nhiên nhớ đến bài "Ít Ra Còn Có Anh".