Tác giả: Vân Phi Mặc Hoàng Oanh nghẹn ngào nói: “Anh đã không còn tay chân nữa...!Anh ấy...!Anh ấy tàn phế rồi.” Bắc Vũ Đường bắt đầu hỏi thăm tin tức, “Là ai ra tay?” “Không biết nữa.
Giờ ông và cha mẹ đều đã phái rất nhiều người đi tìm hung thủ, hẳn sẽ có tin tức nhanh thôi.” “Chờ anh trai em tỉnh lại là có thể hỏi thẳng cậu ta.” Bắc Vũ Đường đề nghị.
Hoàng Oanh lại nói: “Anh đã tỉnh lại một lần, biết mình không còn tay chân thì như phát điên, không thể hỏi được điều gì.” “Nếu có gì cần đến chị thì cứ nói với chị.” Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
Hoàng Oanh gật đầu, “Vâng, cám ơn chị Bắc.” Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại, khi quay đầu, Bắc Thần mặt âm trầm đằng sau đã lập tức thu lại, trước sau như một banh mặt.
“Cậu...!Cậu quan tâm Hoàng Hiên?” Cảm xúc của Bắc Thần tụt xuống mà hỏi.
Bắc Vũ Đường tất nhiên sẽ không nói cho cậu là cô lo bên nhà họ Hoàng tìm được manh mối của hung thủ.
Nếu nói như vậy, người nhà họ Hoàng nhất định sẽ xuống tay với Bắc Thần, đến lúc đó buộc Bắc Thần đại khai sát giới, cô sẽ rất khó ngăn cản.
“Tuy tớ không thích Hoàng Hiên, nhưng mà tốt xấu là bạn từ nhỏ.
Giờ cậu ta xảy ra chuyện như vậy, là bạn bè quan tâm một chút rất bình thường.” Bắc Vũ Đường giải thích.
Bắc Thần nghe cô giải thích, chút không thoải mái trong lòng dần tiêu tán.
Từ sau khi Hoàng Hiên xảy ra chuyện, người nhà họ Hoàng xuất động rất nhiều người tìm hung thủ, chỉ là hung thủ quá giảo hoạt, làm việc cũng cực kỳ kín đáo.
Đoạn đường xảy ra chuyện không có camera, không quay lại được kẻ đó, mà họ mở rộng phạm vi tìm kiếm thì lại như mò kim đáy biển.
Người nhà họ Hoàng luôn tìm kiếm, Bắc Vũ Đường cũng bóng gió hỏi thăm được tin tức từ Hoàng Oanh.
Cô không dám làm quá rõ ràng, sợ đối phương nghi ngờ.
Vài ngày sau, Bắc Vũ Đường cuối cùng có thể yên tâm.
Xem ra chuyện này Bắc Thần làm rất kín đáo, khiến người nhà họ Hoàng bó tay không có cách nào.
Từ đó về sau, Hoàng Hiên không còn xuất hiện trước mặt những người khác, về tình huống của hắn, Bắc Vũ Đường cũng là biết từ miệng người khác.
Hoàng Hiên trở thành phế vật thì vẫn luôn tự sa ngã, cuối cùng còn có khuynh hướng tự sát.
Hôm đó, Trương Phương lại đến tìm Bắc Thần.
Bắc Thần nhìn bà ta đeo kính râm và khẩu trang thì nhăn mày lại, “Mặt mẹ làm sao vậy?” Trương Phương lắc đầu theo bản năng, “Không, không có việc gì.” “Có phải ông ta lại bắt mẹ tới lấy tiền không?” Bắc Thần trầm giọng hỏi.
Biểu cảm của Trương Phương lập loè, ấo úng không nói nên lời.
Bộ dáng của bà ta như vậy đã biểu đạt hết tất cả.
Đáy lòng Bắc Thần dâng lên sự tức giận, có xúc động muốn bóp chết tên cặn bã kia.
Suy nghĩ ngày vừa xuất hiện đã giống như dây đằng điên cuồng lan khắp tâm trí cậu.
Trương Phương chợt cảm giác nhiệt độ xung quanh như giảm xuống, chú ý thấy sự tức giận trên mặt Bắc Thần, hoảng sợ, “Thần Thần, con đừng giận.
Mẹ không sao, thật sự không sao.
Giờ ông ấy tốt với mẹ hơn nhiều rồi, chỉ cần mẹ có tiền cho ông ấy, ông ấy sẽ không đánh mẹ.” “Vậy sao mặt mẹ lại thế này?” “À...!Cái này là...!Là do ông ấy tối qua uống quá nhiều, không cẩn thận nên thành thế này.
Con đừng trách ông ấy, cũng đừng hận ông ấy, ông ấy là cha con.” Trương Phương dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn cậu.
Bắc Thần nghe bà ta nói thế thì càng giận.
Cậu không hiểu, vì sao đã đến mức này rồi mà mẹ mình còn che chở cho người đàn ông kia.
Chẳng lẽ mẹ yêu ông ta đến vậy sao?! Bắc Thần giận mà không có chỗ phát tác, chỉ có thể nghẹn trong lòng.
Trương Phương thấy cậu không chủ động mở miệng đưa tiền, chỉ có thể dùng vẻ mặt khó xử nói: “Thần Thần, con còn tiền không?” Bắc Thần đưa bà ta đến cây ATM, lấy 10 nghìn ra.
Trương Phương nhìn xấp tiền dày trong tay, trong lòng rất vui vẻ.
Mới qua nửa tháng mà lại có thể lấy được nhiều tiền thế này.
Vị đại tiểu thư kia chỉ cần bỏ ra một xíu thôi cũng đã đủ để cả gia đình ăn một thời gian dài.
Trương Phương lại lần nữa lấy cớ thoái thác, cuối cùng 10 nghìn đều nằm trong tay bà ta.
Trương Phương lây được tiền rồi cũng không muốn nhiều lời với Bắc Thần, vẻ mặt quan tâm nói: “Thần Thần, con mau về trường đi, đừng lơ là học hành.” Bắc Thần đi vào trường, vừa đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, xoay người hô với Trương Phương còn chưa đi xa, “Mẹ, con muốn ăn bánh khoai sọ.” Bánh khoai sọ là món điểm tâm sở trường của Trương Phương, cũng là món Bắc Thần thích ăn nhất.
Lúc Bắc Thần còn chưa có gút mắc với Bắc Vũ Đường, bánh khoai sọ là món ngon nhất mà cậu được ăn, chỉ là điều kiện trong nhà lúc đó có hạn, không thể ăn thường xuyên, chỉ có lúc người đàn ông kia muốn ăn thì Trương Phương mới làm, hơn nữa mỗi lần còn làm không nhiều, chỉ vừa đủ để người đàn ông đó ăn.
Bắc Thần chỉ ăn được bánh còn thừa mà người đàn ông kia bỏ lại.
Dù là như vậy, cậu vẫn ăn rất vui vẻ, cho rằng đó là món ăn ngon nhất cả thế giới.
Bắc Thần thường chờ đợi người đàn ông kia muốn ăn bánh khoai sọ, vì chỉ có như vậy thì cậu mới có thể ăn.
Cậu bất ngờ hét to doạ Trương Phương nhảy dựng, bà ta hoàn toàn không nghe rõ điều cậu nói, chỉ mơ hồ nghe được cậu nói muốn ăn gì đó.
Bà ta cũng không để ý, cười với cậu nói: “Được.” Bắc Thần nghe bà ta nói vậy, tâm tình sung sướng xoay người rời đi.
Lần sau nhất định mẹ sẽ mang cho cậu.
Hai lần này chỉ là mẹ quên mất thôi.
Bắc Thần tự nhủ bản thân như vậy.
Chờ lần sau, cậu nhất định có thể mời Vũ Đường ăn bánh khoai sọ thơm ngon.
Lần sau này tới rất nhanh, gần như chỉ qua bảy ngày, Trương Phương đã lại lần nữa tìm tới cửa.
Bảo vệ thấy bà ta, cũng không cần hỏi, trực tiếp mời Bắc Thần ra.
Bắc Thần nghe mẹ mình tới, tâm tình rất tốt.
Lần này mẹ tới sớm như vậy, có phải tới để đưa bánh khoai sọ cho cậu không? Bắc Thần mang theo chờ mong đi ra ngoài cổng, khi thấy Trương Phương, cậu nhìn thẳng về phía hai tay bà ta.
Nơi đó không có gì cả.
Trương Phương căn bản không chú ý ánh mắt của Bắc Thần, dù có thấy, bà ta cũng chẳng để tâm.
“Thần Thần.” Trương Phương thân mật gọi.
Bà ta đợi cậu chủ động hỏi thăm, nhưng lúc này cậu lại vô cùng im lặng.
Thái độ khác thường của cậu khiến Trương Phương có chút khẩn trương.
Chẳng nhẽ nó và vị Bắc đại tiểu thư kia cãi nhau? “Thần Thần, con làm sao vậy?” Trương Phương quan tâm dò hỏi.
Đôi mắt u trầm của Bắc Thần nhìn bà ta, trên mặt bà ta tràn đầy quan tâm với mình, nhưng mà đáy mắt lại không có gì cả.
Vũ Đường đã từng nói với cậu, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.
Qua đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người.
Trương Phương thấy cậu không để ý mình, trong lòng rất lo lắng, “Thần Thần, có phải con cãi nhau với Bắc tiểu thư không?” Trừ lý do này, bà ta thật sự không nghĩ ra được có chuyện gì có thể khiến cậu như vậy.
Trương Phương tất nhiên sẽ không nghĩ nguyên nhân là ở mình, dù sao họ mới gặp mặt mà tâm tình cậu đã không tốt, chắc chắn là liên quan đến Bắc Vũ Đường.
Trương Phương khuyên bảo, “Thần Thần, Bắc Vũ Đường là đại tiểu thư, có chút tính tình đại tiểu thư là rất bình thường, con phải nhường nhịn nhiều hơn.
Đừng cãi nhau khiến cô ấy không vui.” Nếu nó khiến Bắc Vũ Đường không vui rồi đuổi nó đi, vậy tiền của mình cũng bay mất hết! Bắc Thần nghe bà ta nói xấu Bắc Vũ Đường, mày hơi nhăn lại, giọng trầm xuống, “Cô ấy rất tốt.” Trương Phương thấy cậu nói giúp Bắc Vũ Đường, trong lòng có chút kinh ngạc, “Vậy con làm sao thế?” Đôi môi luôn mím chặt của Bắc Thần không tự giác cong lên, tựa như mang theo trào phúng.
Từng câu từng chữ đều là quan tâm cậu, nhưng đó là thật sao?! Tim Bắc Thần như bị đè nặng, áp lực khó chịu.
“Nếu không có chuyện gì, con về trước.” Nói rồi, Bắc Thần xoay người định đi, Trương Phương vội vàng nói: “Thần Thần...!À...!Uhm...!Con còn tiền không?” Trước đó đều là Bắc Thần chủ động, hôm nay cậu không hỏi, Trương Phương chỉ có thể căng da đầu ra mà hỏi.
Bắc Thần xoay người nhìn bà ta, “Tuần trước không phải con mới đưa mẹ 10 nghìn sao?” “Số tiền đó bị cha con lấy hết rồi.” Trương Phương cúi đầu, không dám nhìn cậu.
“Tháng này con đã đưa mẹ 20 nghìn, mẹ đưa hết cho ông ta?” Bắc Thần trầm giọng hỏi.
Trương Phương uỷ khuất gật đầu, “Thần Thần, con cũng biết cha con, nếu không cho ông ấy tiền, ông ấy sẽ tự đi tìm.
Mẹ đã giấu rồi mà ông ấy vẫn tìm ra.” “Rời khỏi ông ta đi.” Bắc Thần lạnh lùng nói.
Trương Phương thấy cậu nhắc đến chuyện này lần thứ hai, giống như bình thường, “Thần Thần, nếu mẹ rời khỏi ông ấy, ông ấy sẽ giết chúng ta.” “Con sẽ không cho ông ta cơ hội đó.” Trương Phương kéo tay cậu, khẩn trương nói: “Con tuyệt đối không được làm việc ngốc nghếch.
Con còn tương lai sáng lạn phía trước, con cũng không thể xuống tay với ông ấy.
Ông ấy chính là cha con.” “Con không có cha.” Trước giờ cậu chưa từng coi người đàn ông đó là cha mình.
Trong mắt cậu, ông ta là một con quỷ hút máu, con quỷ luôn hút máu cậu và mẹ.
“Thần Thần, con đừng nói như vậy.
Tốt xấu gì thì ông ấy vẫn là cha con, dù ông ấy không tốt thì vẫn là cha con.” Trương Phương hơi chau mày, không đồng ý nói.
“Mẹ còn muốn ép dạ cầu toàn đến khi nào?” “Mẹ...!Mẹ......” Trương Phương dứt khoát không nói.
Bắc Thần thấy vậy, trong lòng rất thất vọng, “Mẹ đi đi.
Con không có tiền.” Trương Phương không ngờ cậu lại dứt khoát như vậy, nhưng sao bà ta có thể tin cậu, “Con thật sự không có sao? Nếu mẹ không mang tiền về, cha con sẽ lại...!Lại...” Nói rồi, Trương Phương nhỏ giọng nức nở.
Bắc Thần nhìn bà ta, cảm thấy rất phức tạp, dường như trước giờ cậu chưa từng hiểu mẹ mình.
Trương Phương thấy cậu mãi không lên tiếng, cũng không tỏ vẻ gì, tim chìm xuống, chỉ có thể lẩm bẩm nhắc nhở, “Thần Thần, con xem có thể vay Bắc tiểu thư chút tiền không?” Còn nhớ nửa tháng trước, bà ta từng nói không thể hỏi vay tiền Vũ Đường, giờ mới qua nửa tháng ngắn ngủi, bà ta đã thay đổi, quên đi lời mình từng nói.
“Con còn đang nợ tiền cô ấy.” Bắc Thần banh mặt nhắc nhở.” Trương Phương lập tức hỏi ra, “Vậy 20 nghìn kia con lấy từ đâu ra?” Không chờ Bắc Thần lên tiếng, một giọng nói nhẹ nhàng đã từ cổng vang lên.
“Là cháu cho.” Bắc Vũ Đường từ từ đi về phía họ, ánh mắt thanh lãnh nhìn Trương Phương.
Bắc Thần và Trương Phương đồng thời quay đầu nhìn cô.
Trương Phương vừa thấy cô đến, đôi mắt sáng ngời, “Bắc tiểu thư.” Bắc Vũ Đường mỉm cười nói: “Vừa mới không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện của hai người.” Trương Phương lập tức nói: “Không sao, không sao.” Nghe được là tốt nhất, có thể không cần nói gì nữa, trực tiếp cho họ vay tiền luôn đi! Trương Phương vẻ mặt chờ đợi nhìn cô, chờ cô tỏ thái độ.
Ý đồ của bà ta quá rõ ràng, viết hết lên mặt.
Bắc Vũ Đường cũng chẳng cần tìm tòi, liếc mắt đã nhìn thấu.
Cô thong thả ung dung nói: “Bác gái cần tiền, là vì bác trai đòi bác sao? Nếu bác không cho sẽ đánh bác đúng không?” Trương Phương gật đầu, ra vẻ đáng thương.
Nếu người ngoài thấy chỉ sợ đã sớm đồng tình với bà ta, chỉ là Bắc Vũ Đường hoàn toàn không đồng tình nổi.
“Bác gái, với tình huống của bác, thật ra cháu có một cách, có thể nhất lao vĩnh dật.
Cháu có thể mời một luật sự cho bác, có luật sư ra mặt giúp bác và bác trai ly hôn.
Với tình huống của bác, toà án sẽ duy trì bác ly hôn.” Bắc Vũ Đường mỉm cười nói.
(Nhất lao vĩnh dật: Một lần vất vả, cả đời nhàn nhã.) Trương Phương không chút suy nghĩ nói: “Không, không được, bác và Thần Thần sẽ bị ông ấy đánh chết.
Bác chết thì không sao, nhưng mà Thần Thần còn tương lai phía trước, không thể bị huỷ trong tay ông ấy.” “Về vấn đề an toàn của bác và Bắc Thần, bác có thể yên tâm.
Chỉ sợ còn không có ai dám xuống tay với người mà Bắc gia muốn bảo vệ, chỉ cần cháu cho người đi cảnh cáo ông ta một lần, hẳn ông ta sẽ không dám đi tìm hai người nữa.
Trừ khi ông ta tìm chết.” “Nếu lỡ ông ấy muốn ngọc nát đá tan với chúng ta thì sao? Vậy chẳng phải là hại Thần Thần sao.” Trương Phương có đầy đủ lý do, trái phải đều từ chối, lời lẽ đều là suy xét cho Bắc Thần.
Bộ dáng như tôi hoàn toàn vì con trai mình, nhẫn nhục chịu đựng Bắc Quốc Vinh.
“Mẹ, đừng lo.
Nếu ông ta dám đến, con sẽ chống lại ông ta.” Không đợi Trương Phương lên tiếng, Bắc Vũ Đường đã nói tiếp, “Bác gái, Bắc Thần cũng đồng ý bác rời khỏi bác trai, bác còn do dự điều gì vậy?” Trương Phương ấp úng không nói lên lời.
“Chẳng lẽ bác gái còn lý do nào khó nói?” Bắc Vũ Đường thử hỏi.
Một câu này giống như dẫm phải đuôi Trương Phương, khiến bà ta trở nên mẫn cảm, vội vàng nói: “Không, không có, cháu đừng suy nghĩ bậy bạ.” “Cháu còn tưởng là bác gái thích bác trai, luyến tiếc phải rời khỏi ông ta, mới mãi không chịu ly hôn với ông ta.” Bắc Vũ Đường cười nói.
Trương Phương lập tức giải thích, “Không phải.
Bác cũng muốn rời khỏi ông ta, nhưng nghĩ đến Thần Thần, bác cũng không dám.
Vì Thần Thần, bác chỉ có thể chịu đựng.” Bắc Thần tỏ thái độ, “Mẹ, mẹ đừng lo ông ta sẽ trả thù, con có thể bảo vệ mẹ thật tốt.” “Bác bảo vệ Bắc Thần nhiều năm như vậy, giờ đến lúc Bắc Thần có thể bảo vệ bác rồi.” Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm nói.
Bắc Thần vẻ mặt kỳ vọng nhìn Trương Phương, hy vọng bà ta gật đầu, nhưng mà Trương Phương vẫn từ chối.
“Bắc tiểu thư, cháu có thể cho chúng ta vay ít tiền không, chúng ta sẽ trả cho cháu.” Trương Phương đau khổ hỏi.
“Tiền, cháu sẽ không cho các người vay.” “Vì sao?” Trương Phương lập tức hỏi.
Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, “Bác gái, bác nguyện ý dung túng bác trai áp bức bác, nhưng mà cháu không muốn làm cái ATM miễn phí cho người ta.” Khi cô nói đến chữ ATM, sắc mặt Trương Phương tức khắc thay đổi.
“Cháu...!Sao cháu có thể nói như vậy.” Trương Phương nói xong, vẻ mặt bị thương nhìn Bắc Thần, muốn cậu lên tiếng, nhưng Bắc Thần lại giữ im lặng.
Trương Phương thất vọng.
Bà ta biết lần này không lấy được tiền.
“Hai được học tập thật tốt nhé.
Bác...!Bác về đây.” Nói rồi, bà ta rời đi không quay đầu lại.
Bắc Thần và Bắc Vũ Đường đứng ở đó nhìn bà ta rời đi.
Đến khi bóng bà ta hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt một lúc lâu, mới xoay người về trường.
Trên đường đi, Bắc Vũ Đường như không phát hiện tâm trạng suy sút của Bắc Thần, nhỏ giọng nói: “Có phải mẹ cậu rất yêu cha cậu không?” Bắc Thần nghi hoặc nhìn cô.
Bắc Vũ Đường nói tiếp, “Nếu không yêu vì sao còn không muốn rời đi? Nếu nói là vì cậu, sao tớ cứ thấy...” Cô ngừng một lát, “Quái quái.” Bắc Vũ Đường cau mày, như đang cân nhắc việc này.
Nghe cô nói vậy, Bắc Thần nở nụ cười khổ.
Bên kia, Trương Phương không lấy được tiền, tâm tình rất tệ.
Bà ta có tiền, là tiền lúc trước lấy của Bắc Thần, bà ta chỉ cho Bắc Quốc Vinh mấy nghìn, còn lại đều bị bà ta tiêu.
Vốn nghĩ có thể nhanh chóng vớt được nhiều tiền từ Bắc Thần, nào biết mới được hai lần đã không còn nữa.
Trương Phương không khỏi oán trách Bắc Thần vô dụng, mãi không thu phục được Bắc Vũ Đường.
Tâm tình Trương Phương không tốt trở về nhà.
Đây là một căn nhà có hai phòng, cách âm không tốt, ánh sáng không tốt.
Cho dù trời nắng thì trong phòng vẫn tối tăm.
Trương Phương nhìn căn nhà trống không, biết Bắc Quốc Vinh nhất định đã ra ngoài uống rượu hoặc đánh bạc, bà ta quen lâu rồi.
Rạng sáng, Trương Phương nằm trong phòng ngủ nghe được tiếng đập cửa, sợ run người, lập tức xuống giường, vội vàng mở cửa, mùi rượu lập tức ập đến.
Cửa vừa mở ra, Bắc Quốc Vinh đã tát một cái lên mặt Trương Phương, “Con điếm thối tha, nửa ngày mới mở cửa.
Có phải giấu thằng nào trong phòng không?!” Lúc nói, Bắc Quốc Vinh giật tóc Trương Phương lên, hung tợn kéo bà ta về phòng ngủ.
Trương Phương bị đau mà không dám kêu, vội vàng nói, “Không có thằng nào.
Thật sự không có thằng nào.
Bốp, lại một tát dừng trên mặt Trương Phương, gương mặt vốn sưng càng sưng thêm.
Kéo Trương Phương đến phòng ngủ, Bắc Quốc Vinh thô lỗ đẩy bà ta ngã xuống đất, sau đó bắt đầu lục khắp phòng, còn không ngừng lẩm bẩm, “Thằng khốn kia, mày ở đâu, ra đây ngay cho ông!” Ông ta tìm khắp nơi một lượt, thấy không có người, âm trầm đi về phía Trương Phương.
Trương Phương sợ đến rụt cổ, liên tục lùi về sau.
Bắc Quốc Vinh đi đến trước mặt bà ta, đá lên người bà ta, quát, “Mày giấu nó ở đâu rồi?” Trương Phương khóc kêu, tiến lên ôm chân ông ta, “Không có thằng nào hết, thật sự không có.” Bắc Quốc Vinh nhấc chân đá bà ta đi, “Con điếm thối tha nhà mày, đừng nghĩ mày cầu xin tao thì tao sẽ tha cho mày.
Hôm nay không phải mày đi tìm thằng con hoang kia à, có lấy được tiền không?”.