Nam Tầm ồ một tiếng: "Tiểu Bát ngươi thật là có tâm, nhưng vì sao ngươi đưa ta đến lúc còn nhỏ như vậy, đưa thẳng đến lúc trưởng thành rồi tiến công chiếm đóng mục tiêu không được sao?"
Hư Không Thú nói: "Ngươi ngốc à, tình thân lại không giống với tình yêu. Nếu ngươi muốn dùng tình thân cảm hóa đại boss bụng dạ hiểm độc thì chắc chắn phải bắt đầu từ nhỏ, bây giờ một tuổi, thật đúng thời điểm."
Nam Tầm cảm thấy rất có lý.
Cô cố gắng rướn cổ lên quan sát người phụ nữ đang ôm cô, hoặc là nói cô gái thì càng chính xác hơn, bộ dạng rất xinh đẹp, buộc bím tóc đuôi ngựa lớn, nhìn cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi.
Nam Tầm hơi tò mò hỏi: "Tiểu Bát, cô gái này là ——"
"Mẹ ngươi." Hư Không Thú trả lời thật nhanh.
Nam Tầm: "Ta hỏi ngươi đàng hoàng, sao ngươi lại mắng người?"
Hư Không Thú: "Không có mắng người mà, cô nàng là mẹ của ngươi."
Nam Tầm:...
"Bảo bối, ngươi có chắc không có nói đùa chứ? Nhìn cô gái này cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, vậy mười bốn mười lăm tuổi cô ấy đã mang thai ta rồi sao?"
Hư Không Thú bắt đầu giải thích: "Năm nay mẹ ngươi mười bảy tuổi, cha ngươi còn nhỏ hơn nha, mười bốn tuổi."
Nam Tầm cảm thấy có thể tam quan* của mình tan nát cả rồi. Nếu như cô không hiểu sai ý của Tiểu Bát thì, mục tiêu boss lớn phản diện cần tiến công chiếm đóng lần này thân là ba của cô, lúc mười hai tuổi đã làm lớn bụng phụ nữ, còn có cô nữa?
*Tam quan: nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan. Quan - quan điểm
Chết tiệt, quả thực không phải người mà!
Hư Không Thú tiếp tục giải thích: "Không phải cha ngươi là đại boss phản diện sao, trưởng thành sớm là điều rất bình thường. Lúc cha ngươi mười hai tuổi đã lên lớp 9, thành bạn cùng lớp với mẹ ngươi. Mẹ ngươi là hoa hậu giảng đường, chủ động quyến rũ cha ngươi, kết quả cha ngươi quá cao ngạo lạnh lùng, cô ta dùng hết tất cả vốn liếng cũng không quyến rũ được. Sau đó vào một đêm nguyệt hắc phong cao, mẹ ngươi chuốc cha ngươi say, cưỡng ép hắn, rồi thành chuyện tốt. Sau đó bụng càng ngày càng lớn, một mình bỏ học, lén lút sinh ngươi ra, bây giờ đang ôm ngươi đứng ở trước vài mẫu biệt thự của nhà họ Lệ."
Sau khi Nam Tầm nghe được trọng điểm, cả người cô đều thấy không khỏe.
Chết tiệt lá gan của cô nàng này cũng quá lớn rồi, còn dám cưỡng bức boss lớn phản diện giá trị ác niệm 100 cơ đấy!
Hư Không Thú: "Giá trị con người của cha ngươi quá mê người, bao nhiêu người phụ nữ thầm ngấp nghé cha ngươi, nhưng cuối cùng người hoàn thành chuyện này chỉ có cái cô đang ôm ngươi, người ta rất lợi hại đó."
Nam Tầm ngầm dựng thẳng ngón cái, không ngờ được không ngờ được, cũng có lúc boss lớn phản diện lợi hại như vậy lại bị tính kế.
Có điều Nam Tầm nghĩ lại, thấy không ổn, đứa trẻ được sinh ra dưới loại tình huống cưỡng ép này tuyệt đối không làm người yêu thích nha, cô có thể thuận lợi bước vào làm thiên kim tiểu thư nhà họ Lệ hay không thì vẫn là một vấn đề lớn đấy.
Hư Không Thú biết điều cô lo lắng thì lập tức nói: "Yên tâm đi, cuối cùng nguyên chủ được vào nhà họ Lệ, bởi vì ông Lệ không cho phép con cháu nhà họ Lệ lưu lạc bên ngoài. Nhưng mà nguyên chủ của cơ thể này của ngươi quá biết gây chuyện, cả ngày sống phóng túng còn cưỡng ép con trai nhà lành, hơn nữa lão cha phong lưu kia của ngươi lại sinh một ổ em trai em gái cho cô ấy. Một ổ nhóc con này được cha ngươi nuôi thả, không có con chim nào tốt, tất cả đều nhìn chằm chằm cô ấy như sói như hổ, cùng nhau hợp sức đối phó một mình cô ấy. Sau đó càng ngày cô ấy càng gây chuyện, cuối cùng tự đưa bản thân vào chỗ chết."
Khóe miệng Nam Tầm giật giật, sao cô cảm thấy cô gặp phải một người ba ngựa đực.
Một ổ nhóc con? Thật mẹ nó rất có năng lực sinh nhỉ.
Bỗng nhiên Nam Tầm hơi khó hiểu: "Nguyên chủ là một cô bé trong nhà, mấy đứa oắt con kia nhìn chằm chằm cô ấy để làm gì?"
Hư Không Thú giải thích: "Ông Lệ đời trước, cũng chính là ông nội của Lệ Sâm, hồi đó chính là mẹ ông ấy quản lý gia đình. Nhà họ Lệ chỉ xem dòng chính không xem nam nữ, nếu như nguyên chủ thật sự có bản lĩnh, vậy thì rất có thể tập đoàn Lệ thị sẽ được giao cho cô ấy."
Khó trách.
Cô gái ôm cô đứng yên thật lâu ở cổng, chờ mãi đến khi một chiếc xe sang trọng bản mở rộng lái đến từ phía xa.
Cô gái ôm cô lập tức chặn trước chiếc xe màu đen kia.
Xe từ từ ngừng lại, một người đàn ông mặc đồ Tây đi xuống từ trên xe, bộ dạng vô cùng cao lớn.
Nam Tầm rướn cổ lên ngó, có vài phần ghét bỏ mà nói: "Bộ dạng ba ta cũng quá cường tráng rồi, còn là mặt chữ Quốc (mặt vuông) nữa chứ, sau khi lớn lên có phải ta cũng có bộ dạng cường tráng như vậy?"
Hư Không Thú: "Đồ ngốc, vừa mới nói cha ngươi mới mười bốn tuổi, đây chỉ là vệ sĩ."
Vệ sĩ áo đen ngũ đại tam thô (*) đã đi đến xách người mẹ tâm cơ của cô lên ném sang một bên.
(*) Ngũ đại tam thô: chỉ những người có vóc dáng tráng kiện cao to. Ngũ đại: hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn. Tam thô: bắp chân thô, eo thô, cổ thô. [Nguồn: bachhoacac.wordpress.com]
Người mẹ tâm cơ của cô ngã trên mặt đất, khóc lớn hướng về phía bên trong xe: "Lệ Sâm, em là Nhu Nhu, đứa nhỏ trong ngực em là của anh, anh còn nhớ rõ tối hôm đó không..."
Lúc này, cửa xe được mở ra, hai người một trước một sau đi xuống từ trên xe. Người đàn ông đi đầu có vẻ hơn năm mươi tuổi, là một ông bác đẹp trai, mà bên cạnh ông...
Nam Tầm cố gắng duỗi thẳng cổ, rất không dễ dàng mới nhìn rõ bộ dạng của người nọ, trong lòng bị làm cho sững sờ hồi lâu trước vẻ đẹp này.
Một tiểu thịt tươi vô cùng đẹp trai.
Khuôn mặt người nọ còn chưa mất hết vẻ trẻ con, nhưng đã có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt đẹp trai cool ngầu, sống mũi vô cùng thẳng, ánh mắt hơi lạnh, rất thâm thúy, môi hơi mỏng, càng nhìn có vẻ lạnh lùng vô tình.
Tuy là mặt còn chưa phát triển hoàn toàn, nhưng đồ Tây cắt may vừa người sang quý làm anh nhìn có vẻ càng trưởng thành chững chạc không hợp tuổi, khiến người khác không hiểu sao có loại cảm giác bị đe dọa.
Còn có dáng người anh cao, bây giờ mới mười bốn tuổi mà đã cao 1m76, sau này lớn hơn thì còn cao đến đâu.
Nam Tầm nhìn lên chốc lát khiến cái cổ hơi mỏi, còn hơi buồn ngủ, không nhịn được mà ngáp một cái.
Lệ Sâm vốn lạnh lùng bễ nghễ nhìn dáng vẻ người phụ nữ nhếch nhác, nhưng khi nhìn thấy em bé trong ngực cô ả, cũng chính là Nam Tầm lại bỗng ngẩn ra một lúc.
Nam Tầm phun bong bóng nước trong miệng mà đối mặt với anh, sau đó cười đến sáng lạn, đôi mắt đen như mực híp thành một đường chỉ nhỏ, còn vẫy vẫy móng vuốt nhỏ bụ bẫm với anh.
"Lệ Sâm, đây là chuyện gì?" Ông bác đẹp trai bên cạnh người thiếu niên lạnh lùng xem xét Nam Tầm và người phụ nữ ôm cô.
Tầm mắt thiếu niên khẽ động, bỗng mím môi, vẻ mặt hờ hững nói: "Thời trẻ phong lưu rước lấy nợ hoa đào, chỉ là con không biết người phụ nữ này lại dám lén lút có con sau lưng con."
Lời này của thiếu niên làm cho ông bác đẹp trai nở nụ cười: "Bây giờ con mới mười bốn tuổi, ba xem đứa bé này còn chưa đến một tuổi. Nhóc con, con đã lợi hại hơn ông đây nhiều rồi, mười hai tuổi đã dám làm phụ nữ."
Nam Tầm nghe xong lời này, miệng nhỏ lặng lẽ giật giật, loại giọng điệu tự hào này là có chuyện gì? Nhỏ như vậy đã làm phụ nữ rất giỏi sao?
Đờ mờ, tam quan của hai cha con này đều mẹ nó có vấn đề!
Ánh mắt ông bác đẹp trai dừng ở trên người Nam Tầm.
Nam Tầm vội vàng vẫy vẫy móng vuốt mập mạp nhỏ với ông.
Sau đó ông bác đẹp trai liền lên tiếng: "Đứa nhỏ ở lại, dù sao cũng là con cháu nhà họ Lệ ta. Về phần người phụ nữ này, nhà họ Lệ ta tuyệt đối không cho phép loại đàn bà tự cho là thông minh này vào cửa."
Nói xong ông lấy ra một tấm chi phiếu trống ném đến trước mặt cô nàng: "Cầm cái này rồi rời đi đi."
Nam Tầm tinh tường thấy mắt cô ả ôm cô thoáng sáng rực lên, nhưng lại nhanh chóng ẩn đi, khóc thút thít nói: "Ông Lệ, con thật sự yêu Lệ Sâm, không thì con đã không trăm cay nghìn đắng sinh đứa nhỏ này ra, con..."
Vẻ mặt ông bác đẹp trai tối lại: "Tôi không muốn lặp lại lời nói lần thứ hai, cầm chi phiếu này biến đi, hoặc là không nhận được gì mà cút đi."
Sau đó người mẹ tâm cơ của cô cân nhắc hết lần này đến lần khác, liền bỏ lại Nam Tầm mà đi rồi, đương nhiên, cô ả lấy tờ chi phiếu trên mặt đất kia vô cùng dứt khoát.