May Mắn Gặp Được Em

16: Chương 16


trước sau

Sau khi Lương Tranh vẫy tay chào tạm biệt Chu Húc, liền đi thẳng vào trong trường học.

Cô bước đi ung dung, nhìn không ra nửa điểm khác thường, nhưng mà chỉ có chính bản thân cô mới biết được, lúc này tim cô đập nhanh như thế nào, mặt cũng nóng lên.

May mắn bây giờ là buổi tối, xung quanh đều chìm trong bóng tối, ai cũng không nhìn thấy mặt cô đỏ.

Trong đầu tất cả đều là hình ảnh cô ngã vào trong lòng Chu Húc, khi cô ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh.

Ở lối rẽ trước cổng ký túc xá, Lương Tranh không tự giác bước chân nhanh hơn, âm thầm siết chặt tay, cố gắng dùng sức hít sâu hai cái, nhắc nhở chính mình, không thể nghĩ lung tung,người đó chính là Chu Húc.

Cả đường Lương Tranh không ngừng xây dựng tâm lý của bản thân, trở lại ký túc xá,nhanh chóng mở máy tính ra, đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, học một bài nói Tiếng Anh,tạm thời lúc này mới chịu đem ý nghĩ lung tung trong đầu ném đi.

Nhưng cô không thể không thừa nhận, Chu Húc rất dễ dàng làm cô động tâm.

Cho dù tính cách anh lạnh như băng vậy, nhưng một khi ánh mắt hai người lơ đãng đối diện nhau,cô không kiềm chế được mà động tâm.

Mãi cho đến lúc trước khi đi ngủ,trong lòng Lương Tranh âm thầm cảnh báo bản thân mình,phải tỉnh táo lại a. Đó chính là Chu Húc, là người cao lãnh đến mức ngay cả nói với cô 2 câu cũng lười,nếu thật sự động tâm, cũng sẽ chỉ là một bên tình nguyện yêu thầm.

Lương Tranh cuộn tròn trong chăn, cố gắng nhắm hai mắt lại, không thể động tâm không thể động tâm.

Đáng tiếc loại chuyện này, lý trí không bao giờ có thể kiểm soát được.

Loại chuyện động tâm này, thông thường chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc, một ánh mắt đối diện nhau, cũng đủ làm trong lòng cô dấy lên gợn sóng.

Tuy rằng đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng Lương Tranh có thể cảm giác được rõ ràng trạng thái gần đây của cô không bình thường. Đi học nghe giảng luôn thất thần, không có việc gì thì lén lút xem vòng bạn bè của Chu Húc.

Tuy rằng một năm rưỡi anh không có cập nhật gì mới, nhưng cô vẫn không biết chán mỗi ngày vào xem một lần.

Cuối tuần đến Chu gia ăn cơm, vừa nghe thấy chú và dì Chu nhắc tới Chu Húc, cô nhịn không được dựng lỗ tai nghe.

Khi nghe tin tháng 6 Chu Húc được nghỉ, cô vậy mà lại có một cảm giác vui sướng nói không nên lời.

Một tuần trước khi Chu Húc trở về, Lương Tranh đột nhiên kéo Phùng Thiến cùng cô đi làm tóc.

Phùng Thiến bộ dáng nhìn thấu hết thảy mọi chuyện, cô cười khanh khách,khoanh tay dựa vào tủ quần áo, nhìn Lương Tranh đang đứng trước gương, cười, "Sắp phải thi cuối kỳ rồi, cậu còn có tâm tình đi làm tóc sao."

Lương Tranh nhìn vào gương, sửa làn váy, nghiêm trang nói: "Chính bởi vì phải thi cuối kỳ, cho nên mới muốn đi làm tóc thả lỏng một chút."

Phùng Thiến cười khẩy, cô đi đến trước bàn học, kéo ghế ra ngồi xuống, "Không thành thật khai báo, đừng nghĩ mình sẽ đi cùng cậu."

Lương Tranh sửng sốt, quay đầu lại nhìn Phùng Thiến.

Phùng Thiến lấy một viên kẹo từ hộp kẹo của Lương Tranh ăn, nói: "Gần đây cậu luôn thất thần, đừng nghĩ là mình không biết. Mỗi ngày đều ôm điện thoại xem vòng bạn bè của ai vậy?"

Lương Tranh: "......"

Phùng Thiến ném vỏ kẹo vào thùng rác bên cạnh, cười hỏi Lương Tranh: "Con gái vì người mình thích mà trang điểm. Nói đi, cậu có phải đang thích ai đúng không?

"...... Được rồi." Lương Tranh thỏa hiệp, cô đi tới, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Phùng Thiến, "Mình thừa nhận."

Phùng Thiến nắm lấy tay Lương Tranh, kinh hỉ* nói: "Thích ai vậy? Mình có biết không?"

(*ngạc nhiên,vui mừng)

Lương Tranh mím môi, lấy hết can đảm, thận trọng nói: "Chu Húc."

Lương Tranh cũng đã từng nhắc đến Chu Húc với Phùng Thiến, Phùng Thiến nghe vậy, cô có chút kinh ngạc, "A? Nhưng không phải cậu nói anh ấy rất cao lãnh sao?"

"Đúng vậy." Lương Tranh đột nhiên nằm bò lên bàn, có chút tuyệt vọng, "Mình cũng không biết bản thân bị sao nữa, gần đây luôn nghĩ đến anh ấy."

Phùng Thiến sát lại gần, tò mò hỏi: "...... Vậy cậu cảm thấy, anh ấy có tình ý gì với cậu không?"

Lương Tranh gắng sức suy nghĩ. Nhưng mà suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được gì.

Sao có thể chứ,cô và Chu Húc quen biết cũng đã gần một năm, anh nói với cô đoán chừng không vượt quá hai mươi câu. Sao có thể có tình ý gì với cô.

Phùng Thiến vỗ vỗ bả vai cô, "Cũng không hẳn vậy a, cậu cũng chưa hỏi qua anh ấy, đừng từ bỏ nhanh như vậy."

Lại nói: "Không phải anh ấy sắp trở về sao,nếu cậu thật sự thích anh ấy,thì tỏ tình đi."

Lương Tranh nằm bò trên bàn, nhìn Phùng Thiến, "Anh ấy từ chối mình thì làm sao bây giờ?"

Phùng Thiến nghĩ nghĩ, đưa ra chủ ý giúp Lương Tranh, "Nếu không...... Trước tiên cậu thăm dò người bên cạnh anh ấy thử xem?"

Lương Tranh: "......"

Lương Tranh rất buồn rầu, thở dài, "Quên đi, đến lúc đó rồi nói sau."

Chu Húc ngày 30 tháng 6 trở về, Lương Tranh mấy ngày nay đang thi cuối kỳ, cho nên cũng không đến Chu gia.

Kỳ thi kéo dài đến 13 tháng 7 mới kết thúc.

Buổi chiều dì Chu đến trường đón cô, nói Chu Húc đi đến nhà ông nội, buổi tối mới trở về.

Thời gian nghỉ hè dài, dì Chu đi lên giúp cô thu dọn đồ đạc, khi trở về, dì Chu vừa lái xe vừa nói"Nghỉ hè phải hơn hai tháng đi,nếu không thì Tranh Tranh ở lại Bắc Kinh lâu một chút? Mấy ngày nữa là sinh nhật A Húc, bạn bè nó sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho nó, chơi rất vui, con cũng ở lại cùng nhau chơi đi."

Lương Tranh sửng sốt, "Sinh nhật Chu Húc sao?"

"Đúng vậy, ngày 25 tháng 7, còn vài ngày nữa là đến."

Lương Tranh tính tính thời gian, 25 tháng 7, còn có 12 ngày.

Cô nghĩ nghĩ, gật đầu cười cười, "Dạ được dì."

Chu Ngữ Chức cao hứng nói: "Vậy thật tốt quá, cũng đừng lo lắng về mẹ con bên kia,dì nói giúp con."

Lương Tranh khóe môi cong cong, nói: "Cảm ơn dì."

Lúc đến Chu gia, Chu Húc còn chưa về.

Lương Tranh xách hành lý lên lầu, trước tiên đi tắm rửa thay quần áo.

Mùa hè ở bên ngoài quá nóng, cũng may trong nhà rất mát mẻ.

Lương Tranh thay quần áo đi ra, khi đi qua phòng của Chu Húc, vô thức liếc nhìn vào bên trong một cái.

Phòng sạch sẽ ngăn nắp, giống như con người anh.

Cô từ trên lầu xuống dưới, đúng lúc dì gọi cô, "Tranh Tranh tới đây, dì có mua kem,là vị vani, con nhìn xem có thích không."

Chu Ngữ Chức vừa nói vừa đi từ phòng bếp ra, trong tay bưng một hộp lớn kem vị vani.

Lương Tranh chạy xuống lầu, nhận lấy kem từ trong tay Chu Ngữ Chức, "Cảm ơn dì, con thích vị này nhất."

Chu Ngữ Chức cười, "Dù ăn kem có mát nhưng đừng ăn nhiều quá, ăn không hết thì để vào tủ lạnh, tối nay lại ăn."

"Dạ được!" Lương Tranh ngoan ngoãn trả lời.

Chu Ngữ Chức đi lên lầu.

Lương Tranh mở nắp hộp kem, cô vừa ăn vừa đi đến cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài.

Buổi chiều mặt trời chói lọi, mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Trong tiểu khu yên tĩnh, cũng không có ai.

Lương Tranh đứng trước cửa sổ ăn kem, đôi mắt vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.

Nhìn không biết bao lâu, cô bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, quay lại ghế sofa, đặt kem trên bàn trà, lấy điện thoại ra kiểm tra số dư trong thẻ.

Sắp tới sinh nhật Chu Húc, cô phải tặng quà cho anh a.

Trừ tiền vé máy bay về nhà, số tiền còn lại không đủ để mua một món quà tử tế.

Lương Tranh nhất thời lại có điểm phiền não.

Nếu sớm biết sắp đến sinh nhật Chu Húc,thì cô đã tiết kiệm tiền.

Cô đang tính toán thì nghe thấy bên ngoài có tiếng xe ô tô đi vào trong sân.

Lương Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức từ sofa đứng dậy.

Cô định đi ra ngoài thì dì Chu cũng từ trên lầu đi xuống, bà cao hứng nói: "Hẳn là A Húc cùng ba nó đã về."

Bà nói rồi đi ra ngoài, Lương Tranh liền đi theo phía sau dì Chu.

Quả nhiên là Chu Húc cùng chú Chu trở về.

Hơn hai tháng không gặp.

Chu Húc mặc một cái áo thun trắng, quần sooc đen thoải mái.

Vẫn đẹp trai như vậy.

Khi Lương Tranh nhìn thấy anh, so với trong tưởng tượng của cô còn muốn khẩn trương hơn.

Chắc là do bản thân cô chột dạ.

Dì Chu cười đi đến trước mặt chú Chu,cầm cặp xách giúp ông, nói: "Em còn nghĩ rằng hai người buổi tối mới về. Nghĩ vậy nên định dẫn Tranh Tranh ra ngoài ăn cơm."

Lương Tranh cũng tiến lên, mỉm cười chào hỏi với chú Chu, "Chú Chu."

Chú Chu cũng cười, "Tranh Tranh a, đã lâu không gặp cháu, được nghỉ rồi hả?"

"Vâng." Lương Tranh ngoan ngoãn gật đầu.

Chu Ngữ Chức cười, nói: "Đi đi đi, đi vào lại nói tiếp, bên ngoài thật là nóng."

Dì và chú Chu đi phía trước.

Chu Húc ở phía sau, mở cốp xe, xách hai túi gì đó xuống.

Lương Tranh đứng ở cửa, dừng một chút, sau đó đi xuống bậc thang, đi tới, "Tôi giúp anh."

Chu Húc ngước mắt nhìn cô, giọng anh hơi trầm, "Không cần. Cô đi vào đi."

Nói xong, lại xách một hộp rượu từ bên trong ra.

Lương Tranh đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Dì nói sắp đến sinh nhật của anh."

Chu Húc hơi dừng lại, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Lương Tranh lặng lẽ nhấp môi dưới, không biết vì cái gì khẩn trương như vậy, cô nói: "Dì còn nói, bạn bè của anh sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho anh, tôi chưa tham gia bữa tiệc nào bao giờ,cũng muốn ở lại chơi."

Chu Húc đóng cốp xe lại, anh nghiêng đầu nhìn Lương Tranh.

Có lẽ cảm thấy chột dạ, Lương Tranh bị ánh mắt của anh nhìn có chút luống cuống, vô thức hỏi: "Tôi...... Nhưng...... Có thể tham gia không?"

Chu Húc nhìn chằm chằm cô vài giây, thấp giọng nói, "Tùy cô."

Thời tiết quá nóng, cuối cùng dì Chu quyết định buổi tối ăn ở nhà.

Bữa tối dì Chu làm rất phong phú, Lương Tranh ăn no căng bụng, thế cho nên ăn xong cũng không dám ngồi.

Giúp dì Chu dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, lúc đi ra,cô thấy Chu Húc và chú Chu ngồi ở trên ghế sofa nói chuyện.

Chu Húc hơi cúi người, gọt trái cây.

Ngón tay anh trắng nõn thon dài, cầm dao gọt hoa quả thôi mà cũng đẹp như vậy.

Lương Tranh thất thần hai giây, vừa định dời tầm mắt, Chu Húc đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô.

Lương Tranh chớp mắt, chưa kịp phản ứng lại, Chu Húc đã bình thản rũ mắt xuống, không nhìn cô nữa.

Trong lòng bỗng trào dâng một trận mất mát.

Chú Chu và Chu Húc hình như đang nói chuyện của công ty, Lương Tranh cũng không nên ở lại đó.

Cô nhẹ nhàng đi lên lầu, định về phòng tắm rửa trước.

Tắm rửa xong đi ra, xem đồng hồ mới gần 10 giờ.

Lương Tranh ngồi khoanh chân trên tấm thảm cạnh giường, trong tay ôm điện thoại, cúi đầu xem nên tặng quà gì cho Chu Húc.

Ánh mắt Chu Húc cao như vậy, lướt xem một lượt, vẫn chưa nghĩ ra nên tặng cái gì.

Nhưng mà cô có thể khẳng định một vấn đề,cô chắc chắn không đủ tiền.

Lương Tranh suy nghĩ sẽ đi làm thêm nửa tháng trong kỳ nghỉ hè.

Nghĩ như vậy, liền bắt đầu ở trên mạng tìm công việc làm thêm vào mùa hè.

Công việc làm thêm vào mùa hè không khó tìm, ngày hôm sau Lương Tranh đã thành công tìm được việc làm tại một tiệm trà sữa.

Chỉ có điều cô không nói cho dì Chu biết việc cô đi làm thêm, chỉ nói cùng bạn bè đi ra ngoài chơi.

Thời gian làm việc quy định ở tiệm trà sữa là nửa ngày, có khi vào ban ngày, có khi vào buổi tối.

Mười ngày sau, Lương Tranh cũng kiếm được một ngàn nhân dân tệ.

Buổi tối hôm đó tan ca,khi đang trên đường trở về,đi ngang qua sân vận động trong nhà gần đó, đột nhiên có người gọi cô, "Nè!"

Lúc đầu Lương Tranh không nghĩ là gọi cô, sau đó người nọ lại gọi một tiếng, "Nè nè!"

Lúc này Lương Tranh mới tò mò, vô thức quay lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Dương Thăng đi ra ngoài mua nước, vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì nhìn thấy Lương Tranh.

Anh chạy tới, cười nói: "Cô còn nhớ tôi không? Học kỳ 1 ở chỗ nhà hàng cô làm thêm, tôi hỏi cô có bạn trai chưa?"

Lương Tranh ngẩn ra vài giây,mới bừng tỉnh nhớ ra, "A, là anh."

Cô nhớ lúc ấy người này cũng ở cùng một chỗ với Chu Húc.

Dương Thăng cười hì hì, thấy cô từ bên ngoài trở về, hỏi: "Bây giờ cô trở về nhà của Chu Húc sao?"

Lương Tranh gật đầu.

Dương Thăng nói: "A Húc đang chơi bóng ở bên trong, đi vào trước đi, lát nữa cùng nhau về."

Lương Tranh còn chưa nhìn thấy Chu Húc chơi bóng bao giờ. Cô nghĩ bây giờ trở về cũng không có việc gì làm, vì thế gật đầu cười, "Được."

Dương Thăng dẫn Lương Tranh đi vào sân vận động, vừa vào đã la ầm ĩ: "Tới tới tới, để đại gia giới thiệu mỹ nữ!"

Sau khi Lương Tranh đi vào mới phát hiện bên trong ngoại trừ Chu Húc bọn họ chơi bóng, trên khán đài còn có vài nữ sinh.

Chu Húc đang ném bóng vào rổ, quay đầu lại liền nhìn thấy Lương Tranh đứng cạnh Dương Thăng.

Anh hơi ngẩn người, đi tới chỗ cô, "Sao cô lại tới đây?"

Lương Tranh nói: "Tôi chuẩn bị trở về thì gặp phải bạn của anh ở bên ngoài."

Mấy nữ sinh trên khán đài cũng đi xuống, đi đầu một nữ sinh rất xinh đẹp, hỏi: "Chu Húc, đây là ai a?"

Chu Húc giới thiệu, "Lương Tranh."

Lương Tranh lễ phép cười cười.

Chu Húc nói: "Chờ tôi một chút, sắp kết thúc rồi."

Lương Tranh gật đầu cười, "Được."

Cô đi đến ngồi trên khán đài, xem Chu Húc bọn họ chơi bóng.

Một lúc sau, mấy nữ sinh bỗng đi tới ngồi cạnh cô.

Một nữ sinh hỏi cô: "Lương Tranh? Cô với Chu Húc có quan hệ gì vậy? Hai người là hàng xóm sao?"

Lương Tranh lắc đầu, "Không phải. Tôi tạm thời ở nhà anh ấy."

Lâm Hân đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Hai người là họ hàng?"

Lương Tranh lắc đầu, "Cũng không phải."

"Bạn bè nam nữ?"Mắt Lâm Hân hơi nheo lại,ánh mắt nhìn Lương Tranh cũng thay đổi.

"Không phải." Lương Tranh vừa định giải thích, Chu Húc bọn họ đã chơi bóng xong.

Anh đi tới, thuận tay cầm một chai nước khoáng trên mặt đất, nói: "Đi thôi."

"A, tới đây." Lương Tranh đứng dậy đi theo, chạy chậm xuống bậc thang, nói lời tạm biệt với mọi người, sau đó đi theo Chu Húc ra ngoài.

Chu Húc và Lương Tranh vừa đi, Lâm Hân liền kéo Dương Thăng hỏi: "Kia là ai a?"

Dương Thăng nói: "Là con gái của bạn tốt của mẹ Chu Húc,người Giang Thành, tới Bắc Kinh học, ngày thường cuối tuần không có việc gì thì ở lại trong nhà A Húc."

"Bây giờ không phải đang nghỉ hè sao, còn ở lại trong nhà người ta a."

Dương Thăng nói: "Không biết a. Nhưng mà đó là khách của dì Chu,cũng không có quan hệ gì với A Húc."

Lâm Hân nghe được lời này, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Cũng đúng. Tính tình Chu Húc lạnh lùng như vậy,nữ sinh bình thường không thể nào lọt vào mắt anh.

Sinh nhật Chu Húc 25 tháng 7.

Chu Húc không thích ăn sinh nhật lắm, nhưng Dương Thăng mỗi năm đều lo liệu, nói là tổ chức sinh nhật cho anh, không bằng nói là nhân cơ hội sinh nhật anh để tụ tập bạn bè.

Năm nay tiệc sinh nhật vẫn như cũ tổ chức ở nhà Chu Húc.

Trước sinh nhật Chu Húc một ngày, Lương Tranh ra ngoài mua quà cho anh.

Cô không có nhiều tiền, ở trung tâm thương mại đi dạo nửa ngày, cuối cùng chọn mua một chiếc đồng hồ có giá một ngàn nhân dân tệ.

Cô cảm thấy rất đẹp,khi nhìn thấy chiếc đồng hồ kia, cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Chu Húc khi đeo nó.

Cô nhoài người về phía trước quầy tính tiền, cầm lên nhìn nửa ngày, ngẩng đầu cười với nhân viên bán hàng, "Làm phiền chị gói lại giúp em."

"Được." Nhân viên bán hàng mỉm cười hỏi: "Là muốn tặng cho người khác sao?"

"Đúng vậy, là quà sinh nhật." Lương Tranh nói: "Chị gói đẹp một chút giúp em nhé."

"Vâng, quý khách yên tâm."

Lương Tranh nâng má, vui vẻ nhìn nhân viên bán hàng gói quà giúp cô.

Cô chuyên tâm nhìn đồng hồ, cũng không chú ý tới mấy nữ sinh đang đứng ở quầy trang sức phía sau cô. Cô mua quà xong, liền mang theo quà rời đi.

Lương Tranh vừa mới đi, Lâm Hân liền từ trên ghế cao bước xuống, xoay người đi đến trước quầy Lương Tranh vừa mua đồng hồ, "Vị tiểu thư vừa mới đi kia mua đồng hồ nào vậy?"

Vị tiểu thư nhà giàu này là khách quý của trung tâm thương mại, thường xuyên nhìn thấy, nhân viên báng hàng nhiệt tình chỉ cho cô, "Vị tiểu thư vừa mới đi kia mua chiếc đồng hồ này."

Lâm Hân cúi đầu nhìn mắt giá cả, cười cười, không nói gì, cùng mấy chị em rời đi.

Bữa tiệc sinh nhật của Chu Húc rất náo nhiệt.

Trong sân treo đầy bóng đèn nhỏ màu trắng,rượu sâm banh,bánh kem,hoa quả được xếp trên một cái bàn dài phủ khăn trải bàn màu trắng.

Lương Tranh chưa từng tổ chức bữa tiệc sinh nhật như vậy bao giờ.

Sinh nhật mỗi năm của cô đều trải qua cùng gia đình.

Cô thật sự không thích náo nhiệt như vậy.

Cũng có thể là bởi vì cô đều không quen biết những người đó.

Cô ở lại trong phòng bếp giúp dì Chu chuẩn bị bữa tối, dì Chu vẫn luôn thúc giục cô, "Tranh Tranh không cần vội, đi ra ngoài chơi đi, đi tìm A Húc."

Lương Tranh không muốn đi lắm.

Cô đoán Chu Húc và Dương Thăng bọn họ đang ở cùng nhau.

Nhưng hôm nay trong phòng bếp cũng có đủ người giúp việc,Tần Tống không biết từ nơi nào mời đến hai đầu bếp năm sao. Cô ở lại trong phòng bếp cũng giúp không được gì.

Dì Chu liên tục hối thúc cô đi ra ngoài chơi, cô cũng không nên ở lại nữa.

Cô về phòng cầm quà, suy nghĩ bây giờ có nên đưa luôn cho Chu Húc hay không.

Có lẽ, cô có nên thổ lộ không?

Cô đi từ trong phòng ra, liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, trong sân tất cả đều là người không quen biết.

Cô đi xuống bậc thang, vô thức nhìn khắp nơi, muốn đi tìm Chu Húc.

Nhưng mà tìm nửa ngày cũng không thấy.

Cô đang mờ mịt, đột nhiên nghe thấy phía sau bên phải truyền đến vài tiếng cười nhẹ, "Không biết từ nông thôn nào đến, cả ngày ở lại trong nhà người ta, không cảm thấy da mặt mình rất dày sao?"

"Đoán chắc còn chưa ở trong ngôi nhà lớn như vậy bao giờ, ha ha ha ha."

"Cô ta mua quà tặng cho Chu Húc cũng quá keo kiệt đi, sao có thể tặng cậu ấy món quà như thế chứ."

"Tính tình Chu Húc như vậy, đoán chừng sẽ không phản ứng lại cô ta đâu."

Lương Tranh cứng nhắc đứng tại chỗ, vô thức nắm chặt món quà trong tay.

Cô gắt gao mím môi dưới, trốn tránh chạy về phòng.

Cô lập tức chạy lên lầu ba.

Khi định đi về phòng, phát hiện cửa phòng Chu Húc khép hờ.

Cô sững người, liếc mắt nhìn vào bên trong.

Cửa phòng tắm đóng lại,hẳn là Chu Húc ở bên trong.

Cô cúi đầu nhìn món quà trong tay.

Cô nghĩ, mặc kệ thế nào, mua cũng đã mua rồi,bây giờ không tặng thì định để đến khi nào.

Liệu Chu Húc sẽ thích chứ?

Nếu không thích, anh cũng sẽ không làm cô xấu hổ.

Tuy rằng phần lớn thời gian tính cách của anh đều rất lãnh đạm, nhưng anh vẫn luôn là một người có giáo dục.

Nghĩ như vậy, cô liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào.

Bên ngoài quá nhiều người, quá ầm ĩ, có lẽ ở chỗ này đưa cho anh sẽ tốt hơn.

Lương Tranh đi vào, đứng ở trước bàn học, đặt món quà lên trên bàn.

Trong phòng tắm có tiếng nước.

Cô nhớ ra lúc nãy Dương Thăng phun rất nhiều tuyết lên người Chu Húc, đoán chừng anh ở trong tắm rửa.

Nghĩ đến Chu Húc đang tắm rửa, Lương Tranh hơi đỏ mặt.

Cô dứt khoát nghĩ, vẫn nên chờ tối nay mọi người đều về hết rồi lại đưa đi.

Cô hơi luống cuống, cầm lấy món quà chạy ra bên ngoài.

Ai ngờ được lúc cầm lấy món quà, cô không cẩn thận làm rơi một quyển vở trên bàn xuống đất.

Vở rơi trên mặt đất bị mở ra.

Lương Tranh ngồi xổm xuống nhặt lên, nhưng trong nháy mắt,khi tay cô chạm tới quyển vở kia, cả người liền dừng lại.

Bên trên viết: Mình chán ghét tất cả phiền toái,mà Lương Tranh là người phiền toái nhất mình từng gặp.

Trái tim cô bỗng thắt lại, lòng bàn tay hơi ra mồ hôi, vô thức cầm quyển vở lên.

Cô nhìn chằm chằm dòng chữ một lúc lâu, bỗng ngừng thở, vô thức lật tờ tiếp theo.

Khi cô nhìn thấy hai dòng chữ ở trang sau, đôi mắt cô cũng không dám chớp, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm.

Mình chưa từng quá phiền chán một người như thế.

Rốt cuộc khi nào cô ấy mới có thể đừng tới nhà của mình nữa?

Hai dòng chữ này được viết vô cùng cứng cáp, từ chữ viết Lương Tranh có thể nhìn ra Chu Húc vô cùng chán ghét cô.

Cô gắt gao nhìn chằm chằm, đôi mắt sưng sưng, trái tim giống như bị cái gì hung hăng đâm một đao, không thể thở nổi.

Cô ngồi xổm ở chỗ đó, đôi mắt sưng đau vô cùng, suýt chút nữa nước mắt đã rơi xuống.

Cô cố nén nước mắt, hoảng loạn tới mức hai tay đều run rẩy, cuống cuồng khép vở lại, để lại chỗ cũ.

Cầm món quà lên, chạy ra ngoài.

Cô biết Chu Húc không thích cô lắm.

Nhưng cô không hề nghĩ tới, hóa ra anh lại chán ghét cô như vậy.

Tại sao anh không nói trực tiếp.

Nếu anh nói sớm một chút, cho dù da mặt cô có dày đến đâu, cũng sẽ không đến nhà anh nữa.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây