Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

52: Thịnh yến – 4


trước sau

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ tư:

Thịnh yến

04.

“Hi, Haley.” Shia đứng lên, ánh mắt lướt qua bả vai Haley, rơi xuống trên người Ian, “Tôi nghĩ… Vị này chính là Ian Connor, đối tượng thầm mến và bị cậu quấy rối suốt thời gian qua đi?”

“Cảm ơn cậu đã đúc kết rất chuẩn xác. Nếu như không nhờ cậu nói thẳng ra, tôi vốn nghĩ thanh tra Russell sẽ không rõ hành vi của mình đối với tôi được định nghĩa là ‘quấy rối’ đâu.”

“Được lắm, Shia à, ngay cả cậu cũng đứng về phe Ian, tôi thật sự đơn độc một mình mất rồi. Trọng tâm cuộc hẹn hôm nay của chúng ta là Smith. Nói xem cậu có cảm nghĩ gì về người kia.”

“Smith ấy hả…” Shia rũ mắt, bày ra một nét cười, “Phải nói cụ thể xem các người muốn biết về phương diện nào đã. Tài năng, công việc, giao tế hay là quan hệ tình cảm hử?”

“Này, một mặt nói một ít xem đi.” Ian khoanh tay, dựa người vào bên bàn làm việc của Haley, “Cậu cảm thấy tài năng của gã thế nào. Chúng tôi biết có nhiều người tài thường bị mọi người ghen ghét, rồi cô lập, hoặc có kẻ cố ý tiếp cận, dẫn đến nhiều hậu quả khó lường cho nạn nhân.”

“Nếu là Smith của ba năm trước, phải nói đây là một con người thật sự tài năng. Lúc ấy, trong tuần lễ thời trang Milan, gã cho triễn lãm bộ sưu tập nam lấy chủ đề chính là vải xếp ly. Phải nói, lúc đó vải xếp ly là một xu hướng thời trang cực nổi dành riêng cho phái nữa, thế nhưng gã vừa đưa nó vào trong những thiết kế trang phục nam đã lập tức gây được tiếng vang, nhờ đó mà tên tuổi cũng vươn lên trong top những nhà thiết kế hàng đầu của thế giới.”

Đối với Ian, đây quả là một lời nhận xét đi đúng trọng tâm.

“Vậy ba năm sau thì sao?”

“Trong ba năm này, tôi lại không hề tìm thấy ở gã thêm một bộ thiết kế xuất sắc nào nữa. Nếu nói, vì ganh tỵ tài năng mà gã bị đối xử khắc nghiệt, tôi lại không cảm thấy như vậy. Chỉ những kẻ không đủ thực tài mà chiếm công sức của người khác mới đáng bị ghét bỏ, cũng có thể đây là một khả năng.” Shia biểu hiện rất rõ khinh thường của mình dành cho Smith.

“Nhưng tôi có tham khảo ý kiến bình luận trong giới thời trang hai năm nay, những thiết kế của Smith vẫn rất được hoan nghênh a.”

Shia nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào Ian, “Thân ái à, muốn nổi lên trong giới thời trang không thể thiếu hai thứ. Chính là truyền thông và hậu phương.”

“Vậy ai là kẻ chống lưng cho Smith?”

Shia cười cười, cúi đầu không nói tiếp.

Ian quay nhìn Haley.

“Kẻ đứng đầu giới thời trang, Fez Gubole. Gã ta là ông trùm của giới xa xỉ phẩm. Vô số những nhà thiết kế thời trang nổi danh đều là học trò của gã ta. Người này đã mua được rất nhiều kẻ ủng hộ trong giới phê bình thời trang, cùng với bọn họ nắm giữ gần như toàn bộ những tạp chí và sự kiện thời trang lớn. Nếu nói, gia tộc Russel là ông vua không ngai của phố Wall thì trong giới thời trang, Fez Gubole cũng có địa vị như vậy.” Haley trả lời.

“Như vậy, cậu thì sao?” Ian nhìn Shia.

“Tôi ấy à? Tôi đại khái cũng có thể xem là một trong những người đang được Fez Gubole để tâm nâng đỡ đi.” Shia tự giễu, nói, “Nếu hai người cảm thấy hứng thú với Fez Gubole, vậy không ngại đến tham gia buổi tiệc ở khách sạn Ever tối nay đi. Lúc ấy, không chỉ là Fez Gubole mà rất nhiều nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới thời trang sẽ xuất hiện. Đương nhiên, trong số đó cũng có những danh nhân trong giới từng tiếp xúc với Smith, thêm rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, phải nói là trăm hoa đua nở. Thiết nghĩ hai người hẳn không chỉ muốn nghe theo đánh giá một chiều của tôi về Smith, đúng không nào?”

Haley nhìn về phía Ian, một tay nắm chặt hắn, tay kia đặt ngay bên eo đối phương, quay nửa vòng, rồi lộ ra ánh mắt giải hoạt: “Anh cảm thấy thế nào, Ian hử?”

“Đề nghị này có thể xem xét. Vậy về phương diện giao tế thì sao, cậu đánh giá thế nào về Smith?” Ian đây Haley ra, lực chú ý của hắn vẫn đặt trên người Shia.

“Ừm… Một kẻ rất biết tận dụng thời cơ đi?” Shia nhún vai, “Cá nhân tôi cho rằng, gã rất biết cách lấy lòng Fez Gubole. Hơn nữa kẻ này còn nắm được một đạo lý chính yếu, đó chính không phải tất cả mọi người đều sẽ thích mình, cho nên càng phải làm Fez Gubole luôn luôn đánh giá cao mình. Đối với những người kẻ mới đến, để củng cố địa vị của mình, gã sẽ không ngừng chèn ép đối phương, tuy rằng không ép bọn họ đến đường cùng, nhưng ít nhiều sẽ khiến những người đó đánh mất mấy cơ hội lớn.”

“Cho nên, chính là có không ít người mang thù với gã đi. Vậy còn phương diện tình cảm?”

“Playboy đi? Cuộc sống như một màn dạo chơi? Về điểm này, tôi cảm giác mình vẫn luôn đi đúng trọng tâm. Tôi nghĩ không ít những người mẫu trình diễn các thiết kế của gã, không ít người đã từng lên giường với Smith đi.”

“Vì cái gì cậu càng nói tôi càng cảm thấy Smith là một kẻ khốn nạn nhỉ?” Ian nhíu mày, nếu Smith thật sự gây thù với rất nhiều người, như vậy phương hướng điều tra của bọn họ càng thêm rối rắm.

“Tôi cũng là kẻ khốn nạn thôi. Bản thân tôi cũng không hy vọng có kẻ bộc lộ tài năng khiến mình bị lu mờ, cố gắng mở rộng tất cả mối quan hệ, hơn nữa mong muốn có thể được giống như gã nhận được sự ưu ái của Fez Gubole. Cho nên, tất thảy những gì tôi nói với anh chẳng qua cũng xuất phát từ lòng đố kỵ của tôi đối với gã mà thôi.” Shia khoát tay.

“Cậu không phải là kẻ khốn nạn. Cậu là bạn của Haley Russell. Có thể làm bạn với một tên điên, cùng lắm chỉ nói lên cậu cũng là người điên thôi.”

Ian thản nhiên ném cho Shia một cái liếc mắt, sau đó rời khỏi văn phòng Haley.

“Này, Ian à, anh không muốn nếm thử cà phê chỗ tôi sao?”

“Nếu dư thời gian pha cà phê, vậy phiền cậu cũng có thể hoàn thành phần báo cáo cho ngày hôm nay a.”

Shia nghiêng người dựa vào sô pha, bày ra tư thế nhàn nhã, “Này, tôi thích anh ta rồi đấy.”

“Người kia là của tôi, cậu không được phép thích hắn.” Haley bày ra biểu tình nghiêm túc, sau hai giây tiếp theo, lại biến thành dáng vẻ hưng phấn, hỏi tiếp, “Vậy cậu thích hắn ở điểm nào? Giọng nói? Bộ dáng lạnh lùng? Hay là đường cong bả vai tuyệt mỹ, eo này, cả cẳng chân nữa?”

Shia đánh một cái thở dài, “Cậu dứt khoát nói thẳng là thích toàn bộ thuộc về anh ta đi. Ngay cả khi bị đối phương giơ chân đạp lên mặt, cậu hẳn vẫn sẽ khen chân hắn đẹp thế nào.”

“A, nói tới đây, tôi có thể cam đoan với cậu, mắt cá chân của Ian là đẹp nhất, tôi đã sờ thử rồi đấy.” Haley bày ra bộ dáng khoe khoang.

Shia hừ một tiếng, “Đừng giả vờ bày ra cái bộ hoa si kia nữa. Tôi thích nhất một điểm của hắn thôi, chính là cho dù ở trước mặt một tên đầy mị lực như cậu vẫn có thể bày ra thái độ thờ ơ.”

Haley ngồi trên bàn làm việc của mình, hơi ngửa đầu ra sau, thân thể duỗi thẳng, lộ ra đường cong rất có khí lực, “Cậu dựa vào cái gì nói hắn vẫn thờ ơ với tôi hử?”

“Vậy thì phải hỏi hắn nha.” Shia đứng lên, đem hai tấm thư mới đặt lên bàn, “Thứ cậu muốn tôi đã chuẩn bị rồi đây. Nhớ kỹ, đừng làm nổi quá mức đấy, cũng chớ có kéo tôi vào trong mấy cái điều tra của cậu. Tôi còn muốn tiếp tục lăn lộn bên chỗ của Fez Gubole a.”

“Có Ian ở cùng, tôi sao có thể quá đà chứ?” Haley chớp chớp mắt.

“Có trời mới biết.”

Thời điểm Shia đã rời đi, Haley lập tức gọi điện cho Cliff.

“Cliff này, ông giúp tôi thay Ian chuẩn bị một bộ y phục để tham dự tiệc tối. Nhớ kỹ, tốt hơn hết hãy chọn mấy bộ lỗi thời một chút, đừng để lộ mị lực quá mức, nhưng chất liệu phải là hàng tốt đấy.”

“Cậu chủ, cậu xác định phải lỗi thời, và không có mị lực sao?”

“Đúng thế, tôi chắc chắn đấy. Tiệc tối nay ở khách sạn Ever sẽ có không ít mấy đám ong mật xinh đẹp, tôi không hy vọng bọn họ quay mòng mòng xung quanh Ian.”

“Tôi hiểu rồi, nhưng tôi không nắm rõ số đo của Ian.”

“Tôi sẽ gửi cho ông.”

“Cậu chắc chứ, cậu chủ?”

“Tôi dám chắc đấy. Tôi đã ôm Ian nhiều lần như vậy, sao lại không đoán được số đo của hắn?”

Tối hôm đó, trước giờ tan tầm, Ian nhận được một bộ lễ phục để dự tiệc. Hắn thật sự không biết bình luận gì với hành động này của Haley.

Nói thật, Ian vốn không hề có ý định tham gia tiệc tối này. Địa phương kia, cũng giống như hắn và đám trai xinh gái đẹp mê mẩn thời trang căn bản là không cùng chung một suy nghĩ, hay có thể giả vờ thuần thục bắt chuyện cùng bọn họ để thăm dò được vài thông tin có ích. Hắn chỉ có thể làm nền cho Haley, hơn nữa còn là một bức phông nền kém cỏi.

“Ian, sao anh còn chưa đổi trang phục? Cliff sắp đến đón chúng ta rồi đây”

Thái độ của Haley rõ ràng đang vô cùng hưng phấn.

Ian vẫn ngồi yên trước máy tính, không hề nhúc nhích.

“Ian, có phải anh đang lo lắng mình không thể bắt chuyện được với mấy người trong giới thời trang đi?”

Haley đi đến bên cạnh Ian, cúi thấp người, ghé sát vào bên tai hắn.

Vừa nãy, người nào đó còn đang bày ra biểu tình ngu ngốc như một đứa trẻ, vậy mà hiện tại lại hết sức thâm trầm, khiến người ta không đoán được y đang suy tính điều gì.

“Nếu cậu đã biết đáp án, vậy sao còn thừa lời hỏi lại tôi?”

“Nhưng anh là một Thanh tra. Công việc của anh là điều tra sự thật. Mỗi một nạn nhân đều có thế giới riêng của họ. Nếu anh vẫn giữ khư khư cái vỏ Thanh tra liên bang của mình, không chịu thâm nhập vào thế giới của bọn họ, vậy thì bản thân vĩnh viễn chẳng thể chạm tới chân tướng.”

Thanh âm trầm ổn của Haley cứ văng vẳng, rất ít khi Ian lại tỏ ra tin tưởng y như lúc này.

“Được rồi, vậy có thể tạm thời tránh ra ngoài một chút chứ?”

“Tôi không thể ở trong này thưởng thức bả vai tam giác ngược của anh sao?”

“Không thể.”

Haley bất đắc dĩ nhún vai, lui ra ngoài.

Thời điểm Ian đã ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi cửa, Haley lập tức đi đến trước mặt hắn, giúp đối phương chỉnh lại cổ áo.

Hít một hơi thật sâu, Ian nhắm mắt lại.

“Sao thế?”

“Tôi rõ ràng đã bảo Cliff chuẩn bị cho anh một bộ lễ phục kiểu cũ, không được lộ ra mị lực cơ mà.”

“Thế mục đích của cậu đã đạt được rồi chứ?”

“Rõ ràng là không. Ian này, anh vẫn nên không đi thì hơn.”

Ánh mắt Haley dành cho Ian chất chứa một sự si mê tuyệt đối. Thậm chí, ngay khi Ian định nghiêng người tránh đi tầm mắt của người nào đó, y lại giống như bị một lực vô hình nào đó dẫn dắt, “Sao thế được. Không phải cậu đã nói, tôi cần hòa mình vào thế giới của nạn nhân cơ mà.”

Ian nhếch môi cười nhẹ.

Haley sáp lại gần, không ngừng gặng hỏi: “Ian nè, mới nãy có phải anh đã cười không? Anh cười lên thật sự đẹp đó”

“Câm miệng”

Ian cùng Haley ngồi vào trong xe của Cliff, đi đến khách sạn Ever.

Đây là một chiếc Licoln Limousine. Lần này, Haley không chọn ngồi sóng vai với Ian, mà chuyển thành đối diện với hắn.

Y chống cằm, những ngón tay đỡ lấy phần chân dài của chiếc ly đựng rượu vang, nhẹ nhàng lắc lắc, nghiêm mặt, mắt nhìn thẳng Ian, không dời lấy một khắc.

“Tôi có thể ở trong này thượng anh chứ? Tôi cam đoan sẽ rất dịu dàng, không để anh bị thương.”

Ian lật bừa một cuốn tạp trí để trong xe.

Hắn vốn tưởng rằng tạp chí ở đây đều ít nhiều liên quan đến kinh tế tài chính, không nghĩ tới lại là mấy tờ tạp chí thời trang lá cải.

Trực tiếp ném chúng qua một bên, người nào đó quay sang Cliff đang lái xe, nói: “Cậu chủ Russell của ông hôm nay trước khi ra ngoài lại quên uống thuốc đi?”

Cliff dùng thanh âm vô cùng ôn hòa mà chắc chắn đáp lời: “Cậu Russell luôn cho rằng bản thân không cần uống thuốc.”

“Đáng ra ông nên khuyên nhủ tên kia a.”

“Nếu lời khuyên của Thanh tra Connor mà cậu chủ không chịu nghe, như vậy chẳng người nào có thể khuyên được cậu ấy.”

Lúc này, Haley bỗng nhiên buông ly rượu trên tay, quỳ một gối xuống trước mặt Ian, hai tay đè lên đầu gối hắn, “Này, các người cứ ám chỉ tôi có bệnh thần kinh các kiểu, chính chủ thật sự đau lòng lắm đó.”

“Cậu muốn gì?” Ian thử giật giật đầu gối, thế nhưng hai tay Haley dùng rất nhiều lực.

“Nếu anh không để tôi làm, tôi vẫn có thể dùng phương pháp khác để khiến anh sảng khoái.” Haley ngẩng cao đầu, đầu lưỡi lướt qua khóe môi.

Hô hấp tực như bị kiềm trụ, không thể hít thở được.

Ian vươn tay, hung hăng vỗ lên đầu Haley một cái, “Cậu tốt hơn hết nên ngồi trở lại vị trí của mình, thắt chặt dây an toàn đi.”

“Tay lái của Cliff luôn rất vững chắc.”

“Ý của tôi ra, tôi đang rất muốn đá cậu ra ngoài cửa kính đấy.” Ian lạnh lùng đáp trả.

“…Thế thì, hôn tôi một cái nhé?” Haley chìa một bên sườn mặt ra, cả người dựa lên chân Ian.

Ngay một khắc ấy, Ian thật sự muốn đá chết tên này. Hắn vẫn không rõ Haley từ nơi nào luyện được khí lực lớn như vậy, có thể ghì chặt được hai chân chính mình không buông.

Thở hắt ra một hơi, Ian cúi người xuống, chạm nhẹ lên định đầu người nào đó một cái.

Haley lộ ra một gương mặt tươi cười, vui vẻ ngồi trở lại vị trí của mình.

“Thanh tra Connor này, cậu làm như vậy chính là chiều hư cậu Russell.” Cliff nói.

Ian khẽ hừ một tiếng, “Nếu trong tiệc tối này cậu không thành thật một chút, dám nơi nơi gây phiền phức, tôi lập tức đem đầu cậu vặn xuống.”

Haley híp mắt, nụ cười vẫn không hề tắt: “Tôi thích nhất chú Ian thế này đấy.”

Bọn họ rốt cuộc cũng đứng trước cổng của khách sạn Ever. Ian coi xe của Haley như ôn dịch, vội vàng bước xuống.

Thời điểm tiến vào trong đại sảnh của tiệc tối, Ian chẳng thể không ngây ngẩn cả người. Hắn vốn cho rằng nơi này sẽ có đủ loại champagne, rượu vang, thức ăn ngon, cùng với những tuấn nam mỹ nữ thong thả chuyện trò, ưu nhã khiêu vũ theo điệu nhạc dưới ánh đèn nhu hòa. Thứ đầu tiên đập vào mắt Ian chính là một sàn diễn thời trang hình chữ T. Bên tai vang vọng thứ âm nhạc với tiết tấu sôi động. Trên sàn chữ T, những người mẫu nam nữ đang đi catwalk, dường như một buổi diễn thời trang chỉ vừa mới bắt đầu.

Ian khẽ chau mày, chẳng lẽ hắn và Haley đã đến nhầm chỗ?

Thời điểm Haley thong thả bước từng bước một, tựa hồ đã quen thuộc với tất cả. Một tay đút sâu trong túi tây trang, tay còn lại tùy tiện cầm lấy một ly champagne. Không ít ánh mắt dừng lại trên người y, mãi chẳng rời đi.

“Hi, cậu là người mẫu đi? Sao tôi chưa từng gặp qua cậu?” Một nhiếp ảnh gia thời trang lập tức tiến lên bắt chuyện.

Haley chỉ cười cười.

Tiếp sau đó, thêm mấy vị thiết kế thời trang cũng nối gót kẻ tiên phong kia. Ánh mắt của bọn họ dành cho Haley ban đầu là kinh diễm, dần dần lại càng thêm cuồng nhiệt, đây cũng là điều Ian đã sớm đoán được. Chỉ cần tên kia muốn, tất cả mọi người ở đây có thể đều phủ phục dưới mị lực của y. Nhưng y lại tựa như một con bươm bướm, nhẹ nhàng đáp lên những cánh hoa, sau đó lập tức vỗ cánh rời đi, không buồn để tâm phía sau mình có hay chăng vừa nổi lên bão tố.

Nhưng thật ra, trong đám khách dự tiệc tối đó, có vài người lại hướng ánh mắt về phía Ian, quan sát từng bước đi của hắn, tiếp đó, dùng cùng một tốc độ tương tự, đi theo phía sau, luôn cách một khoảng không xa chẳng gần. Đối phương theo dõi thật kỹ từng biểu tình của Ian, từ lúc hắn hướng nhân viên phục vụ hơi cúi đầu, tỏ ý cảm ơn về ly rượu trên khay.

Ian vốn nghĩ chính mình đi theo phía sau Haley để làm nên, đinh ninh bản thân không hề có chút thu hút nào. Thế nhưng, hắn căn bản đã lầm.

“Này, tên gì vậy?” Vị stalker âm thầm kia rốt cuộc cũng mở lời.

“Haley Russell.” Ian hất cằm về phía Haley.

“Tôi không hỏi tên bạn anh, là hỏi anh đó.”

Lúc này, Ian mới ý thức được thanh âm vô cùng trầm thấp của đối phương. Hắn xoay người lại, rơi vào tầm mắt chính là một người đàn ông trung niên đã ngoài bốn mươi. Trang phục của đối phương không giống như những nhà thiết kế hay người mẫu ở đây, tràn ngập hơi thở thời thượng hay đủ loại phong cách độc đáo, cá tính. Ngược lại, người này mang đến cảm giác của một quý ngài Anh quốc, với nụ cười nho nhã, sự trí tuệ, tựa như một đóa hoa cao sang mà lạc loài.

“Tôi là Ian Connor.” Sâu trong thâm tâm, Ian có chút do dự không muốn báo thật danh tính của mình cho đối phương, nhưng rốt cuộc bản thân lại chẳng biết cách nói dối.

Muốn tra ra quá khứ của hắn quá mức dễ dàng. Những điều quan trọng hơn, Cục điều tra hẳn sẽ giúp hắn chê giấu tốt.

“Xin chào Ian, tôi là Joseph Sherman, chủ biên của tờ Sight.”

Đối với những người mới lần đầu tiên gặp mặt, bình thường bọn họ sẽ dùng danh xưng ‘Ngài’ này ‘Ngài’ kia để gọi nhau, chứ không bao giờ dùng tên gọi trực tiếp. Thế nhưng chủ biên Sherman lại dùng thẳng tên của Ian để gọi, vậy mà hắn hoàn toàn không thấy phản cảm.

“Thật vinh hạnh khi được gặp ngài.” Ngoại trừ câu này, Ian thật không biết nên nói gì.

Sight là cái gì, Ian còn không biết.

Chủ biên Sherman lại cười, gã dùng ly rượu của mình chạm với ly champagne của Ian, “Kỳ thực cậu cũng không biết tôi là ai, phải không nào?”

“Tôi quả thật không đủ hiểu biết về giới thời trang, chỉ là theo bạn đến xem thử mà thôi.”

“Vậy, cậu cảm thấy thích nơi này chứ?” Chủ biên Sherman đưa tầm mắt về phía những chàng trai cô gái áo quần chỉnh chu, vẻ ngoài hấp dẫn.

“Bây giờ vẫn chưa thể bàn tới chữ thích.”

Sherman cười, “Tôi rất thích sự thành thực của cậu.”

Lúc này, anh bạn Shia của Haley bước ra cùng một vị ngồi xe lăn. Bọn họ chậm rãi từ cuối đài chữ T tiến dần ra, tiệc tối đang huyên náo chợt yên tĩnh lại.

Ngày hôm nay, sự xuất hiện của Shia so với thời điểm trong văn phòng Haley lại càng thêm chói mắt.

Vest ngoài màu trắng, cổ áo đeo nơ màu champagne, cả người như thể không nhiễm một hạt bụi. Thêm nữa, giữa đôi mày lại cố tình gợi lên cảm giác phong độ, thành thục mà gợi cảm. Như vậy, vô luận là đứng trên đài chữ T hay giữa đường lộ, người này sẽ luôn là một cảnh đẹp lóa mắt.

Người ngồi trên xe lăn là một ông già ước chừng đã ngoài năm mươi. Nhờ bảo dưỡng tốt, ông ta thoạt nhìn rất có tinh thần. Trên người là tây trang màu tối sẫm, được cắt may riêng, chất liệu vải được pha thêm chút hạt bắt sáng li ti, phá vỡ sự nặng nề. Từ trên xuống dưới đối phương toát lên một vẻ thời thượng cùng uy quyền. Hai tay ông ta đặt trên đầu gối, cho dù đang ngồi trên xe lăn nhưng vẫn giữ được phong phạm kẻ bề trên.

Người đàn ông phất nhẹ tay, Shia lập tức cúi đầu ghé vào bên tai ông, vô cùng cung kính thưa chuyện: “Ngài Gubler.”

“Hình như ta không trông thấy thằng nhỏ Xavier trong bữa tiệc hôm này. Nó vẫn còn đang cáu kỉnh với lão bạn già Naird của ta sao?”

“Tôi sẽ đi khuyên Xavier.”

“Ừm.” Ông lão gật gật đầu, lộ ra một nụ cười.

Ánh nhìn của mọi người dành cho người đàn ông nọ đều tràn ngập sùng bái cùng kinh trọng.

Ian cẩn thận quan sát kẻ bề trên này. Thời điểm xe lăn được đẩy tới trước, ông ta sẽ khẽ gật đầu với những người chung quanh. Ngẫu nhiên, ông ta cũng bắt tay với vài người trẻ tuổi ở đó, hoặc là mỉm cười với họ, mà những kẻ được nhận vinh dự này lập tức trở thành thần tượng đáng được hâm mộ trọng mắt người khác.

“Đó chính là Fez Gubole, một nhân vật làm mưa làm gió trong giới thời trang.” Chủ biên Sherman mỉm cười giới thiệu với Ian, “Nếu cậu muốn làm quen, tôi có thể dẫn cậu tới gặp ông ta.”

“Không cần, tôi chỉ định ở chỗ này dạo quanh chút thôi.” Ian thản nhiên nói.

“Thật sao? Cậu chắc chứ? Sau khi tách khỏi anh bạn mi lực vô song của mình, tôi lập tức chú ý đến cậu. Bản thân cậu rất đặc biệt.”

“Ngài Sherman, ngài là người đầu tiên nói với tôi như thế a.”

Sau trong lòng, Ian có chút muốn cười, bởi vì chủ biên Sherman thật sự khiến hắn cảm giác bản thân giống như một ả đàn bà xinh đẹp được người ta lấy lòng. Kỳ thực, hắn vốn không có thói quen bị người ta chú ý.

Thân là một tay súng bắn tỉa, cái hắn cần nhất chính là che giấu chính mình, bao gồm cả hô hấp cùng nhịp tim, rồi lẳng lặng đợi chờ cơ hội đến.

“Nếu như vậy thì thật đáng tiếc. Vóc dáng cậu theo đúng với tỷ lệ hoàng kim, bả vai tuyệt đẹp, cơ thể thon dài, hữu lực, đường cong bắp chân hoàn hảo. Lúc bước đi, cậu lộ ra một loại khí chất thản nhiên. Nếu đây là sàn catwalk chữ T, cậu có thể dễ dàng chinh phục khán giả dưới đài. Cậu cho người đối diện một cảm giác thật thần bí, tuy rằng vẻ ngoài kiệm lời, nhưng nơi đáy mắt lại kể được rất nhiều chuyện xưa. Chỉ có những kẻ kiên nhân, mới đủ sức phá giải, tiến vào thế giới của cậu.”

“Cám ơn.”

“Tôi không phải muốn nịnh bợ cậu, Ian à. Hãy nhìn xem đám người trẻ tuổi kia khát khao được Fez Gubole giúp mình đổi đời. Bọn họ đều vô cùng nóng vội, cần phải có nhiều thời gian để mài dũa. Nhưng ngay cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết cuộc sống và những trải nghiệm đã dạy cho cậu rất nhiều thứ mà bọn họ không có. Trong giới thời trang, muốn đứng vững không bị hạ bệ, thứ một người cần không phải là vẻ ngoài xinh đẹp, mà là khí chất khó mà thay thế được.”

“Ngài còn thiếu một chút nữa thì nói đến tôi a, chủ biên Sherman.” Ian khẽ cười.

“‘Thiếu một chút’ chính là ‘còn chưa phải’ đúng không nào?”

Dù thế nào đi nữa, ở những nơi thế này, có người như Sherman chấp nhận cùng hắn nói chuyện phiếm, Ian cuối cùng cũng cảm giác phần nào dung nhập được vào không khí nơi đây. Đương nhiên, Sherman không phải loại người chỉ hay nói những lời khách sáo.

Bởi vì gã rất già đời.

Cách đó không xa, xe lăn của Fez Gubole vừa dừng lại bên cạnh Haley. Y nhất thời trở thành tiêu điểm của toàn hội trường.

Tất cả mọi người không chút nghi ngờ, Haley nhất định đã được Gubole nhìn trúng.

“Này, cậu trai trẻ, ta hình như chưa từng gặp qua cậu.” Gubole mỉm cười vô cùng hàm hậu.

Tay Haley vẫn cầm chặt ly champagne, đáy mắt khiến tâm trí người ta phải xao động, “Này là đương nhiên, bởi vì tôi cũng chưa từng gặp qua ông.”

Mọi người bất giác hít vào một hơi.

Bọn họ chưa từng gặp qua kẻ nào dám ở trước mặt Fez Gubole với loại thái độ xem nhẹ cùng càn quấy như thế này.

Thế nhưng, Gubole ngược lại không hề tức giận, mà càng giống như rất hứng thú.

“Cậu không biết ta sao?”

Haley nhún vai, nở nụ cười, “Ngay cả cha tôi, tôi còn không quan tâm, ông là ai…đối với tôi quan trọng hơn sao?”

Chung quanh loáng thoáng vang lên thanh âm nuốt nước bọt.

Ánh mắt mọi người tựa hồ đều như muốn nói: Cậu trai kia xong đời rồi.

Gubole lại cười rộ lên, vươn tay ra với Haley: “Chỉ có thể nói, cha cậu đã phạm một sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Xin chào, cậu trai trẻ. Tôi là Fez Gubole.”

Haley tùy tiên vươn tay cầm lấy những đầu ngón tay Gubole, lắc mấy cái.

Đầu y hơi cúi thấp, sợi tóc vén sau tai trượt xuống, tiếu ý trên môi hiển hiện, mắt nhìn thẳng vào Gubole.

“Xin chào, tôi là Haley Russell.”

Hai mắt Gubole mở thật lớn, mãi đến khi Haley đã buông tay lão ra. Y ngẩng đầu lên, nhấp nốt ít champagne còn sót trong ly, hầu kết trượt lên xuống đủ khiến cho tim người đập gia tốc. Tiếp đó, Haley không chút lưu luyến rời đi, bước thẳng về phía Ian, chỉ để lại cho Gubole một bóng lưng.

Shia đang giúp Gubole đẩy xe lăn, không khỏi lộ ra một mạt cười.

Mà tất cả những người ở tiếc tối vẫn không ngừng bàn luận sôi nổi. Rốt cuộc, cậu trai trẻ tuổi đã vượt qua vô số người giành lấy ánh nhìn mê muội của Fez Gubole là nhân vật thế nào.

“Này, chú Ian của tôi.” Haley vươn tay, khoát lên vai Ian, nhìn về phía chủ biên Sherman đang trò chuyện với hắn, “Ông chú đẹp trai này là ai vậy?”

Người đã đến gần, chủ biên Sher man lúc này có thể thấy được rõ ràng gương mặt của Haley, thật sự tinh tế đến mức căn bản không thể nhìn ra khuyết điểm.

Đặc biệt, thời điểm Haley và Ian vai kề vai đứng cạnh nhau, sự đối lập giữa hai người càng thêm rõ ràng.

Sherman thậm chí bắt đầu tưởng tượng nếu hai người bọn họ đồng thời xuất hiện trên đài chữ T sẽ trông như thế nào.

“Các cậu đều không phải là người trong giới thời trang, vậy vì cái gì lại đến đây?” Ánh mắt nhìn Ian của Sherman vẫn tràn ngập tiếu ý, nhưng hắn lại cảm giác được sự áp bách của đổi phương đè nặng lên mình.

“Vì sao lại hỏi ‘vì sao’. Ông có thể cảm thấy hiếu kỳ về chúng tôi, mà chúng tôi không thể tò mò về giới thời trang sao?”

Ian quay mặt đi, dưới ánh đèn chói lòa rọi qua, khiến cho người đối diện chợt thấy vô cùng có mỹ cảm.

Trầm tĩnh lại nhu hòa, cho dù phát sinh bất cứ thứ gì đi nữa cũng không hề mảy may bị ảnh hưởng.

Sherman khựng lại vài giây, “Đúng là thế thật.”

Lúc này, Fez Gubole bị một đám người vây quanh bất ngờ vẫy tay với Sherman.

Sherman đành cáo lỗi với Ian: “Xin lỗi, tôi phải đi nơi này một lát. Hy vọng đến khi tôi quay lại, vẫn có thể nhìn thấy cậu ở đây.”

Thời điểm Sherman đã đi xa, Haley lập tức nghiêng đầu đi tới, bất ngờ hôn lên má Ian.

Tất cả xảy ra hết sức nhanh chóng, Ian không kịp phòng bị, chỉ có thể trừng mắt nhìn đối phương, “Cậu làm cái gì vậy hả?”

“Không còn cách nào khác, vừa nãy chú Ian của tôi thật sự quyến rũ. Từ khi nào anh lại học được phương pháp này hử? Lạt mềm buộc chặt sao?”

“Phương pháp gì?”

“Vì sao lại hỏi ‘vì sao’. Ông có thể cảm thấy hiếu kỳ về chúng tôi, mà chúng tôi không thể tò mò về giới thời trang sao?”

Haley lặp lại nguyên văn câu nói của Ian, ngay cả ngữ điệu lạnh lùng của hắn cũng giống như đúc.

Quẩn quanh nơi chóp mũi Ian là mùi hương của champagne, cùng với men say ngòn ngọt.

Đáy mắt Haley phảng phất sắc rượu, toàn bộ không gian như quay mòng mòng theo ánh nhìn của y.

“Anh đã mê hoặc được Joseph Sherman rồi đấy.”

“Phải không.”

Ian lùi ra sau nửa bước. Hắn biết Haley vẫn còn chưa say, cho nên bản thân không muốn để y dựa vào người mình.

“Anh cũng mê hoặc được cả tôi nữa.”

Lúc này, Sherman đã đi tới bên cạnh Fez Gubole, “Chào buổi tối, ngài Gubole.”

“Ta thấy anh vừa cùng một người trẻ tuổi trò chuyện rất vui vẻ. Đã thật lâu ta không thấy qua anh cười vui vẻ đến vậy, chủ biên Sherman a.”

“Vừa nãy, tôi thấy ngài cũng cùng một người trẻ tuổi chuyện trò rất hưng phấn.”

“Cho nên, ‘Thịnh yến’ đêm nay, ta cảm thấy có thể cho mời hai vị trẻ tuổi kia đấy.”

còn tiếp…

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây