Mê Vợ Không Lối Về

348: Tự gây tội không thể sống


trước sau

Một người đàn ông đi cùng Lục Uyên, đứng trêи boong tàu, chỉ vào Tô Trạm, người đang tìm kiếm Tần Nhã trêи biển.

Lục Uyên nhìn qua, đúng là trông giống người, bây giờ anh ta cần khẩn trương tìm tăm tích của Lưu Phi Phi. Bây giờ có người sống đối với anh ta mà nói cũng là việc tốt, anh ta cho người lái tàu qua đó.

Tô Trạm và Lục Uyên có quen biết, nhưng chưa từng tiếp xúc với nhau, cũng không vay mượn tiền bạc, nhiều nhất cũng chỉ là người lạ có quen biết.

Lục Uyên đứng trêи mũi tàu, nhìn rõ người dưới nước, anh ta hét lên: “Lưu Phi Phi đâu rồi?”

Tô Trạm ngẩng đầu lên, mái tóc theo những giọt nước rủ xuống làm mờ tầm nhìn của anh ấy, nhưng anh ấy có thể mơ hồ nhìn được dáng vẻ của anh ta và biết rằng người đó là Lục Uyên: “Giúp tôi tìm một người, tôi sẽ nói cho anh biết Lưu Phi Phi đang ở đâu.”

Lục Uyên cười lạnh một tiếng: “Anh đến nông nỗi này rồi, mà còn ra điều kiện với tôi? Nếu tôi không cứu anh, thì anh chắc chắn sẽ chết ở chỗ này.”

Lục Uyên sao lại có thể đột nhiên đến đây?

Chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra, hơn nữa việc này có liên quan đến Lưu Phi Phi, anh ta mới đến đây tìm Lưu Phi Phi.

“Tôi chỉ có một điều kiện này, nếu như anh không đồng ý, tôi thực sự cũng không còn cách nào hết, có điều là, anh cũng mãi mãi không biết tăm tích của Lưu Phi Phi đâu.”

Lục Uyên nghĩ một hồi, quan hệ giữa Tô Trạm và Tông Cảnh Hạo rất thân thiết, bây giờ ba anh ta và Tông Cảnh Hạo đang hợp tác làm ăn, nếu như Tô Trạm thực sự chết vì anh ta thấy chết mà không cứu, e là sẽ bị ảnh hưởng.

Hơn nữa, bây giờ công ty đã vì Lưu Phi Phi mà gặp rắc rối, anh ta không thể gây thêm chuyện nữa.

“Được, tôi giúp anh tìm người.” Lục Uyên đến bắt Lưu Phi Phi, nên đương nhiên mang theo không ít người bơi lội giỏi.

“Anh muốn tìm ai?” Lục Uyên nói.

“Phụ nữ.” Tô Trạm nói.

Lục Uyên như thể đọc được tình tiết của việc này, anh ta vẫy tay ra hiệu cho người xuống nước: “Cố gắng hết sức tìm người.”

Trong vùng biển rộng lớn, thực sự rất khó để tìm thấy một người. Thời gian trôi qua càng lâu, hy vọng cứu sống càng ít.

Tô Trạm và người của Lục Uyên đã mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Đột nhiên có người kêu lên: “Chỗ này có người.”

Tô Trạm liền nhanh chóng bơi đến, càng tiến gần đến tim anh ấy đập càng nhanh, vừa hy vọng vừa sợ hãi, hy vọng là Tần Nhã, nhưng sợ là cô ấy đã….

Càng lúc càng gần, anh ấy dần dần nhìn rõ khuôn mặt đó, mặc dù gần như toàn bộ khuôn mặt đều bị mái tóc ướt đẫm che mất, nhưng Tô Trạm vẫn cảm nhận được, đó chính là Tần Nhã.

Anh ấy đẩy người đó ra, ôm Tần Nhã bơi về phía chiếc tàu cách đó không xa.

Cùng với sự giúp đỡ của vài người, Tần Nhã được cứu lên tàu, Tô Trạm nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống, đưa tay ra chạm vào ngực cô ấy, tim vẫn còn đập yếu ớt: “Mau lái tàu!”



Tô Trạm gầm gừ.

Lục Uyên liếc nhìn anh ấy một cái, rồi bảo mọi người quay lại.

“Quần áo khô.”

Tô Trạm đi đến cởi áo khoác ngoài trêи người Lục Uyên ra.

Lục Uyên ngơ ra hai giây, rồi hét lên: “Anh bị điên sao?”

“Đưa áo cho tôi.” Bây giờ rất lạnh, anh ấy sợ Tần Nhã sẽ bị đóng băng mất, bởi vì vừa nãy mọi người đều xuống nước, chỉ có quần áo anh ta là khô.

Lục Uyên trừng mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi, nói: “Anh cong sao?”

Tô Trạm thực sự muốn mắng anh ta một câu, cong mẹ mày.

Anh ấy thô lỗ cởi áo Lục Uyên ra, rồi trở lại chỗ Tần Nhã, lấy áo khoác quấn quanh người cô ấy, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Đừng xảy ra chuyện gì, em đừng xảy ra chuyện gì, dù thế nào cũng không được có chuyện gì nhé.”

Anh ấy quỳ gối, trong tâm trí vẫn hiện lên hình ảnh cô ấy đứng trêи thành tàu, bình tĩnh, một lòng muốn chết.

“Chết tiệt.” Lục Uyên phát hiện trêи người Tần Nhã có một quả bom chưa nổ, sẽ không nổ chứ?

Con tàu phát nổ vì Lưu Phi Phi muốn giết Tô Trạm và Tần Nhã, nên đã nhấn kíp nổ, không phải là do quả bom trêи người Tần Nhã. Thực tế, Tô Trạm đã cắt đúng sợi dây, những con số trêи quả bom đã chạy đến điểm cuối cùng, và không hề phát nổ.

“Mau mau mau ném ra ngoài.” Lục Uyên hét lên, lời nói đứt quãng, dù sao cũng là bom, ai biết nó có phát nổ hay không.

“Mang người vứt đi sao?” Có người hỏi.

“Bom đó, đồ ngu!” Lục Uyên tức giận.

Người đàn ông bị Lục Uyên mắng là đồ ngu, lúc định đưa tay ra chạm vào quả bom trêи người Tần Nhã, Tô Trạm liền ngẩng đầu lên, tức giận nhìn chằm chằm: “Đừng chạm vào cô ấy!”

“Tôi không chạm vào cô ấy, chỉ muốn…” Anh ấy chỉ vào quả bom trêи người Tần Nhã.

Tô Trạm lúc này mới chú ý đến, quả bom vẫn còn trêи người cô ấy, anh ấy nhanh chóng dứt quả bom vứt đi, lúc quả bom bị dứt ra, những con số trêи đó vốn dĩ đã ngừng chạy, đột nhiên chạy lại, 1, 0…..

Bùm!

Trong khoảnh khắc Tô Trạm ném nó đi, quả bom đã phát nổ.

Nước bắn tung tóe cao đến vài mét, rơi xuống tàu.

Như thể một cơn bão lớn ập đến con tàu, thân tàu rung chuyển, nước biển như thể cơn mưa trút nước, đập vào tàu.



Những người trêи tàu sợ hãi, trốn khắp nơi, chỉ còn Tô Trạm ôm Tần Nhã ngồi bất động.

Đợi đến lúc dư âm qua đi, Lục Uyên hồi thần lại sau cú sốc, mắng một câu chết tiệt: “Quả bom đó vẫn còn tác dụng, suýt chút nữa bị nổ chết rồi.”

Anh ta cứ nghĩ nó không nổ thì sẽ không còn tác dụng rồi, không ngờ rằng, cuối cùng nó vẫn phát nổ, nếu như Tô Trạm chậm một chút, họ có lẽ đã bị nổ chết rồi.

Nhưng mà nghĩ lại, người dám cài bom lên người khác?

Đúng thật là quá độc ác.

Trong phút chốc anh ta lại liên tưởng đến cái gì đó: “Là Lưu Phi Phi làm sao?”

Tô Trạm không để ý đến anh ta, bây giờ anh ấy không có tâm trạng.

“Lưu Phi Phi đâu?” Lục Uyên hỏi.

Sắc mặt Tô Trạm tối sầm lại: “Chết rồi.”

Trong biển nổ thành như này, nếu không có người cứu, chắc chắn phải chết.

Lục Uyên mở to miệng: “Chết rồi?”

Anh ta còn muốn tìm cô ta tính sổ, mà đã chết rồi sao?

Lục Uyên có chút không chấp nhận được, anh ta rất hận Lưu Phi Phi, rất muốn tự tay dạy dỗ cô ta một trận, để cô ta sống không bằng chết.

Tô Trạm lo lắng, thúc giục người lái tàu: “Nhanh lên một chút!”

Lục Uyên liếc nhìn anh ấy một cái: “Hiện tại đã nhanh nhất rồi, anh có giục cũng vô ích.”

Tô Trạm biết, nhưng anh ấy lo lắng, thời gian trì hoãn càng lâu, Tần Nhã càng nguy hiểm.

Anh ấy đưa tay ra vuốt tóc trêи mặt cô ấy, khuôn mặt bị che kín dần lộ ra.

Khuôn mặt bên phải thấm đầy máu, da đen sạm giống như bị lửa thiêu cháy.

Lục Uyên đứng bên cạnh nuốt nước bọt, suýt chút nữa bị dọa cho hét ầm lên.

“Tự gây tội không thể sống.” Lục Uyên bình thản nói một câu, bước xuống tấm ván, bây giờ anh ta phải quay về giải quyết rắc rối mà Lưu Phi Phi đã gây ra cho anh ta.

Còn Tô Trạm nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.

Tốc độ của xe anh ấy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện, anh ấy bế Tần Nhã vào trong phòng cấp cứu: “Mau cứu cô ấy.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây