Mơ Ước Đã Lâu

58: Dịu dàng


trước sau

Chương 58: Mối tình đầu

Đây là chân tướng cuối cùng bị che giấu, kỳ thực cũng không quá khó đoán được, đơn giản chỉ là bị áp chế để không nghĩ đến mà thôi, khi không có năng lực mới tạo nên sự bất lực, nhưng mà nếu càng đào sâu hơn, sẽ phát hiện được nhiều hơn.

Kiều Tây vẫn cho là nguyên nhân đầu tư bị thất bại năm đó là vì Kiều Kiến Lương kinh doanh không tốt, vừa đúng lúc ông gặp phải rắc rối trong chính thời điểm đó, làm công ty bị rơi vào chèn ép, sau đó mới dẫn đến cục diện này, nhưng mà lại không đúng.

Lúc trước đúng thật là Kiều Kiến Lương không có đủ năng lực, đầu tư lại quá lớn, nhưng vẫn phát triển theo chiều hướng tốt, vẫn luôn vững bước bay lên, sau khi ly hôn với mẹ Kiều, ông càng tuân theo chính sách, chỉnh lý lại tài sản cá nhân một lần để đầu tư theo chiều hướng mới, không gian phát triển tổng thể kỳ thực rất rộng lớn, nhưng sai ở đây là ông quá tự phụ, quá tin tưởng vào Lương Tấn Thành, năm lần bảy lượt bị dụ dỗ, lấy món tiền đầu tư lớn nhất tiến vào thị trường chứng khoán.
Ban đầu quả thực thu được không ích lợi nhuận, xu hướng tăng trưởng sau đó ngày càng vững chắc rồi lại bán cổ phiếu ra, nào ngờ sau khi nghe lời Lương Tấn Thành "Thành khẩn đề nghị", thế mà lại rót thêm tiền vào để đầu tư. Việc đầu tư chứng khoán thực chất cũng khá giống với việc đánh bạc, người đầu tư đều có tâm lý của những con bạc, cho rằng bản thân có thể thắng có thể kiếm tiền, kết quả càng hãm càng sâu, sau khi lại kiếm được một món lời lớn, Kiều Kiến Lương lại tiếp tục rót thêm vào, tổng cộng đã rót vào bốn lần, mà cũng chính lần cuối cùng đó, cổ phiếu này bắt đầu đi xuống, lúc ban đầu thì xuống thấp không quá rõ ràng, nhưng sau đó lại càng lúc càng thấp, Kiều Kiến Lương hoảng loạn, nghĩ rằng nhanh chóng bán đi sẽ giảm thiểu tổn thất, nhưng mà lại bị Lương Tấn Thành khuyên cản, sau khi đã chạm đáy, sau khi trãi qua một số thăng trầm khó hiểu, thì hoàn toàn bế tắc.
Mà trước đó, hạng mục bất động sản kia sớm đã thảo luận xong các hạng mục công việc, hợp đồng đều đã được ký kết, cần có tài chính rót thêm vào, cùng lúc đó mấy công ty dẫn đầu dự án lại cố tình trong lúc này cứ từng người từng người xảy ra vấn đề, chờ Kiều Kiến Lương kịp thời phản ứng lại, một loạt phản ứng dây chuyền dồn dập kéo đến.

Tài chính bị đứt gãy, mà dường như các công ty thuộc quyền sở hữu đều bị một thế lực nào đó chèn ép, các khoản đầu tư ngắn hạng không thu về được, xung quanh không một ai viện trợ, hoàn toàn bị bế tắc, lúc này Kiều Kiến Lương đã đứng bên bờ vực phá sản và phải gánh một món nợ khổng lồ, phương án cuối cùng là ông phải tìm cách nhanh chóng bán đi các bất động sản thuộc quyền sở hữu của ông, đáng tiếc cũng không đủ để bổ khuyết lỗ thủng lớn đó, cuối cùng chỉ có thể bán bán công ty để lấy tiền mặt, nhưng mà để bán được công ty nào dễ dàng như vậy, giá cả không được thống nhất hoặc có nhiều vấn đề khác, thời gian ngắn không thể lấy được tiền về.
Ông nội Phó lấy việc trợ giúp nhà họ Kiều làm điều kiện, yêu cầu Phó Bắc xuất ngoại, Phó Bắc đi rồi, ông cũng thực hiện lời hứa của mình, nhưng lo lắng Phó Bắc sẽ quay lại hoặc là nửa đường mà đổi ý, vừa trợ giúp nhà họ Kiều đồng thời cũng nghĩ cách áp chế nhà họ Kiều.

Cho đến hôm nay Kiều Tây mới biết được, ngày đó Lương Tấn Thành tiếp cận Kiều Kiến Lương đã không có ý tốt, chuyện cổ phiếu là chính một tay ông ta thiết kế nên, vì để lấy đi món tiền lớn đó, hợp mưu cùng với Chu Quần lấy đi hạng mục bất động sản để phân chia lợi ích, mà nhà họ Phó đã sớm biết rõ chuyện đó, chẳng những không kịp thời ngăn cản, ngược lại còn âm thầm trợ giúp, thậm chí nhân cơ hội đó mà đắc lợi, khiến Kiều Kiến Lương ngã xuống vực sâu không thể leo lên được.
Trên đời này làm gì có nhiều trùng hợp đến vậy, chỉ là đều đã sớm có dự mưu mà thôi.

Khi đó Kiều Tây hoàn toàn không biết gì về chuyện này, Kiều Kiến Lương giấu giếm rất kỹ, dù cho áp lực đã đè nặng xuống cũng không đề cập đến một chữ trước mặt cô, Kiều Tây cho rằng chỉ là chút chuyện phiền lòng trong công việc, không quan tâm nhiều. Cho đến có một ngày, lúc ấy Phó Bắc mới xuất ngoại không lâu, Kiều Kiến Lương vốn nên ngồi ở công ty thế mà lại không thấy xuất hiện, thư ký Trần tìm khắp nơi cũng không thấy người, nên gọi điện cho cô.

Nhưng cô cũng không biết.

Ngày hôm đó đến buổi tối Kiều Kiến Lương cũng chưa về nhà, cô ngồi ở phòng khách chờ đến rạng sáng, một đêm không ngủ.

Kiều Kiến Lương cũng trở lại, giày xem như là sạch sẽ, nhưng trên ống quần đều là bùn cát, ống quần nhiễu nước - - Trong thời tiết khô ráo, không mưa to không gió lớn này, đường cái sạch sẽ, ông đi nơi nào, tại sao cả một ngày một đêm không về nhà?
Kiều Tây không hỏi nhiều, Kiều Kiến Lương cũng không nói, chỉ khi vào nhà thấy cô ngồi ở đó như thế, môi khô khốc run lẩy bẩy, nửa ngày mới nói được một câu: "Sao thức dậy sớm thế, cũng không bật đèn lên, có ăn sáng chưa, chưa thì đợi ba lên thay đồ rồi lại xuống làm bữa sáng cho con."

Đến một cái liếc mắt ông cũng chưa dám nhìn vào Kiều Tây, sắc mặt mệt mỏi, trong mắt tràn ngập tia máu, trên gương mặt không che dấu hết được sự tuyệt vọng, bước từng bước chậm chạp lên lầu.

Kiều Tây đờ đẫn lo lắng, khi ông sắp đi đến đầu cầu thang, khẽ gọi: "Ba..."

Cả người Kiều Kiến Lương khựng lại, tay không khống chế được mà run rẩy.

Bình thường trong các bản tin đều đưa tin, người nào đó vì phá sản mà gánh một món nợ khổng lồ, cùng đường lại lựa chọn nhảy lầu, nhảy sông hoặc là đốt than tự sát, thời điểm xem tin tức chỉ cảm thấy thổn thức, cảm giác rất xa vời, nào ngờ có một ngày thiếu chút đã phát sinh ở bên cạnh mình.
Kiều Tây không biết cuối cùng có bao nhiêu người tham dự vào chuyện này, nhưng rõ ràng đa số mọi người đều không thoát được can hệ, bao gồm cả Phó Bắc.

Hiện tại tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng, tất cả đều đã nổi lên mặt nước. Theo lý Phó Bắc đã trả giá nhiều như thế, Kiều Tây hẳn là nên cảm động, nhưng trong lòng cô chỉ còn lại thất vọng, lúc trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô bị giấu giếm, Kiều Kiến Lương bị tính kế, mà tất cả những kẻ bên ngoài đều là kẻ trục lợi, nhà họ Phó, nhà họ Lương thậm chí là nhà họ Chu.

Phó Bắc đậu xe ở nơi cho phép dừng gần nhất, giải thích với cô.

Kiều Tây mặt không cảm xúc hỏi: "Chuyện cổ phiếu cô có biết không?"

Phó Bắc khựng lại, chần chờ một lát thì gật đầu, "Biết."

"Biết lúc nào, năm năm trước hay mới bây giờ?"
Trong xe lâm vào một mảnh tĩnh lặng, Phó Bắc không trả lời, thế nhưng đáp án lại đã quá rõ ràng.

Người nào đã làm chuyện gì, người này đều biết được hết, nhưng lại dung túng hoặc là tận lực giấu giếm, có lẽ là đang bảo toàn cho nhà họ Lương và nhà họ Phó, cũng có lẽ là chuyện không liên quan đến mình, nên mặc kệ sống chết của người khác.

Năm đó rất nhiều việc đã trở thành kết cục đã định không thể vãn hồi, quả thực Phó Bắc không có năng lực để xoay chuyển, cô rất có năng lực, nhưng lại không làm được gì, nhưng khi lựa chọn lập trường, trong tiềm thức vẫn đứng ở phía đối lập, ngay từ ban đầu đã không kéo Kiều Kiến Lương một tay, mà đối với người trong nhà, thái độ ban đầu của cô chính là do dự, nói thẳng ra chính là không làm gì cả.

Dáng vẻ của Kiều Tây làm Phó Bắc có chút hoảng loạn, cô bắt lấy tay Kiều Tây, "Chị từng nhắc nhở để chú Kiều dừng lại, nhưng khi đó đã không còn cách nào rồi."
"Vậy thì bây giờ, vẫn là không còn cách nào sao?" Kiều Tây ép hỏi, nhìn thẳng vào người này.

Phó Bắc giải thích.

Trên đường xe chạy tới lui, ngọn đèn hai bên đường chiếu sáng, xa xa là đám đông nhộn nhịp, phía sau là từng dãy tòa cao ốc, nếu như không có phần tài liệu kia, không biết rõ được nội tình, Kiều Tây có thể sẽ lại tiếp tục tiếp nhận những ý tốt này, khoảng cách giữa hai người có khả năng sẽ được xóa bỏ, nhưng chân tướng trần trụi đã ở ngay trước mắt, những điều trước đó đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Đúng sai, phải trái, đã không còn quan trọng nữa, đến cuối cùng vẫn lại là vấn đề cũ, sự lựa chọn.

Gieo nhân nào thì sẽ gặt quả đó.

Kiều Tây phải đi, Phó Bắc không ngăn lại được, dưới tình thế cấp bách kéo người ôm vào lòng, nhưng cuối cùng vẫn buông ra.
Đêm nay Kiều Tây đến bệnh viện, đi trông Kiều Kiến Lương một đêm.

Maybach đậu dưới lầu bệnh viện, cũng đậu cả một đêm.

Kiều Kiến Lương tỉnh lại.

Bác sĩ nói, sau khi bệnh nhân tỉnh lại có khả năng sẽ xuất hiện một loạt di chứng, thậm chí là có thể mất trí nhớ tạm thời, cùng với đó là trí nhớ bị xáo trộn, hành vi sẽ tương đối quá khích, để trước khi người nhà đi vào có sự chuẩn bị trước.

Lúc đó Kiều Tây còn đang ở công ty, nhận được điện thoại đã cùng với thư ký Trần vội vàng chạy đến, Chu Mỹ Hà và Chu Lâm đã sớm vào trước, chờ đến khi cô đến, Chu Mỹ Hà đang lau nước mắt bên ngoài phòng bệnh.

Trạng thái hiện tại của Kiều Kiến Lương không đặc biệt lý tưởng, tỉnh lại nhưng lại không biết Chu Mỹ Hà, trí nhớ rối loạn chỉ nhớ chuyện vài năm trước, khi thì nhớ đến nhiều thời điểm, khi thì nói mê sảng, phản ứng kịch liệt. Ông cũng không biết bản thân đã từng được phẫu thuật, la hét đòi về, còn rút thẳng kim tiêm ra, làm máu chảy lên cả drap giường, Chu Lâm sợ tới mức chạy đi gọi bác sĩ, không còn cách nào khác, bác sĩ chỉ phải để người nhà chờ bên ngoài trước, tiến vào xử lý, nói cho bọn họ biết chờ cảm xúc của bệnh nhân ổn định rồi lại nói.
Đối với bệnh nhân đột quỵ xuất huyết não mà nói, thời gian sau khi tỉnh lại là thời kỳ thập phần gian nan, trí nhớ xảy ra vấn đề chính người bệnh cũng tương đối sợ hãi mê mang, điều này đòi hỏi người nhà phải nhẫn nại bầu bạn với họ. Kiều Kiến Lương không có triệu chứng mất ngôn ngữ và liệt người, hiện tại xem như là may mắn, chờ đến khi lại có thể vào, là một mình Kiều Tây đi vào.

Cuối cùng Kiều Kiến Lương cũng yên tĩnh lại, trên mặt lộ ra thần sắc mê mang, dường như trí nhớ lại rối loạn, ông thấy Kiều Tây còn chờ phản ứng một hồi lâu, đôi môi khô mở ra, đột nhiên hỏi: "Tiểu Tây?"

Kiều Tây ngẩn người, chậm rãi đi qua ngồi xuống, cúi đầu cất tiếng trả lời: "Ba."

"Tại sao lại ở bệnh viện?" Kiều Kiến Lương hỏi.

Cuối cùng thì mềm lòng, Kiều Tây yên lặng một lúc, mới nói: "Tháng trước ba vừa mới phẫu thuật, hôm nay mới tỉnh lại."
Nghe cô nói như thế, dường như Kiều Kiến Lương nhớ đến điều gì, vẻ mặt có chút thống khổ, không hiểu sao đột nhiên hỏi: "Mẹ con đâu, sao bà ấy không đến?"

Kiều Tây không trả lời, chỉ giúp ông dịch lại góc chăn.

Trái lại Kiều Kiến Lương lại tự nói mấy câu, thao thao bất tuyệt, chút thì nhớ cái này, chút thì quên cái kia, thoạt nhìn như thần kinh có vấn đề, nói tới nói lui, ông lại muốn rút kim tiêm, cũng may Kiều Tây ngăn lại. Ông nói muốn gặp thư ký Trần, có việc gấp, thế nào cũng muốn xuống giường, Kiều Tây chỉ phải để thư ký Trần vào.

Nhìn thấy thư ký Trần như gặp được cứu tinh vậy, Kiều Kiến Lương kích động cực kỳ, gấp gáp nói: "Tiểu Trần, cậu mau quay về, bán hết cổ phiếu cho tôi, lập tức bán hết toàn bộ, càng nhanh càng tốt!"

Vừa tỉnh lại thân thể còn yếu, nằm trên giường bệnh gần một tháng người đã gầy đến không ra hình dạng, hai gò má hõm xuống, nhìn không còn ra dáng vẻ ban đầu nữa, vừa rồi kích động thiếu chút đã ngã xuống giường bệnh.
Thư ký Trần vội đỡ lấy ông, khó xử mà nhìn sang Kiều Tây.

Bác sĩ đang đứng ở phía sau, thấy vậy vội liếc mắt ra hiệu cho Kiều Tây, ý là đừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ ông, Kiều Tây gật gật đầu với thư ký Trần, có thế này thư ký Trần mới nói: "Ông chủ đừng lo, tôi sẽ lập tức làm ngay."

Trí nhớ bị xáo trộn chỉ là nhất thời, sau khi điều trị, chăm sóc nhiều hơn, sẽ từ từ nhớ lại được.

Đầu tiên, người nhà họ Chu đến một chuyến, nhìn xem tình huống thế nào, Chu Quần không đến. Nhà họ Phó vẫn là ba Phó đến, những người còn lại không thấy bóng dáng.

Kiều Tây không chào đón một ai, vẫn thờ ơ.

Chu Mỹ Hà khóc đến không kiềm chế được, cuối cùng Kiều Kiến Lương cũng nhớ đến bà ta là ai, bà ta lau nước mắt rất nhiều lần trước mặt mọi người, không biết là đang đau lòng bộ dạng này của Kiều Kiến Lương hay là việc Kiều Kiến Lương không nhớ bà ta là ai.
Chu Lâm vẫn luôn đứng yên bên cạnh, thấy Kiều Kiến Lương tỉnh lại cũng không đi đến bên giường, càng đừng nói chi đến việc rót cho ly nước, cậu ta cắn chặt răng, lén quan sát Kiều Kiến Lương, thật lâu sau, dưới sự thúc giục của Chu Mỹ Hà mới đi qua rót ly nước ấm.

Trong mắt của đứa trẻ mười mấy tuổi, thế giới này không đen thì tất là trắng, môi trường trưởng thành đầy sự bi ai đã hình thành nên tính cách lệch lạc không bình thường của cậu ta, nghe Lương Tấn Thành và người nhà họ Chu "An ủi" và "Dạy dỗ" vài câu, thì thật sự xem Kiều Tây và Kiều Kiến Lương thành kẻ thù không đội trời chung, cho nên ngày đó Kiều Kiến Lương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu ta không áp dụng bất cứ phương pháp sơ cứu khẩn cấp nào, biết được Kiều Kiến Lương sẽ xuất hiện tình trạng gì, còn cố ý chạy đến nơi ít người để "Xin giúp đỡ", lấy việc đó để trì hoãn kéo dài thời gian, đợi đến khi xe cấp cứu đến, thì Kiều Kiến Lương đã lâm vào tình trạng nguy hiểm rồi.
Kiều Kiến Lương mạng lớn, bị đến như thế còn có thể cứu sống được.

Làm việc trái với lương tâm, trong tiềm thức vẫn tương đối sợ hãi, cho nên sau khi thấy Kiều Kiến Lương tỉnh lại, Chu Lâm không khỏi kinh sợ, nhưng lại nghĩ việc làm của bản thân chưa từng bị phát hiện ra, nên dần dần trấn định lại, thời điểm chuyển ly nước qua còn nhu thuận mà nói: "Chú Kiều, uống nước đi ạ."

Muộn một chút, chờ những người khác đi rồi, hai mẹ con Chu Mỹ Hà mới ra ngoài ăn cơm, một mình Kiều Tây ở lại.

Kiều Kiến Lương đang nghỉ ngơi, trong lúc đó y tá có đến cho uống thuốc, dường như ông có vẻ rất mệt mỏi, uống thuốc xong mơ màng mà ngủ hơn nửa tiếng, sau khi tỉnh lại như nhớ đến điều gì, gọi Kiều Tây đang trông ở bên giường.

"Có chuyện gì ạ?" Kiều Tây hỏi.

Kiều Kiến Lương nhíu mày nghĩ một lát, mơ mơ màng màng nói: "Trước đó Tiểu Bắc từng đến tìm con, ba quên nói với con."
Kiều Tây khựng lại một lúc lâu, mới giật mình phát hiện đây là lại nhớ đến chuyện trước kia.

Lúc đó Lương Ngọc Chỉ đã phát hiện ra manh mối giữa Kiều Tây và Phó Bắc, tuy rằng cũng không nói rõ, nhưng ngấm ngầm cản trở không ít, thêm tối hôm đó Kiều Tây quá xúc động, bỗng chốc phá vỡ hình thức ở chung lúc ban đầu, Phó Bắc cần thời gian bình tĩnh lại.

Lúc ấy rất nhiều chuyện đã tiềm ẩn những nguy cơ rồi, trong lúc bày mưu đó, Kiều Kiến Lương chưa từng phát hiện, Phó Bắc cũng không phát hiện.

Sự bế tắc đó làm Kiều Tây bất an và ảo não, hối hận bản thân đã quá xúc động, sau khi cô hôn Phó Bắc, cả người Phó Bắc đều không thích hợp, tuy rằng không trách cứ cô,cũng không nói gì, nhưng rõ ràng là cố ý giữ khoảng cách.

Mối tình đầu của thiếu nữ mười bảy tuổi, chuyện nghĩ đến cũng là cố kỵ, cho rằng bản thân đã làm sai chuyện, lúc này lại không biết làm thế nào, muốn vãn hồi lại cũng không dám, chỉ phải kéo ống tay áo đối phương, muốn đến gần hơn một chút, nhưng Phó Bắc lại không chút dấu vết mà tránh đi, không lại để cho chạm vào.
"Phó Bắc, em..." Cô không nói lên được một câu hoàn chỉnh, có lẽ ý thức được hành động vừa rồi đã đi quá xa.

Đối phương rũ mắt, hồi lâu sau, có lẽ tác dụng của rượu đã dần tiêu tan, dần dần tỉnh táo lại, chỉ khẽ nói: "Muộn rồi, tôi đưa em về."

Ra khỏi cửa, bước thấp bước cao đạp trên mặt tuyết, Kiều Tây đi rất chậm chạp, cúi đầu không dám liếc nhìn đối phương, mà Phó Bắc đi theo phía sau, cho đến khi đưa cô đến cửa lớn nhà họ Kiều, mới xoay người quay về.

Lúc này Kiều Tây mới quay đầu, trong tiết trời gió tuyết, trơ mắt nhìn đối phương đi vào nhà họ Phó cho đến khi không còn thấy bóng dáng.

Từ đêm đó, hai người đã gần một tuần chưa gặp mặt nhau.

Không biết người nọ đang trốn tránh hay thế nào, Kiều Tây cũng chưa đặt chân đến nhà họ Phó một bước. Khi hôn thì rất càn rỡ táo bạo, bây giờ tỉnh táo lại, hận không thể quay ngược được thời gian, mỗi đêm cô đều ở trong phòng trộm quan sát nơi đối diện kia, đáng tiếc gian phòng đó vẫn chưa từng sáng đèn.
Cô có chút cam chịu, suy nghĩ có nên đến Giang Đại tìm người hay không, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không đi.

Tối thứ sáu bị giáo viên giữ lại hơn nửa tiếng sau tiết tự học, chờ đến khi về nhà thì đã muộn, là Kiều Kiến Lương lái xe đến trường đón cô, về nhà cơm nước xong, khi đang rửa trái cây Kiều Kiến Lương mới chợt nhớ đến, vỗ đầu, nói: "Xem trí nhớ của ba này..."

Kiều Tây nhìn qua.

Kiều Kiến Lương giải thích: "Trước đó Tiểu Bắc đến tìm con, ba quên nói với con."

Cô lập tức tỉnh thần lại: "Lúc nào ạ?"

"Xế chiều hôm nay, hình như là lúc năm sáu giờ, đến ngồi một chút, con không có ở nhà nên đã về."

Sương mù trong lòng bỗng chốc không còn sót lại chút gì, thay vào đó là niềm vui òa đến, mà có mặt Kiều Kiến Lương ở đây nên không dám biểu hiện quá mức, sau khi chần chờ, tùy tiện mang theo hai cuốn sách luyện tập, thừa dịp Kiều Kiến Lương không chú ý mà bỏ chạy ra ngoài.
Những người lớn nhà bên kia đều đã về quê cúng tế, chỉ còn Phó Bắc và dì giúp việc ở nhà, như là đã sớm đoán được cô sẽ đến, nên không đóng cửa.

Phó Bắc đang trong phòng ở lầu hai, vừa mới tắm xong đi ra, đang lau tóc, nhận thấy có người đến đây, không lên tiếng cũng không nhúc nhích, cũng không liếc mắt nhìn qua.

Đoán không được đây là có ý gì, Kiều Tây siết chặt tay, cứ đứng yên ở cửa như thế, nghẹn cả nửa ngày, mới khẽ gọi: "Phó Bắc..." 

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây